Đêm đó, quán mì của ông Trọng gần như đã đóng cửa. Chỉ còn vài ánh đèn vàng lặng lẽ hắt xuống những bộ bàn ghế đang được xếp gọn. Ông – người đàn ông ngoài bốn mươi với cánh tay đầy hình xăm cũ phai – đang dọn dẹp thì nghe tiếng động nhỏ phát ra từ phía cuối hành lang dẫn đến nhà vệ sinh.
Ông ngừng tay, nghiêng đầu lắng nghe. Một tiếng như ai đó cố kiềm nín tiếng thở gấp.
Ông bước lại, gõ nhẹ vào cửa:
— Có ai trong đó không?
Không ai trả lời. Chỉ là tiếng xột xoạt rất khẽ.
Ông nắm tay nắm cửa thử xoay. Cánh cửa không khóa. Và khi mở ra khoảng vài chục phân, ông khựng lại.
Một bé gái khoảng mười hai, mười ba tuổi đang co ro sau cánh cửa, người đầy vết bầm đã cũ lẫn mới. Khuôn mặt lấm lem nước mắt, đôi mắt mở to sợ hãi đến mức chỉ cần nghe tiếng động lớn là run bắn lên.
Vừa nhìn thấy ông, bé gái lập tức đưa tay lên, lắc đầu liên tục:
— Chú… chú đừng nói với cha dượng cháu. Chú làm ơn… làm ơn đừng nói… chú giúp cháu với…
Giọng bé run rẩy, đứt quãng như sắp ngất.
Ông Trọng thoáng sững người. Ông không phải kiểu người dễ mềm lòng, nhưng biểu cảm đó… nó khiến người đàn ông đã từng trải qua đủ thứ trên đời cảm thấy nghèn nghẹn trong lồng ngực. Ông nói nhỏ:
— Không sao. Chú không làm gì cháu đâu. Cháu nói cho chú biết chuyện gì đã xảy ra?
Bé gái bật khóc nhưng cố kìm nén, như sợ ai ngoài cửa nghe được:
— Cha dượng cháu… ông ấy… ông ấy đang tìm cháu. Chú đừng để ông ấy thấy cháu trong này. Làm ơn…
Trong khoảnh khắc đó, tiếng xe máy phanh gấp bên ngoài quán vang lên. Ông Trọng nghe rõ tiếng người đàn ông gắt gỏng:
— Anh ơi! Có thấy con bé vào đây không?!
Ông Trọng khẽ ra hiệu cho bé im lặng. Bé lập tức áp sát vào tường, run không kiểm soát.
Ông khép cửa lại, bước ra ngoài. Bên quán, một người đàn ông gương mặt dữ tợn, hơi men nồng nặc, dáo dác nhìn quanh.
Hắn lặp lại câu hỏi:
— Có thấy con nhỏ con nít chạy vô đây không?
Ông Trọng khoanh tay, ánh mắt sắc lại:
— Quán tôi đóng cửa rồi. Không ai ở đây hết.
Người đàn ông đập tay xuống bàn, giọng bất mãn:
— Để tôi vô tìm.
Không kịp để hắn tiến đến cửa sau, ông Trọng bước lên chặn lại:
— Đây là quán của tôi. Anh muốn tìm ai thì cũng phải có lý do.
Ngay khoảnh khắc đó — trong đầu ông vang lên một câu hỏi không thể bỏ qua:
Nếu để hắn bắt được đứa trẻ… chuyện gì sẽ xảy ra?
Phần 1 khép lại ở đó — và mọi thứ mới chỉ bắt đầu.
Người đàn ông nồng nặc mùi rượu đứng chắn trước cửa quán, ánh mắt láo liên như muốn xộc vào tìm kiếm. Ông Trọng giữ nguyên dáng đứng vững, đôi vai rộng che kín lối đi. Ông từng quen kiểu người như vậy: nóng nảy, hung hăng, thích thể hiện uy lực. Nhưng trong đôi mắt của hắn lại có thứ khác — một sự hằn học bất thường.
— Anh tránh ra coi! — hắn gắt lên lần nữa.
— Tôi đã nói rồi, quán đóng cửa. Không ai vô trong đó hết — ông Trọng đáp bình thản.
