Ngay từ ngày tôi bước chân về nhà chồng, mọi thứ đã diễn ra khác hẳn so với những gì tôi tưởng tượng. Mẹ chồng hiền lành, ít nói. Chồng tôi thì thương vợ, chỉn chu từng chút. Nhưng bố chồng… ông là người khiến tôi luôn căng thẳng. Ông nghiêm khắc, khắt khe và đặc biệt vô cùng khó tính trong chuyện dọn dẹp.
Ngay ngày đầu sau đám cưới, ông gọi tôi lại, dặn phải lau chiếc lục bình cổ đặt ở phòng khách hai lượt mỗi ngày: sáng và chiều. “Không được chạm vào nắp bình. Không được dịch chuyển nó dù chỉ một phân,” ông dặn, giọng lạnh băng. Tôi hơi khó hiểu, nhưng nghĩ chắc đồ cổ quý, dễ vỡ nên đành nghe theo.
Chiếc lục bình này cao gần nửa mét, gốm màu nâu rạn, hoa văn đã ngả màu thời gian. Điều lạ nhất là miệng bình luôn được đậy bằng một chiếc nắp gỗ dày, có gắn khóa nhỏ nhưng không khóa lại. Chỉ đơn giản là đặt lên thật khít, đủ để không ai tự tiện mở.
Nhưng điều khiến tôi rợn người là vào mỗi mùng 1 và ngày rằm, khi cả nhà còn chưa dậy, tôi lại nghe tiếng lách cách rất khẽ. Một lần vô tình xuống bếp lấy nước, tôi nhìn thấy bố chồng đang lén mở nắp lục bình, ánh mắt đầy căng thẳng, như thể ông đang kiểm tra thứ gì vô cùng quan trọng. Tôi chỉ thấy ông cúi đầu rất lâu, rồi đậy nắp lại bằng hai tay run nhẹ. Khi quay ra nhìn thấy tôi, ông giật mình, gắt lên:
“Đêm hôm xuống đây làm gì? Chuyện của người lớn, đừng xen vào.”
Tôi thấy rõ trong mắt ông thứ gì đó giống như sợ hãi.
Từ hôm ấy, trong nhà lúc nào cũng có cảm giác nặng nề. Bố chồng tôi hay cáu gắt vô cớ, nhất là từ sau những ngày ông mở lục bình. Ông hay mất ngủ, đi lại trong nhà suốt, có hôm ngồi thẫn thờ trước bình đến hàng giờ. Chồng tôi cũng thừa nhận: “Bố thay đổi từ mấy năm trước, không biết vì chuyện gì.”
Rồi một buổi sáng đầu đông, bố chồng đột ngột ngã quỵ trong sân khi đang tưới cây. Bệnh viện nói ông đột tử do nhồi máu cơ tim. Mẹ chồng khóc ngất, chồng tôi thì sốc nặng. Chỉ có tôi, ngoài đau buồn, còn có thứ cảm giác khác: một bí mật nào đó vẫn còn nằm trong căn nhà này.
Ngày đưa tang xong, cả nhà ai cũng mệt rã rời. Khi mọi người đi nghỉ, tôi đứng lại trong phòng khách, ánh mắt dừng ở chiếc lục bình âm u. Tim tôi đập thình thịch.
Lần đầu tiên sau bao năm, không còn ai ngăn cản tôi nữa. Tôi tiến lại, tay run lên khi chạm vào nắp gỗ.
Tôi mở nó ra.
Và thứ nằm bên trong khiến tôi chết lặng.
Nhưng đó… chỉ mới là khởi đầu.
Bên trong chiếc lục bình không phải vàng bạc hay vật quý giá như tôi từng đoán. Đập vào mắt tôi là một… tập ảnh được bọc trong túi nilon cũ, cùng một quyển sổ nhỏ buộc dây thun đã giòn, gần như rách. Điều khiến tôi lạnh sống lưng chính là bức ảnh đầu tiên: một người phụ nữ trẻ, đôi mắt quen đến mức khiến tôi gần như buông rơi xấp ảnh.
