Đi công tác vỏn vẹn ba hôm, tôi không ngờ vừa bước vào nhà lúc nửa đêm đã thấy mẹ nằm co ro ngoài phòng khách, gương mặt thất thần như vừa trải qua chuyện gì kinh khủng. Còn vợ tôi—người luôn cẩn thận từng li từng tí—thì hoàn toàn “biến mất”, không một mảnh giấy nhắn, không dấu vết. Tim tôi đập thình thịch khi gọi cho cô ấy, nhưng đáp lại chỉ là một câu trả lời lạnh ngang, vô cảm đến rợn người… Điều gì đã xảy ra trong ba ngày tôi vắng nhà?

Đi công tác vỏn vẹn ba hôm, tôi chưa từng nghĩ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cuộc sống của mình lại có thể đảo lộn đến mức không nhận ra. Chuyến bay bị trễ gần hai tiếng, nên khi tôi về đến nhà đã hơn mười hai giờ đêm. Đường phố vắng tanh, không khí se lạnh càng khiến tôi chỉ muốn đẩy cửa bước vào nhà, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật sâu.

Nhưng ngay khi bật đèn phòng khách, tôi sững người.

Mẹ tôi nằm co ro trên chiếc ghế sofa cũ, hai tay ôm chặt lấy nhau, đôi mắt trợn mở như vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp. Bà không ngủ—chỉ ngồi đó, bất động, khuôn mặt thất thần, xám ngoét. Chăn vắt hờ lên chân, rõ ràng là bà đã ngủ tạm ở đây thay vì trong phòng mình.

“Mẹ? Sao mẹ ngồi đây? Vợ con đâu?” – tôi khẽ lay vai bà.

Phải mất gần nửa phút, bà mới giật mình nhìn lên tôi, nước mắt tràn ra ngay lập tức.

“Con… con về rồi hả?” – giọng bà run run. – “Con đừng hoảng… nhưng… vợ con… nó đi rồi.”

Tôi chết trân. “Đi đâu ạ?”

Mẹ thở hắt ra, như cố lấy bình tĩnh nhưng thất bại hoàn toàn. “Mẹ không biết. Nó bỏ đi từ tối hôm kia. Không nói gì cả…”

Điều này hoàn toàn vô lý. Vợ tôi – Linh – là kiểu phụ nữ cẩn thận từng li từng tí. Đi công tác một ngày còn ghi lại lịch trình rõ ràng, huống hồ biến mất hai ngày mà không để lại nổi một dòng.

Tôi lập tức gọi điện cho cô ấy. Một hồi chuông… hai hồi… rồi giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng lạnh đến mức khiến sống lưng tôi lạnh băng:

“Ai nói với anh là tôi mất tích?”

Giọng cô ấy đều, phẳng lặng, xa lạ. Không có chút hoảng hốt, không vui mừng, thậm chí không buồn bã.

“Em đang ở đâu? Có chuyện gì vậy? Sao lại bỏ đi?” – tôi gần như hét lên.

Linh cười nhạt, một âm thanh mà tôi chưa bao giờ nghe từ cô ấy: “Tôi chỉ tạm tránh xa khỏi cái nhà đó. Khi nào thích, tôi về.”

Tôi sững người. “Em nói gì vậy? Em tránh ai? Có chuyện gì xảy ra?”

“Anh hỏi mẹ anh đi.” – Linh ngắt lời, chậm rãi nhưng sắc bén. – “Tôi không muốn nói lại nữa.”

Rồi cô ấy cúp máy.

Tôi nhìn màn hình điện thoại tắt ngủm, cả người như bị rút hết sức lực. Mẹ tôi im lặng, hai bàn tay siết chặt. Ánh mắt bà tránh né, như giấu một điều gì đó nặng nề.

“Sao… sao Linh lại nói vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?” – tôi hỏi, tim đập thình thịch.

Mẹ cắn môi, rồi cuối cùng buông từng chữ khó nhọc:

“Con ạ… ba ngày con đi… trong nhà này… không chỉ có hai mẹ con…”

Tôi lạnh sống lưng.

Ai? Ai đã ở trong nhà tôi?

Và Linh… đã thấy gì?

