Tối qua, chồng tôi mở tiệc ăn mừng ly hôn, còn ngang nhiên ôm ả tình trẻ trước mặt mọi người. Tôi tưởng thế là cùng cực rồi. Nhưng sáng nay, khi bước vào phòng họp ban quản trị, anh ta nhận ngay tin sét đánh khiến cả gương mặt tái mét, còn ả bồ thì hoảng hốt chạy mất dép. Còn tôi—người bị xem như kẻ thua cuộc—bỗng trở thành nhân vật mà tất cả đều phải nhìn lại. Và mọi chuyện… mới chỉ bắt đầu.

Tối qua, khi bước vào nhà hàng nơi chồng tôi—à không, chồng cũ—mở tiệc ăn mừng ly hôn, tôi đã nghĩ mình đã chạm đáy của nỗi nhục. Anh ta đứng giữa đám bạn, nâng ly rượu đỏ đầy ngạo mạn, khoác hờ eo cô bồ mới trông chẳng được bao nhiêu tuổi. Họ cười nói ồn ào, mặc kệ ánh mắt khó chịu của vài người quen cũ. Tôi chỉ đến để bàn giao giấy tờ cuối cùng, nhưng cảnh tượng ấy như một cú tát nữa vào lòng tự trọng.

Cô bồ, với đôi môi đỏ chót và bộ váy ngắn cũn, không ngại cong môi thách thức:
“Chị đến chúc mừng bọn em à?”
Tôi cười nhẹ. “Ừ, chúc hai người hạnh phúc… đến khi nào còn có thể.”

Tôi quay đi trong những tiếng xì xào ái ngại. Tôi nghĩ đó là khoảnh khắc tệ nhất đời mình. Nhưng hóa ra, đời vẫn còn dành cho tôi một màn lật trang sáng hôm sau.

Khi bước vào phòng họp ban quản trị công ty—nơi tôi giữ chức giám đốc tài chính—không khí đã khác thường. Chủ tịch, cũng là ba chồng cũ tôi, đang đứng trước màn hình lớn. Bên cạnh là tổ kiểm toán độc lập được mời khẩn. Chồng cũ của tôi, người giữ chức phó tổng, ngồi ở đầu bàn, gương mặt căng thẳng.

Vừa thấy tôi, ông chủ tịch nói ngay:
“Con ngồi đi, chúng ta sắp công bố kết quả kiểm tra nội bộ.”

Chồng cũ liếc tôi bằng ánh mắt khó chịu, cứ như tôi là lý do khiến anh ta mất ngủ đêm qua. Nhưng rồi, chỉ vài phút sau khi báo cáo được mở, gương mặt anh ta tái mét. Những bảng số hiện lên, từng khoản tiền thất thoát được đánh dấu đỏ—tất cả đều từ phòng của anh ta.

“Anh có giải thích gì không?” Chủ tịch đanh giọng.

Chồng cũ lắp bắp. Cô bồ của anh ta—hóa ra lại chính là trợ lý phòng kinh doanh—đứng bên cạnh run rẩy. Khi thấy xuất hiện email chuyển tiền vào tài khoản cá nhân cô ta, ả ta bỗng hoảng hốt, cúi đầu rồi… chạy mất dép ra khỏi phòng.

Mọi ánh mắt đổ dồn sang tôi, người từng bị xem là “kẻ thua cuộc trong cuộc hôn nhân này”. Chủ tịch nhìn tôi thật lâu rồi nói:
“Hóa ra con là người duy nhất trong câu chuyện này vẫn giữ được sự thẳng thắn.”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi hiểu: chuyện chưa hề kết thúc. Đây mới chỉ là sự khởi đầu cho một hành trình mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ bước vào.

Ngay sau cuộc họp căng thẳng ấy, công ty lập tổ điều tra nội bộ. Tôi được đề nghị tham gia vì có chuyên môn tài chính và là người từng phụ trách phân tích các dòng tiền trước khi ly hôn. Thú thật, tôi đã lưỡng lự. Tôi không muốn dây dưa thêm với chồng cũ. Nhưng khi thấy những con số bất thường, tôi hiểu rằng nếu mình không đứng vào cuộc, công ty—và cả danh dự của tôi—sẽ bị kéo xuống bởi những kẻ bất chấp đạo đức để trục lợi.

Chiều hôm đó, tôi được mời đến phòng chủ tịch. Ông nhìn tôi với ánh mắt vừa mệt mỏi vừa thất vọng.

“Ba xin lỗi vì trước đây đã tin thằng Minh mù quáng. Nếu con đồng ý hỗ trợ điều tra, công ty sẽ biết ơn con.”

Tôi chỉ đáp nhẹ: “Con làm vì công việc thôi ạ.”

Sự thật thì tôi làm… để tự mình khép lại quá khứ.

Hồ sơ được chuyển đến tay tôi ngay tối hôm đó. Khi mở ra, tôi giật mình: không chỉ vài khoản thất thoát, mà là một chuỗi sai phạm kéo dài suốt một năm. Có những hợp đồng bị khai khống, báo giá nâng lên bất thường, và tệ hơn—một phần trong số tiền đó được chuyển vào tài khoản của trợ lý phòng kinh doanh, tức là cô bồ của chồng cũ.

Tôi nhớ lại đêm họ ăn mừng ly hôn. Minh nói với bạn bè: “Tao thoát rồi. Sắp tới sẽ có một dự án lớn, tụi mày không tưởng tượng được đâu.”

Giờ thì tôi hiểu dự án lớn đó là gì.

