Tôi vừa đặt chân đến đám cưới người yêu cũ sau quãng đường hơn năm trăm cây số. Nói đúng hơn, tôi đã đắn đo suốt cả tháng trời trước khi quyết định có nên đến hay không. Cuối cùng, tôi chọn đi, một phần vì phép lịch sự, một phần vì muốn khép lại đoạn thanh xuân đã dở dang. Tôi tin rằng mình đủ bình tĩnh để chỉ ngồi xuống, nâng ly chúc phúc, rồi rời đi như mọi người bạn cũ khác.
Nhưng hóa ra tôi đã quá ngây ngô.
Vừa bước vào sảnh, chưa kịp nhìn thấy cô dâu, mẹ của cô ấy đã từ đâu xuất hiện, bàn tay run run kéo tôi ra một góc khuất. Bà nhìn quanh, như đang sợ ai đó sẽ để ý, rồi lặng lẽ nhét vào tay tôi một mảnh giấy gấp tư.
“Con… xem đi.” – Bà nói nhỏ, giọng như lạc hẳn.
Tôi ngơ ngác, chưa kịp phản ứng thì bà đã lùi lại, tránh mọi ánh mắt, để mặc tôi đứng một mình giữa tiếng nhạc cưới rộn ràng.
Mảnh giấy lạnh toát trong tay khiến lòng bàn tay tôi cũng ướt mồ hôi. Tôi chậm rãi mở ra—và suýt đánh rơi ly rượu đang cầm.
“Cô ấy vẫn yêu con. Đừng để đám cưới này diễn ra.”
Chỉ tám chữ, nhưng tim tôi đập mạnh đến mức ngực như muốn nổ tung. Tôi quay phắt lại tìm mẹ cô ấy, nhưng bà đã hòa vào dòng người, để lại tôi chơi vơi như bị đẩy xuống vực.
Không thể nào. Sao bà lại viết vậy? Sao lại ngay hôm nay, ngay lúc này, khi mọi thứ đã an bài?
Tiếng MC vang lên mời quan khách ổn định vị trí, đèn sân khấu bắt đầu hạ xuống. Cả hội trường rộn rã tiếng cười nói, chẳng ai biết trong góc tối có một gã đàn ông đang run rẩy nhìn mảnh giấy nhỏ như một lưỡi dao.
Tôi cố tự nhủ đây có thể chỉ là hiểu lầm, hoặc trò đùa ác ý nào đó. Nhưng nét chữ… nét chữ run nhẹ, hơi nghiêng về bên trái—đúng là của mẹ cô ấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, nơi cô dâu chuẩn bị xuất hiện. Một phần tôi muốn bỏ chạy khỏi đây, để khỏi cuốn vào bất kỳ điều gì điên rồ. Nhưng một phần khác lại thúc ép tôi phải làm rõ, trước khi mọi thứ vỡ tung theo đúng nghĩa đen của mảnh giấy kia.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhét tờ giấy vào túi áo, rồi lặng lẽ bước về phía hậu trường, nơi có lẽ chỉ còn vài phút nữa cô ấy sẽ xuất hiện trong váy cưới.
Tôi cần biết sự thật.
Hậu trường đám cưới đông hơn tôi tưởng. Nhân viên chạy qua chạy lại, tiếng máy bộ đàm lách cách, tiếng ai đó đang chỉnh micro, tiếng váy áo sột soạt. Tôi cố giữ bình tĩnh, giấu đi sự bối rối đang muốn bùng lên trong ngực.
Tôi nhìn thấy cô ấy ở góc phòng. Trong bộ váy cưới trắng, cô ấy ngồi trước gương, ánh đèn phản chiếu lên gương mặt đầy trang điểm nhưng đôi mắt thì không giấu nổi sự mệt mỏi. Bên cạnh cô ấy là hai phù dâu và một chuyên viên trang điểm.
Tôi đứng sững lại.
Bao năm qua, tôi luôn nghĩ nếu một ngày gặp lại, mình có thể cười thoải mái mà nói câu chúc phúc. Nhưng nhìn khoảnh khắc ấy—cô ấy trong váy cưới, tôi trong bộ vest cũ—bất giác mọi kỷ niệm đẩy nhau tràn về như sóng.
Một phù dâu nhìn thấy tôi, hơi ngạc nhiên.
“Anh… là bạn cô dâu ạ? Ở đây không tiện đâu.”
Tôi gật đầu, nhưng vẫn nhìn cô ấy.
Cô ấy quay lại khi nghe tiếng nói. Ánh mắt hai đứa chạm nhau. Cả phòng dường như im bặt vài giây.
“Anh… đến rồi à?” – cô ấy nói nhỏ, hơi bối rối như không biết nên vui hay nên xấu hổ.
Tôi mím môi. “Anh có chuyện muốn hỏi.”
Không khí trong phòng căng lên. Tôi nhìn quanh. “Anh cần nói chuyện riêng với em. Chỉ vài phút.”
Phù dâu nhìn nhau, rồi len lén liếc cô dâu. Sau một hồi do dự, cô ấy gật đầu. Mọi người ra ngoài, để lại chúng tôi giữa căn phòng đầy hoa và ánh đèn.
Khi cửa vừa khép lại, tôi rút mảnh giấy đưa cho cô ấy.
“Em giải thích cho anh đi. Đây là sao?”
Cô ấy nhìn mảnh giấy, tròn mắt. Hơi thở như nghẹn lại.
“Má… đưa anh cái này thật hả?”
“Ừ.”
