Điện thoại rung khẽ lúc 6 giờ sáng trong căn phòng trọ chật ở Sài Gòn, bên cạnh tôi là con bé năm tuổi đang ngủ say. Giọng chồng tôi qua máy run lên, chỉ nói vội: “Em bế con ra ngoài ngay… đừng tạo tiếng động.” Tôi ôm con, từng bước lần ra cửa. Nhưng khi tay chạm vào nắm khóa, một cảm giác lạnh sống lưng ập đến—cánh cửa không thể mở. Như thể ai đó, hoặc điều gì đó, đã chặn chúng tôi lại từ phía bên ngoài.

Điện thoại rung khẽ lúc 6 giờ sáng trong căn phòng trọ nóng bức ở Sài Gòn, bên cạnh tôi là con bé năm tuổi đang ngủ say, tay nó còn ôm con gấu bông sờn màu. Tôi quờ tay lấy điện thoại, màn hình nhấp nháy tên chồng tôi. Anh thường dậy sớm đi làm, nhưng chưa bao giờ gọi vào giờ này. Giọng anh qua máy run lên, đứt quãng:

“Em bế con ra ngoài ngay… đừng tạo tiếng động. Và đừng hỏi gì hết.”

Trước khi tôi kịp mở miệng, cuộc gọi đã bị cắt.

Ngực tôi thắt lại. Anh vốn ít nói, lại càng hiếm khi ra lệnh. Từ hôm anh kể bị quản lý gây khó dễ ở công ty, tôi đã linh cảm có gì đó không ổn. Nhưng chuyện gì nghiêm trọng đến mức anh phải nói câu đó?

Tôi ngồi bật dậy, nhẹ nhàng bế con. Nó dụi đầu vào vai tôi, hỏi nhỏ: “Mẹ đi đâu vậy?”

“Ra ngoài mua bánh cho con,” tôi thì thầm, cố giữ giọng bình tĩnh.

Tôi bước thật nhẹ về phía cửa phòng trọ. Những tiếng động quen thuộc của khu nhà trọ buổi sáng—tiếng nồi mở nắp, tiếng dép lê, tiếng chó sủa dưới sân—hôm nay biến mất, y như cả con hẻm đang nín thở.

Khi tay tôi chạm vào nắm khóa, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

Tôi xoay khóa.

Cạch.

Cánh cửa… không nhúc nhích.

Tôi xoay mạnh hơn. Lại cạch, nhưng khóa không mở, giống như có ai chặn từ bên ngoài. Tôi áp tai vào cánh cửa. Không có tiếng người, cũng không có dấu hiệu bị khóa trái bằng ổ phụ. Nhưng lực cản rất rõ ràng.

Tôi thử kéo lần nữa, lần này mạnh đến mức con gái tôi giật mình ôm chặt cổ tôi. Cánh cửa vẫn đứng im như bị một thanh gỗ chèn ngang.

Tim tôi đập mạnh đến mức nghe rõ trong lồng ngực. Không thể có chuyện… Ai lại khóa phòng trọ của chúng tôi từ bên ngoài? Và tại sao?

Tôi rút điện thoại gọi lại cho chồng. Chuông đổ ba hồi rồi tắt. Tôi nhắn tin:

“Anh đang ở đâu? Ai khóa cửa? Có chuyện gì?”

Không hồi âm.

Khi tôi đang cố trấn tĩnh, bỗng có tiếng chân rất khẽ ngoài hành lang. Chậm rãi. Từng bước. Không phải kiểu bước vội vã của người đi làm, mà là bước chân cố ý giảm âm, giống như đang rình…

Tôi ôm con lùi lại.

Bàn tay bám lấy nắm cửa từ bên ngoài. Xoay thử.

Cánh cửa rung nhẹ.

Tôi nín thở. Con gái tôi ngẩng lên, đôi mắt mở to, hỏi nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:

“Mẹ ơi… ai đang ở ngoài vậy?”

Tôi không trả lời được. Vì chính tôi cũng muốn biết: rốt cuộc, người đứng ngoài cửa là ai… và tại sao họ lại muốn giữ chúng tôi trong phòng?

Tôi ôm con sát vào ngực, cố giữ hơi thở thật nhẹ khi tiếng xoay nắm cửa từ bên ngoài dừng lại. Một khoảng im lặng đến nghẹt thở bao trùm cả căn phòng. Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, còn con gái thì nấp vào vai tôi, run lên từng nhịp.

Rồi tiếng chân nhẹ như mèo lại chuyển động. Xa dần. Cuối cùng biến mất ở cuối hành lang.

