Tôi kết hôn với Minh sau sáu tháng quen biết. Mọi người bảo chúng tôi quá vội, nhưng khi ấy tôi tin rằng tình yêu chín muồi nhanh hay chậm không quan trọng, quan trọng là cảm giác an toàn tôi có khi ở cạnh anh. Cho đến khi sống chung được… hai mươi ngày.
Căn phòng tân hôn lúc nào cũng bừa bộn một cách kỳ lạ: góc tủ vương vài cái cúc áo đứt, ga giường nhăn nhúm, và đặc biệt… mười bộ đồ ngủ lụa của tôi lần lượt bị xé hỏng trong những hoàn cảnh khiến tôi đỏ mặt nhớ lại. Minh lúc nào cũng như đang chạy đua với thời gian, hễ chạm vào tôi là như mất kiểm soát. Tôi nửa ngượng, nửa buồn cười, nhưng càng ngày càng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Tối qua, mẹ chồng bất ngờ kéo tôi ra ngoài sân. Khuôn mặt bà đỏ gay, vừa thở dài vừa siết lấy tay tôi:
“Con à… thằng Minh nó… không biết kiềm chế. Nhà ta cũng khổ vì cái tính đó. Con chịu thiệt rồi.”
Tôi ngượng chín mặt. Nhưng khi nhìn vào mắt bà, tôi thấy nỗi lo lắng nhiều hơn là ngại ngùng. Dường như bà đang giấu một chuyện gì đó.
Đêm đó, Minh ôm tôi ngủ. Cánh tay anh vòng qua eo tôi, mạnh đến mức khiến tôi phải khẽ nhăn mặt. Tôi hỏi đùa:
“Anh không mệt sao? Ngày nào cũng như chạy marathon vậy…”
Minh chỉ cười, nụ cười nửa khóe miệng hơi gượng: “Không sao. Anh quen rồi.”
Quen rồi? Tôi tự hỏi anh đã “quen” với điều gì? Cường độ? Áp lực? Hay… một thói quen nào đó từ trước khi cưới?
Sáng hôm sau, khi Minh đi làm sớm, tôi thay ga giường và vô tình phát hiện hộp thuốc nhỏ dưới gối anh. Hộp đã rỗng. Trên vỏ in dòng chữ tôi chưa từng thấy trước đây – một loại thuốc hỗ trợ nội tiết tố, thường được kê cho người gặp vấn đề tâm lý hoặc chấn thương thể chất.
Tại sao Minh lại phải dùng thuốc này? Anh khỏe mạnh, đi khám tổng quát trước khi cưới vẫn bình thường.
Tôi cầm vỏ hộp, lòng bồn chồn. Rồi tôi sực nhớ: những đêm Minh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa. Những lúc anh như mất hồn nhìn vào khoảng không.
Những dấu hiệu ấy không phải vì “quá sức sống”.
Có cái gì đó sâu hơn. Ẩn giấu. Và khiến tôi bắt đầu… sợ.
Tôi biết, để hiểu được con người thật của chồng mình, tôi phải lần theo đầu mối đầu tiên: tại sao anh lại dùng thuốc? Và điều gì khiến anh luôn trong trạng thái bất thường như vậy?
Tôi không ngờ, câu trả lời lại liên quan đến một quãng quá khứ mà cả gia đình anh cố giấu.
Sáng chủ nhật, khi Minh ra ngoài gặp khách, tôi quyết định tìm hiểu về hộp thuốc. Tôi mang vỏ hộp đến phòng làm việc của bố chồng. Ông là bác sĩ đã về hưu, nghiêm khắc nhưng tinh tế. Khi tôi chìa vỏ thuốc ra, mặt ông thoáng biến sắc—một biểu cảm quá nhanh để tôi kịp diễn tả, nhưng đủ để biết người lớn trong nhà đã biết chuyện từ lâu.
“Con tìm thấy cái này ở đâu?” – ông hỏi, giọng thấp.
“Dưới gối của Minh. Ba… Minh bị gì ạ?”
Ông ngồi xuống ghế, tháo kính, vò sống mũi. Tôi chưa bao giờ thấy bố chồng có dáng vẻ mệt mỏi như vậy.
“Ba nghĩ… đã đến lúc con nên biết.”
Rồi ông kể.
Ba năm trước khi cưới tôi, Minh từng gặp một tai nạn lao động khi làm việc ở công trình. Một thanh thép nặng rơi xuống, Minh phản xạ né được nhưng sau tai nạn đó anh rơi vào một giai đoạn trầm chấn tâm lý nặng. Không phải vì chấn thương thể chất, mà vì người đồng nghiệp thân nhất của anh đã không qua khỏi ngay trước mắt anh.
Minh tự trách, tự dằn vặt, và rơi vào một trạng thái rối loạn giấc ngủ lẫn hormone dẫn đến những hành vi bốc đồng—bao gồm cả việc… lao vào những hoạt động nồng nhiệt đến mức khó kiểm soát. Thuốc nội tiết tố và thuốc ngủ nhẹ được kê để ổn định tinh thần anh.
Nhưng điều bất ngờ nhất là:
“Minh không biết những cơn bốc đồng ấy là biểu hiện của rối loạn,” bố chồng nói. “Nó nghĩ mình chỉ… mạnh hơn người khác. Chúng ta cố giấu để nó không tự ti, nhưng có lẽ… đó là sai lầm.”
Tôi nghe mà sống lưng lạnh buốt.
Những dấu hiệu Minh có—mồ hôi đêm, mất ngủ, sự cuồng nhiệt quá mức, những lúc lơ đãng vô cớ—tất cả đều không phải bản năng đơn thuần.
Tất cả là triệu chứng.
Tối đó, tôi quyết định hỏi Minh thẳng. Nhưng khi tôi vừa mở lời, Minh lập tức phản ứng lạ.
