Ngay hôm mẹ chồng chia tám căn nhà mà không nhắc đến tên tôi, lòng tôi lạnh đến lạ. Tôi nghĩ duyên phận mình với gia đình ấy chắc đã hết. Vậy mà chỉ vài tuần sau, bà nhập viện trong đêm, gọi cho tôi hơn trăm cuộc như đang bấu víu vào tia hy vọng cuối cùng. Điện thoại rung đến nóng cả tay, tôi chỉ buông đúng hai chữ khiến cả nhà chết lặng: “Tìm ai?”…

Ngày mẹ chồng chia tài sản, tám căn nhà được bà gọi tên từng đứa con, dâu rể cũng có mặt. Tôi đứng ở góc phòng, không kỳ vọng gì nhưng vẫn đau một cách bản năng. Đến căn nhà cuối cùng, bà khẽ gật đầu, bảo: “Còn lại chia cho thằng Tùng, coi như phần dự phòng.” Tôi là vợ anh Tùng gần tám năm, nhưng tên tôi tuyệt nhiên không xuất hiện một lần nào. Không một liếc nhìn, không một câu hỏi xem tôi nghĩ gì.

Khoảnh khắc đó, lòng tôi lạnh đến lạ. Tôi không ham của cải, nhưng cái cách người ta phớt lờ mình như thể mình chưa từng tồn tại, khiến tôi tự nhiên hiểu rằng duyên phận của mình với gia đình này hình như đã mòn. Chồng tôi nhìn sang, gượng cười: “Em đừng nghĩ nhiều.” Nhưng chính nụ cười ấy làm tôi mệt mỏi hơn—anh chưa bao giờ đứng về phía tôi trong những chuyện liên quan đến mẹ anh.

Vài tuần sau, tôi dọn đồ về nhà ngoại vài hôm cho nhẹ đầu. Tôi không chủ động cắt liên lạc, nhưng cũng không còn cố gắng níu lại thứ tình cảm vốn chỉ mình tôi cố giữ.

Rồi đúng nửa đêm thứ ba, điện thoại tôi rung liên tục. 23 cuộc gọi nhỡ. Rồi 47. Rồi hơn 100. Tôi tưởng có chuyện gì với ba mẹ mình, tim thót lên. Nhưng khi nhìn kỹ, té ra toàn bộ đều từ mẹ chồng.

Tôi ngồi bất động một lúc lâu. Người phụ nữ từng nói thẳng rằng “dâu chỉ là người ngoài” giờ đây gọi cho tôi gần như tuyệt vọng. Tin nhắn đến dồn dập:
“Con ơi, mẹ đau quá…”
“Tùng đang trên đường nhưng xa lắm… con nghe máy đi…”

Bàn tay tôi lạnh buốt. Tôi biết bà có bệnh nền, nhưng gọi cho tôi? Trong nhà, bà có đến bốn người con và vô số họ hàng, vậy mà người bà bấu víu lại là tôi — người mà bà chưa từng xem là thân.

Điện thoại lại đổ chuông. Chồng gọi, giọng hoảng:
— “Em nghe máy đi! Mẹ nhập viện rồi!”

Không hiểu sao, trong khoảnh khắc đó, bao nhiêu tủi thân dồn lại, khiến tôi chỉ buông đúng hai chữ qua loa vào điện thoại:
“Tìm ai?”

Cả đầu dây bên kia im bặt. Chồng tôi nghẹn lại, còn tôi thì nghe rõ tiếng gió rít qua khe cửa.

Tôi tưởng mọi chuyện sẽ dừng ở đó. Nhưng không. Câu nói ấy của tôi đã mở ra một cơn bão lớn, không chỉ trong gia đình chồng mà còn trong chính lòng tôi—một cơn bão tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt…

Sau khi tôi lạnh lùng hỏi “Tìm ai?”, chồng tôi im lặng vài giây rồi dập máy. Tôi ngồi thừ bên mép giường, nhìn màn hình điện thoại tối đen. Không phải tôi vô tâm, chỉ là tôi đã quá mệt mỏi để tiếp tục đáp ứng những kỳ vọng không bao giờ dành cho mình.

