Tuần công tác ở Đà Nẵng vốn được lên lịch khô khan như bao lần khác: họp với đối tác, ăn tối xã giao, về khách sạn chỉnh lại slide. Tôi đã quen với nhịp sống đó từ khi lập gia đình, quen đến mức tin rằng mình miễn nhiễm với mọi cám dỗ. Cho đến khoảnh khắc bước vào sảnh khách sạn Grand Pearl tối hôm ấy.
Giữa không gian ngập mùi nước hoa đắt tiền và tiếng ly chạm nhau lanh canh, tôi chết lặng. Cô ấy đứng đó, ngay quầy bar — Linh, người yêu cũ của tôi, sau đúng năm năm không gặp. Thời gian dường như chỉ chạm rất nhẹ lên cô: mái tóc vẫn đen óng, ánh mắt sâu và nụ cười cong lên theo cách từng khiến tôi mất ngủ suốt những năm hai mươi tuổi.
Chúng tôi nhìn nhau vài giây, đủ lâu để mọi kỷ niệm cũ tràn về, át cả lý trí của một người đàn ông đã có vợ. Linh là người phá vỡ im lặng, giọng nhẹ như không:
“Anh cũng ở đây à?”
Một ly rượu vang, rồi hai. Chúng tôi nói về những thứ vô thưởng vô phạt: công việc, thành phố, bạn bè cũ. Không ai nhắc đến vợ tôi, cũng chẳng nhắc đến lý do chia tay năm xưa. Càng về khuya, sảnh bar càng thưa người, và khoảng cách giữa chúng tôi cũng ngắn lại theo từng câu chuyện dở dang.
Tôi biết mình đang trượt qua một ranh giới nguy hiểm, nhưng men rượu và cảm giác quen thuộc đã khiến tôi phớt lờ tất cả. Khi Linh khẽ nói:
“Lên phòng em ngồi thêm chút nhé, ồn quá,”
tôi đã gật đầu, nhanh đến mức chính tôi cũng giật mình.
Căn phòng trên tầng 17 mở ra, ánh đèn vàng dịu. Tim tôi đập loạn nhịp, đầu óc quay cuồng giữa ham muốn và tội lỗi. Chúng tôi chưa kịp làm gì thì Linh bảo tôi chờ một chút, cô vào phòng tắm thay đồ. Tôi đứng một mình, bỗng thấy lạnh sống lưng vì sự im lặng bất thường.
Rồi tôi nghe thấy tiếng cửa phòng bên trong mở ra — không phải phòng tắm. Linh bước ra, nhưng phía sau cô còn có một người đàn ông khác. Ông ta mặc vest đen, ánh mắt lạnh, trên tay cầm một chiếc điện thoại đang mở ghi âm. Và trên chiếc giường sau lưng họ, là một chiếc vali mở toang, đầy những xấp tiền buộc dây ngân hàng.
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì Linh nhìn tôi, nụ cười biến mất hoàn toàn.
“Xin lỗi anh,” cô nói nhỏ, “anh không nên có mặt ở đây.”
Khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng mình đã thấy thứ không bao giờ nên thấy. Hai giờ sáng, xanh mặt, tôi ôm quần áo bỏ chạy khỏi căn phòng định mệnh ấy — không biết rằng cái giá cho một bước trượt đó còn chưa bắt đầu được tính.
Tôi chạy một mạch xuống sảnh, không dám quay đầu lại. Cảm giác nhục nhã vì phản bội vợ hòa lẫn nỗi sợ mơ hồ, khiến hai chân tôi mềm nhũn. Lên tới phòng mình, tôi khóa trái cửa, ngồi bệt xuống sàn, tim vẫn đập dồn dập như trống trận. Tôi tự trấn an rằng mình chỉ là kẻ tình cờ chứng kiến một giao dịch mờ ám, và nếu im lặng, mọi thứ sẽ trôi qua.
Nhưng đời không đơn giản như vậy.
Sáng hôm sau, khi tôi vừa bước vào phòng họp, điện thoại rung lên. Một số lạ. Tin nhắn ngắn gọn:
“Anh ngủ ngon không? Tối qua vội quá, chưa kịp chào.”
Tôi lạnh sống lưng. Chưa kịp trả lời, tin thứ hai đến ngay:
“Anh đừng lo. Chúng tôi chỉ cần anh hợp tác một chút.”
Tôi cố gọi lại cho Linh, nhưng máy bận. Đến trưa, một phong bì được gửi tận lễ tân, bên trong là ảnh chụp tôi và Linh trong thang máy đêm qua, rõ đến mức không thể chối cãi. Kèm theo đó là mảnh giấy ghi địa chỉ quán cà phê, giờ hẹn 7 giờ tối.
Cuộc gặp diễn ra trong không khí căng như dây đàn. Người đàn ông vest đen tối qua ngồi đối diện tôi, tự giới thiệu là Hùng. Ông ta nói thẳng: Linh đang làm trung gian cho một đường dây hối lộ giữa các công ty xây dựng và một số quan chức địa phương. Chiếc vali tiền tôi thấy chỉ là “một phần nhỏ”. Vấn đề là, tôi — một quản lý dự án — vô tình lọt vào khung hình, trở thành “bằng chứng sống”.
