Tám năm kể từ ngày Lan biến mất trên đường đi học về, gia đình cô dần học cách chấp nhận nỗi đau chưa lời giải. Nhưng rồi một tối mưa nặng hạt, điện thoại trong phòng khách bất ngờ đổ chuông. Lan giọng nói ở đầu dây run run, quen thuộc đến rợn người, chỉ thốt lên vài chữ ngắt quãng. Từ khoảnh khắc ấy, cả gia đình bị cuốn vào một bí ẩn còn đáng sợ hơn sự mất tích năm xưa.

Tám năm đã trôi qua kể từ ngày Lan mất tích trên đường đi học về. Chiếc xe đạp cũ của cô được tìm thấy bên ven đường quốc lộ, còn người thì biến mất không dấu vết. Gia đình lục tung mọi manh mối, công an vào cuộc, báo chí đăng tin, hàng xóm xì xào, nhưng cuối cùng tất cả chỉ còn lại một khoảng trống không thể chạm tới. Thời gian khiến nỗi đau dịu lại theo cách tàn nhẫn nhất: bằng sự quen dần. Mẹ Lan không còn tối nào cũng ra cổng chờ con như trước, ba cô cũng không còn cãi nhau với cơ quan điều tra vì cảm giác bất lực. Tất cả cố gắng sống tiếp, dù chẳng ai thực sự quên.

Tối hôm ấy, trời mưa tầm tã, gió đánh vào cửa kính những nhịp dồn dập như giục giã. Điện trong nhà chập chờn, cứ lóe lên rồi tắt phụt. Khi cả nhà đang dọn dẹp sau bữa cơm, chiếc điện thoại bàn lâu nay chỉ dùng để nhận quảng cáo bỗng đổ chuông. Âm thanh khô khốc, vang lên giữa căn phòng như kéo ai đó từ quá khứ trở lại.

Ba nhìn mẹ, mẹ nhìn tôi. Không ai hiểu vì sao tim mình đập mạnh đến thế. Ba nhấc máy.

Ở đầu dây bên kia là một khoảng im lặng dài đến nghẹt thở. Rồi một giọng nói cất lên—run run, đứt quãng, vừa quen vừa xa đến rợn người:

“Ba… mẹ… con… Lan đây…”

Ba chết lặng. Mẹ bật kêu, tay run bắn. Tôi đứng như hóa đá. Giọng nói ấy—từng âm sắc, hơi thở, cách ngập ngừng—đúng là của Lan. Nhưng nó mỏng, yếu, như được kéo qua một lớp sương nặng.

Ba hỏi dồn: “Lan ở đâu? Con có ổn không? Nói cho ba biết đi con!”

Đầu dây kia chỉ có tiếng thở gấp và tiếng mưa. Rồi Lan nói thêm một câu, nhỏ đến mức như thì thầm:
“Đừng… tìm con nữa… Họ… đang theo dõi…”

Tín hiệu đột ngột ngắt, để lại tiếng tút dài lạnh toát sống lưng.

Cả nhà bùng lên hỗn loạn. Mẹ khóc ngất, ba lập tức gọi báo công an. Tôi liên tục bấm lại số vừa gọi đến, nhưng màn hình chỉ hiện “Số không tồn tại”. Truy xuất nhật ký cuộc gọi cũng không có. Như thể cuộc gọi ấy chưa từng xảy ra.

Công an ban đầu cho rằng có người giả mạo. Nhưng khi nghe lại đoạn ghi âm tự động của điện thoại bàn—một chức năng mà chính chúng tôi cũng quên mất—tất cả đều im lặng. Giọng nói đó thật đến mức không ai có thể phủ nhận.

Ba bắt đầu điều tra mọi chi tiết cũ của vụ mất tích. Mẹ thì hoảng sợ, vừa hy vọng vừa lo lắng điều gì đó còn tệ hơn cả sự thật Lan đã mất. Còn tôi—người cuối cùng nhìn thấy Lan trước ngày cô biến mất—cảm giác có điều gì đó bất thường, như thể cuộc gọi ấy không phải là lời cầu cứu… mà là lời cảnh báo.

Từ khoảnh khắc đêm mưa ấy, cả gia đình tôi bị cuốn trở lại vòng xoáy bí ẩn của tám năm trước—lần này với những manh mối tối tăm hơn, nguy hiểm hơn, và thật hơn bao giờ hết.