Đó là mẹ ruột của tôi.
Tôi không thể tin nổi. Tôi lật từng tấm: mẹ tôi đứng trước cổng trường cấp 3, mẹ đứng bên dòng sông quê, mẹ cười rạng rỡ trong bữa liên hoan bạn học. Tất cả đều là những bức ảnh tôi chưa từng thấy. Nhưng điều đáng sợ là… trong mỗi bức, bố chồng tôi đều đứng ở góc nào đó, có khi mờ nhạt, có khi chỉ nửa khuôn mặt, có khi đứng từ xa.
Tim tôi lạnh buốt. Họ… quen nhau từ trước ư? Tại sao cả mẹ lẫn bố chồng chưa bao giờ nhắc đến?
Tôi mở quyển sổ. Trang đầu là dòng chữ run rẩy:
“Nhật ký của Lê Văn Khải” – tên bố chồng tôi.
Những trang sau là những câu chữ khiến tôi tưởng như ngạt thở. Ông viết về một mối tình đơn phương thời trẻ, về một cô gái tên Lan – chính là mẹ tôi. Ông say mê bà đến ám ảnh. Bà thì không hề biết, chỉ xem ông như bạn cùng lớp. Sau đó mẹ tôi yêu bố tôi, kết hôn và chuyển đi nơi khác.
Bố chồng tôi ghi:
-
“Lan là người duy nhất khiến tôi thấy cuộc đời này đáng sống.”
-
“Ngày cô ấy lấy chồng, tôi như chết một nửa.”
-
“Tôi đi tìm cô ấy nhiều lần nhưng không gặp được.”
Rồi đột ngột, những dòng chữ bắt đầu trở nên méo mó, bất ổn:
-
“Tại sao cô ấy lại chọn người khác?”
-
“Tôi đã từng nghĩ… giá mà tôi giữ được cô ấy trước khi quá muộn.”
-
“Tôi chỉ muốn cô ấy biết rằng, dù thế nào tôi vẫn dõi theo.”
Tôi lạnh toát cả người. Những năm gần đây bố chồng tôi ít khi về quê, nhưng có lần tôi nghe chồng nói ông từng “đi đâu đó mấy tháng liền” sau khi mẹ tôi mất vì tai nạn. Khi đọc đến đoạn cuối cùng trong sổ, tôi rụng rời:
-
“Lan qua đời… tôi không kịp gặp. Nhưng ít nhất, con gái cô ấy đang ở ngay trước mắt tôi. Số phận cho tôi cơ hội để bù đắp…”
Tôi nghe như có tiếng sét nổ trong đầu. Bù đắp? Bằng cách nào?
Chẳng lẽ ông chọn gia đình tôi—chọn tôi—vì tôi là con gái của mối tình mà ông không có được?
Tôi ngồi bệt xuống sàn, toàn thân run rẩy. Chưa dừng lại ở đó, trong lục bình còn một phong bì dày, bên ngoài ghi:
“Nếu một ngày tôi không còn, hãy đưa thứ này cho… Lan.”
Nhưng mẹ tôi đã chết từ lâu. Ai là người mà ông muốn đưa?
Tôi mở phong bì, và những gì bên trong khiến câu chuyện rẽ sang một hướng còn tăm tối hơn.
Trong phong bì là một xấp tài liệu, nhiều tờ biên nhận, giấy photo hồ sơ, bản tường trình của công an… Tôi vừa nhìn thấy tiêu đề đã thấy chân tay bủn rủn:
“Vụ tai nạn giao thông ngày 12/3 – nạn nhân: Nguyễn Thị Lan.”
Tức là… tai nạn khiến mẹ tôi tử vong.
Ai đã thu thập những tài liệu này? Tại sao lại nằm trong tay bố chồng tôi?
Tôi lật từng tờ, tim như muốn ngừng đập. Có lời khai nhân chứng, có sơ đồ hiện trường, và một tờ ghi chú của bố chồng tôi:
-
“Không phải tai nạn đơn thuần.”
-
“Xe tải chuyển hướng quá đột ngột, nhưng tài xế không say rượu.”
