Đêm đó, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình bé nhỏ đến thế. Chồng tôi – người đàn ông từng nâng niu tôi suốt năm năm hôn nhân – bất ngờ cau mày khi tôi vừa bước lại gần. Anh lùi hẳn một bước, nhìn tôi như nhìn thứ gì đó khó chịu.
“Em… có mùi gì lạ lắm. Đi ra sofa ngủ đi.”
Anh nói bằng giọng lạnh tanh, không một chút bận lòng.
Tôi đứng chết lặng. Tôi không nhớ mình đã làm gì sai. Cả ngày chạy như con thoi ở công ty, về nhà lại nấu nướng, giặt giũ, chăm từng bữa ăn giấc ngủ cho chồng. Vậy mà một câu nói ấy đủ khiến lòng tôi sụp xuống.
Nửa đêm nằm trên sofa, tôi kéo tấm chăn mỏng, co ro trong tiếng điều hoà rít nhẹ. Tủi thân dồn lên nghẹn họng. Tôi hít người mình rồi khẽ nhăn mặt — có thể áo khoác tôi mặc hôm nay vướng mùi đồ ăn thật… nhưng đâu đáng để anh đuổi tôi như thế?
Cả đêm không ngủ, mắt tôi sưng húp.
Sáng hôm sau, khi chồng đã rời nhà đi sớm hơn mọi ngày, tôi lết vào phòng ngủ để chuẩn bị đi làm. Mở cửa tủ quần áo, tôi lơ đãng kéo ngăn dưới – nơi tôi thường để ít khăn tắm và vài món linh tinh. Nhưng vừa cúi xuống, tôi khựng lại.
Một chiếc túi giấy nằm ngay ngắn bên trong. Tôi chắc chắn chưa từng thấy nó trước đây. Tim tôi đập lạc nhịp.
Tôi kéo nó ra, hơi run. Bên trong… là một lọ nước hoa nữ – loại đắt tiền mà tôi không bao giờ dùng vì quá xa xỉ. Chưa hết, cạnh đó là một chiếc khăn lụa có mùi thơm nồng nhưng xa lạ. Mùi hương ấy chính là thứ tôi đã thoang thoảng ngửi thấy vài hôm nay trong phòng ngủ – thứ mùi mà tôi tưởng mình nhầm.
Sốc đến choáng váng.
Tại sao trong tủ của chồng tôi lại có đồ phụ nữ? Ai đã để chúng ở đây? Và vì sao anh lại đột nhiên khó chịu với “mùi trên người tôi” – hay anh đang ám chỉ một điều khác?
Tôi đứng sững trước tủ, ngực thắt lại. Những mảnh nghi ngờ mà tôi cố chối bỏ bấy lâu nay bắt đầu ráp vào nhau.
Nếu những món đồ kia thuộc về một người phụ nữ khác… thì đêm anh đuổi tôi đi không phải vì tôi có mùi, mà vì tôi mang mùi không phải của cô ta.
Tôi ngồi phịch xuống giường, tay run lẩy bẩy. Một bí mật nào đó đang ở rất gần – và tôi phải biết sự thật.
Tôi không thể tập trung nổi suốt buổi sáng hôm đó. Cảm giác như một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt tim mình. Từng lời, từng ánh mắt của chồng những tuần gần đây bỗng hiện lại rõ mồn một: anh hay về muộn, hay giấu điện thoại, và thi thoảng mang theo mùi nước hoa lạ. Tôi từng tin đó chỉ là mùi của khách hàng nữ nào đó lỡ dính vào áo anh. Nhưng giờ… mọi thứ không còn đơn giản như vậy.
Buổi trưa, tôi xin nghỉ làm nửa ngày. Tôi đem chiếc khăn lụa đến một cửa hàng chuyên bán hàng hiệu cũ – hy vọng ai đó sẽ nhận ra thương hiệu hay kiểu dáng. Một chị nhân viên nhìn qua đã nói:
“Khăn này thuộc dòng giới hạn, chỉ bán theo dạng khách thân. Mỗi thành phố chỉ vài người sở hữu.”
