Tôi còn nhớ khoảnh khắc chồng tôi đang cắt tóc cho con gái như mọi lần. Nhưng hôm đó, đôi tay anh bỗng khựng lại. “Lại đây… nhanh.” Giọng anh run lên, sắc mặt tái mét khi khẽ v/é/n lớp tóc của con. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì anh nhìn tôi, ánh mắt đầy h/oảng l/oạn. Trên da đầu bé… thứ đó không thể xuất hiện ở một đứa tr/ẻ 8 t/uổi. Và khoảnh khắc ấy, tôi biết cuộc sống của gia đình mình sắp rẽ sang một ngã mà tôi không bao giờ ngờ đến……

Tôi vẫn nghĩ buổi chiều hôm ấy sẽ bình yên như bao lần khác. Chồng tôi có thói quen cắt tóc cho con gái vào mỗi cuối tháng. Con bé luôn ríu rít, háo hức vì được ba cho ngồi lên chiếc ghế cao, còn tôi thì đứng ở cửa bếp, vừa rửa trái cây vừa nhìn hai ba con đùa nhau. Mọi thứ diễn ra thật tự nhiên, đến mức chẳng ai có thể ngờ chỉ vài giây sau, cuộc sống của chúng tôi sẽ bước sang một ngã rẽ mà tôi chưa từng tưởng tượng.

“Xoay qua đây nào, công chúa.” – anh nói, tay vẫn đều đặn cầm kéo. Con bé nghịch ngợm quay sang, làm tóc rối tung lên. Anh bật cười, đưa tay vuốt lại mái tóc bé.

Nhưng rồi… bàn tay ấy bỗng khựng lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn, chưa kịp hỏi thì thấy sắc mặt anh tái đi. Đôi mắt anh, vốn lúc nào cũng bình thản, giờ đầy bối rối và hoảng loạn. Anh đặt kéo xuống, đưa tay vén một lớp tóc phía sau đầu con. Lần này bàn tay anh run rõ rệt.

“Lại đây… nhanh.” – giọng anh đứt quãng, như cố nén một nỗi sợ đang dâng lên.

Tôi vội chạy lại. Con bé vẫn chẳng hiểu gì, miệng còn đang cười vì nghĩ ba mẹ đang đùa.

Anh nhìn tôi, đôi môi mím chặt:
“Em nhìn đi…”

Tôi cúi xuống. Chỉ trong một khoảnh khắc, toàn thân tôi lạnh buốt.

Ngay dưới lớp tóc dày, trên da đầu con bé… là một mảng da loang lổ, hơi phồng lên, nổi những vệt đỏ bầm kỳ lạ. Nhưng điều khiến tim tôi thắt lại không chỉ là màu sắc đáng sợ ấy, mà là hình dạng – một vệt tròn, đều, như thể có gì đó đã ăn mòn từng chút một.

“Không thể nào… con mới có tám tuổi.” – tôi lắp bắp.

Anh không trả lời. Tôi thấy cổ họng anh giật lên, như đang cố nuốt một điều gì đó thật khó khăn.

Con bé nhìn chúng tôi, đôi mắt đen tròn dần hiện lên vẻ lo lắng:

“Ba mẹ… con bị gì vậy?”

Một câu hỏi vô cùng hồn nhiên, nhưng lại như nhát dao xoáy vào tim.

Tôi ôm con vào lòng mà tay vẫn lạnh toát. Trong thoáng chốc, tôi nhận ra cảm giác ấy – một linh cảm mơ hồ nhưng sắc bén: chuyện này không đơn giản. Và nó sẽ thay đổi cuộc đời chúng tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Không sao đâu con, mình chỉ cần đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

Nhưng khi tôi quay sang, ánh mắt của chồng nói lên tất cả:
Anh cũng biết – và tôi cũng biết – rằng mọi thứ từ đây sẽ không còn bình yên nữa.

Đêm hôm đó, tôi gần như không ngủ. Cứ nhắm mắt lại, hình ảnh mảng da đầu của con lại hiện ra. Tôi lục lọi mọi khả năng: dị ứng? vết cắn? nấm da? Nhưng không có đáp án nào khiến tôi yên tâm.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đưa con đến bệnh viện da liễu lớn nhất thành phố. Bác sĩ khám rất kỹ, tách từng lớp tóc, soi đèn rồi ghi chép. Sự im lặng của bác sĩ khiến tôi càng bất an.

