Yêu nhau đã lâu nhưng đây là lần đầu tôi theo anh về ra mắt gia đình và còn ngủ lại trong phòng riêng của bạn trai. Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, tôi vô thức đưa tay lên cổ — sợi dây chuyền vàng mẹ để lại, kỷ vật duy nhất tôi luôn giữ bên mình, đã biến mất. Tôi cố gắng lục lại ký ức của đêm hôm trước nhưng hoàn toàn không nhớ nổi lúc nào nó rời khỏi tôi. Hoảng hốt, tôi lục tung cả căn phòng: hành lý, gầm giường, sàn nhà… tất cả đều vô ích. Linh cảm bất an trỗi dậy, nên khi bạn trai đưa mẹ đi chợ, tôi lén vào phòng bà tìm kiếm. Tôi mở từng ngăn kéo, kiểm tra từng món đồ, không bỏ sót bất cứ chỗ nào. Đến lúc gần như tuyệt vọng, tôi phát hiện một chiếc hộp gỗ cũ kỹ giấu sâu trong tủ — và khi mở ra, tôi hoàn toàn chết lặng…

Đêm đầu tiên ngủ lại nhà bạn trai, tôi cứ nghĩ sẽ là một kỷ niệm đẹp — một bước tiến cho mối quan hệ hai năm của chúng tôi. Thế nhưng, sáng hôm sau, khi đưa tay lên cổ theo thói quen, tôi lặng người. Sợi dây chuyền vàng — kỷ vật duy nhất mẹ để lại — đã biến mất. Cảm giác như có ai đó vừa bóp nghẹt lấy ngực tôi. Tôi lật tung chăn gối, lật cả nệm, rồi kiểm tra từng ngăn trong balô, nhưng chiếc dây chuyền không nằm ở đâu.

Tôi cố nhớ lại tối hôm qua. Hai đứa ăn cơm cùng mẹ anh, trò chuyện khá vui. Trước khi ngủ, tôi vẫn cảm nhận được mặt dây chuyền lạnh nơi da khi rửa mặt. Nhưng từ lúc tắt đèn đến sáng… mọi thứ mơ hồ, tôi không thể xác định thời điểm nó biến mất.

Sự bất an dần biến thành hoài nghi khi tôi bất chợt nhớ đến ánh mắt mẹ anh lúc nhìn chiếc dây trên cổ tôi tối qua — ánh nhìn rất nhanh, nhưng tôi vẫn kịp nhận ra một thoáng lạ lùng. Tôi cố xua ý nghĩ đó đi, nhưng càng tìm không ra, lòng tôi càng rối.

Đến khi bạn trai đưa mẹ đi chợ, tôi mới quyết định làm điều bản thân chưa bao giờ nghĩ mình dám làm: lén vào phòng bà để tìm. Một phần vì lo sợ chiếc dây chuyền quá quý giá về mặt tinh thần, phần khác vì linh cảm thôi thúc.

Phòng bà gọn gàng, ngăn nắp nhưng trông cũ kỹ. Tôi thận trọng mở từng ngăn tủ, từng hộp nhỏ. Chỉ có tiếng tim tôi đập thình thịch. Mỗi phút trôi qua, sự xấu hổ và sợ hãi lại dâng lên — nếu không tìm được gì, tôi sẽ thành kẻ vô lễ, thậm chí là hoang tưởng.

Khi gần như bỏ cuộc, mắt tôi chợt dừng lại ở một góc tủ phía dưới, nơi có dấu vết vừa bị kéo ra. Tôi cúi xuống, cố gắng luồn tay vào và kéo ra được một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, màu nâu sẫm, khóa đã gỉ. Nó như được đặt ở đó rất lâu, hoặc cố tình giấu kín.

Tôi mở nó.
Và khoảnh khắc đó, tôi chết lặng.

Trong hộp là nhiều món trang sức vàng bạc… và ở giữa, chính là sợi dây chuyền của tôi.

Tay tôi run lên, tim như rơi xuống vực. Hàng loạt câu hỏi dồn dập ập đến: Tại sao mẹ anh lại có nó? Bà lấy lúc nào? Đây là lần đầu tôi tới nhà… vậy những thứ trang sức khác là của ai?

Tôi đứng không vững nữa. Và tôi biết, thứ tôi tìm thấy chỉ mới là khởi đầu của một bí mật lớn hơn nhiều

Tôi vẫn ngồi bất động trước chiếc hộp gỗ mở toang, lòng ngổn ngang đến nghẹt thở. Ngoài sợi dây chuyền của tôi, bên dưới còn có nhẫn, vòng cổ, hoa tai… tất cả đều rất khác nhau về kiểu dáng, như thể được thu thập từ nhiều người khác nhau trong nhiều thời điểm. Chúng không hề được xếp ngay ngắn mà chất lộn xộn, giống những món bị cất giấu vội vã.