“Chúng tôi không muốn làm hại anh,” Hùng nói, giọng đều đều. “Chỉ cần anh ký vài giấy tờ xác nhận tư vấn kỹ thuật cho một dự án. Hoàn toàn hợp pháp… trên giấy.”
Tôi hiểu ngay: họ muốn dùng tên tôi để hợp thức hóa hồ sơ. Từ chối đồng nghĩa với việc những bức ảnh kia sẽ đến tay vợ tôi, công ty tôi, và có thể là công an — nhưng theo cách bất lợi nhất cho tôi.
Tôi về phòng, đầu óc rối bời. Gọi cho vợ, nghe giọng cô vui vẻ kể chuyện con, tôi suýt bật khóc. Đêm đó, Linh gọi. Cô không còn vẻ tự tin ban đầu, mà mệt mỏi thấy rõ. Linh thú nhận cô đã lún quá sâu, muốn rút ra nhưng không được.
“Em không cố ý kéo anh vào,” cô nói. “Nhưng giờ chỉ có anh mới giúp được em… và cũng là giúp chính anh.”
Những ngày sau đó, tôi sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Ban ngày họp hành, ban đêm đối diện những bản hợp đồng giả mạo. Tôi biết từng chữ ký là một bước xa hơn khỏi cuộc đời cũ. Và điều tồi tệ nhất là, tôi bắt đầu hiểu rằng, ngay cả khi làm theo, họ cũng chưa chắc buông tha.
Một đêm khuya, Linh nhắn tôi:
“Em có thứ này cho anh xem. Nếu anh muốn thoát, tối nay phải đến.”
Tôi linh cảm rằng, phía sau cánh cửa sắp mở, sẽ không còn đường lui.
Căn hộ của Linh tối om, chỉ có ánh đèn bếp hắt ra yếu ớt. Cô đưa tôi một chiếc USB, tay run nhẹ. Bên trong là bản ghi âm và email trao đổi — bằng chứng cho thấy Hùng không chỉ dính đến hối lộ, mà còn biển thủ và đổ tội cho những “đối tác” xấu số khi cần. Linh nói nhỏ:
“Em đã sao lưu ở ba nơi. Nếu em có chuyện, nó sẽ tự động được gửi đi.”
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi thấy một tia sáng le lói. Nhưng tia sáng đó đi kèm cái giá khủng khiếp. Nếu giao nộp bằng chứng, tôi phải thừa nhận vai trò của mình — dù là bị ép buộc — và đối diện nguy cơ mất sự nghiệp, tan vỡ gia đình. Nếu im lặng, tôi an toàn tạm thời, nhưng sẽ sống phần đời còn lại trong sợ hãi.
Sáng hôm sau, Hùng gọi tôi đến. Ông ta biết về chiếc USB. Không cần đe dọa nhiều, chỉ một câu:
“Anh nghĩ vợ anh sẽ phản ứng thế nào khi biết mọi chuyện?”
Tôi về nhà sớm hôm đó. Ngồi trước mặt vợ, tôi thấy rõ những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt cô — thứ tôi đã bỏ qua quá lâu. Tôi kể tất cả, không giấu giếm: cuộc gặp tình cờ, sai lầm, sự đe dọa. Cô im lặng rất lâu. Rồi cô khóc, không gào lên, chỉ là những giọt nước mắt rơi đều, khiến tôi đau hơn bất kỳ lời mắng nào.
“Anh tự sửa sai đi,” cô nói cuối cùng. “Em không che chở cho anh, nhưng cũng không cản.”
Quyết định được đưa ra trong một đêm trắng. Tôi nộp USB và toàn bộ tài liệu cho cơ quan điều tra, kèm lời khai chi tiết. Linh cũng ra làm chứng. Vụ án bung ra nhanh hơn tôi tưởng. Hùng bị bắt, kéo theo một loạt cái tên lớn nhỏ.
Cái giá đến ngay sau đó. Tôi bị đình chỉ công tác để điều tra nội bộ, rồi buộc thôi việc vì “vi phạm đạo đức nghiêm trọng”. Danh tiếng xây dựng hơn mười năm sụp đổ trong vài tuần. Hôn nhân của tôi bước vào giai đoạn lạnh lẽo, mong manh như sợi chỉ.
Linh rời thành phố, đổi số, biến mất khỏi cuộc đời tôi. Trước khi đi, cô nhắn:
“Ít nhất, lần này em không chạy trốn.”
Một năm sau, tôi làm lại từ đầu ở một công ty nhỏ, lương thấp hơn, vị trí thấp hơn. Vợ tôi chưa hoàn toàn tha thứ, nhưng chúng tôi vẫn cố gắng ở lại bên nhau, từng ngày.
Có những đêm, tôi nhớ lại sảnh khách sạn sang trọng ấy, và tự hỏi: nếu tối hôm đó tôi quay đi, mọi thứ sẽ khác chứ? Tôi không có câu trả lời. Chỉ biết rằng, có những cánh cửa một khi đã mở, thứ ta đánh mất không chỉ là sự bình yên — mà là cả con người mình từng nghĩ là vững vàng nhất.