Sau cuộc gọi, ba tôi gần như không ngủ. Ông giở lại toàn bộ hồ sơ cũ, từng dòng ghi chép, từng lời khai bị lãng quên sau tám năm. Mẹ thì thu mình lại, sợ hãi trước khả năng Lan vẫn còn sống mà gia đình không biết cô đã trải qua những gì. Còn tôi—người cuối cùng nói chuyện với Lan trước khi cô biến mất—liên tục bị ám ảnh bởi câu cuối cùng của cô: “Đừng tìm con nữa… họ đang theo dõi…”

Nhưng “họ” là ai?

Công an quay lại làm việc với gia đình. Họ thừa nhận một điều khiến tim tôi lạnh đi: vụ mất tích năm xưa từng có những điểm nghi ngờ nhưng bị bỏ dở vì không đủ bằng chứng. Khi Lan mất tích, camera gần hiện trường trùng hợp bị hỏng, và một vài nhân chứng khai nhìn thấy chiếc xe tải màu xám dừng lại gần đoạn đường Lan đi qua. Nhưng thông tin rời rạc, không thể kết luận.

Ba tin rằng cuộc gọi chứng minh Lan còn sống. Công an thì dè dặt hơn, nhưng không bác bỏ khả năng cô đang bị giam giữ hoặc bị ép buộc.

Ba bắt đầu điều tra lại tuyến đường Lan đi học. Tôi đi cùng ông đến từng ngõ nhỏ Lan từng đi qua, hỏi lại những người đã gặp cô ngày cuối cùng. Một bà cụ bán vé số nhớ lại, tám năm trước, bà từng thấy Lan đứng cãi nhau với một người đàn ông mặc áo mưa đen trước giờ mất tích. Bà không nhìn rõ mặt vì trời mưa. Khi được hỏi vì sao không báo trước đây, bà chỉ thở dài: “Tui tưởng chuyện nhỏ, ai dè…”

Đó là chi tiết chưa từng có trong hồ sơ.

Hôm sau, ba đưa tôi đến xưởng cơ khí cũ nằm phía sau khu công nghiệp. Chủ xưởng tên Tính, từng bị nghi liên quan vì chiếc xe tải màu xám đậu trong kho của ông hôm Lan mất tích. Nhưng năm đó ông có bằng chứng ngoại phạm, và sự việc chìm xuống.

Khi nghe tin về cuộc gọi từ Lan, ông Tính tái mặt. Ông nói chỉ một câu khiến ba và tôi nổi gai ốc:
“Ông còn dám khơi chuyện đó lên… là tự rước nguy hiểm vào nhà.”

Ba siết chặt tay thành nắm đấm: “Ông biết gì?”

Tính nhìn quanh, hạ giọng:
“Hồi đó… tôi không dám khai hết. Có người nhờ tôi bỏ chiếc xe ấy đi nơi khác. Họ trả tiền, nhiều lắm. Tôi chỉ biết người đó thuộc một nhóm chuyên vận chuyển hàng lậu. Tôi không nghĩ họ dính líu đến một đứa học sinh.”

“Họ là ai?”

Tính lắc đầu: “Tôi không biết tên. Nhưng họ không để ai động vào chuyện của họ đâu.”

Câu nói dở dang ấy khiến ba tôi nổi cơn giận dữ, nhưng ông biết nếu ép thêm, Tính sẽ im lặng hoàn toàn. Chúng tôi ra về với cảm giác nguy hiểm như đang đuổi sát sau lưng.

Chiều hôm đó, trong lúc ba đang gọi điện khắp nơi tìm nguồn tin, tôi nhận được một tin nhắn lạ từ số vô danh:
“Muốn biết sự thật về Lan? Đến bãi đất sau khu công nghiệp lúc 9 giờ tối. Đi một mình.”

Tôi đưa cho ba xem. Khuôn mặt ông trắng bệch:
“Không. Đây là cái bẫy. Họ muốn tách con khỏi gia đình.”

Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, tôi biết người gửi tin nhắn không muốn hại tôi. Cách viết, cách ngập ngừng… có gì đó rất giống Lan. Hoặc ít nhất là ai đó đang thay cô gửi lời.

Tối đó, bất chấp phản đối của ba, tôi lén đi. Trời lại mưa như đêm Lan gọi điện về. Khu công nghiệp tối om, chỉ có ánh đèn vàng hắt xuống vũng nước. Khi tôi vừa bước vào bãi đất, một bóng người chạy vụt ra từ sau bức tường bê tông.

Không phải kẻ lạ.

Là một người tôi không ngờ nhất.

Và cũng chính người đó đã giữ chìa khóa của sự thật suốt tám năm trời.