Tôi chạm đểnh đảnh vào chiếc dây chuyền của mình. Cảm giác quen thuộc nơi đầu ngón tay khiến nước mắt tôi trực trào. Nhưng ngay cả lúc nghẹn ngào, tôi vẫn không thể ngừng tự hỏi:
Tại sao mẹ của bạn trai lại giữ nó?

Tôi chưa kịp cất lại mọi thứ thì nghe tiếng khóa cổng lạch cạch. Tôi giật bắn, tim suýt nhảy khỏi lồng ngực. Không còn kịp suy nghĩ, tôi nhét chiếc hộp lại đúng chỗ cũ, lấy dây chuyền bỏ vào túi quần rồi vội vàng chạy về phòng. Vừa khép cửa, chân tôi đã mềm nhũn.

Một lát sau, bạn trai gõ cửa.
— Em dậy sớm vậy? Mẹ anh mua đồ xong rồi, đang chuẩn bị nấu trưa.

Tôi cố giữ bình tĩnh, giấu đôi tay đang run.
— Ừ… em hơi mất ngủ.

Anh ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt dịu dàng.
— Hôm qua em có ngủ ngon không?

Câu hỏi đó khiến tim tôi thắt lại. Ngủ ngon ư? Ngay trong căn nhà mà sáng nay tôi phát hiện đồ của mình bị ai đó lấy?

Tôi nhìn anh, do dự giữa việc nói ra hay giấu đi. Nhưng tôi sợ nhất là sự lạnh nhạt trong ánh mắt nếu anh nghĩ tôi vu oan cho mẹ anh. Chúng tôi yêu nhau hai năm, anh luôn tôn trọng mẹ, luôn nói bà hiền lành và sống khép kín. Nếu tôi nói ra, có khi người bị tổn thương đầu tiên lại chính là anh.

Thế nhưng, hình ảnh chiếc hộp gỗ lại lởn vởn trong đầu. Tôi không chịu nổi nữa.
— Anh… tối qua… em bị mất sợi dây chuyền.

Anh sững lại.
— Mất? Em tìm kỹ chưa?

— Rồi. Nhưng không thấy. Và… em nghĩ… có thể ai đó đã lấy.

Ánh mắt anh từ ngạc nhiên chuyển sang nghi ngờ.
— Em nghĩ ai?

Tôi cắn môi. Khoảnh khắc ấy kéo dài như cả thế kỷ.
— Em… không dám nói.

Anh chau mày:
— Ý em là mẹ anh?

Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi muốn phủ nhận, nhưng sự thật tôi thấy chiếc dây trong phòng bà khiến tôi không thể nói dối. Tôi nhìn xuống bàn tay mình:
— Em chỉ… tìm thấy nó trong phòng bác.

Không khí trong phòng lập tức nặng như chì. Bạn trai đứng bật dậy, mắt anh hiện rõ sự tổn thương pha lẫn phẫn nộ:
— Em vào phòng mẹ anh lục đồ?

Tôi há miệng muốn giải thích, nhưng mọi thứ vỡ vụn. Ánh mắt anh như một cánh cửa đóng sập. Anh quay người bước nhanh ra ngoài.

Tôi nghe tiếng anh gọi mẹ từ phòng khách, giọng căng như dây đàn:
— Mẹ! Con hỏi mẹ chuyện này!

Tôi đứng lặng. Cảm giác sợ hãi và tội lỗi cuộn xoáy trong lòng. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng tôi chắc chắn một điều: tôi vừa chạm đến một bí mật mà đáng lẽ không nên biết

Từ phòng khách vọng vào tiếng tranh cãi, không lớn tiếng nhưng đầy căng thẳng. Tôi rón rén tiến ra, đứng sau cánh cửa hé mở.

— Mẹ, có phải mẹ lấy dây chuyền của bạn gái con không? — giọng anh đanh lại.

Một khoảng lặng kéo dài. Rồi giọng bà, nhỏ và run:
— Mẹ… chỉ định mượn một chút.

Tôi nghe mà lạnh sống lưng. Mượn? Ai lại mượn trang sức của khách rồi giấu vào hộp?

Bạn trai gần như bật quát:
— Mẹ làm vậy là sao? Con không hiểu!

Một tiếng thở dài nặng nề vang lên.
— Mẹ xin lỗi… mẹ không định gây chuyện. Chỉ là… mẹ quen rồi.

Tôi nhìn qua khe cửa. Bà ngồi xuống ghế, hai bàn tay đan vào nhau, ánh mắt tránh né. Bạn trai thì đứng chết lặng, không biết phải nói gì.

Bà bắt đầu kể.
Giọng bà trầm xuống, như thể mở ra một phần ký ức không ai muốn nhớ.