“Em tìm hiểu cái gì? Em nghe ai nói?”
Giọng anh đầy cảnh giác, như thể ai đó đang cố xâm phạm bí mật của anh. Lần đầu tiên tôi thấy anh tránh né ánh mắt tôi.
“Minh, anh đang giấu em chuyện gì? Em thấy thuốc của anh—”
Chưa dứt câu, Minh bất ngờ nắm chặt vai tôi, bàn tay mạnh đến mức tôi đau nhói.
“Đừng động vào những thứ đó.”
Tôi sững người. Ánh mắt Minh lúc ấy vừa hoảng sợ, vừa như tuyệt vọng.
Nhưng rồi anh buông tay, bước lùi một bước.
“Anh xin lỗi… anh không cố ý. Anh chỉ… không muốn em nghĩ anh là người có vấn đề.”
Tim tôi chùng xuống. Người đàn ông trước mặt tôi—không phải kẻ nóng nảy mất kiểm soát, mà là một người đang cố giấu đi nỗi sợ hãi của riêng mình.
Nhưng chuyện chưa dừng ở đó.
Khuya hôm đó, Minh lại gặp cơn ác mộng. Anh bật dậy, thở dốc, mồ hôi lạnh chảy khắp lưng. Tôi ôm lấy anh, nhưng anh vô thức đẩy mạnh khiến tôi ngã xuống cạnh giường.
Tôi nhìn anh—người đàn ông đang run rẩy như đứa trẻ—và tôi biết: tình trạng của Minh đang trở nặng.
Và rồi sáng hôm sau, mẹ chồng hốt hoảng chạy vào phòng tôi:
“Con ơi! Minh không có ở nhà. Tối qua nó bỏ đi!”
Qua gương mặt bà, tôi hiểu: Gia đình này vẫn còn một bí mật nữa chưa nói ra.
Cả nhà tỏa đi tìm Minh. Tôi cùng bố chồng lục lại camera an ninh và thấy Minh rời nhà lúc ba giờ sáng, đi bộ, không mang theo điện thoại. Đây là điều anh chưa từng làm. Bố chồng lập tức lái xe đưa tôi đến khu công trình cũ—nơi xảy ra tai nạn năm xưa.
Khi đứng trước cổng công trường bỏ hoang, tôi cảm nhận rõ ràng một cảm giác rợn người. Nơi này lạnh lẽo, hoang vắng, mọi thứ phủ bụi và rỉ sét. Bố chồng nói đây là nơi Minh từng trở lại vài lần khi bệnh nặng, như thể bị kéo về quá khứ.
Chúng tôi tìm thấy Minh ở tầng hai một nhà kho cũ. Anh ngồi gục xuống, hai bàn tay che mặt. Khi nghe tiếng bước chân, Minh ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe.
“Anh xin lỗi… anh không muốn làm em sợ.”
Tôi chạy đến ôm anh. Lần đầu tiên Minh không phản kháng. Anh chỉ lặng lẽ tựa đầu vào vai tôi như người đang kiệt sức.
“Anh tưởng mình ổn rồi,” Minh nói. “Nhưng mỗi lần gần em… anh thấy mình phải làm điều gì đó để chứng minh anh vẫn là đàn ông, rằng anh không yếu đuối, không bị hỏng sau tai nạn đó.”
Tôi nghẹn lại.
Hóa ra sự cuồng nhiệt ấy… không phải vì ham muốn đơn thuần.
Mà là vì mặc cảm.
Minh luôn lo sợ tôi sẽ nhìn thấy vết nứt trong anh. Lo tôi thất vọng. Lo tôi rời bỏ anh như cách anh tự rời bỏ chính mình sau cái chết của bạn anh.
Mẹ chồng nắm tay tôi, giọng run run:
“Có một chuyện ba mẹ chưa dám nói… Sau tai nạn, Minh từng vào điều trị tâm lý ba tháng. Nó ổn định, nhưng bác sĩ dặn rằng: nếu nó bị áp lực, các triệu chứng sẽ quay lại.”
Tôi quay sang Minh, nhẹ nhàng đặt tay lên má anh.
“Em không cần một người hoàn hảo. Em chỉ cần anh… trung thực với em.”
Minh bật khóc—lần đầu tiên tôi thấy anh như vậy.
Sau ngày hôm đó, tôi cùng Minh đến gặp chuyên gia tâm lý. Mọi thứ tiến triển chậm, nhưng đều đặn. Những cơn ác mộng giảm dần. Minh học cách đối diện với quá khứ, không trốn chạy. Anh giảm dần thuốc theo hướng dẫn.
Và điều thay đổi lớn nhất—không còn những lúc “mất kiểm soát”.
Chúng tôi học cách giao tiếp, cách quan sát cảm xúc của nhau. Minh bắt đầu kể cho tôi nghe về người bạn đã mất, về nỗi ám ảnh trong từng chi tiết nhỏ. Tôi lắng nghe, không phán xét.
Một tối, Minh nắm tay tôi, siết nhẹ—không phải mạnh bạo như trước—mà là một cái siết đầy sự tin tưởng:
“Cảm ơn em vì không bỏ anh.”
Tôi mỉm cười:
“Em đâu có dễ bỏ vậy.”
Chúng tôi nhìn nhau trong ánh đèn vàng ấm. Và tôi nhận ra—
Hôn nhân không phải là hai người hoàn hảo đến với nhau.
Mà là hai người dám ở lại, dám chữa lành cho nhau, ngay cả khi quá khứ của một trong hai từng là cơn bão.
Và tôi tin, từ đây, chúng tôi sẽ cùng nhau đi tiếp—một cách bình yên, không còn những nỗi sợ vô hình bủa vây nữa.



