Tôi đứng ch/ết lặng giữa dòng xe cộ ồn ào, tim đập dồn đến nghẹt thở. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như sụp đổ khi tôi nhìn thấy anh – người chồng đã được ch/ôn c/ất suốt 5 năm qua – đang ngồi trong chiếc xe ô tô sang trọng, ánh mắt bình thản đến lạnh lùng. Bên cạnh anh là một người đàn bà xa lạ, tay đặt lên vai anh như đã quen từ rất lâu. Chân tôi run rẩy, đầu óc trống rỗng… Nếu anh còn sống, vậy 5 năm qua, tôi là ai trong cuộc đời anh? Và bí mật kinh hoàng nào đang chờ tôi phía trước?..

Tôi đứng chết lặng giữa dòng xe cộ ồn ào, tim đập dồn đến nghẹt thở. Tiếng còi xe, tiếng người cãi vã, tiếng động cơ gầm rú bỗng trở nên xa xăm như bị nhấn chìm dưới một lớp kính dày vô hình. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như sụp đổ khi tôi nhìn thấy anh – người chồng đã được chôn cất suốt năm năm qua – đang ngồi trong một chiếc xe ô tô sang trọng, ánh mắt bình thản đến lạnh lùng. Không thể nhầm lẫn được. Gương mặt đó, sống mũi đó, vết sẹo mờ nơi khóe môi trái – dấu vết từ lần anh ngã xe năm xưa – tất cả đều quá quen thuộc.

Bên cạnh anh là một người đàn bà xa lạ, dáng vẻ tự tin, ăn mặc tinh tế. Tay cô ta đặt lên vai anh, tự nhiên như một thói quen đã lặp lại suốt nhiều năm. Anh không gạt ra, cũng không tỏ vẻ khó chịu. Ngược lại, khóe môi anh còn khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt. Nụ cười ấy, ngày xưa, chỉ dành riêng cho tôi.

Chân tôi run rẩy, đầu óc trống rỗng. Năm năm trước, tôi chính tay ký vào giấy chứng tử của anh. Tôi đã đứng trước mộ anh trong cơn mưa tầm tã, gào khóc đến khản cổ. Tôi đã sống như một cái xác không hồn suốt một thời gian dài, tập quen với hai chữ “góa phụ”, tập trả lời những câu hỏi thương hại của người đời, tập sống tiếp vì con. Vậy mà bây giờ, anh đang ở đó, sống động, khỏe mạnh, ngồi trong một chiếc xe mà trước kia chúng tôi không bao giờ dám mơ tới.

Chiếc xe dừng lại ở đèn đỏ. Tôi muốn lao đến, đập vào cửa kính, gào lên gọi tên anh. Nhưng cơ thể tôi cứng đờ. Trong giây lát, ánh mắt anh vô tình lướt qua tôi. Chỉ một giây thôi. Không ngạc nhiên, không bối rối. Ánh nhìn ấy trượt qua tôi như nhìn một người xa lạ trên phố. Đèn xanh bật sáng, xe lăn bánh, cuốn theo hình bóng anh ra khỏi cuộc đời tôi thêm một lần nữa.

Nếu anh còn sống, vậy năm năm qua tôi là ai trong cuộc đời anh? Người vợ đã chết cùng quá khứ, hay chỉ là một sai lầm cần được chôn vùi? Và người đàn bà kia là ai? Tại sao anh phải giả chết? Hay người chết năm ấy… chưa bao giờ là anh?

Tôi đứng đó rất lâu, cho đến khi dòng người xô đẩy kéo tôi trở lại thực tại. Một bí mật kinh hoàng đang mở ra trước mắt, và tôi biết, từ khoảnh khắc này, cuộc đời tôi sẽ không bao giờ bình yên nữa.

Đêm đó, tôi không ngủ. Hình ảnh anh ngồi trong chiếc xe sang trọng cứ lặp đi lặp lại trong đầu, như một đoạn phim bị hỏng không thể tua nhanh hay xóa đi. Tôi lục tung lại mọi thứ liên quan đến cái chết của anh năm năm trước: giấy chứng tử, hồ sơ tai nạn, những tấm ảnh chụp tại hiện trường. Mọi thứ đều hợp lý đến đáng sợ. Tai nạn giao thông nghiêm trọng, thi thể cháy đen, nhận dạng qua chiếc nhẫn cưới và mảnh giấy tờ trong ví. Tôi đã không đủ can đảm nhìn mặt anh lần cuối.

Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ làm. Tôi quay lại con đường hôm qua, đứng chờ suốt nhiều giờ với hy vọng mong manh sẽ lại nhìn thấy chiếc xe ấy. Đến xế chiều, tôi thấy nó. Tim tôi thắt lại. Lần này, tôi quyết định đi theo. Chiếc xe rẽ vào một khu biệt thự cao cấp, nơi mà trước đây tôi chỉ thấy trên quảng cáo. Tôi đứng bên ngoài, như một kẻ lạc lõng.