Tôi cẩn thận đặt con lên giường, kéo tấm rèm mỏng che cửa sổ lại. Một cơn gió lùa qua khe tường khiến tờ hoá đơn điện bay lật phật, tôi giật mình đến mức tim thắt lại. Cả cơ thể căng như dây đàn.

Điện thoại chồng tôi vẫn không trả lời. Tôi thử gọi thêm lần nữa. “Thuê bao quý khách…”

Bất lực. Lo lắng. Nhưng tôi biết mình không thể hoảng loạn. Nếu có người cố tình giữ chúng tôi trong phòng, tôi phải tìm cách thoát ra đúng lúc, không thể hành động mù quáng.

Tôi mở tủ, lấy con dao gọt trái cây giấu vào sau lưng. Không phải tôi muốn dùng đến nó, nhưng cảm giác trống tay khiến tôi càng bất an.

Lục lại ký ức, tôi cố ghép những mảnh vụn: gần đây chồng tôi thường đi làm về muộn, có hôm mặt tái mét, chỉ nói “ở công ty đang có chuyện” rồi im bặt. Một tuần trước, anh kể có người theo dõi mình khi tan ca. Tôi tưởng anh lo lắng thái quá. Bây giờ, mọi thứ xếp thành một chuỗi đáng sợ.

Trong lúc tôi còn đang phân tích thì tiếng gõ cửa vang lên.

Ba tiếng. Chậm. Nặng.

Tôi giật thót, đưa tay bịt miệng con gái để bé không thốt ra tiếng nào.

Một giọng đàn ông trầm nhưng cố ghìm thấp:
“Trong phòng có ai không? Cô mở cửa đi.”

Tôi nhận ra giọng đó — là anh Dũng, phòng trọ kế bên. Người hiền lành, ít nói, trước giờ vẫn hay giúp chủ trọ sửa ống nước, thay bóng đèn.

Nhưng sao anh lại đứng trước cửa phòng tôi vào giờ này? Và tại sao cửa bị khóa trái?

Tôi không đáp. Linh cảm mách bảo không nên.
“Tôi thấy cửa phòng cô khóa ngoài. Có chuyện gì không?” anh hỏi lần nữa.

Giọng anh nghe bình thường, nhưng lúc tôi nhìn qua khe cửa nhỏ bên dưới, tôi thấy bóng một người nữa đứng sau lưng anh — dáng cao, mập, không phải cư dân trong dãy.

Tim tôi đập mạnh. Có cái gì đó không đúng.

Tôi kéo con lại gần, thì thầm: “Không được nói gì nhé.”

Bên ngoài lại vang lên giọng anh Dũng, lần này gấp gáp hơn:
“Nếu cô không mở, chúng tôi sẽ phá cửa.”

Đúng lúc đó, điện thoại tôi sáng lên. Tin nhắn từ chồng.

Chỉ một câu ngắn:
“Đừng mở cửa cho ai hết. Có người theo dõi anh. Họ nghĩ anh đang giữ thứ họ muốn.”

Tôi sững người. Tay run bần bật.

Ngoài cửa, tiếng bàn bạc nhỏ vang lên, rồi tiếng kim loại chạm vào nhau — như đang chuẩn bị dụng cụ để cạy khóa.

Tôi ôm con, tim như rơi xuống hố.
Không thể chờ thêm nữa. Tôi phải tìm cách thoát, trước khi họ vào được phòng.

Nhưng bằng cách nào, khi cánh cửa duy nhất đã bị chặn?

Tôi nhìn quanh căn phòng trọ vỏn vẹn chưa đến mười mét vuông. Chỉ có một cửa sổ nhỏ dẫn ra mái tôn của dãy phòng sau. Mái tôn này nối với mái của nhà bếp chung, rồi từ đó mới đến cầu thang xuống đất. Nhưng đường đi đó vốn lỏng lẻo, chủ trọ từng dặn không được leo lên vì rất nguy hiểm.

Nhưng bây giờ, nguy hiểm lớn hơn đang đứng ngay ngoài cửa.

Tôi lôi ghế, trèo lên mở chốt cửa sổ. Cánh cửa bật kêu “két” rất nhỏ, nhưng đủ làm tôi căng người vì lo sợ ai đó bên ngoài nghe thấy. Tôi thò đầu nhìn xuống mái tôn. Khoảng cách từ cửa sổ xuống mái chỉ hơn một mét, nhưng mái tôn cũ, có vết rỉ loang. Tôi không chắc nó chịu nổi trọng lượng của tôi, chưa nói đến cả con gái.