Tổ điều tra làm việc liên tục ba ngày. Minh liên tục bị triệu tập nhưng luôn lấy lý do bận hoặc không khỏe. Đến ngày thứ tư, anh ta xuất hiện với vẻ ngoài tàn tạ hơn hẳn, như vừa mất ngủ suốt đêm. Tôi ngồi đối diện anh ta, lần đầu tiên sau ly hôn.

Minh nhìn tôi, giọng khàn đặc:
“Em nghĩ anh lấy tiền à? Anh không ngu như thế.”

Tôi không nói gì, chỉ đẩy trước mặt anh ta tập tài liệu có dấu vân tay và chữ ký chuyển khoản do chính anh thực hiện. Anh ta tái đi, nhưng vẫn cố chấp:
“Anh bị gài! Chính nó—con nhỏ đó—lợi dụng anh!”

Tôi biết lời anh ta có thể đúng một phần. Nhưng anh ta đã ký, đã nhắm mắt đồng ý để chuỗi sai phạm diễn ra. Dù bị dụ dỗ hay tự nguyện thì hậu quả cũng như nhau.

Kết thúc buổi làm việc, anh ta ngồi gục xuống bàn, run rẩy. Tôi đứng dậy, khép lại tập hồ sơ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi không cảm thấy đau khi nhìn thấy anh ta như vậy. Chỉ thấy… nhẹ.

Nhưng đến ngày thứ năm, một biến cố bất ngờ xảy đến với công ty—và với chính tôi—mở ra một bí mật mà tôi chưa từng ngờ tới.

Sáng hôm thứ năm, phòng pháp chế thông báo có một doanh nghiệp đối tác gửi đơn tố cáo “một cá nhân trong ban lãnh đạo công ty lợi dụng chức quyền để trục lợi cá nhân”. Tên trong đơn tố cáo không phải Minh. Mà là… tôi.

Tôi chết lặng.

Chủ tịch gọi tôi lên ngay lập tức. Trên tay ông là bản đơn tố cáo kèm file dữ liệu đối tác gửi. Trong file có những bảng kê chuyển khoản từ một tài khoản lạ sang tài khoản công ty, kèm theo email xác nhận do… “tôi” gửi.

Nhưng đó không phải email của tôi. Địa chỉ giống 99%, chỉ khác một ký tự rất khó nhận ra. Tên hiển thị thì hoàn toàn trùng.

Tôi bắt đầu hiểu: có người đang muốn gài tôi.

Tổ điều tra khẩn cấp kiểm tra dấu vân tay thiết bị, lịch sử đăng nhập máy chủ, tất cả đều cho thấy email kia được gửi từ một máy trạm trong chính công ty. Một máy trạm thuộc quyền quản lý của… phòng kinh doanh. Và người có quyền sử dụng máy đó ngoài nhân viên trực tiếp chỉ có một: Minh.

Tim tôi lạnh toát.

Khi Minh bị gọi lên đối chất, anh ta sụp đổ hoàn toàn. Anh thú nhận mình bị cô bồ dụ dỗ suốt thời gian qua. Cô ta thuyết phục anh tham gia các thương vụ mờ ám, hứa sẽ giúp anh thăng chức, còn bản thân thì âm thầm chuyển tiền ra ngoài. Khi mọi chuyện vỡ lở, cô ta biến mất, để lại tất cả tội lỗi cho Minh.

Trong cơn hoảng loạn, Minh đã nghĩ ra cách duy nhất để thoát: kéo tôi xuống. Anh ta tưởng rằng nếu đổ một phần trách nhiệm lên tôi—người vừa ly hôn, vừa “không còn liên quan”—mọi thứ sẽ trở nên rối rắm và kéo dài thời gian điều tra.

“Anh… anh xin lỗi.” Minh ngồi bệt xuống sàn phòng họp, giọng đã không còn sức lực. “Anh không biết phải làm gì nữa. Anh sợ bị bắt. Anh sợ mất tất cả.”

Tôi nhìn người đàn ông từng đầu ấp tay gối. Nhưng giờ đây, thay vì yêu thương hay hận thù, tôi chỉ thấy một người hoàn toàn gục ngã trước chính tham vọng và sự yếu đuối của bản thân.

Cuối cùng, tổ điều tra làm rõ mọi việc. Tôi được minh oan hoàn toàn. Minh bị đình chỉ chức vụ để phục vụ quá trình điều tra chính thức. Về phía tôi, chủ tịch bất ngờ đưa ra một lời đề nghị khi cuộc họp kết thúc:

“Nếu con đồng ý, chú muốn giao cho con quyền điều hành tạm thời thay Minh. Công ty đang cần một người đủ bản lĩnh và sạch sẽ.”

Tôi lặng người.

Một tháng trước, tôi bị chồng bỏ, bị họ hàng nói ra nói vào, bị xem là kẻ “không giữ được chồng”. Một tuần trước, anh ta còn nâng ly ăn mừng ly hôn trong tiếng cười hả hê.

Và hôm nay… tôi trở thành người nắm quyền lực lớn nhất công ty sau chủ tịch.

Tôi nhìn ra cửa sổ phòng họp, nơi ánh sáng ban mai đang tràn vào. Đời đúng là có lúc tàn nhẫn đến trần trụi, nhưng cũng có lúc trao lại cho ta một con đường mới—đi theo hướng mà chính ta cũng không dám mơ.

“Con đồng ý,” tôi đáp.
“Chúng ta bắt đầu lại từ đây.”