Ngày còn trẻ, bà lấy chồng nhưng bị gia đình chồng coi thường vì xuất thân nghèo. Mọi người trong nhà chồng thường khinh khỉnh, xem bà như người giúp việc. Bà từng có thói quen giữ lại những món đồ nhỏ vô chủ: chiếc nhẫn rơi dưới bếp, hoa tai bỏ quên trong phòng tắm… như một cách duy nhất để “giữ lại thứ gì đó thuộc về mình”. Dần dần, thói quen ấy biến thành ham muốn sở hữu.

Sau khi chồng mất, bà càng sống khép kín, nỗi cô đơn khiến bà nuôi thứ thói quen đáng sợ ấy: giữ lại những món đồ của người khác như một cách lấp chỗ trống. Không phải để bán, không phải để khoe, mà chỉ để… cảm thấy mình còn có thứ gì đó. Bà biết điều đó sai, nhưng không dừng lại được. Mỗi lần có khách đến nhà, bà lại có cảm giác thôi thúc kỳ lạ.

Đến lúc này, bà bật khóc:
— Mẹ biết là tật xấu… Mẹ chỉ nghĩ con bé sẽ ở lại một tối rồi về, mẹ định sáng đưa lại. Nhưng mẹ… không kiềm được.

Bạn trai bàng hoàng, đau đớn, vừa thương mẹ vừa thất vọng.

Tôi bước ra, không thể tiếp tục nghe lén nữa.
— Bác… cháu không trách bác. Nhưng sợi dây đó… là kỷ vật của mẹ cháu. Cháu không thể mất nó lần nữa.

Bà ngẩng lên, mắt đỏ hoe, vội đứng dậy, cúi đầu liên tục xin lỗi.
Bạn trai nhìn tôi, ánh mắt pha lẫn áy náy và giận chính mình. Anh nắm tay tôi:
— Anh xin lỗi. Anh không biết mẹ…

Tôi siết tay anh, cố giữ giọng bình tĩnh:
— Em hiểu. Nhưng chuyện này… thực sự làm em sợ.

Sau một buổi chiều dài nặng nề, tôi quyết định về sớm. Trên đường, anh liên tục gọi cho tôi, giải thích, xin lỗi, mong tôi hiểu hoàn cảnh gia đình anh. Tôi trân trọng tình cảm đó, nhưng trong lòng vẫn còn vết nứt. Tin tưởng một người dễ, nhưng tin lại sau khi nghi ngờ… khó vô cùng.

Vài ngày sau, anh đến tìm tôi, nói rằng anh muốn mẹ đi khám tâm lý, muốn bà điều trị đúng cách để không làm tổn thương ai nữa. Anh cũng hỏi liệu tôi có thể cho cả hai một cơ hội.

Tôi im lặng rất lâu. Tôi không muốn rời xa anh — người tôi đã yêu hai năm. Nhưng tôi cũng không thể xem chuyện kia như chưa từng xảy ra. Cuối cùng, tôi chọn cách nói thật:
— Em cần thời gian. Nếu sau này em đủ bình tĩnh để bước vào căn nhà đó một lần nữa, anh sẽ là người đầu tiên biết.

Anh gật đầu, mắt đỏ lên nhưng không ép buộc.

Câu chuyện kết thúc không phải bằng chia tay, cũng không phải bằng đoàn tụ.
Nó kết thúc ở một điểm lưng chừng — nơi mà niềm tin cần được xây lại, chậm rãi nhưng thật lòng.

Và tôi biết, có những bí mật khi được mở ra sẽ thay đổi một mối quan hệ mãi mãi. Nhưng đôi khi, chính từ đó, người ta mới nhìn thấy bản chất thật của nhau — cả những điều tốt đẹp lẫn những vết thương chưa từng được chữa lành.

Ba tuần trôi qua kể từ hôm đó. Ba tuần mà tôi luôn ở trong trạng thái lưng chừng — không dám tiến, cũng không muốn lùi. Bạn trai vẫn nhắn tin cho tôi mỗi ngày: kể rằng anh đã đưa mẹ đi gặp bác sĩ tâm lý, rằng bà đang điều trị theo hướng kiểm soát hành vi chiếm hữu, rằng bà đã nhiều lần nhắc muốn gặp tôi để xin lỗi đàng hoàng.

Tôi đọc hết, không bỏ sót tin nào. Nhưng tôi luôn trả lời chậm, đôi khi chỉ là những câu ngắn ngủi. Anh kiên nhẫn, chưa bao giờ trách móc tôi, và điều đó khiến tôi càng day dứt.

Một buổi sáng cuối tuần, tôi đứng trước gương đeo lại sợi dây chuyền của mẹ. Chạm vào nó, tôi cảm giác như chạm vào ký ức thuở nhỏ — khi mẹ hay vuốt tóc tôi, hay bảo: “Thứ gì quý giá phải biết giữ, con ạ, không chỉ vì giá trị mà vì ý nghĩa trong tim mình.”