Ngoài cửa phòng, tiếng kim loại cạy khóa mỗi lúc một rõ hơn.
Một giọng đàn ông: “Nhanh lên, không để nó gọi cho ai được.”

Họng tôi khô khốc.

Tôi quấn chiếc khăn tắm quanh người con gái, cột thật chắc để bé khỏi lạnh và không bị cứa bởi tôn. Tôi cúi sát vào tai con: “Mẹ sẽ bế con ra mái bên ngoài. Không được hét, được không?”

Con gật đầu dù mắt đầy nước.

Tôi leo ra trước. Mái tôn võng xuống một chút nhưng chưa gãy. Tôi đưa tay kéo con ra, giữ bé chặt trước ngực. Gió sáng sớm phả vào mặt, lạnh buốt.

Khi tôi vừa đặt chân xuống mái, bên trong phòng vang lên tiếng “rắc” — ổ khóa bị nạy gần xong.

Tôi cắn răng, bước thật nhanh trên mái tôn, truyền lực vào từng bước để không tạo ra tiếng ồn lớn. Con gái vòng tay ôm cổ tôi, toàn thân bé run lên từng đợt.

Vượt qua mái đầu tiên, tôi nhảy sang mái của khu bếp chung. Tiếng tôn vang “boong!” khiến tôi thót tim. Tôi đứng im vài giây, lắng nghe.

Bên trong phòng, tiếng cửa bật mạnh.
Một người hét lên: “Không có ai! Chúng nó trốn đâu rồi?”

Tôi không còn thời gian.

Từ mái bếp cách mặt đất khoảng hai mét rưỡi. Tôi đặt con ngồi xuống mép mái, rồi tự tụt người trước, hai chân chạm đất, sau đó đỡ bé xuống. Gót chân tôi đau điếng, nhưng tôi không dừng lại.

Tôi bế con chạy men theo tường, tránh camera và khoảng sân trống. Bên trên, tiếng bước chân chạy ào ào qua hành lang.

Tôi nép vào tường khu nhà kho, gọi taxi bằng ứng dụng nhưng mạng yếu, xoay vòng mãi không đặt được. Tôi đang hoảng loạn thì điện thoại lại sáng.

Gọi đến: Chồng tôi.

Tôi bắt máy ngay. Giọng anh thở dốc:
“Em ở đâu? Anh bị bọn chúng bám theo từ tối qua. Họ tưởng anh lấy bộ hồ sơ công ty. Anh không có gì cả, nhưng không giải thích được.”

Tôi thì thầm: “Em và con đang ở dưới. Họ sắp tìm được rồi.”

Anh nói nhanh: “Đi ra đầu hẻm, anh đang chạy đến. Đừng đứng chỗ đông người, cũng đừng vào nhà ai.”

Tôi bế con chạy dọc con hẻm, đôi dép xỏ bị tuột tôi cũng không cúi nhặt. Cổng hẻm hiện ra phía trước. Một chiếc xe máy lao đến, thắng gấp ngay trước mặt tôi.

Chồng tôi. Mồ hôi đầm đìa, mắt đỏ ngầu.

Anh kéo tôi và con lên xe, phóng đi khi phía sau vọng lại tiếng la:
“Kia rồi! Bắt lại!”

Gió rít bên tai, lòng tôi vừa sợ vừa nhẹ đi một phần — nhưng tôi biết chuyện này chưa kết thúc.

Và khi chiếc xe rẽ vào đường lớn, chồng tôi nói một câu khiến toàn thân tôi lạnh toát:

“Anh biết ai đứng sau chuyện này rồi… và chúng ta không thể về nhà nữa.”

Xe máy lao vun vút giữa dòng người buổi sáng, tiếng còi xe và tiếng rao hàng hòa trộn thành một cơn lốc âm thanh. Tôi ôm con gái ngồi giữa, còn chồng tôi gồng người phía trước, đôi vai cứng đờ. Không ai nói gì thêm một lúc lâu. Chỉ có tiếng thở gấp của anh và nhịp tim hỗn loạn của tôi.

Khi xe dừng trước một quán cà phê nhỏ nằm sâu trong con hẻm ít người qua lại, anh ra hiệu chúng tôi vào trong. Anh chọn một bàn khuất sau tủ kính, nơi người từ ngoài đường không thể nhìn thấy được.

Tôi siết tay anh:
“Rốt cuộc ai đang đuổi theo chúng ta? Và tại sao cửa phòng lại bị chặn? Anh nói rõ đi.”

Anh nhìn quanh, như thể sợ có người nghe lén. Một lúc lâu sau, anh mới nói, giọng trầm thấp:
“Là ông Thạch.”