Khoảng mười phút sau, tin nhắn của chị gái chồng đến: “Em đến bệnh viện ngay được không? Mẹ đang nguy.” Lần đầu tiên sau nhiều năm làm dâu, tôi nhận được một lời cầu khẩn thực sự. Không phải ra lệnh, không phải trách móc, chỉ là một câu nhờ vả đúng nghĩa.

Tôi suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng vẫn khoác áo đi. Không phải vì tình nghĩa dâu con, mà vì tôi không muốn sau này hối hận rằng mình đã thờ ơ trước một mạng người.

Đến bệnh viện, tôi thấy cả nhà đứng trước phòng cấp cứu, ai cũng rối. Chồng tôi chạy lại:
— “Sao giờ em mới đến? Mẹ gọi em vì…”
Tôi cắt ngang:
— “Vì sao?”

Anh ngập ngừng, ánh mắt né tránh. Đúng lúc đó, bác sĩ bước ra, nói mẹ chồng tôi bị biến chứng tim mạch, may mà đưa đến kịp.

Khi mẹ được chuyển vào phòng hồi sức, tôi vào thăm. Bà mở mắt chậm rãi, nhìn tôi rất lâu như dò hỏi điều gì trong ánh mắt tôi. Rồi bà nói câu làm tôi khựng lại:

“Lúc đó mẹ chỉ nghĩ được đến con.”

Tôi sững sờ. Sau bao năm nghĩ mình chỉ là cái bóng trong nhà chồng, nghe câu đó, tim tôi bỗng dưng nhói lên theo một cách khó hiểu.

Bà tiếp:
— “Mẹ gọi các con khác nhưng không ai bắt máy. Tùng thì đang chạy xe. Chỉ có con… mẹ tin con sẽ nghe.”

Tôi bật cười khổ:
— “Con đâu quan trọng đến vậy.”
— “Quan trọng chứ. Con chăm mẹ lúc mẹ mổ năm ngoái. Con là người duy nhất hỏi mẹ ăn được gì. Các con của mẹ… đôi khi chúng lo cho cuộc sống riêng nhiều quá.”

Hóa ra, những điều tôi làm vô thức lại thành điều bà ghi nhớ. Còn tôi cứ nghĩ bà xem tôi như người dưng.

Buổi tối hôm đó, cả nhà chồng lặng lẽ hơn thường lệ. Họ ngại nhìn tôi, có lẽ vì câu “Tìm ai?” đã khiến họ nhận ra rằng tôi không phải lúc nào cũng ở thế phải chịu đựng.

Chị gái chồng kéo tôi ra ngoài hành lang:
— “Mẹ lo cho em lắm. Hôm chia nhà, mẹ định để riêng cho Tùng vì nghĩ em với nó… chưa chắc lâu dài.”
Tôi ngạc nhiên:
— “Ý chị là sao?”
— “Mẹ biết Tùng không tốt với em như cách em đối xử với nó. Mẹ muốn giữ một phần để nếu sau này em về tay trắng thì…”

Tôi chết lặng. Thì ra thứ tôi nghĩ là sự lạnh lùng lại là một kiểu bảo vệ vụng về. Nhưng sự thật ấy chỉ càng làm lòng tôi rối hơn.

Tôi nhìn vào phòng, nơi mẹ đang ngủ. Trong tôi dấy lên một nỗi day dứt lẫn hoang mang. Mối quan hệ giữa tôi và gia đình này hóa ra không hề đơn giản như tôi luôn nghĩ.

Nhưng tôi không biết rằng… điều kịch tính nhất vẫn chưa xảy ra.

Ba ngày sau, sức khỏe mẹ chồng ổn định hơn. Gia đình thay phiên chăm sóc nhưng kỳ lạ là mỗi lần tỉnh dậy bà đều hỏi:
— “Con dâu đâu?”

Tôi không biết nên vui hay buồn. Sự thay đổi đột ngột ấy khiến cả nhà có phần bối rối. Chồng tôi lảng tránh ánh mắt tôi, còn các anh chị em thì tỏ ra ái ngại.

