Tám năm hôn nhân tan vỡ vì không có con, tôi cứ ngỡ chuyện cũ đã chôn sâu. Vậy mà sáng nay, mẹ vợ cũ gọi, giọng run rẩy bảo tôi đến đón “con”. Tôi bán tín bán nghi, nhưng khi cánh cửa mở ra, đứa bé đứng đó—đôi mắt tròn xoe giống tôi đến rợn người. Tim tôi như rơi xuống. Rốt cuộc… sự thật nào đang chờ tôi phía sau lời gọi bất ngờ ấy?

Tám năm hôn nhân của tôi và Hạnh kết thúc bằng tờ giấy ly hôn ngắn ngủi. Lý do quá quen: chúng tôi không có con. Cả hai chạy chữa, rồi mệt mỏi, rồi buông tay. Tôi nghĩ mình đã bỏ lại mọi thứ phía sau. Nhưng sáng nay, một cuộc gọi đã chôn vùi sự bình yên mong manh ấy.

Điện thoại reo lúc 6 giờ. Trên màn hình hiện: Mẹ của Hạnh. Tôi khựng lại. Từ ngày Hạnh mất tích khỏi cuộc đời tôi sau ly hôn, mẹ cô ấy cũng không còn liên lạc. Tôi bắt máy.

Giọng bà run run:
— Con… con đến nhà mẹ ngay được không? Mẹ… cần con đến đón .

Tôi cau mày.
— Bé nào ạ?
— Con gái của con.

Tôi choáng váng. Hạnh chưa từng mang thai suốt hôn nhân. Tôi lập tức chạy đến nhà bà. Suốt đường đi, tôi tự trấn an: bà nhầm. Không thể nào có chuyện tôi có con mà không hay biết.

Tôi gõ cửa. Mẹ Hạnh mở cửa, gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ hoe.
— Con vào đi.

Căn nhà im lặng đến rợn người. Rồi từ trong phòng khách, một bé gái khoảng năm tuổi bước ra. Tóc nó dài ngang vai, cột gọn. Nó nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe… đôi mắt y hệt tôi lúc nhỏ. Từng nét trên gương mặt nó khiến tôi rùng mình: sống mũi, cằm, lúm đồng tiền khi cười nhẹ.

Tôi như bị đánh mạnh vào ngực.
— Bé… bé là…?
Mẹ Hạnh nghẹn giọng:
— Nó tên Bông. Con của con và Hạnh. Hạnh để lại bé cho mẹ… rồi con bé đi rồi.

Tôi đứng sững.
— Đi rồi… là sao?
— Hạnh mất… hai tháng trước.

Tôi cảm giác cả căn phòng sụp xuống.

Bé Bông nhìn tôi, tiến lại gần, ngập ngừng:
— Chú… là ba phải không?

Tôi run.
— Con… gọi chú là gì?
— Mẹ nói… khi gặp được ba thì con sẽ biết. Con biết rồi.

Câu nói ấy khiến tim tôi thắt lại. Tôi nhìn sang mẹ Hạnh, như muốn một lời giải thích.

— Mẹ… chuyện này là sao? Tại sao đến bây giờ con mới biết?
Bà hít sâu, ánh mắt đầy ám ảnh:
— Bởi vì những gì Hạnh giấu… phức tạp hơn con nghĩ. Và giờ mẹ phải nói hết.
Bà ngừng một nhịp, giọng trầm xuống:
— Trước khi quá muộn.

Khi ấy tôi chưa hiểu “quá muộn” nghĩa là gì. Nhưng sự thật đang chờ phía sau… còn tàn nhẫn hơn mọi dự đoán của tôi.

Tôi ngồi xuống ghế, bé Bông khẽ bám lấy chân tôi như thể quen tôi từ lâu. Cử chỉ đó khiến tôi nghẹn lại. Mẹ Hạnh đặt trước mặt tôi một tập hồ sơ cũ, dây thun đã giãn.

— Con đọc đi. Mẹ chỉ nói trước thế này: Hạnh không phản bội con. Nó giấu con chỉ vì sợ con đau.

Tôi mở tập hồ sơ. Bên trong là hàng loạt kết quả xét nghiệm hiếm muộn. Tất cả đều ghi tên tôi. Kết luận nặng trĩu:
Tỷ lệ có con: gần như bằng không.