Tên đó khiến tôi rùng mình. Tôi có nghe anh kể sơ qua — phó phòng ở công ty anh, quan hệ rộng, tính tình mưu mô, luôn muốn ai cũng phải phục tùng. Nhưng sao ông ta lại liên quan đến chúng tôi?

Chồng tôi tiếp tục:
“Ở công ty đang điều tra vụ thất thoát dữ liệu dự án. Anh là một trong những người có quyền truy cập. Tuần trước, anh phát hiện có tài khoản nội bộ đăng nhập vào ngoài giờ, nhưng lại bị gắn tên anh trong hệ thống kiểm soát. Nghĩa là có người muốn đổ tội cho anh.”

“Ông Thạch?” tôi hỏi.

Anh gật đầu:
“Anh nghi ông ta dùng anh làm vật hi sinh. Nhưng anh chưa kịp báo cáo thì tối qua, khi anh rời công ty, có một xe máy bám theo. Anh phải chạy vào đường tắt mới thoát được.”

Tôi nhớ đến tin nhắn anh gửi: Họ nghĩ anh giữ thứ họ muốn.

Tôi hỏi: “Họ muốn gì ở anh?”

Anh hít sâu:
“Anh vô tình phát hiện một tài liệu nội bộ liên quan đến khoản tiền quỹ đen của dự án. Nếu báo lên, nhiều người bị ảnh hưởng, trong đó có ông Thạch. Anh chưa kịp lưu lại, nhưng chắc chắn ông ta nghĩ anh có bản sao.”

Tôi chết lặng.
Một người đàn ông có chức vụ, có quyền, sẵn sàng mất tất cả nếu thông tin này lộ ra — và chúng tôi đang nằm trong tầm ngắm của hắn.

“Vậy tại sao cửa phòng bị khóa?” tôi hỏi, dù câu trả lời đã lờ mờ hiện ra trong đầu.

Anh nhìn tôi, mắt đỏ ngầu vì thức trắng đêm:
“Chắc chắn bọn ông Thạch cho người theo dõi và giữ em trong phòng, để buộc anh phải xuất hiện. Nếu anh không ra mặt, chúng sẽ tự vào tìm.”

Tôi rùng mình nhớ lại tiếng gõ cửa, tiếng nạy khóa, tiếng chân rình rập ngoài hành lang.

Con gái tôi ngồi trong lòng, ôm chặt con gấu bông, mắt nhìn bố mẹ với vẻ sợ hãi nhưng không dám khóc. Bé hiểu nhiều hơn tôi nghĩ.

Chồng tôi nắm tay tôi:
“Anh không thể để em và con dính vào chuyện này thêm nữa. Chúng ta phải rời khỏi Sài Gòn, ít nhất vài ngày, trước khi anh tìm cách chứng minh mình không làm gì sai.”

Giọng anh run lên ở câu cuối.
Tôi biết anh không phải người dễ bộc lộ cảm xúc. Nhưng hôm nay, anh sợ. Sợ mất tất cả. Sợ chúng tôi gặp chuyện.

Bên ngoài đường, tôi nhận ra một chiếc xe máy màu đen chạy ngang qua quán lần thứ hai. Người ngồi sau đội mũ đen, kính đen, cố tình nhìn vào trong.

Tôi siết tay chồng:
“Họ tìm được rồi.”

Không còn thời gian do dự.
Chồng tôi đứng bật dậy, kéo tôi và con ra cửa sau của quán.

Nhưng khi chúng tôi vừa bước ra, một bóng người chặn ngay lối đi — dáng cao, áo sơ mi kẻ, và ánh mắt lạnh đến mức khiến lưng tôi đông cứng.

Hắn mỉm cười nhạt:
“Anh chị đi đâu sớm vậy?”

Người đàn ông chắn trước cửa sau quán cà phê nhìn chúng tôi bằng ánh mắt quen thuộc khiến tôi lạnh sống lưng. Không phải dân trong xóm trọ, cũng không phải đồng nghiệp của chồng. Hắn là người từng xuất hiện bên cạnh ông Thạch vài lần — một gã luôn lầm lì, ít nói, nhưng chỉ cần đứng im cũng khiến người khác cảm thấy bị đe dọa.

“Anh chị vội vậy?” hắn cười nhạt. “Ông Thạch muốn gặp.”

Chồng tôi siết tay tôi thật chặt, kéo tôi lùi lại phía sau.
“Tôi không có thứ ông ta muốn,” anh nói, giọng kìm nén.

“Anh có hay không, tụi tôi kiểm tra rồi biết.” Hắn bước lại gần hơn.