“Bác sĩ… con bé bị gì vậy ạ?” – tôi hỏi.

Bà ấy tháo kính, nhìn chúng tôi với vẻ cân nhắc:
“Chúng tôi cần làm thêm xét nghiệm. Có thể là nấm da đầu. Nhưng…”
Bà dừng lại.
“Nhưng hình dạng tổn thương hơi bất thường.”

Chồng tôi nắm tay tôi thật chặt.

Họ lấy mẫu da, mẫu tóc, chụp ảnh vùng tổn thương. Con bé sợ, nép vào tôi, đôi mắt long lanh. Tôi chỉ biết vuốt tóc trấn an con, dù chính tôi cũng đang run.

Kết quả xét nghiệm nấm trả về âm tính. Chúng tôi lại rơi vào vòng xoáy lo lắng.

Một bác sĩ khác – khoa miễn dịch – được mời vào. Ông hỏi chúng tôi rất nhiều:

  • Gần đây bé có rụng tóc không?

  • Có từng bị sốt, mệt bất thường?

  • Có tiếp xúc hóa chất hay thuốc xịt côn trùng?

Tôi lắc đầu hết thảy.

Ông nhìn ảnh tổn thương rồi nói nhỏ:
“Tôi nghi ngờ đây có thể là tổn thương tự miễn, nhưng rất hiếm gặp ở trẻ nhỏ.”

Tự miễn? Tức là cơ thể tự tấn công chính mình?

Tôi nghe mà như sét đánh. Chồng tôi hỏi dồn:
“Ý bác sĩ là bệnh gì? Có trị được không?”

Bác sĩ không trả lời ngay.
“Sẽ phải làm sinh thiết nhỏ – tôi biết nghe thì đáng sợ, nhưng thủ thuật nhanh. Chỉ khi có kết quả mô học, chúng tôi mới kết luận chính xác được.”

Họ cho chúng tôi thời gian suy nghĩ, nhưng thật ra chẳng có gì để cân nhắc. Nếu điều đó giúp tìm ra nguyên nhân, chúng tôi sẵn sàng.

Chiều hôm đó, con bé được gây tê và lấy mẫu mô. Tôi đứng cạnh, nhìn khuôn mặt nhỏ xíu nhăn lại mà lòng đau như bị ai bóp nghẹt. Chồng tôi liên tục vuốt lưng con, cố che giấu ánh mắt đỏ ngầu.

Sau thủ thuật, bác sĩ bảo kết quả sẽ có sau vài ngày.

Nhưng chính vài ngày ấy lại là khoảng thời gian dài nhất cuộc đời chúng tôi.
Con bé vẫn đi học, vẫn cười đùa, đôi khi còn hỏi:
“Con có xấu đi không mẹ?”

Tôi chỉ biết ôm con, cố mỉm cười:
“Không, con gái mẹ lúc nào cũng đẹp.”

Nhưng mỗi tối, tôi đều lên mạng tìm kiếm, đọc hàng trăm bài viết, tự làm mình rối loạn với đủ loại bệnh hiếm.

Rồi kết quả cuối cùng cũng có. Bệnh viện gọi điện yêu cầu cả hai vợ chồng có mặt.

Giây phút bước vào phòng tư vấn, tôi cảm thấy tim mình chậm lại từng nhịp. Bác sĩ mở hồ sơ, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt mà tôi sẽ không bao giờ quên…

“Chúng tôi đã có chẩn đoán. Và… có lẽ hai anh chị nên chuẩn bị tinh thần.”

“Bé mắc viêm da đầu dạng mảng do rối loạn miễn dịch, tiến triển nhanh.” – bác sĩ nói, giọng trầm xuống.

Tôi chết lặng. Chồng tôi ngả người về phía trước, hai tay đan lại, nhưng tôi thấy rõ khớp tay anh trắng bệch vì lực siết.

Bác sĩ tiếp tục giải thích:
“Hiện tượng này khiến tế bào miễn dịch tấn công nang tóc, gây rụng tóc mảng và tổn thương da đầu. Không phải ung thư, nhưng… sẽ cần điều trị lâu dài, thậm chí theo dõi nhiều năm.”