Một lúc sau, người đàn bà hôm qua bước ra, lên xe khác và rời đi. Anh ở lại. Tôi lấy hết can đảm, tiến đến. Khi tôi gọi tên anh, giọng tôi run đến mức chính tôi cũng không nhận ra. Anh quay lại. Lần này, ánh mắt anh dừng lại trên tôi lâu hơn. Rất lâu.

“Cô nhầm người rồi,” anh nói, giọng trầm và lạnh. Nhưng tôi thấy sự chần chừ rất nhỏ trong ánh mắt ấy.

Tôi kể hết. Về đám cưới, về những năm tháng nghèo khó, về đứa con gái giống anh như đúc, về đêm mưa tôi ký vào giấy chứng tử. Anh im lặng. Sự bình thản dần vỡ ra, thay bằng một vẻ mệt mỏi sâu kín.

Cuối cùng, anh thở dài. Anh thừa nhận, người chết năm đó không phải anh, mà là một người đàn ông khác, cùng ngồi trên xe. Tai nạn xảy ra khi anh đang chạy trốn khỏi một khoản nợ lớn và một vụ làm ăn phi pháp. Nếu anh “chết”, mọi thứ sẽ kết thúc. Anh nhờ người sắp đặt hiện trường, đánh tráo giấy tờ. Anh chọn cách biến mất, bỏ lại tôi và con, để đổi lấy một cuộc đời mới.

Người đàn bà kia là vợ hiện tại của anh, đối tác làm ăn, cũng là người đã giúp anh gây dựng lại từ đầu. Anh nói tất cả bằng giọng đều đều, như đang kể câu chuyện của người khác. Không một lời xin lỗi.

Tôi hỏi anh về con. Anh im lặng rất lâu, rồi nói: “Anh không thể xuất hiện. Nó sẽ nguy hiểm cho tất cả.”

Tôi rời đi trong trạng thái tê dại. Sự thật còn tàn nhẫn hơn tôi tưởng. Người tôi thương không hề chết. Anh ta chỉ chọn chôn vùi tôi và con như một phần quá khứ không cần thiết.

Những ngày sau đó, tôi sống như người mộng du. Sự thật ấy đè nặng lên tôi, khiến mỗi hơi thở cũng trở nên khó khăn. Tôi nhìn con gái ngủ, lòng đau như bị xé làm đôi. Con bé lớn lên với câu chuyện về một người cha đã mất, với tấm ảnh thờ đặt trên bàn. Nếu biết sự thật, liệu con có chịu nổi không?

Anh không liên lạc lại. Có lẽ anh nghĩ, nói ra sự thật là đã quá đủ. Nhưng với tôi, đó chỉ là khởi đầu của một nỗi đau mới. Tôi đứng trước hai lựa chọn: im lặng, tiếp tục sống như một góa phụ, hoặc vạch trần tất cả, kéo anh trở về đúng vị trí mà anh từng có.

Tôi tìm đến luật sư. Về mặt pháp lý, anh đã chết. Việc “sống lại” đồng nghĩa với việc đối mặt với hàng loạt rắc rối: gian lận giấy tờ, trốn nợ, thậm chí là trách nhiệm với gia đình cũ. Tôi có thể tố cáo anh. Nhưng điều đó sẽ kéo con tôi vào vòng xoáy truyền thông và kiện tụng.

Tôi gặp anh lần cuối, trong một quán cà phê kín đáo. Tôi không khóc, cũng không trách móc. Tôi chỉ hỏi anh có từng yêu tôi không. Anh nhìn ra ngoài cửa kính rất lâu rồi nói: “Đã từng. Nhưng con người ta thay đổi.”

Câu trả lời ấy như một nhát dao cuối cùng, cắt đứt mọi hy vọng ngu ngốc còn sót lại trong tôi. Tôi hiểu, người đàn ông tôi yêu đã chết thật rồi, chết từ khoảnh khắc anh chọn bỏ lại mẹ con tôi để cứu lấy chính mình.

Cuối cùng, tôi chọn im lặng. Không phải vì tha thứ, mà vì con. Tôi không muốn tuổi thơ của con bị nhuốm màu hận thù và bê bối. Tôi mang theo sự thật ấy như một vết sẹo, nhắc nhở tôi phải mạnh mẽ hơn.

Một năm sau, tôi nghe tin anh và người vợ mới gặp biến cố lớn trong làm ăn. Tôi không vui, cũng không buồn. Tôi chỉ thấy lòng mình nhẹ đi. Cuộc đời đã tự có cách sắp xếp.

Tôi không còn là người vợ của anh, cũng không chỉ là một góa phụ. Tôi là chính tôi, một người phụ nữ đã mất mát, đã đau đớn, nhưng vẫn chọn bước tiếp. Và với tôi, đó mới là sự sống thật sự.