Trong bữa tiệc họ nhà chồng, chồng đưa cho tôi một ly rượu. Tôi nhận lấy rồi tiện tay đưa sang cho em gái chồng. Chỉ nửa tiếng sau, em chồng ng/ã q/uy xuống đất, g/ào th/ét d;ữ d;ội. Mẹ chồng ch/ết lặng tại chỗ: ác giả ác báo, còn chồng thì s/ụp đ/ổ quỳ xuống khóc nức nở!

Bữa tiệc họ nhà chồng năm nay được tổ chức lớn hơn mọi năm vì vừa tròn 30 năm ngày cưới của bố mẹ chồng tôi. Cả đại gia đình gần bốn chục người tụ tập trong sân nhà, rộn ràng tiếng cười nói. Tôi – dâu trưởng – tất bật tiếp khách từ sớm. Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho đến khi chồng tôi tiến đến, đưa cho tôi một ly rượu vang đỏ sóng sánh.

“Em uống một chút cho vui,” anh cười, có phần hơi gượng. Tôi không uống được rượu, định từ chối nhưng không tiện trước mặt họ hàng, nên nhận lấy rồi tiện tay đưa sang cho Hân – em gái chồng, vừa bước tới khoe chiếc váy mới. “Hân uống đi, chị đang bận tay.”

Hân lí lắc: “Ơ hay, chị không uống thì để em uống giúp.” Rồi nó cầm ly, nâng lên cạn một hơi. Tôi chỉ cười rồi quay vào bếp lấy thêm hoa quả, không để ý thêm.

Khoảng nửa tiếng sau, tiếng động mạnh từ sân khiến tất cả giật bắn. Tôi chạy ra thì thấy Hân đang quỳ sụp xuống nền gạch, toàn thân run rẩy, hai tay ôm bụng, gào thét như thể đau đớn tột cùng. Mặt nó tái đi, môi tím lại, mồ hôi vã ra như tắm.

Mẹ chồng tôi chết lặng, mặt trắng bệch:
“Trời ơi… không thể nào… sao lại là Hân?”

Chồng tôi đột ngột quỵ xuống ngay cạnh em gái, hai vai run bần bật. Anh ôm đầu, bật khóc nấc lên trong tiếng hoảng loạn mà tôi chưa bao giờ thấy ở anh:
“Không… không phải cho Hân… Trời ơi, là lỗi của con…!”

Tôi đứng sững người, tim đập như muốn vỡ ra. Lời anh nói khiến tôi lạnh sống lưng. Mọi ánh mắt trong đại gia đình đồng loạt đổ dồn về phía tôi. Có người hốt hoảng, có người bàng hoàng, có người nhìn tôi với vẻ nghi hoặc pha lẫn kinh hãi.

Tôi lắp bắp: “X… xảy ra chuyện gì vậy? Hân bị sao thế?”

Mẹ chồng tôi quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy u ám, run rẩy từng chữ:
“Ly rượu ấy… lẽ ra không phải Hân uống…”

Tôi chết trân. Một dự cảm đen tối dội thẳng vào óc.

Cả sân nhà rối loạn. Có người chạy đi gọi xe cấp cứu, có người dìu Hân nằm xuống. Tôi quỳ xuống cạnh chồng, túm lấy tay anh:
“Anh đang nói gì vậy? Ly rượu đó… có vấn đề gì?”

Nhưng anh chỉ khóc, gục đầu xuống đất. Mẹ chồng thì lầm bầm như người mất hồn:
“Ác giả ác báo… trời xanh có mắt… cuối cùng cũng đến lúc rồi…”

Câu nói ấy như một nhát dao sắc lạnh cứa vào toàn bộ bữa tiệc. Tôi cảm thấy mình đang rơi vào một hố sâu không đáy mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra — hay đúng hơn, đang chuẩn bị bị lôi ra ánh sáng.

Xe cấp cứu đến, đưa Hân vào viện. Tôi cùng chồng và mẹ chồng đi theo. Suốt quãng đường, không ai nói với ai dù chỉ một câu. Chồng tôi bấm chặt đôi bàn tay vào nhau đến mức các đốt trắng bệch. Còn mẹ chồng ngồi bất động, ánh mắt đờ đẫn nhìn vô định ra cửa kính.

Tôi hoang mang tột độ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Con thật sự không biết chuyện gì. Mẹ nói rõ được không?”