Tôi cố gắng hít thở. Ung thư – không. Nhưng chữ “lâu dài”, “theo dõi”, “miễn dịch” cứ xoáy vào tai tôi khiến mọi thứ quay cuồng.

“Có chữa khỏi không ạ?” – tôi hỏi, giọng run rẩy.

“Có thể kiểm soát, nhiều trẻ đáp ứng tốt, nhưng…”
Lại một khoảng dừng.
“Nhưng bé nhà anh chị mắc ở tuổi còn rất nhỏ, tổn thương lan nhanh. Chúng tôi khuyên điều trị sớm bằng thuốc ức chế miễn dịch liều thấp. Tuy nhiên thuốc có tác dụng phụ, và chi phí không nhỏ.”

Tôi nghe mà như bị dội từng đợt nước lạnh từ đầu đến chân.

Chồng tôi hỏi:
“Nếu không điều trị thì sao?”

Bác sĩ nhìn thẳng vào mắt chúng tôi:
“Tổn thương có thể lan rộng. Bé có thể mất tóc vĩnh viễn ở những vùng đó.”

Tôi choáng váng. Con gái tôi – một đứa trẻ yêu tóc dài, thích buộc nơ hồng, mỗi sáng đứng trước gương xoay xoay váy – giờ phải đối diện nguy cơ rụng tóc vĩnh viễn.

Tối hôm đó, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên sofa, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt chồng tôi – mệt mỏi và bất lực. Con bé đã ngủ sau khi được tôi dỗ dành.

“Em nghĩ sao?” – anh hỏi.

Tôi nhìn xuống đôi bàn tay mình.
“Em… em sợ. Nhưng chúng ta không có lựa chọn.”

Anh gật đầu.
“Anh cũng vậy. Nhìn con… anh thấy đau đến mức không thở nổi.”

Tôi dựa vào vai anh, lần đầu tiên trong nhiều tháng, chúng tôi cùng khóc. Không phải vì tuyệt vọng, mà vì biết rằng từ nay cuộc sống của gia đình sẽ đổi khác. Không còn những ngày cuối tháng cắt tóc vui vẻ nữa, mà thay bằng những buổi hẹn bệnh viện, những lần xét nghiệm, những hóa đơn thuốc dày cộp, và những đêm dài thấp thỏm không ngủ.

Nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra một điều:
Chúng tôi vẫn còn nhau. Và con bé vẫn còn nụ cười – dù có run rẩy, dù có sợ hãi.

Tuần tiếp theo, con bé bắt đầu điều trị. Thuốc khiến bé mệt, có hôm buồn nôn, có hôm chỉ muốn nằm. Nhưng mỗi lần tôi nản lòng, con lại ngẩng đầu nói:
“Mẹ đừng lo. Con mạnh mà.”

Một đứa trẻ tám tuổi, đối diện bệnh tật còn bình tĩnh hơn cả người lớn.

Chúng tôi từng bước thích nghi: tập chế độ ăn, lịch tái khám, học cách chăm sóc vùng da đầu nhạy cảm. Có hôm tôi gỡ nhẹ lớp băng bảo vệ, thấy vùng tổn thương bớt đỏ đi một chút, tôi rưng rưng. Chỉ một chút thôi, nhưng là hy vọng.

Một tháng, rồi hai tháng.

Chúng tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Thuốc có thể hiệu quả, cũng có thể không. Bệnh có thể tái phát bất cứ lúc nào. Nhưng tôi đã học được một điều:

Nỗi sợ chỉ kéo dài cho đến khi ta đối mặt và bước qua nó.

Và hành trình của gia đình tôi – dù đầy thử thách – vẫn đang tiếp tục.
Ngày cuối cùng của tháng, con bé nhìn tôi rồi hỏi:

“Mẹ… tháng này ba còn cắt tóc cho con không?”

Tôi khựng lại. Chồng tôi bước đến, xoa đầu con, cười nhẹ:

“Khi con khỏe hơn một chút nữa, ba sẽ cắt. Lần này… ba sẽ cắt thật đẹp.”

Con bé gật đầu, nụ cười nhỏ xíu nhưng ấm áp đến lạ.

Và tôi hiểu, dù cuộc sống đã rẽ sang một ngã bất ngờ, chúng tôi vẫn sẽ đi tiếp – bằng tất cả tình yêu và dũng khí mà một gia đình có thể có.