Buổi chiều hôm đó, khi chỉ còn tôi ở lại bệnh viện, mẹ chồng kéo tay tôi:
— “Mẹ xin lỗi.”

Tôi không ngờ sẽ nghe câu đó từ người phụ nữ này. Bà tiếp lời bằng giọng run run:
— “Nhiều lúc mẹ nghĩ sai về con. Mẹ hay khắt khe vì sợ con không thương gia đình này. Mẹ quen kiểu suy nghĩ cũ… dâu phải thế này thế kia. Nhưng đêm mẹ đau gần như không thở được, điều mẹ nghĩ đến đầu tiên lại là con.”

Tôi ngồi xuống, giữ bình tĩnh:
— “Sao lại là con?”
— “Vì mẹ biết… nếu mẹ cần, con sẽ không bỏ.”

Câu nói đó đâm thẳng vào những tổn thương tôi cố giấu bấy lâu. Tôi không muốn khóc, nhưng cổ họng nghèn nghẹn.

Mẹ nắm tay tôi chặt hơn:
— “Còn chuyện chia nhà… mẹ biết con tủi thân. Nhưng mẹ làm vậy vì thấy Tùng chưa chín chắn. Mẹ muốn giữ một phần phòng khi… con muốn rời khỏi nó.”

Tôi tròn mắt:
— “Mẹ… nghĩ con sẽ bỏ Tùng?”
— “Nếu là mẹ, mẹ cũng bỏ. Nó vô tâm quá. Nhưng con đừng giận nó, nó thương con theo kiểu trẻ con.”

Tôi nghẹn lại. Hóa ra sau những lần im lặng của mẹ là sự quan sát âm thầm mà tôi chưa bao giờ biết.

Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở. Chồng tôi đứng đó, vẻ mặt căng thẳng. Anh đã nghe hết. Không đợi tôi phản ứng, anh bước vào:
— “Mẹ nói đúng. Con sai nhiều thứ.”
Rồi quay sang tôi, anh nói điều mà suốt tám năm chung sống chưa từng thốt ra:
— “Anh xin lỗi vì để em một mình chịu tủi thân.”

Tôi cúi xuống nhìn bàn tay mình. Lâu rồi tôi mới thấy anh nói chuyện với mình bằng giọng thật lòng như thế.

Sau đó, anh đưa cho tôi tờ giấy mẹ chồng ký trước khi nhập viện—một văn bản phân chia lại tài sản. Trong đó, bà ghi rõ một căn nhà đứng tên hai vợ chồng tôi, không phải chỉ anh.

Tôi bất ngờ đến mức không nói nên lời.

Mẹ thì thở dài:
— “Mẹ sợ lỡ có chuyện gì, con chẳng có gì trong tay. Không phải mẹ bênh con hơn con mình, nhưng mẹ tin con sống tử tế.”

Tối hôm đó, tôi đứng ở lan can bệnh viện, nhìn những ánh đèn chớp tắt dưới phố. Tôi tự hỏi: mình có nên tha thứ không? Những năm tháng làm dâu không phải toàn đau khổ, nhưng cũng không hề dễ dàng.

Chồng bước đến, khoác áo cho tôi.
— “Nếu em muốn rời đi, anh tôn trọng. Nhưng anh mong… mình làm lại.”

Lần đầu tiên, tôi thấy anh thực sự sợ mất tôi.

Tôi nhìn về phía phòng bệnh—nơi có người phụ nữ từng khiến tôi tổn thương, cũng là người vừa nói lời xin lỗi chân thành nhất đời.

Cuối cùng, tôi chỉ nói:
— “Mình về nhà… nhưng phải khác trước.”

Anh gật đầu.
Còn tôi, lần đầu tiên sau nhiều năm làm dâu, thấy lòng mình nhẹ đi.

Bởi đôi khi… một câu nói lạnh lùng “Tìm ai?” lại là điểm bắt đầu cho những điều tưởng chừng không bao giờ có cơ hội.