Mẹ chồng quay sang nhìn tôi, giọng nghẹn lại:
“Ly rượu đó… có thuốc.”

Tôi há hốc:
“Thuốc gì ạ?”

Bà không trả lời, nhìn sang chồng tôi. Anh nhắm chặt mắt, hơi thở đứt quãng.
“Mẹ nói đi,” tôi khẩn thiết.

Một lúc lâu sau, bà mới lên tiếng, từng chữ như rơi xuống nặng nề:
“Thuốc ngủ liều cao. Đủ để khiến thần trí mê man nhiều giờ.”

Tôi sững người:
“Tại sao lại…?”

Chồng tôi ôm mặt:
“Không phải để cho em uống. Là cho… mẹ uống.”

Tôi choáng váng.

Anh kể, giọng run:
“Mẹ và bố vừa cãi nhau suốt một tháng nay. Bố ngoại tình, mẹ biết nhưng cứ cố chịu đựng. Em muốn mẹ ngủ sớm tối đó, để tránh chứng kiến cảnh… bố lại kiếm cớ ra ngoài.”

Tôi sửng sốt: “Vậy ly rượu đó… anh định đưa cho mẹ?”

Anh gật đầu, nước mắt rơi lã chã:
“Anh chỉ cho một liều nhẹ, để mẹ ngủ… chứ không hề hại ai. Nhưng anh bất cẩn để ly rượu trong bếp rồi nhờ anh họ bưng ra. Anh họ tưởng ly dành cho em, đưa cho anh. Anh… không biết em lại đưa tiếp cho Hân.”

Tôi ngã người xuống ghế.

Tôi không trách anh vì ý định, nhưng sự cẩu thả đó có thể gây nguy hiểm chết người. Tôi run bần bật khi nghĩ nếu Hân yếu hơn, hoặc dị ứng, chuyện đã khủng khiếp tới mức nào.

Khi đến bệnh viện, Hân được đưa vào cấp cứu. Tôi đứng ngoài, thao thức từng giây. Một lát sau, bác sĩ bước ra.

Tin tốt: Hân qua cơn nguy hiểm.
Tin xấu: Trong rượu có lượng thuốc ngủ cao hơn bình thường — có dấu hiệu không chỉ là thuốc mua tự do.

Mắt chồng tôi mở to:
“Không thể nào! Tôi chỉ dùng loại bình thường!”

Bác sĩ nhìn chúng tôi, giọng nghiêm trọng:
“Chúng tôi phải xét nghiệm thêm. Nhưng tạm thời, gia đình nên chuẩn bị tinh thần rằng có người đã trộn thêm chất khác vào ly rượu.”

Không khí đóng băng. Tôi nổi da gà.

Vậy nghĩa là… có ai đó đã động vào ly rượu? Nhưng ai? Mục đích gì? Cho ai uống?

Trong đầu tôi bỗng vụt sáng một câu hỏi đáng sợ:
Hay ly rượu đó không dành cho mẹ chồng… cũng không dành cho tôi… mà dành cho một người khác?

Và người duy nhất biết vị trí ly rượu trong bếp ngay từ đầu… chính là chồng tôi.

Tôi bắt đầu quan sát vẻ mặt của chồng. Anh hoảng, thật đấy — nhưng trong nỗi hoảng loạn ấy có gì đó… bất thường. Như thể anh không chỉ lo cho Hân, mà còn sợ một điều khác bị lộ.

Một giờ sau, mẹ chồng được gọi vào phòng bác sĩ để khai báo thêm. Tôi đứng ngoài với chồng.

“Anh đang giấu em điều gì?” – tôi hỏi thẳng.

Chồng tôi giật mình:
“Anh không giấu gì cả. Anh chỉ dại dột…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Nếu chỉ là thuốc ngủ, bác sĩ đã không lo ngại. Có thứ gì khác đã vào trong ly rượu. Thứ đó không tự nhiên mà có.”

Gương mặt chồng tôi tái nhợt. Anh thở gấp, tránh ánh mắt tôi.

Tôi biết anh đang nói dối.

Khoảng mười phút sau, mẹ chồng bước ra, mặt bà trắng bệch như vừa gặp một cú sốc kinh khủng. Bà kéo tôi sang một góc, giọng run rẩy:
“Mẹ phải nói cho con nghe… trước khi mọi chuyện quá muộn.”

