Bảy năm trước, cô từng van xin để giữ lại đứa con trong bụng, nhưng người chồng tàn nhẫn lại ép cô bỏ đi để rảnh tay đến với kẻ khác. Không ngờ, cô âm thầm biến mất, ôm nỗi đau chạy vào Nam và sinh ra hai cậu con trai kháu khỉnh. Bảy năm sau, cô trở về—đẹp hơn, mạnh mẽ hơn, và mang theo bí mật đủ khiến chồng cũ điêu đứng. Anh ta không biết rằng cơn ác mộng thực sự… chỉ mới bắt đầu…

Bảy năm trước, Mai đã từng quỳ dưới chân chồng mình—Tùng—xin anh giữ lại đứa con trong bụng. Cô mang thai ba tháng, cơ thể yếu, tương lai mơ hồ, nhưng vẫn ôm niềm tin rằng gia đình có thể cứu vãn. Tùng lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt đổi màu như thể người phụ nữ trước mặt chỉ là gánh nặng. Anh đang có người đàn bà mới, sang trọng và quyền lực hơn, và đứa con Mai mang trong bụng chỉ là vật cản.

“Bỏ nó đi, Mai. Tôi không muốn ràng buộc với cô nữa.”

Câu nói đó đã cắt đứt mọi hy vọng cuối cùng. Đêm hôm ấy, Mai lặng lẽ thu dọn vài bộ đồ, chạy xe máy ra bến xe liên tỉnh, ôm bụng để giữ lấy sinh linh bé nhỏ. Không ai biết rằng khi vào đến Sài Gòn, bác sĩ thông báo cô mang… song thai. Mai khóc suốt một đêm rồi quyết định một mình sinh và nuôi con.

Bảy năm trôi qua, hai cậu bé—Minh và Khôi—kháu khỉnh, thông minh và là nguồn sống duy nhất giúp Mai đứng vững. Khi sự nghiệp kinh doanh nhỏ của cô bắt đầu ổn định, một cơ hội làm việc bất ngờ đưa cô trở về miền Bắc—về chính thành phố nơi cô từng bị ruồng bỏ.

Ngày trở lại, Mai xuất hiện trong bộ vest trắng thanh lịch, gương mặt sắc nét, ánh mắt kiên định. Cô không còn là người phụ nữ yếu đuối ngày nào. Chỉ có cô biết rằng chuyến trở về này không phải để tìm kiếm ai, mà để kết thúc một điều gì đó còn dang dở.

Buổi chiều hôm đó, Mai bước vào sảnh của một tập đoàn lớn để ký hợp đồng đối tác. Cô không hề biết ai là chủ tịch mới của tập đoàn… cho đến khi cửa phòng họp mở ra.

Tùng đứng đó—vẫn gương mặt ấy, nhưng ánh mắt đã mệt mỏi và già nua hơn. Anh sững lại khi thấy cô, như nhìn thấy người từ quá khứ bước ra.

“Mai… là em?”

Cô mỉm cười nhạt:
“Chào chủ tịch Tùng. Đã lâu không gặp.”

Tùng lúng túng, ánh mắt quét qua vẻ đẹp sắc sảo của cô. Nhưng Mai không để ý. Cô bình thản mở tài liệu, không hề để lộ rằng anh ta còn hai đứa con mà chính anh đã từng muốn loại bỏ khỏi cuộc đời.

Và Mai cũng chẳng nói rằng sự trở về của cô… mới chỉ là khúc dạo đầu.

Đó là khoảnh khắc mọi thứ thật sự bắt đầu.

Từ khoảnh khắc gặp lại Mai, Tùng không thể tập trung vào cuộc họp. Người trợ lý đọc báo cáo mà anh chẳng nghe lọt chữ nào. Cô ấy—người phụ nữ từng van xin anh, từng bị anh đẩy đến bước đường cùng—giờ đây đứng sừng sững như một phiên bản hoàn toàn khác. Đẹp hơn, lạnh lùng hơn, tự tin hơn.