Tôi giật mình. Nếu vậy, người phụ nữ kia hẳn phải khá thân thuộc với thế giới hàng hiệu.
Nhân viên còn chỉ cho tôi một chi tiết nhỏ ở góc khăn: một chữ cái thêu tay rất tinh tế – chữ “M”. Tôi thấy lạnh sống lưng.
Trên đường về, tôi chợt nhớ mấy tuần trước, chồng tôi có nhắc đến một “đối tác mới” tên Minh Anh – một nữ giám đốc trẻ, giàu có, luôn dùng đồ hiệu. Khi đó tôi chẳng bận tâm. Nhưng giờ, cái tên ấy bỗng trở nên đáng ngờ.
Tôi quyết định đi đến công ty chồng. Tôi đứng từ xa quan sát, không dám tiến lại gần. Và rồi tôi thấy — chồng tôi bước ra cùng một người phụ nữ. Dù đeo kính râm, vóc dáng cô ta khiến tôi linh cảm ngay lập tức: đó chính là Minh Anh. Cô ta nghiêng người nói chuyện với anh, tay vô tình chạm nhẹ vào tay chồng tôi như một cử chỉ rất quen thuộc.
Tôi đứng chết lặng.
Nhưng điều làm tôi thật sự rụng rời là khi cánh cửa xe của cô ấy mở ra: treo ở ghế sau chính là chiếc khăn lụa giống hệt khăn tôi tìm thấy trong tủ.
Tôi run đến mức không nhấc nổi chân. Vài giây sau, xe lướt đi. Chồng tôi đứng nhìn theo, ánh mắt… không giống ánh mắt dành cho đối tác. Tôi nhận ra điều đó rõ hơn bất kỳ ai khác.
Tối hôm đó, tôi về nhà trước. Tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn. Khi anh bước vào, tôi đứng ngay cửa phòng ngủ, hai tay cầm chiếc khăn lụa.
“Cái này là của ai?” – tôi hỏi, giọng khàn đặc.
Anh chỉ nhìn, không trả lời. Một thoáng hoảng hốt vụt lên trong mắt anh, nhưng anh lập tức che giấu.
“Em tự ý động vào đồ của anh à?”
Câu trả lời ấy như một nhát dao.
Tôi hỏi tiếp về Minh Anh. Lần này anh cau mặt, né tránh, thậm chí nổi cáu. Anh cố chối bỏ, nhưng càng chối thì tôi càng nhìn ra sự luống cuống.
Cuối cùng, tôi thốt lên:
“Anh đuổi tôi ra sofa đêm đó vì tôi không mang mùi nước hoa của cô ta – đúng không?”
Anh sững lại, hoàn toàn cứng đờ.
Tôi biết mình đã chạm đúng sự thật.
Nhưng chuyện chưa dừng ở đó – bởi sự thật tôi sắp phát hiện còn nghiệt ngã hơn một mối quan hệ ngoài luồng.
Tôi tưởng nỗi đau lớn nhất là phát hiện chồng ngoại tình. Nhưng hoá ra đó mới chỉ là bề nổi của một câu chuyện phức tạp hơn rất nhiều.
Sau cuộc cãi vã tối hôm đó, anh bỏ ra khỏi nhà. Điện thoại không bắt máy. Tôi ngồi trong bóng tối, đầu óc rối bời. Tôi muốn khóc, nhưng đôi mắt khô ran. Cảm xúc duy nhất còn lại trong tôi là một linh cảm rất xấu.
Tôi mở laptop, tìm đọc thông tin về công ty Minh Anh. Chỉ sau vài bài báo, tôi rùng mình nhận ra: doanh nghiệp cô ta đang cạnh tranh trực tiếp với công ty của chồng tôi. Gần đây họ liên tục tung ra sản phẩm mới, vượt lên mạnh mẽ. Một vài nguồn tin còn tiết lộ cô ta đang tìm cách thâu tóm một dự án quan trọng – dự án mà chồng tôi phụ trách.
Tôi chợt hiểu.
Mối quan hệ giữa họ không đơn giản là say nắng hay cảm xúc.