Tôi nín thở.

Bà kể rằng vài tháng nay, Hân – em chồng – có dấu hiệu bất ổn tâm lý: mất ngủ nghiêm trọng, hoảng loạn, ảo giác nhẹ. Gia đình giấu kín chuyện này để tránh bàn tán. Mẹ chồng đã nhờ chồng tôi mua thuốc an thần cho Hân.

Nhưng Hân không chịu uống thuốc. Bất cứ ai ép là cô ấy nổi giận.

Mẹ chồng thì thầm:
“Chồng con nói sẽ tìm cách giúp… nhưng mẹ không ngờ nó lại làm vậy.”

Tôi choáng váng:
“Ý mẹ là… ly rượu đó… vốn dành cho Hân?”

Mẹ chồng gật đầu, mắt đỏ hoe:
“Phải. Nó bảo chỉ pha liều nhẹ để Hân lỡ uống cũng chỉ buồn ngủ. Nhưng bác sĩ nói… trong ly có thêm một chất gây ức chế mạnh… không phải thuốc ngủ thông thường. Mẹ nghi có ai đã cho thêm vào.”

Tôi thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Nếu không phải ai khác… thì chỉ còn một người.

Tôi quay sang nhìn chồng. Anh đang ngồi bệt xuống ghế, ôm đầu. Tôi đến gần, nói khẽ:
“Anh nói thật đi. Thứ thêm vào ly rượu đó… là gì?”

Anh bật khóc, giọng đứt quãng:
“Anh không cố ý hại Hân… nhưng anh… thật sự… không biết trong tủ thuốc nhà mình có thuốc gì khác.”

Tôi chợt nhận ra: mẹ chồng và chồng tôi không cùng một lời giải thích. Có điều gì bị che giấu nữa.

Ngay lúc đó, bác sĩ bước đến:
“Gia đình cần vào phòng để nghe kết luận.”

Trong phòng, bác sĩ đưa ra kết quả cuối cùng: ngoài thuốc ngủ, trong ly rượu có thuốc chống trầm cảm liều mạnh, loại mà người bệnh Hân từng được kê nhưng đã lâu không dùng. Liều cao kết hợp với rượu cực kỳ nguy hiểm.

Mẹ chồng tôi sững sờ.
Tôi sững sờ.
Chỉ có chồng tôi là… không bất ngờ.

Tôi nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe:
“Anh đã lấy thuốc của Hân pha vào rượu? Anh định ép em gái phải uống bằng được?”

Chồng tôi quỵ xuống, bật khóc:
“Anh sợ Hân làm liều! Anh chỉ muốn con bé ngủ, muốn nó an thần trước bữa tiệc lớn… Anh không nghĩ đến hậu quả…”

Anh ôm mặt, nghẹn ngào:
“Và người anh muốn uống ly đó… đúng là Hân. Anh sợ nếu đưa thẳng, nó sẽ phản ứng.”

Sự thật phơi bày khiến tôi nghẹn lại. Điều khiến tôi đau nhất là anh đã nói dối tôi suốt — và sự bất cẩn đó suýt giết chết chính em gái anh.

Mẹ chồng nhìn anh, tuyệt vọng:
“Con giết mẹ rồi… giết cả nhà này rồi…”

Tôi đứng lặng. Mọi hỗn loạn hôm nay chỉ bắt nguồn từ một việc:
Một lời nói dối. Một hành động thiếu suy nghĩ. Một chút chủ quan.
Và cái giá phải trả suýt nữa là mạng người.

Bác sĩ nói Hân đã tỉnh lại. Gia đình được vào thăm.

Tôi đi sau cùng. Khi nhìn Hân đang nằm đó, yếu ớt nhưng còn sống, tôi chỉ thấy một điều:
Sự thật, dù đau đớn đến đâu, vẫn luôn phải được nói ra trước khi quá muộn.

Sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, không khí bệnh viện lặng đến mức chỉ nghe tiếng máy đo nhịp tim đều đặn. Hân đã tỉnh, nhưng vẫn yếu. Cô nhìn chúng tôi bằng đôi mắt mệt mỏi, vừa sợ hãi vừa bối rối. Mẹ chồng ngồi bên giường, nắm lấy tay Hân run run, còn chồng tôi đứng ở góc phòng như đứa trẻ phạm lỗi. Tôi ngồi cạnh cửa, lắng nghe từng hơi thở của họ.