Người đàn ông liếc mắt nhìn vào hẻm sau quán, giọng hạ thấp nhưng đầy ác ý:
— Con nhỏ phải trốn ở đây. Nó hay chạy vô mấy chỗ như vầy để giở trò. Nó không nghe lời… tôi phải dạy nó.
Ông Trọng nhìn thẳng vào hắn, không chớp mắt:
— Dạy kiểu để nó hoảng loạn chạy trốn giữa đêm hả?
Hắn giật mình. Câu nói chạm đúng thứ hắn cố che giấu. Hắn lập tức đổi giọng:
— Anh biết gì mà nói? Tôi là cha dượng nó. Tôi có quyền quản.
— Quyền tới mức nó bầm tím khắp người? — giọng ông Trọng sắc như dao.
Hắn sững lại. Rõ ràng không mong ai nhìn thấy những vết thương trên con bé.
Sự im lặng ấy đủ khiến ông Trọng hiểu thêm vài phần. Trong ông dấy lên cảm giác khó chịu quen thuộc — thứ từng khiến ông lao vào những trận đánh khi còn trẻ để bảo vệ người yếu thế. Nhưng giờ ông không còn là gã du đãng năm nào. Ông phải xử lý sáng suốt.
Ông nói ngắn gọn:
— Anh về đi. Để nó yên.
Người đàn ông tiến lên nửa bước, hạ giọng đe dọa:
— Đừng xen vào chuyện gia đình tôi. Anh không biết nó là loại nào đâu.
Ông Trọng nhíu mày:
— Trẻ con thì là loại nào?
Hắn cứng họng trong vài giây. Rồi quay ngoắt, chửi thề một câu, leo lên xe, nổ máy phóng đi. Nhưng ông biết: đó không phải là kết thúc. Hắn sẽ quay lại.
Khi tiếng xe xa dần, ông Trọng quay vào phòng tắm. Cánh cửa mở hé, bé gái vẫn đứng nguyên một chỗ, bàn tay bấu chặt vào mép tường. Vừa thấy ông, nó bật khóc nức:
— Chú… ông ấy đi chưa? Ông ấy sẽ giết cháu…
Ông khẽ đưa tay ra hiệu trấn an:
— Không ai làm gì cháu khi còn có chú ở đây. Nhưng giờ cháu phải nói cho chú biết, chuyện gì đang diễn ra?
Bé gái cắn môi, ngập ngừng như phải đấu tranh mới dám nói:
— Ông ấy… hay đánh cháu. Mỗi ngày. Cháu kể mẹ thì mẹ không tin. Mẹ nghĩ cháu bướng. Nhưng chú ơi… cháu sợ lắm.
Giọng con bé nhỏ lại, yếu như gió:
— Hôm nay… cháu chạy trốn vì ông ấy say. Ông ấy nói… sẽ “dạy” cháu tới sáng…
Nghe tới đó, trong lòng ông Trọng như bị bóp chặt lại. Ông biết những chuyện như vậy có thật, và thường bị che giấu sau hai chữ “gia đình”.
Ông suy nghĩ rất nhanh. Để bé lại một mình là không được. Để bé về nhà càng nguy hiểm. Nhưng giúp bé… cũng đồng nghĩa ông sẽ đối đầu một người đàn ông liều lĩnh, có thể làm bất cứ chuyện gì.
Ông hỏi:
— Nhà cháu ở đâu?
Bé lắc đầu lia lịa, run rẩy:
— Không… cháu không về đâu. Chú đừng gửi cháu về. Đừng để ông ấy bắt cháu…
Hai mắt con bé đỏ hoe, hoảng loạn đến mức ông không nỡ ép thêm.
Ông đáp dứt khoát:
— Được. Tối nay cháu ở lại đây. Nhưng ngày mai, chú sẽ đưa cháu đến nơi an toàn. Ở đó, người ta sẽ bảo vệ cháu, không để ông ta làm gì nữa.
Bé ngước nhìn ông, đôi mắt đầy nghi hoặc xen lẫn hy vọng — thứ hy vọng mong manh của một đứa trẻ lâu ngày không dám tin người lớn.
Và tối hôm đó, ông Trọng biết mình đã vô tình bước vào một câu chuyện sẽ thay đổi cuộc đời cả hai.
