3 giờ sáng, màn hình điện thoại chồng tôi bỗng sáng lên, tôi nghe máy theo phản xạ. Đầu dây bên kia, một giọng đàn ông lạnh tanh bật ra: “Đưa vợ tôi nghe máy.” Tôi lặng người, không xin lỗi. Không do dự. Chắc nịch như thể anh ta biết rõ mình đang gọi cho ai. Tôi nhìn sang người đàn ông nằm cạnh, hơi thở đều đều… và khoảnh khắc đó, tôi sợ nhất không phải cuộc gọi — mà là linh cảm có chuyện ở phía sau

3 giờ sáng, màn hình điện thoại chồng tôi bỗng sáng lên, rung nhẹ trên mặt tủ. Tôi vốn ngủ không sâu, nghe tiếng động liền với tay chụp lấy, sợ làm anh thức giấc. Trên màn hình hiện số lạ. Không tên, không ghi chú. Tôi nghe máy theo phản xạ.

“Alô?”

Đầu dây bên kia im lặng đúng hai nhịp thở. Rồi một giọng đàn ông trầm, lạnh và dứt khoát vang lên:
“Đưa vợ tôi nghe máy.”

Tôi lặng người. Không phải vì câu nói đó quá to, mà vì cách anh ta nói — chắc nịch, không thăm dò, không nhầm lẫn, như thể biết rõ mình đang gọi cho ai, và biết tôi đang cầm điện thoại của ai. Tôi không hỏi lại. Cổ họng nghẹn cứng.

“Tôi… tôi là vợ anh Hùng,” tôi nói, giọng nhỏ đến mức chính mình cũng không nghe rõ.

Đầu dây bên kia bật cười khẽ. Không phải kiểu cười vui, mà là tiếng cười của người đã nắm trong tay thứ mình cần.
“Vậy thì đúng rồi. Cô gọi chồng cô dậy đi.”

Tôi quay sang người đàn ông nằm cạnh. Hùng — chồng tôi — vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều. Gương mặt quen thuộc ấy bỗng trở nên xa lạ. Tôi che loa, thì thầm:
“Anh là ai?”

“Cô không cần biết tôi là ai. Cô chỉ cần biết vợ tôi đang ở bên chồng cô.”

Tim tôi như rơi thẳng xuống bụng. Tôi bật ngồi dậy, lưng lạnh toát.
“Anh nói cái gì?”

Giọng người đàn ông chậm lại, từng chữ như được mài sắc:
“Ba tháng nay. Khách sạn. Căn hộ thuê theo giờ. Và cả nhà tôi, khi tôi đi công tác.”

Tôi cúp máy. Không suy nghĩ. Không xin lỗi. Không dám nghe thêm một lời nào nữa. Điện thoại vẫn rung lên, liên tục. Tôi đặt úp xuống bàn, tay run đến mức không đứng vững.

Tôi nhìn Hùng. Nhìn cái miệng từng nói yêu tôi, cái tay từng nắm tay tôi qua những năm tháng khó khăn. Không có dấu hiệu gì của một người đang giấu bí mật. Nhưng linh cảm trong tôi trỗi dậy dữ dội. Và điều khiến tôi sợ nhất lúc đó không phải cuộc gọi — mà là cảm giác, rằng mọi thứ tôi tin tưởng bấy lâu nay có thể sắp sụp đổ.

Tôi không đánh thức anh. Tôi nằm lại, nhắm mắt, giả vờ ngủ. Nhưng đầu óc quay cuồng. Người đàn ông kia là ai? Vợ anh ta là ai? Và vì sao anh ta chắc chắn đến vậy?

Ở khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: nếu có chuyện gì đó phía sau, thì sự thật sẽ không tự biến mất. Và bình minh sắp tới, có thể sẽ là buổi sáng dài nhất cuộc đời tôi.

Sáng hôm sau, Hùng dậy sớm như mọi ngày. Anh vẫn pha cà phê, hỏi tôi hôm nay có bận không, có cần anh chở đi làm. Mọi thứ bình thường đến mức đáng sợ. Tôi gật đầu, cười nhạt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: nếu anh phản bội, thì anh che giấu quá giỏi.

Khi anh đi làm, tôi lấy điện thoại anh ra. Trước đây tôi chưa từng làm việc này. Không phải vì không tò mò, mà vì tôi tin. Tin tuyệt đối. Mật khẩu vẫn là ngày cưới. Tim tôi đập nhanh — không phải vì hồi hộp, mà vì đau.