Người đứng trước mặt tôi trong bóng tối không phải Lan, mà là Minh, bạn thân nhất của Lan hồi cấp ba. Minh gầy rộc đi, dáng vẻ căng thẳng như người bị theo dõi lâu ngày. Cậu kéo tôi vào sau một container cũ, giọng run run:
“Không có nhiều thời gian. Tớ phải nói thật trước khi họ tìm ra.”

“Họ là ai? Minh, cậu biết Lan ở đâu?”

Minh nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng loạn, nhưng vẫn gật đầu.
“Lan chưa chết. Tớ biết con bé đang ở đâu. Nhưng tớ cũng chính là người khiến nó biến mất.”

Lời thú nhận như cú tát vào mặt tôi.

Minh kể lại mọi chuyện—từng phần một, trong tiếng mưa xối xả.

Tám năm trước, Minh và Lan vô tình phát hiện một nhóm buôn lậu đang vận chuyển hàng qua tuyến đường sau khu công nghiệp. Họ nhìn thấy một vụ giao dịch bất hợp pháp và lỡ bị một thành viên trong nhóm phát hiện. Tên đó đã đi theo Lan nhiều ngày, nhưng Lan giấu gia đình vì không muốn mọi người lo.

Hôm Lan mất tích, Minh trên đường đi học đã nhìn thấy chiếc xe tải màu xám chặn Lan lại. Minh hoảng sợ, định chạy đến giúp, nhưng bị một người đàn ông bịt mặt khống chế, dọa rằng nếu lên tiếng, cả gia đình Minh sẽ gặp nguy hiểm. Họ không giết Lan—ít nhất là thời điểm đó—mà bắt cô đi vì nghĩ cô có bằng chứng.

“Sau này tớ biết họ chuyển Lan đến một nơi kín, kiểu như một ‘nhà xưởng bỏ hoang’. Tớ đã định báo công an nhưng họ luôn theo dõi tớ. Tớ hèn nhát… tớ đã để mặc tất cả trôi qua.” Minh nói trong nước mắt.

Tôi siết tay: “Còn cuộc gọi? Làm sao Lan liên lạc về được?”

Minh lắc đầu: “Cách đây hai tuần, tớ nhận được tin nhắn từ một số lạ, nội dung chỉ có: ‘Cậu ấy vẫn sống. Giúp tôi.’ Tớ biết là Lan. Tớ đã lần theo và tìm được một manh mối: nhóm đó vẫn hoạt động nhưng chuyển sang đường dây khác. Chúng dùng nhiều địa điểm tạm giam người, và Lan… có thể vẫn bị nhốt trong một trong số đó.”

Tim tôi như muốn bật khỏi lồng ngực.
“Vậy bây giờ Lan ở đâu?”

Minh đưa tôi một tờ giấy ghi địa chỉ một kho hàng bỏ hoang cách thị trấn 20 km. “Tớ tìm được manh mối này nhưng không dám đi. Họ đang giám sát tớ. Nhưng cậu… cậu có thể báo công an hoặc đi cùng gia đình.”

Trước khi tôi kịp nói, từ xa có ánh đèn xe rọi vào. Minh giật mình: “Họ tới rồi. Đi ngay!”

Chúng tôi tách nhau ra. Tôi chạy về phía con đường nhỏ dẫn về khu dân cư. Phía sau, tiếng động lớn vang lên như ai đó đang truy đuổi. Trong tim tôi chỉ còn một quyết tâm duy nhất: tìm bằng được Lan.

Về đến nhà, tôi đưa tờ giấy cho ba. Ông nhìn chằm chằm địa chỉ, mặt tái mét:
“Kho này… ba từng tới. Nó thuộc nhóm buôn lậu mà công an nghi ngờ. Con không được đến đó một mình.”

Công an được báo ngay trong đêm. Họ tổ chức đội kiểm tra khẩn cấp. Tôi, ba và mẹ đứng ngoài vòng phong tỏa, tim như treo lơ lửng. Đến gần rạng sáng, một sĩ quan chạy ra, gương mặt đầy căng thẳng:

“Chúng tôi tìm thấy dấu hiệu có người từng bị giữ ở đây… nhưng đối tượng đã được đưa đi trước đó không lâu. Chỉ còn lại… chiếc vòng tay khắc tên Lan.”

Mẹ tôi òa khóc. Ba nắm chặt bàn tay run rẩy của mẹ.

Còn tôi, khi cầm chiếc vòng tay nhỏ bé ấy, hiểu rằng Lan đã cố gắng để lại manh mối cuối cùng—cố gắng chạy trốn, cố gắng sống.

Và điều duy nhất chắc chắn là:

Lan vẫn còn đâu đó ngoài kia.
Và chúng tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tìm được cô.