Câu nói của mẹ khiến tôi lạnh toát. Tôi đứng chết lặng vài giây, rồi bật đèn hết toàn bộ tầng trệt như thể ánh sáng có thể xua bớt bóng tối đang trùm lên ngôi nhà. Căn phòng khách bừa bộn hơn tôi nhớ – vài vật dụng bị xê dịch, chiếc bình hoa bị nứt, và ngay cả tấm rèm cửa cũng có dấu kéo mạnh. Rõ ràng nơi này đã xảy ra chuyện.

“Mẹ nói rõ đi… là ai ở trong nhà?” – tôi hạ giọng, nhưng trái tim như muốn nổ tung.

Mẹ nhìn tôi, đôi mắt mệt mỏi chằng chịt tia máu. Bà hít sâu:
“Là… chú Thắng.”

Tôi ngẩn người mất mấy giây mới nhận ra: chú Thắng – em trai ruột của mẹ, người mà cả nhà ít khi nhắc đến. Ông chú thất nghiệp, nợ nần, từng bị công an triệu tập vì đánh nhau, một người mà tôi tuyệt nhiên không muốn dây vào.

“Chú… chú vào nhà mình làm gì?” – tôi cố giữ bình tĩnh.

Mẹ cúi mặt, giọng run như sắp khóc. “Nó tìm mẹ xin tiền. Nó bảo đang bị đám cho vay dí. Nó chỉ định ngủ nhờ một đêm thôi. Mẹ sợ nên không dám nói với con và Linh… nhưng mẹ không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.”

Tôi chưa kịp hỏi thêm thì mẹ đã bật khóc, bàn tay run lẩy bẩy:

“Hôm đó, lúc con vừa đi được nửa ngày… nó kéo đến. Linh gặp nó đầu tiên. Nó say xỉn, nói năng hỗn hào, còn… còn lục lọi đồ đạc của tụi con.”

Tim tôi nhói lên. “Rồi sao nữa?”

“Linh phản đối, bảo nó ra khỏi nhà. Nhưng nó không chịu. Nó còn to tiếng, đập phá… Mẹ can ngăn không được. Cuối cùng Linh gọi công an, nhưng… nó trốn ra ngoài trước khi họ tới. Tưởng xong rồi, ai ngờ tối hôm sau nó quay lại…”

Mẹ nghẹn lại, như nhớ đến khoảnh khắc kinh hoàng. Tôi siết mạnh tay ghế, từng mạch máu căng lên.

“Lần đó, nó nổi điên. Nó bảo mẹ và Linh phải ‘bồi thường’ vì báo công an. Nó đập đồ, la hét. Linh sợ quá… rồi cô ấy quyết định thu dọn vài thứ và bỏ đi trong đêm. Mẹ không ngăn được.”

Tôi chết lặng. Không phải vì Linh bỏ đi, mà vì cô ấy phải rời nhà mình – một nơi đáng lẽ an toàn nhất – chỉ để trốn người nhà của chính tôi.

“Nhưng… sao Linh lại nói anh phải hỏi mẹ?” – tôi lẩm bẩm.

Mẹ lau nước mắt: “Vì mẹ chưa nói thật với nó. Mẹ bảo con biết chuyện này… để nó yên tâm. Nhưng thực ra mẹ chưa dám liên lạc với con. Linh giận mẹ lắm.”

Một cơn gió lạnh thổi qua sống lưng tôi.
Tất cả đều hợp lý – sự im lặng của Linh, giọng nói lạnh lùng qua điện thoại, và cả sự hoảng loạn của mẹ.

Nhưng vẫn còn điều gì đó không ổn. Nếu chỉ vì chú Thắng, tại sao Linh lại nói “khi nào thích sẽ về”? Tại sao giọng cô ấy nghe như không còn chút tình cảm nào?

Tôi quay sang mẹ:
“Mẹ… chú Thắng hiện giờ đang ở đâu?”

Mẹ khựng lại. “Mẹ… không biết. Nhưng… mẹ nghĩ… Linh còn chưa nói với con một chuyện khác.”

Tôi nín thở.
“Chuyện gì?”

Mẹ nhìn tôi, ánh mắt đầy tội lỗi.

“Trước khi đi… Linh đọc được thứ gì đó… liên quan đến con.”

“Tại sao lại liên quan đến con?” – tôi hỏi, tim bắt đầu đập mạnh. Trong đầu vụt lên hàng loạt viễn cảnh nhưng không cái nào có vẻ hợp lý.