-
“Lan đã nhận được tin nhắn đe dọa vài ngày trước đó.”
Tôi chưa từng biết chuyện mẹ bị đe dọa. Tôi lao đến bàn làm việc, bật laptop, chụp lại tài liệu. Tôi cần biết sự thật.
Bên dưới còn một tờ giấy khác, nét chữ của bố chồng:
“Tôi đã tìm được người đứng sau.”
Nhưng dòng cuối bị xé mất.
Cổ họng tôi nghẹn lại. Mẹ tôi chết không rõ ràng đã đau, giờ còn biết có ai đó liên quan…
Vậy bố chồng tôi điều tra chuyện này suốt nhiều năm? Tại sao? Vì còn yêu mẹ?
Không. Nhìn những dòng chữ lúc tỉnh lúc loạn, tôi dần nhận ra: ông vừa yêu vừa ám ảnh. Và có lẽ… có người không muốn ông tiếp tục đào sâu.
Tôi bỗng nhớ đến khoảng thời gian trước khi ông mất:
-
Ông hay nhìn sau lưng.
-
Điện thoại chỉ giữ bên mình.
-
Đêm mất ngủ triền miên.
-
Thỉnh thoảng thốt lên: “Đến lúc rồi.”
Có phải ông sợ ai đó?
Tôi quyết định mang tài liệu cho chồng xem. Nhưng khi nhắc đến bố và lục bình, mặt anh đanh lại:
“Em mở nó ra thật à? Bố đã dặn cả nhà đừng ai đụng vào…”
“Anh biết chuyện gì không?” tôi hỏi.
Anh lắc đầu, nhưng ánh mắt né tránh.
Tối hôm ấy, khi tôi vừa cất tập tài liệu vào tủ, bỗng nghe tiếng gõ cửa phòng khách. Tôi ra mở thì không thấy ai. Chỉ có một phong bì mỏng đặt dưới đất.
Bên trong là một tờ giấy duy nhất:
“Dừng lại.”
Không ký tên. Không dấu vết.
Mặt tôi tái mét. Ai biết tôi tìm ra bí mật của bố chồng nhanh đến vậy?
Ba ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Giọng đàn ông khàn đặc:
“Cô đang đi sai hướng rồi. Chuyện của mẹ cô… tốt nhất nên để yên.”
“Ông là ai?”
“Tôi là người cuối cùng gặp bố chồng cô trước khi ông ta chết.”
Tôi chết lặng.
“Ông ta nghĩ mình thông minh,” giọng người đó tiếp, “nhưng càng đào sâu, càng nguy hiểm. Tôi khuyên cô—đừng đi vào vết xe đổ.”
Rồi hắn cúp máy.
Toàn thân tôi run rẩy, nhưng trong tôi, nỗi sợ đã chuyển thành một thứ khác: quyết tâm.
Tôi biết rằng cái chết của mẹ tôi và cái chết đột ngột của bố chồng không phải ngẫu nhiên.
Và dù ai đang cố bịt miệng tôi…
Tôi sẽ lần đến tận cùng.
Câu chuyện thực sự… chỉ mới bắt đầu.
Sau cuộc gọi đầy đe dọa đó, tôi biết mình không thể tiếp tục dò dẫm trong bóng tối. Nỗi sợ càng lớn, tôi càng thấy phải tìm ra sự thật. Mẹ tôi không thể chết oan. Bố chồng tôi cũng không thể chết mà không ai biết điều gì đã khiến ông hoảng loạn đến thế.
Tôi quyết định bắt đầu từ manh mối duy nhất còn lại: người tài xế gây tai nạn.
Tôi liên hệ với số điện thoại trên biên bản năm xưa. Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng ông cũng chịu gặp tôi tại một quán cà phê ven đường. Người đàn ông ngoài năm mươi, gầy gò, ánh mắt đỏ quạch như mất ngủ triền miên.
Ông đặt tách cà phê xuống, giọng run run:
“Cô là con gái của… bà Lan?”
Tôi gật.