Buổi họp kết thúc, Tùng cố giữ Mai lại.
“Chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Mai đóng tập hồ sơ, giọng bình thản: “Tôi nghĩ chuyện công việc là đủ rồi.”

Nhưng Tùng không chịu bỏ cuộc. Anh chạy theo cô ra hành lang.
“Mai, tại sao em… biến mất? Khi đó anh… anh đã phạm sai lầm.”

Mai bật cười nhẹ, không cảm xúc.
“Sai lầm? Anh muốn tôi bỏ con để anh tự do đến với người khác. Tôi biến mất để bảo vệ con mình, không phải để chờ anh tỉnh ngộ.”

Tùng nghẹn họng. Anh không nghĩ cô còn nhớ tất cả, càng không nghĩ đến thái độ dứt khoát như vậy.

Tối hôm đó, Mai trở về căn hộ thuê tạm. Hai cậu bé đang chơi xếp hình. Minh chạy đến ôm chân mẹ:
“Mẹ ơi, hôm nay công việc có vui không?”

Mai xoa đầu con. “Ổn cả. Hai anh em ăn cơm chưa?”

Khôi gật đầu, đôi mắt tinh anh: “Mẹ ơi, sao con thấy mẹ hơi buồn?”

Mai thoáng sững lại. Trẻ con luôn nhạy cảm. Nhưng cô mỉm cười để các con yên lòng.
“Không sao. Chúng ta chỉ đang ở giai đoạn mới thôi.”

Đêm ấy, khi hai con ngủ say, Mai mở laptop xem lại hồ sơ dự án hợp tác. Tập đoàn của Tùng đang đứng bên bờ vực khủng hoảng tài chính do những quyết định sai lầm vài năm gần đây—cùng với sự xuất hiện của người phụ nữ mà Tùng từng bỏ Mai để đến với.

Cô ta—Vy—hiện đã là phó tổng giám đốc. Tin đồn nói Vy từng khiến nội bộ rối loạn vì tranh quyền, và chính cô ta là nguyên nhân khiến Tùng đánh mất nhiều đối tác quan trọng.

Mai mím môi. Sự thật này chỉ càng khẳng định rằng Tùng đang trả giá. Nhưng đó vẫn chưa phải điều khiến anh “điêu đứng”.

Một phần kế hoạch của Mai nằm trong tập hồ sơ màu đen cô luôn mang theo: giấy khai sinh của Minh và Khôi. Tên cha để trống.

Cô không muốn công khai. Cô không cần danh phận. Nhưng nếu Tùng dám cản đường hoặc đụng đến các con cô—thì mọi thứ sẽ được đưa ra ánh sáng.

Ba ngày sau, Mai nhận được lời mời ăn tối “về mặt công việc” từ Tùng. Cô do dự, nhưng rồi quyết định đi. Cuộc đối đầu này là điều cô phải đối mặt.

Khi cô đến nhà hàng, Tùng đã ngồi chờ, gương mặt đầy lo lắng.
“Mai, anh muốn xin lỗi. Anh thật sự muốn biết… trong bảy năm qua, em đã sống thế nào?”

Mai ngước nhìn anh, ánh mắt lạnh như gương.
“Tôi sống tốt. Không giống ai đó.”

Một khoảng im lặng kéo dài. Tùng nắm chặt ly nước, nói nhỏ:
“Mai… em có con không?”

Cô đặt ly xuống bàn.
“Chuyện đó,” Mai nói, giọng sắc như lưỡi dao, “không liên quan đến anh.”

Đó là lần đầu tiên Tùng cảm thấy nỗi lo sợ mơ hồ đang lớn lên trong lòng.

Sau buổi tối hôm ấy, Tùng trở nên mất tập trung hơn bao giờ hết. Câu hỏi về “đứa con năm xưa” cứ dày vò anh. Vy nhanh chóng nhận ra sự thay đổi đó.