Cô ấy cắn môi, đôi vai khẽ run. “Em… không biết gì hết. Em không viết. Nhưng… má biết em còn giữ chuyện gì đó.”
“Giữ chuyện gì?” – tôi hỏi, giọng thấp mà căng.
Cô ấy nhìn vào gương, nói khẽ như thể đang thú nhận với chính mình trước.
“Em… không chắc mình đã sẵn sàng cưới anh ấy.”
Câu nói ấy khiến tôi chết lặng vài giây.
“Vậy tại sao vẫn cưới?” – tôi hỏi. “Nếu em còn băn khoăn, sao không nói? Sao để chuyện thành ra thế này?”
Cô ấy quay lại nhìn tôi, đôi mắt long lanh.
“Vì anh đã rời đi trước. Vì chúng ta dừng lại rồi. Vì em… không muốn anh phải quay lại chỉ vì em yếu đuối vào phút chót.”
Tôi nghẹn lời.
Cô ấy hít mạnh một hơi.
“Nhưng em chưa từng ngừng nghĩ về anh. Và má biết điều đó.”
Một tiếng knock cửa vang lên.
“Cô dâu, chuẩn bị lên sân khấu!”
Tôi nhìn cô ấy. Cô ấy nhìn tôi.
Khoảnh khắc quyết định đang đến gần—và mọi thứ có thể sụp đổ chỉ trong vài phút nữa.
Cô ấy đứng dậy, chỉnh lại váy cưới. Tay hơi run. Tôi thấy rõ điều đó, dù cô ấy cố tỏ ra bình tĩnh.
“Anh…” – cô ấy bắt đầu. – “Em không muốn biến đám cưới thành một mớ hỗn loạn. Nhưng em cũng không muốn sống cả đời mà luôn tự hỏi liệu mình đã bỏ lỡ điều gì.”
Tôi nhìn cô ấy thật lâu.
“Vậy em muốn anh phải làm gì?”
Cô ấy cười buồn. “Em không biết. Em thật sự không biết.”
Tôi thở dài. Có hàng trăm điều tôi muốn nói, hàng tá câu hỏi chất trong đầu: Tại sao em không nói sớm hơn? Tại sao để mọi thứ đến nước này? Tại sao lại chọn im lặng?
Nhưng khi nhìn vào cô ấy, vào đôi mắt đầy giằng xé ấy, tôi biết trách móc chẳng còn ý nghĩa.
Bên ngoài, tiếng MC vang lên lần nữa.
“Xin mời gia đình nhà trai chuẩn bị tiến vào!”
Cô ấy siết tay lại. “Em phải ra rồi.”
“Khoan.” – tôi giữ tay cô ấy. “Nếu em thực sự không muốn cưới, em có thể dừng lại. Không ai có quyền buộc em cả.”
“Nhưng nếu em dừng lại… anh có ở lại không?”
Câu hỏi ấy làm tôi đứng hình.
Tôi không muốn làm người cứu vớt trong phút cuối. Không muốn biến sự hoang mang của cô ấy thành trách nhiệm của mình. Tôi muốn chắc chắn rằng nếu cô ấy chọn tôi, đó là vì tình cảm thật sự—không phải vì hoảng loạn.
“Tại sao phải là anh?” – tôi hỏi thẳng.
Cô ấy nhìn tôi, như thể chưa từng dám nhìn kỹ trong nhiều năm qua.
“Vì anh là người duy nhất từng làm em tin rằng em được yêu theo đúng nghĩa.”
Trong khoảnh khắc đó, mọi đau đớn trong quá khứ ùa về rồi tan biến, chỉ còn lại một cảm giác rõ rệt: tôi vẫn yêu cô ấy.
Nhưng yêu không có nghĩa là mù quáng.
“Tình yêu… không đủ để xây lại một cuộc đời.” – tôi nói chậm rãi. – “Chúng ta đã từng chia tay vì những lý do thật. Khoảng cách. Công việc. Áp lực gia đình. Nếu bây giờ em dừng đám cưới, tất cả những vấn đề đó vẫn ở đó. Em có sẵn sàng đối mặt không?”
Cô ấy im lặng.
Không phải im lặng bối rối. Mà là im lặng suy nghĩ thật sự.
Một phút. Hai phút. Bên ngoài tiếng nhạc lớn dần.
Rồi cô ấy mở mắt, nhìn tôi.
“Em… không sẵn sàng.”
Trái tim tôi thắt lại. Nhưng tôi cũng thở phào.
“Nhưng em cũng không muốn cưới anh ấy chỉ vì ai cũng mong chờ.”
Tôi gật đầu.
“Vậy em hãy nói với chính mình trước. Đám cưới có thể dừng, hoặc có thể tiếp tục. Nhưng quyết định phải từ em, không phải anh, không phải má em.”
Cô ấy hít sâu, rồi bất ngờ ôm tôi thật chặt.
“Cảm ơn anh… vì đã đến. Vì đã khiến em đủ can đảm để đối diện chính mình.”
Cô ấy buông ra, nở một nụ cười buồn nhưng bình thản.
“Em sẽ nói chuyện với anh ấy. Em phải tự giải quyết chuyện này.”
Tôi bước lùi lại, nhìn cô ấy đi ra cửa. Bước chân đã không còn run nữa.
Trong tiếng reo hò bên ngoài, tôi biết cuộc đời cô ấy vừa rẽ sang một hướng khác—không phải về phía tôi, nhưng cũng không còn là con đường ép buộc.
Tôi xoay người, rời khỏi hậu trường, rời khỏi đám cưới, rời khỏi tất cả.
Nhẹ nhõm.
Và cuối cùng, khép lại.