Đêm trôi qua nặng nề. Ông Trọng trải tạm cho bé gái một chỗ nằm trong kho chứa bột mì phía sau bếp, nơi an toàn và kín đáo nhất quán. Con bé ngủ chập chờn, luôn giật mình vì tiếng động nhỏ. Ông thì không ngủ. Ông ngồi tựa ghế, nhìn cửa quán, mùi cà phê nguội quện trong không khí.
Khoảng bốn giờ sáng, tiếng xe máy dừng gấp trước cửa. Ông đứng bật dậy.
Người cha dượng đã quay lại — lần này không say, và nguy hiểm hơn.
Hắn đập mạnh cửa quán:
— Mở cửa! Mở cửa nhanh! Tôi biết con bé ở trong đó!
Ông Trọng bước ra, giọng bình tĩnh nhưng cứng như thép:
— Tôi nói rồi. Nó không muốn về với anh. Anh không được lại gần nữa.
Hắn cười khinh bỉ:
— Anh là cái thá gì mà xen vào đời tôi? Con bé là “người nhà”. Tôi có quyền!
— Quyền đánh đập nó? Hành hạ nó? — ông Trọng nói thẳng.
Hắn sững lại, rồi lập tức nổi giận:
— Anh vu khống!
— Tôi thấy vết thương của nó.
Không khí đặc quánh lại. Hai người đàn ông nhìn nhau như chờ đợi ai sẽ lùi bước trước.
Hắn bất ngờ lao tới, định xô ông sang một bên để tràn vào quán.
Nhưng ông Trọng đã đoán trước. Ông né sang, dùng thân mình chắn lối đi. Cú tấn công vụng về của hắn khiến tiếng động vang lớn. Bé gái trong kho chứa giật mình hét lên.
Tiếng hét ấy làm người cha dượng càng mất kiểm soát, gào lên:
— Con kia! Ra đây! Tao bắt được mày rồi!
Ông Trọng gầm lên, lần đầu mất bình tĩnh:
— Đủ rồi! Anh không được đụng vào nó nữa!
Tiếng la ồn ào giữa buổi sáng sớm khiến hàng xóm mở cửa nhìn. Một cô bán hủ tiếu gần đó chạy tới:
— Có chuyện gì vậy anh Trọng?
Ông Trọng nói lớn để tất cả nghe rõ:
— Đứa nhỏ này bị bạo hành. Tôi sẽ báo công an.
Người cha dượng tái mặt. Hắn liếc nhìn những ánh mắt xung quanh — những ánh nhìn nghi ngờ, soi xét. Hắn bắt đầu lùi lại, rồi toan chạy.
Nhưng đúng lúc đó, chú công an khu phố đi tuần ngang qua, nghe tiếng ồn nên ghé vào. Chỉ mất vài phút để ông Trọng tường trình sự việc, và vài phút nữa để người đàn ông kia bị mời về phường làm việc.
Ba ngày sau.
Ông Trọng được mời lên cơ quan làm chứng. Bé gái kể lại toàn bộ sự thật: những lần bị đánh, những lời đe doạ, những vết bầm được che giấu dưới áo dài.
Người cha dượng không còn chối được nữa. Hắn bị tạm giam để điều tra. Cái kết cho hắn xem ra chưa phải cuối cùng — nhưng đủ để bé gái có cơ hội thoát khỏi nỗi sợ hãi triền miên.
Sau buổi làm việc, bé gái rụt rè hỏi ông Trọng:
— Chú… con sẽ ổn chứ?
Ông mỉm cười, bàn tay to đặt lên vai bé thật nhẹ:
— Giờ cháu được bảo vệ rồi. Chú chỉ mong… từ nay cháu tin rằng trên đời vẫn có người lớn đứng về phía cháu.
Đôi mắt con bé ươn ướt, nhưng là lần đầu không phải vì sợ.
Khi rời khỏi trụ sở, ông Trọng ngước nhìn bầu trời xám nhẹ của buổi chiều. Ông biết mình chỉ là một ông chủ quán mì bình thường, nhưng hôm đó, ông đã làm điều đúng đắn.
Và đôi khi — chỉ một lần đứng lên cũng có thể cứu được cả cuộc đời một đứa trẻ.