Trong phòng làm việc, Vy khoanh tay:
“Anh bị sao thế? Nghe nói anh gặp lại vợ cũ?”

Tùng cau mày: “Đó không còn là chuyện của em.”

Vy nheo mắt, giọng gay gắt: “Anh tốt hơn hết nên nhớ, tôi đã giúp anh leo lên vị trí này. Đừng để một người phụ nữ làm anh phân tâm.”

Nhưng câu nói đó chỉ khiến Tùng thấy tội lỗi hơn. Anh nhớ lại khoảnh khắc Mai quỳ xuống van xin anh giữ con… Một hình ảnh ám ảnh anh đến tận bây giờ.

Trong khi đó, Mai tiếp tục công việc một cách chuyên nghiệp. Nhưng mọi chuyện bắt đầu rẽ hướng khi Minh bị sốt cao đột ngột và phải nhập viện.

Tại bệnh viện, Mai cuống quýt ôm con nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Bác sĩ nói cần theo dõi thêm. Khôi đứng cạnh, vừa lo lắng vừa cố tỏ ra mạnh mẽ.

Khi Mai đang làm thủ tục nhập viện, bất ngờ Tùng xuất hiện.
“Mai! Anh nghe nói con… à, cậu bé bị sao vậy?”

Mai sững lại.
“Anh theo dõi tôi?”

“Tôi… tôi chỉ tình cờ biết được.” Tùng lúng túng.

Đó là lần đầu tiên Tùng nhìn thấy Minh và Khôi. Hai cậu bé có đôi mắt y hệt anh. Anh nhận ra điều đó ngay lập tức, như một cú đấm thẳng vào ngực.

“Mai… chúng… là con anh?”

Mai lạnh lùng đáp:
“Anh không xứng hỏi câu đó.”

Tùng đứng như hóa đá. Mọi thứ anh từng cố quên, cố tránh đối mặt, giờ vỡ tan như bọt biển.

Anh đứng trước cửa phòng bệnh nhìn hai cậu bé, mắt đỏ hoe.
“Anh… không biết. Nếu biết, anh đã—”

Mai ngắt lời:
“Nếu biết, anh vẫn sẽ bảo tôi bỏ chúng mà thôi.”

Một sự im lặng nặng nề bao trùm.

Hôm sau, Vy xuất hiện tại bệnh viện. Cô ta trừng mắt khi thấy Tùng ở đó.
“Anh làm gì ở đây? Đừng nói anh định nhận lại hai đứa trẻ đó chứ!?”

Tùng không đáp. Mai bước ra đúng lúc nghe trọn câu.
Cô nhìn thẳng vào Vy, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh:
“Tôi không cần ai nhận. Nhưng nếu cô còn xen vào chuyện của mẹ con tôi, tôi sẽ không để yên.”

Vy tiến lên một bước, nhưng Tùng giữ cô ta lại.
“Vy, đủ rồi.”

Đêm đó, khi Minh đã hạ sốt, Tùng đứng ngoài cửa bệnh viện nhìn vào. Anh biết thời điểm để trốn chạy đã hết.

“Mai,” anh nói, giọng khàn đặc, “cho anh một cơ hội được làm cha.”

Mai nhìn anh thật lâu.
“Cơ hội… không dành cho người đã từng hủy hoại nó.”

Tùng lặng người.

Cô tiếp tục:
“Tôi không trả thù. Nhưng từ nay, đừng cản đường tôi, và đừng làm tổn thương con tôi. Nếu không… anh sẽ mất nhiều hơn anh nghĩ.”

Mai quay lưng bước đi. Tùng đứng đó, chìm trong nỗi hối hận muộn màng.

Anh không biết rằng Mai còn giữ một tài liệu quan trọng—một bước quyết định tương lai của tập đoàn anh đang điều hành.
Và ngày cô công bố nó… sẽ là ngày mọi bí mật được phơi bày.