Tin nhắn không có gì lạ. Zalo, Messenger, công việc, gia đình. Nhưng khi tôi mở thư mục ảnh đã xóa gần đây, tay tôi khựng lại. Một tấm hình chụp trong phòng khách sạn. Không có mặt người, chỉ có chiếc váy đỏ treo trên ghế, và chiếc đồng hồ của Hùng đặt trên bàn. Tôi nhận ra ngay. Chính tôi đã mua chiếc đồng hồ đó.

Tôi ngồi thụp xuống giường. Đầu óc trống rỗng. Người đàn ông kia không nói dối. Nhưng tôi vẫn chưa biết “vợ anh ta” là ai.

Buổi trưa, tôi gọi lại số điện thoại đêm qua. Không ai nghe. Tôi nhắn tin: “Anh là ai? Anh muốn gì?”

Ba tiếng sau, tin nhắn trả lời hiện lên:
“Tôi muốn cô biết sự thật. Gặp tôi lúc 7 giờ tối nay, quán cà phê đối diện bệnh viện X.”

Tôi đến sớm. Người đàn ông xuất hiện đúng giờ. Khoảng hơn 40 tuổi, gương mặt mệt mỏi, ánh mắt không có vẻ thù hằn — chỉ có sự kiệt sức. Anh ta đặt trước mặt tôi một xấp ảnh.

“Vợ tôi tên Lan,” anh nói. “Cô ấy và chồng cô quen nhau trong một dự án. Tôi phát hiện khi cô ấy thay đổi — hay cười một mình, hay nói dối.”

Tôi lật từng tấm ảnh. Hùng và một người phụ nữ. Họ không ôm nhau, không hôn nhau. Nhưng ánh mắt thì không thể giấu. Tôi nhận ra Lan. Cô ta từng đến nhà tôi ăn cơm. Từng khen tôi nấu ăn ngon.

“Tôi không muốn phá gia đình cô,” người đàn ông nói tiếp. “Tôi chỉ muốn cô biết, để cô không sống trong bóng tối như tôi.”

Tối đó, tôi về nhà rất muộn. Hùng gọi liên tục. Tôi không nghe. Tôi cần thời gian để hiểu mình đang đứng ở đâu trong cuộc hôn nhân này — và mình sẽ đi tiếp như thế nào.

Tôi đối diện Hùng vào sáng hôm sau. Không vòng vo. Tôi đặt xấp ảnh lên bàn. Anh sững người. Không chối. Không cãi. Chỉ ngồi lặng rất lâu.

“Anh xin lỗi,” anh nói cuối cùng. “Anh không định đi xa như vậy.”

Câu nói đó khiến tôi bật cười. Một nụ cười khô khốc. Không định — nhưng vẫn làm. Không định — nhưng vẫn giấu.

Hùng kể, mối quan hệ bắt đầu từ sự đồng cảm. Công việc áp lực, gia đình mỗi người đều có vấn đề riêng. Ban đầu chỉ là nói chuyện. Rồi vượt ranh giới lúc nào không hay.

“Anh đã định dừng,” anh nói. “Nhưng anh hèn.”

Tôi không khóc. Có lẽ nước mắt đã cạn từ đêm hôm trước. Tôi hỏi anh một câu duy nhất:
“Nếu không bị phát hiện, anh có nói với em không?”

Anh im lặng. Và thế là đủ.

Tôi gặp lại người đàn ông kia một lần nữa, để trả lại ảnh. Chúng tôi không nói nhiều. Cả hai đều hiểu, có những vết nứt không thể hàn gắn.

Một tháng sau, tôi dọn ra ngoài. Không ồn ào, không đánh ghen, không níu kéo. Hôn nhân của tôi không chết vì người thứ ba — mà chết vì sự phản bội được che giấu quá lâu.

Đôi khi, tôi vẫn nhớ lại cuộc gọi lúc 3 giờ sáng. Nếu đêm đó tôi không bắt máy, có lẽ tôi vẫn đang sống trong một giấc mơ yên ổn giả tạo.

Sự thật đến theo cách tàn nhẫn nhất. Nhưng nhờ nó, tôi biết mình xứng đáng với điều gì. Và có những cuộc gọi, dù khiến ta sợ hãi — lại chính là thứ kéo ta ra khỏi bóng tối.