Mẹ đứng dậy, bước chầm chậm vào phòng tôi và Linh. Tôi đi theo. Căn phòng tối om, lạnh và trống trải lạ thường. Mẹ mở ngăn tủ dưới bàn làm việc, lấy ra một chiếc phong bì đã bị mở.

“Tối hôm đó, trong lúc dọn đồ, Linh thấy cái này.” – mẹ nói.

Tôi nhăn mặt. “Thư gì vậy? Con có giữ thư nào đâu.”

Mẹ thở dài: “Không phải của con… là của cái người tên Trâm gì đó gửi trước khi con đi công tác.”

Người tôi khựng lại.

Trâm.
Tên đó khiến ký ức ùa về như cú tát mạnh: đồng nghiệp cũ của tôi ở công ty trước. Cô ấy từng bày tỏ tình cảm nhưng tôi từ chối thẳng. Tưởng mọi thứ đã dứt điểm từ lâu, hóa ra… cô ta còn gửi thư?

Tôi mở phong bì. Bên trong là vài dòng chữ:

“Em biết anh vẫn còn nghĩ về em. Không cần giả vờ nữa. Nếu anh đổi ý, gọi cho em. Số cũ vẫn dùng.”

Tôi cười nhạt ngay lập tức. Hoàn toàn vô lý. Tôi đã không liên lạc với Trâm hơn một năm nay. Cô ta đơn phương suy diễn, và tự gửi thư đến tận nhà tôi – hành động quá đáng đến mức khó tin. Nhưng điều tệ nhất là… Linh đọc được.

Tôi hiểu cảm giác ấy. Nếu tôi là Linh, tôi cũng sẽ tổn thương.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.

Mẹ nói tiếp: “Linh hỏi mẹ về lá thư. Mẹ thật sự không biết. Nhưng… đúng lúc đó chú Thắng phá cửa vào. Linh hoảng loạn, mẹ cũng hoảng… nên không ai giải thích rõ với nó được.”

Tôi lùi lại một bước.
Vậy là trong một buổi tối hỗn loạn, Linh vừa bị một người đàn ông say xỉn đe dọa, vừa đọc được lá thư từ người phụ nữ mà cô ấy không hề biết tới. Và tôi – người chồng cô ấy tin tưởng nhất – lại không có mặt.

Không khó hiểu khi Linh chọn bỏ đi.

Tôi lập tức gọi lại cho Linh. Chuông vang lên, dài và nặng nề. Rồi cô ấy bắt máy.

“Anh còn gọi làm gì?” – giọng cô ấy lạnh như thép.

“Anh muốn nói rõ. Lá thư đó không liên quan đến anh. Là người ta tự gửi. Anh không biết gì cả. Còn chuyện chú Thắng… anh sẽ giải quyết.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây trước khi Linh thở dài:
“Anh có biết ba ngày qua tôi sợ đến mức nào không? Tôi đã nghĩ… mình không còn an toàn trong chính ngôi nhà của mình. Và rồi khi tôi vừa định nói chuyện với mẹ thì thấy lá thư đó.”

“Anh hiểu. Anh sai vì đã không có ở đây. Nhưng anh sẽ sửa. Em đang ở đâu? Anh đến đón.”

Linh do dự. Lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện, giọng cô ấy không còn lạnh lùng nữa.

“Tôi đang ở khách sạn gần cơ quan. Nhưng… anh phải hứa xử lý chuyện gia đình anh. Tôi không muốn sống chung với nỗi sợ.”

Tôi gật đầu dù biết cô không thấy. “Anh hứa.”

Và lần đầu tiên sau ba ngày căng như dây đàn, Linh thở một hơi nhẹ.

“Được. Mai gặp.”

Tôi bỏ điện thoại xuống, ngồi phịch xuống ghế. Ngoài cửa sổ gió đêm vẫn rít lên, nhưng trong lòng tôi đã sáng tỏ một điều:

Hôn nhân không đổ vỡ vì những biến cố bất ngờ… mà vì chúng ta im lặng quá lâu trước những điều phải đối diện.

Ngày mai, tôi sẽ bắt đầu sửa lại tất cả – từ việc tìm chú Thắng, giải quyết dứt điểm rắc rối, đến việc khiến người phụ nữ của mình cảm thấy an toàn một lần nữa.

Bởi suýt mất đi Linh, tôi mới hiểu:
Không có gì đáng sợ hơn việc về nhà… mà không thấy người mình thương chờ đợi.