— Nhưng ngày đó bác sĩ bảo cả hai đều khó mà?
Mẹ Hạnh khẽ thở dài.
— Hạnh sửa báo cáo của nó. Nó không muốn con tự ti, cũng không muốn gia đình con chê trách. Nó nhận hết lỗi về mình.

Tim tôi nhói buốt.

Bà đưa thêm một phong bì. Giấy xét nghiệm ADN rơi ra.
Quan hệ cha – con: 99.998%.

Tôi không còn cảm giác ở tay mình.
— Vậy… bé Bông… đúng là…
— Con gái ruột của con.

Bà kể. Sau ly hôn, Hạnh vẫn tiếp tục điều trị. Bác sĩ từng đề xuất với Hạnh thời còn chung sống, nhưng sợ áp lực nên không nói thẳng với tôi: dù khả năng tôi rất thấp, nhưng không phải bằng không. Bệnh viện từng lưu mẫu tinh trùng của tôi trong lần xét nghiệm tổng quát đầu tiên.

— Hạnh quay lại bệnh viện cũ và đánh liều. Kết quả: nó có thai.

Tôi gằn giọng:
— Sao cô ấy không nói?
— Nó định đợi ba tháng đầu ổn định rồi báo. Nhưng đúng lúc đó… nó phát hiện u tuyến giáp ác tính.

Nếu điều trị, đứa bé không giữ được. Nếu giữ thai, nguy cơ tử vong rất cao.

Hạnh chọn giữ con.

Bà đưa tôi lá thư Hạnh để lại — nhưng dặn chưa được mở khi tôi chưa sẵn sàng.

— Còn điều cuối cùng… mẹ chưa nói. Điều liên quan đến việc Hạnh mất. Và… có thể liên quan đến con nữa.

Tôi giật mình.
— Ý mẹ là sao?
Mẹ Hạnh nhìn tôi, ánh mắt chất đầy sợ hãi:
— Hạnh không chỉ giấu bệnh. Nó giấu cả một thứ còn quan trọng hơn… thứ mà con cần biết ngay lập tức.

Một linh cảm nặng nề siết chặt lấy tôi.

Mẹ Hạnh đem ra một phong bì nâu.
— Đây là thư của Hạnh. Đọc đi.

Tôi mở thư. Nét chữ Hạnh khiến tôi nghẹn lại.

“Anh Thông,
Nếu anh đọc lá thư này… nghĩa là em đã không còn bên anh nữa. Em xin lỗi vì đã giấu anh chuyện mang thai. Em sợ anh đau. Sợ anh nghĩ em coi thường bệnh của anh. Nhưng khi biết mình có Bông, em biết mình phải làm mẹ — dù chỉ một lần.”

“Bác sĩ bảo em phải chọn một trong hai. Nhưng anh ạ… em muốn anh được làm cha. Dù em không còn, nhưng con sẽ là phần của em mãi mãi ở lại bên anh.”

“Anh có nhớ hôm ly hôn em nói mong anh trở thành người cha tốt không? Đó không phải lời xã giao. Đó là ước nguyện cuối cùng của em.”

Tôi lau nước mắt.

“Nếu có lúc anh nghi ngờ, chỉ cần nhìn vào mắt con. Nó là anh, là em, là tất cả điều chúng ta chưa kịp có.”
Ký tên: Hạnh.

Tôi gập thư.
— Mẹ… điều mẹ chưa nói là gì?

Bà lấy thêm một xấp giấy khác.
— Bác sĩ nghi bệnh của Hạnh là do yếu tố di truyền và stress kéo dài. Và con… cũng có dấu hiệu. Con từng ngất do tuyến giáp nhưng nghĩ là kiệt sức. Hạnh phát hiện nhưng giấu, sợ con lo.

Tôi sững người.

— Con cần khám ngay. Còn Bông đã được kiểm tra, bé bình thường. Nhưng con… không chắc đâu Thông ạ.

Tôi nhìn Bông. Con bé đang ôm con gấu bông, mắt long lanh nhìn tôi.
— Ba… ba có bỏ con không?

Tôi bế con bé vào lòng.
— Không. Ba không bỏ con. Dù chuyện gì xảy ra.

Chiều hôm đó, tôi đưa Bông đi khám cùng mình.

Cuộc đời tôi chỉ thay đổi sau một cuộc gọi.
Nhưng lần này, tôi đã có một lý do để mạnh mẽ hơn:
Con gái tôi.

Và tôi biết: mình phải sống — để ở bên con.