Ông cúi đầu, hai tay siết chặt:
“Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý. Nhưng tôi… không dám nói sự thật với công an hồi đó.”
Tôi thấy tim mình thắt lại.
“Ngày xảy ra tai nạn,” ông kể, “tôi nhận được một cuộc gọi lạ. Hắn nói có người chạy xe máy phía trước sẽ cản trở hàng. Bảo tôi cứ tiếp tục đi, đừng phanh gấp. Tôi không hiểu chuyện gì… đến khi thấy người phụ nữ ngã xuống trước mũi xe, tôi hoảng loạn. Nhưng hắn gọi lại ngay lập tức, cảnh cáo tôi im lặng. Tôi có vợ con nhỏ… tôi sợ.”
“Ông có biết người đó là ai?” tôi hỏi.
Ông lắc đầu, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, ông thêm:
“Sau này có người đến gặp tôi. Không phải người gọi điện. Một người khác. Ông ta đưa tiền để tôi giữ im lặng. Chính là bố chồng cô.”
Tôi nghẹn lại.
“Ông ấy biết hung thủ?”
“Tôi nghĩ là có. Ông ấy chỉ nói một câu: ‘Đây không phải lỗi của anh. Tôi sẽ tự tìm câu trả lời.’”
Tôi rời quán với đôi chân mềm nhũn. Bố chồng tôi không che giấu tội lỗi của ai… ông chỉ không muốn tài xế kia bị trả thù hoặc bị lôi vào vòng xoáy nguy hiểm.
Nhưng ai là người đứng sau?
Tôi lật lại tất cả nhật ký của bố chồng. Ở một trang bị xé góc, tôi nhìn thấy vết viết mực lọt ra ngoài mép trang còn sót lại đoạn chữ:
“…Hùng…”
Tôi sững người.
Hùng là tên thật của… bố ruột tôi.
Tôi nghe tiếng ù bên tai. Một sự thật khốc liệt đang hiện ra.
Ngay tối đó, tôi về nhà bố mẹ đẻ cũ, lục trong thùng hồ sơ cũ của bố. Những tờ giấy vay nợ, giấy cầm cố nhà năm xưa… tất cả hiện rõ một giai đoạn mà gia đình tôi chưa từng kể. Có thời điểm bố tôi nợ nần rất nặng. Một chủ nợ lớn, dữ dằn… và cái tên hắn là Trần Hùng—người mang cùng tên đệm và tên với bố tôi, nhưng không phải bố.
Là một kẻ xã hội đen.
Tôi bật khóc vì hoảng sợ… và nhẹ nhõm.
Tôi đã sợ điều tồi tệ nhất: rằng bố tôi liên quan đến cái chết của mẹ.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Kẻ tên Hùng đã đe dọa mẹ tôi vì bà đứng ra xin khất nợ thay bố. Bà bị theo dõi, bị gây sức ép. Bố chồng tôi khi điều tra đến đây đã tìm ra hắn, nhưng chưa kịp đưa bằng chứng cho công an thì…
…ông đột tử.
Hay nói đúng hơn—bị ép phải im lặng.
Tài liệu ông cất trong lục bình chính là phần ông chưa kịp công bố.
Sáng hôm sau, tôi mang tất cả bằng chứng đến công an. Tài xế cũng đồng ý khai lại toàn bộ. Việc điều tra được mở lại. Kẻ tên Hùng bị bắt không lâu sau đó, khi tìm ra nhiều dấu vết trùng khớp với hồ sơ bố chồng tôi thu thập.
Ngày kết thúc vụ án, tôi đứng trước di ảnh mẹ và bố chồng, nghẹn ngào.
Một người mẹ đã âm thầm bảo vệ gia đình đến cuối đời.
Một người đàn ông yêu trong thầm lặng, cố gắng tìm lại công bằng cho người phụ nữ mình không thể quên.
Cả hai ra đi vì những điều vượt quá sức họ.
Tôi thắp một nén nhang, thì thầm:
“Con đã làm được rồi. Cả hai người… đều có thể yên nghỉ.”
Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy trái tim mình bình yên trở lại.