Nó có thể là một cuộc đổi chác.
Sáng hôm sau, tôi đến tìm một người đồng nghiệp thân thiết của anh – anh Nam. Ban đầu anh không muốn nói, nhưng khi thấy tôi gần như sụp đổ, anh thở dài và kể:
“Dạo này Minh Anh tiếp cận chồng em nhiều lắm. Nhưng không phải chỉ để thân mật… Cô ta muốn lấy tài liệu nội bộ của dự án A. Cô ta biết chồng em là người nắm rõ nhất.”
Tôi choáng váng.
“Vậy… anh ấy đã…?”
Anh Nam lắc đầu: “Anh không biết. Nhưng anh ấy thay đổi nhiều. Có vẻ đang bị dồn ép bởi cả tình cảm lẫn công việc.”
Trở về nhà, tôi ngồi bệt xuống sàn. Nếu anh thật sự bị lợi dụng – hoặc tệ hơn, bị cám dỗ đến mức phản bội công ty – hậu quả có thể khủng khiếp: mất việc, kiện tụng, thậm chí hình sự.
Đúng lúc ấy, chồng tôi mở cửa bước vào. Anh trông bơ phờ, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Anh nhìn tôi một lúc lâu trước khi nói:
“Anh xin lỗi.”
Tôi không khóc.
“Tôi muốn nghe sự thật.”
Anh ngồi xuống đối diện tôi. Một khoảng lặng dài tưởng như kéo bất tận. Cuối cùng anh thở dốc:
“Anh không phản bội em… ít nhất là về thể xác. Nhưng anh đã để cô ta tiếp cận quá gần. Minh Anh biết anh đang áp lực, biết anh tự ti vì thu nhập không bằng cô ấy. Cô ta dùng sự quan tâm để khiến anh lệ thuộc. Và rồi… cô ta đề nghị anh cung cấp tài liệu dự án để đổi lấy việc giúp anh thăng tiến.”
Tôi lạnh người.
“Và anh đồng ý?”
Anh lắc đầu mạnh: “Không! Anh chưa hề đưa gì cho cô ta. Nhưng… anh đã quá yếu đuối. Anh để cô ta can thiệp vào cảm xúc của mình. Lọ nước hoa và khăn lụa… là do cô ta cố ý để lại trong xe anh. Anh giấu chúng trong tủ vì sợ em hiểu lầm.”
Tôi bật cười – tiếng cười đau đớn:
“Sợ tôi hiểu lầm? Anh đuổi tôi ra sofa, lạnh nhạt với tôi… anh bảo mùi trên người tôi khó chịu. Anh tưởng tôi không thấy được gì sao?”
Anh cúi đầu, hai vai run lên.
“Anh sai rồi. Nhưng anh không muốn mất em. Cũng không muốn đánh mất sự nghiệp.”
Tôi nhìn anh rất lâu. Một phần trong tôi muốn buông xuôi, nhưng một phần khác lại muốn cứu lấy cuộc hôn nhân và cả tương lai của anh – nếu anh thật sự hối hận.
Tôi nói chậm rãi:
“Nếu còn muốn giữ gia đình này, anh phải cắt đứt hoàn toàn với cô ta. Ngay lập tức báo bộ phận pháp lý của công ty về hành vi tiếp cận bất thường. Và… anh phải xin lỗi tôi, không chỉ bằng lời nói.”
Anh gật đầu, ánh mắt kiên quyết hơn:
“Anh sẽ làm. Tất cả.”
Ngày hôm sau, anh nộp báo cáo chi tiết cho công ty. Minh Anh bị điều tra, thương vụ thâu tóm bị đình lại. Còn chúng tôi… bắt đầu trị liệu hôn nhân. Mọi thứ không dễ dàng, nhưng ít nhất anh đã chọn đúng phía.
Và tôi nhận ra: đôi khi, một mùi hương lạ không chỉ là dấu hiệu của phản bội – nó có thể là tín hiệu cảnh báo cho một cuộc chiến ngầm, nơi hôn nhân, sự nghiệp và lòng trung thành đều bị thử thách đến tận cùng.