Ý nghĩa… tôi thở dài.
Chính vì ý nghĩa mà tôi đã đau đến thế. Nhưng cũng chính vì ý nghĩa, tôi muốn đối mặt và kết thúc câu chuyện đúng cách — không phải bỏ đi như một người chạy trốn.

Hôm đó, tôi nhắn cho anh:
“Chiều nay em qua.”

Chỉ 10 giây sau, anh gọi đến, giọng run lên vì nhẹ nhõm. Tôi chỉ đáp:
— Em muốn nói chuyện rõ ràng.

Buổi chiều tôi quay lại căn nhà cũ. Cảm giác bước qua cánh cổng sắt khiến lòng tôi thắt lại. Mọi thứ vẫn như trước, nhưng tôi thấy mình đã khác: tỉnh táo hơn, bình tĩnh hơn, và cũng cứng rắn hơn.

Mẹ anh ngồi chờ sẵn ở phòng khách. Khi tôi bước vào, bà lập tức đứng dậy, cúi đầu thật sâu.
— Bác xin lỗi cháu. Bác thực sự… rất ân hận.

Tôi gật đầu, không nói gì ngay. Bà trông già đi thấy rõ chỉ sau vài tuần. Bạn trai đứng cạnh bà, nắm nhẹ tay mẹ như để trấn an.

Tôi ngồi xuống.
— Cháu không muốn nhắc lại chuyện cũ. Cháu chỉ muốn biết… bác có hiểu vì sao cháu đau lòng đến vậy không?

Bà nhìn tôi, mắt đỏ hoe.
— Bác hiểu. Không ai có quyền lấy đi thứ mà người khác trân quý. Đặc biệt là thứ gắn với người thân đã mất…

Bà nghẹn lại, hai tay nắm chặt vào nhau như sợ trượt mất một điều gì đó.
— Bác đã nói với bác sĩ về thói quen của mình. Họ bảo đó là một dạng rối loạn tích trữ kèm thôi thúc chiếm hữu. Bác đang cố thay đổi từng ngày. Bác không mong cháu tha thứ ngay… chỉ mong cháu biết bác thật lòng hối hận.

Tôi im lặng rất lâu. Sự tổn thương vẫn còn đó, nhưng tôi nhận ra bà không né tránh, không bao biện. Điều ấy khiến không khí bớt căng thẳng hơn.

Bạn trai nhìn tôi, ánh mắt vừa lo lắng vừa hy vọng.
— Anh không muốn mất em. Nhưng anh cũng không ép em phải ở lại với mọi chuyện rối ren này… Anh chỉ mong em cho tụi mình một cơ hội để làm lại.

Tôi quay sang nhìn anh — người đã luôn tôn trọng tôi, luôn cố gắng dung hòa giữa mẹ và người yêu, dù chính anh cũng đang tổn thương.

Tôi hít sâu:
— Em đến đây để nói ba điều.

Anh nắm lấy tay tôi. Tôi để yên.

— Thứ nhất, em không trách bác nữa. Cháu tin bác đang cố thay đổi, và điều đó quan trọng.
Bà run run gật đầu.

— Thứ hai, em không muốn lặp lại chuyện này. Nếu sau này em quay lại ngôi nhà này, nó phải là một nơi an toàn cho tất cả.

Bạn trai siết tay tôi mạnh hơn, như lời hứa.

Tôi nhìn thẳng vào anh:
— Và cuối cùng… em chọn tiếp tục. Nhưng chúng ta đều phải cố gắng. Cả anh, cả bác… và cả em.

Anh khựng lại một giây, rồi ôm chầm lấy tôi, như thể vừa lấy lại điều sắp mất. Mẹ anh đứng đó, mắt đỏ hoe, nhưng lần đầu tôi thấy bà mỉm cười nhẹ — không còn né tránh hay mặc cảm.

Buổi tối, trên đường về, tôi chạm tay lên sợi dây chuyền. Nó nằm yên trên cổ tôi, đúng chỗ vốn thuộc về nó.

Tôi biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng. Niềm tin từng nứt vỡ không thể tự lành trong một sớm một chiều. Nhưng lần đầu tiên kể từ hôm đó, tôi cảm thấy mình đã chọn con đường đúng — không vì ai ép buộc, mà vì chính tôi muốn như vậy.

Và có lẽ, đôi khi trưởng thành chính là biết giữ những gì đáng giữ, buông những gì nên buông, và can đảm sửa lại những thứ chưa hoàn hảo.

Câu chuyện có lẽ không có cái kết “hoàn hảo”, nhưng nó có một điều quý hơn: sự chân thật.
Và như mẹ từng nói:
“Thứ gì giữ bằng sự chân thật thì mới ở lại lâu bền.