Hân cất giọng nhỏ:
“Con… không cố ý làm mọi người lo. Con chỉ… thấy mình không chịu nổi nữa. Con mệt lắm.”

Đó là lúc tôi hiểu: bản thân Hân đã bị dồn nén quá nhiều. Những dấu hiệu bất ổn tâm lý lâu nay không được chữa trị đúng cách. Cả nhà ai cũng thương nhưng lại chọn che giấu, để rồi mỗi người một cách đối phó – và cách của chồng tôi là sai lầm lớn.

Mẹ chồng bật khóc:
“Mẹ xin lỗi con. Mẹ cứ nghĩ giấu là bảo vệ con. Nhưng chính mẹ làm mọi chuyện tệ hơn. Mẹ sợ họ hàng bàn tán, sợ lời ra tiếng vào… nên mẹ bắt con phải mạnh mẽ trong khi con đang rất yếu.”

Hân ôm mẹ, dù tay vẫn run. Hai mẹ con nức nở khiến tôi cũng thấy sống mũi cay cay.

Chồng tôi lúc này tiến lại gần, quỳ xuống cạnh giường em gái:
“Hân… anh xin lỗi. Anh ngu ngốc. Anh hèn. Anh nghĩ chỉ cần để em ngủ là mọi chuyện sẽ tạm yên. Anh không muốn nhìn em khóc mỗi đêm. Anh thương em, nhưng anh làm sai.”

Không khí nghẹn lại. Tôi có thể thấy nỗi hối hận của anh là thật, không phải biện minh.

Hân nhìn anh rất lâu rồi nói:
“Em biết anh thương em. Nhưng anh phải thương mình nữa. Anh không thể ôm hết mọi chuyện và tự ý làm điều nguy hiểm như vậy. Em suýt chết đấy.”

Chồng tôi bật khóc. Lần đầu tiên tôi thấy anh mềm yếu, trần trụi đến vậy.

Tôi bước đến đặt tay lên vai anh:
“Từ giờ, nếu có chuyện gì, chúng ta phải nói với nhau. Không ai được tự quyết những việc liên quan đến sinh mạng người khác.”

Chồng tôi nắm lấy tay tôi, run rẩy:
“Anh hứa. Anh nợ em cả đời vì ly rượu đó… ”

Tôi lắc đầu:
“Không ai nợ ai. Quan trọng là chúng ta sửa lại cho đúng.”

Ba hôm sau, Hân hồi phục dần. Gia đình họp lại, không còn là buổi nói chuyện đầy tiếng trách móc, mà là một cuộc trò chuyện thật sự – điều mà lâu nay nhà chồng tôi luôn né tránh.

Tôi đề nghị:
“Hân cần gặp bác sĩ tâm lý thường xuyên. Và chuyện của gia đình… không nên giấu nữa. Chúng ta phải chấp nhận rằng ai cũng có lúc yếu.”

Mẹ chồng gật đầu, lần đầu tiên trông bà bớt nặng nề:
“Mẹ đồng ý. Mẹ sẽ nói chuyện với bố con nữa. Gia đình muốn hạnh phúc thì phải thẳng thắn đối diện.”

Chồng tôi tự nguyện nhận trách nhiệm, nói sẽ đồng hành với em gái trong thời gian điều trị. Anh cũng công khai xin lỗi cả gia đình vì hành động thiếu suy nghĩ của mình. Điều bất ngờ là không ai trách anh nữa. Khi sự thật được nói ra hoàn toàn, mọi người mới hiểu anh đã bị áp lực tâm lý suốt thời gian dài.

Còn tôi, những ngày đó gần như luôn ở bên họ. Và điều khiến tôi ấm lòng nhất chính là câu nói của mẹ chồng lúc rời viện:
“Con không chỉ là dâu trưởng… con là người đã kéo cả nhà này lại với nhau.”

Tôi nhìn mọi người, nhìn Hân đang mỉm cười nhẹ sau thời gian dài u ám, và cảm nhận rõ ràng:
Đôi khi, biến cố quật ngã một gia đình – nhưng cũng có thể là cơ hội để họ nhìn nhau bằng sự thật, bằng tình thương, và bằng tinh thần cùng bước tiếp.

Gia đình chồng tôi đã chọn cách thứ hai.