Tôi bế con lùi thêm một bước, trái tim đập dồn dập. Không thể chạy vào quán vì cửa sau chỉ là một lối hẻm cụt. Cũng không thể quay lại phía trước — chắc chắn đã có người chờ sẵn.

Đúng lúc ấy, tiếng động cơ xe máy vọng lại từ đầu hẻm. Một chiếc xe Wave cũ lao vào, thắng gấp khiến bụi tung mù. Người phóng xe nhảy xuống — là chú Sáu, bảo vệ khu trọ, người đã sống ở hẻm này hơn mười năm.

“Ê tụi bây làm gì ở đây?” chú quát lớn, tay siết chặt cây gậy gỗ.

Gã đàn ông trước mặt tôi hơi khựng lại, không ngờ có người xuất hiện. Chú Sáu đảo mắt nhìn hai vợ chồng tôi, nhận ra sự bất thường, liền đứng chắn phía trước.

“Tụi tao nói chuyện với người quen, không phải chuyện của chú,” gã kia gằn giọng.

“Ở đây không ai quen tụi bây,” chú Sáu đáp, rồi lấy điện thoại ra. “Không giải thích rõ, tao gọi công an.”

Nghe đến hai chữ “công an”, gã kia lập tức đổi sắc mặt. Hắn lùi nửa bước, nhìn chúng tôi như muốn ghi nhớ từng chi tiết, rồi phẩy tay ra hiệu cho người ngồi trên xe máy đằng xa.

“Đi.”

Hai gã lên xe, phóng đi mất hút trước khi chú Sáu kịp bấm số. Khi tiếng xe xa dần, đôi chân tôi mềm nhũn. Tôi ngồi bệt xuống nền xi măng, ôm con vào lòng. Con bé lúc này mới bật khóc nức nở, chắc đã cố kìm rất lâu.

Chồng tôi cúi đầu cảm ơn chú Sáu:
“Chú… chú cứu tụi con rồi.”

Chú Sáu thở hắt ra, gương mặt đầy lo lắng:
“Tụi bây dính gì vậy? Nãy tao thấy hai thằng đó đứng trước quán, mặt mũi không lành. Tao nghi nghi nên chạy theo.”

Chồng tôi kể lại mọi chuyện, không giấu giếm. Chú Sáu nghe xong liền nói một câu khiến cả tôi và chồng lặng người:

“Vậy tụi bây phải làm việc với công an ngay. Đừng chạy nữa. Càng chạy tụi nó càng tưởng tụi bây có bằng chứng.”

Tôi nhìn sang chồng. Anh suy nghĩ một lúc lâu, rồi gật đầu.
“Chú nói đúng. Chạy cũng không thoát.”

Một giờ sau, chúng tôi có mặt tại đội điều tra kinh tế quận. Những gì chồng tôi biết, những lần bị theo dõi, chúng tôi đều khai rõ. Cơ quan điều tra ghi nhận và bắt đầu đối chiếu với các khiếu nại từ nội bộ công ty những ngày gần đây.

Ba ngày tiếp theo là khoảng thời gian dài nhất trong đời tôi. Mỗi giờ trôi qua đều phập phồng lo sợ. Nhưng rồi, vào sáng ngày thứ tư, chúng tôi nhận được tin:

Ông Thạch bị tạm giữ.
Toàn bộ hành vi tham ô, sửa dấu vết và gán trách nhiệm cho người vô tội đã bị phanh phui nhờ dữ liệu truy vết của hệ thống — chồng tôi không hề biết, nhưng báo cáo tự động của công ty đã lưu lại đủ bằng chứng.

Chồng tôi được minh oan hoàn toàn.

Khi anh bước ra từ phòng làm việc của điều tra viên, anh ôm chầm lấy tôi, vai run lên vì nhẹ nhõm. Tôi cũng bật khóc, tất cả nỗi sợ dồn nén nhiều ngày vỡ òa.

Anh vuốt tóc con gái rồi nói nhỏ:

“Từ nay… mình không phải trốn chạy nữa.”

Tối hôm ấy, cả gia đình ba người ngồi ăn tô mì nóng trong phòng trọ. Chẳng có bữa tiệc nào, chẳng có tiếng pháo, chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt — nhưng với tôi, đó là khoảnh khắc bình yên nhất sau chuỗi ngày dài nghẹt thở.

Cánh cửa phòng trọ vẫn đóng, nhưng lần này, nó được khóa bởi chính tay tôi.

Và tôi biết, ngày mai khi mở nó ra, bên ngoài sẽ không còn là nỗi sợ nữa.

Chỉ còn cuộc sống… đang chờ chúng tôi trở lại.