“Cô b/é 10 tuổi bị chủ cửa hàng d/ọa đưa lên trường bắt thôi học vì lỡ lấy trộm một hộp sữa cho hai em sinh đôi đang khóc đói. Đúng lúc ấy, một người đàn ông giàu có bước vào hỏi chuyện cô bé; ai cũng tưởng anh ta sẽ giúp đỡ, nhưng không ngờ anh ta lại ‘đổ thêm dầu vào lửa’. Hành động tiếp theo của anh ta với ba đứa trẻ nghèo khiến mọi người phẫn nộ—cho đến khi họ biết được chúng thực sự là

Cơn mưa bất chợt đổ xuống đoạn phố nhỏ khiến ai cũng vội vã chạy tìm chỗ trú. Trong góc cửa hàng tạp hóa cũ kỹ, một cô bé chừng mười tuổi đứng run rẩy, mái tóc ướt sũng, tay ôm hai đứa em sinh đôi chưa đầy hai tuổi. Hai đứa bé khóc nấc từng tiếng vì đói, gò má lem nhem vì nước mưa và nước mắt. Trên tay cô bé là một hộp sữa bột loại nhỏ, thứ mà với cô lúc này quý hơn tất cả.

Chủ cửa hàng – một người đàn bà tầm bốn mươi, vẻ mặt lạnh tanh – nhìn chằm chằm vào cô bé.
Mày trộm đúng không?” bà quát, giật lấy hộp sữa. “Đồ trẻ con vô giáo dục! Trộm cắp từ nhỏ thì lớn lên thành cái gì?”

Cô bé vội lắc đầu, giọng run rẩy:
“Con… con xin lỗi. Hai em đói quá, mẹ con đang bệnh, nhà con… con sẽ trả tiền sau. Cô đừng đưa con lên trường, con sợ lắm…”

Nhưng người đàn bà càng nói càng lớn tiếng, thu hút ánh nhìn của những người trú mưa trong cửa hàng.
“Tao sẽ đến trường nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm. Để xem mày còn dám vác mặt tới lớp không!”

Đúng lúc đó, một người đàn ông sang trọng bước vào. Bộ vest đắt tiền, đồng hồ sáng bóng, dáng vẻ thành đạt khiến cả cửa hàng im bặt. Anh ta nhìn cảnh tượng trước mắt, liếc qua cô bé đang đứng cúi đầu ôm chặt hai em, rồi quay sang hỏi chủ cửa hàng:

“Có chuyện gì vậy?”

Chủ quán liền kể lại đầu đuôi, giọng đầy bức xúc. Ai cũng nghĩ người đàn ông giàu có sẽ lên tiếng bảo vệ cô bé, bởi cái dáng nhỏ thó, nghèo khó của ba chị em khiến bất cứ ai cũng phải mềm lòng. Nhưng anh ta chỉ nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh:

Lũ trẻ nghèo mà đã biết ăn cắp thì sau này chỉ gây họa. Tôi nghĩ cô xử nghiêm cũng đúng.

Cả cửa hàng sững sờ. Cô bé cúi gằm, hai vai run lên vì xấu hổ. Nhưng chưa dừng lại ở đó, người đàn ông tiến lại gần, đặt tay lên đầu hai đứa sinh đôi đang khóc:

“Tiếng khóc này… chắc chỉ làm mệt thêm mọi người thôi. Mai mốt lớn lên chúng cũng không giúp được ai.”

Câu nói lạnh như băng khiến ai nghe cũng khó chịu. Có người bắt đầu xì xào: “Tàn nhẫn quá”, “Trẻ con có tội gì”… nhưng anh ta vẫn bình thản, như thể ba đứa trẻ trước mặt chẳng đáng để bận tâm.

Người đàn ông quay sang chủ cửa hàng:
“Cô đưa hết giấy tờ, camera, tôi hỗ trợ cô đưa vụ này lên công an luôn.”

Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Cô bé tái mét, nước mắt chảy xuống cằm. Hai đứa em càng khóc dữ hơn. Mọi người bức xúc, phẫn nộ, nhưng không ai dám can thiệp.

Để rồi một khoảnh khắc sau, ngay khi người đàn ông sắp gọi điện – có một chi tiết nhỏ xảy ra khiến cả cửa hàng lặng đi

Khoảnh khắc người đàn ông móc điện thoại ra, đôi mắt cô bé ánh lên sự sợ hãi tột cùng. Cô quỳ sụp xuống, vừa ôm hai em vừa khóc:
“Chú ơi, đừng đưa con đi… con xin lỗi… nhà con không còn gì ăn…”

Nhưng đúng lúc mọi người nghĩ anh ta sắp nhấn nút gọi, một bé trai tầm bảy tuổi từ ngoài cửa lao vào, thở hổn hển, trên tay ôm chặt… một chiếc túi nylon cũ chứa mấy tờ tiền lẻ và mấy đồng xu.

“Chị Hai! Tiền đây! Em gom hết rồi!” – thằng bé hét lên rồi chạy tới trước mặt chị.

Cửa hàng chìm vào im lặng. Thằng bé chìa túi tiền ra, hai tay run run vì lạnh.
“Em xin hàng xóm mượn… chị trả tiền đi. Đừng để các em bị đói nữa…”

Người đàn ông giàu có nhìn cảnh tượng ấy, mắt hơi nheo lại. Chủ quán cầm túi tiền, đổ ra bàn. Những tờ tiền rách, nhàu, đồng xu cũ kỹ lăn xuống mặt gỗ. Tổng cộng chưa đến một nửa giá tiền hộp sữa.

Người đàn bà chẹp miệng:
“Vậy mà cũng đòi trả. Cút hết ra khỏi cửa hàng!”

Nhưng trước khi bà kịp đẩy ba chị em ra, người đàn ông giơ tay chặn lại.

Trong giọng anh không còn sự lạnh lùng như trước:
“Bà chủ, bà thấy rồi đó. Bọn trẻ không hề định ăn cắp. Chúng chỉ… tuyệt vọng.”

Chủ cửa hàng cứng họng. Những người xung quanh thì thì thầm. Một cụ ông đứng cạnh kệ bánh gật gù:
“Đúng rồi. Nhìn là biết nhà nghèo lắm.”

Cô bé thì vẫn cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo của thằng nhóc, còn hai đứa em sinh đôi thì nín dần vì mệt. Người đàn ông đặt điện thoại lên quầy, thở nhẹ rồi nói lớn hơn, khiến ai cũng nghe rõ:

“Xin lỗi mọi người. Lúc nãy tôi cố tình nói nặng lời.”

Cả cửa hàng kinh ngạc. Anh ta cúi xuống ngang tầm với ba chị em:
“Chú xin lỗi vì đã làm con sợ. Chú chỉ muốn xem… trong hoàn cảnh này, các con phản ứng thế nào. Và…” – anh khẽ chạm vào tay thằng bé ôm túi tiền – “Xem ai sẽ chạy đến giúp con.”

Cô bé ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe.
“Chú… chú là ai ạ?”

Người đàn ông mỉm cười, lần đầu tiên kể từ lúc bước vào:
“Chú là người từng giống y như các con. Chú cũng từng nghèo, từng bị nghi ngờ, từng đói đến mức phải ôm em mình đi xin từng gói mì. Chú muốn xem… liệu trong hoàn cảnh tệ nhất, các con có biết giữ lấy nhau không.”

Một nhân viên cửa hàng thì thầm:
“Anh ta thử lòng mấy đứa nhỏ ư…?”

Người đàn ông đứng dậy, quay sang bà chủ:
“Tôi mua toàn bộ sữa bột trong kệ này. Và trả luôn phần tiền thiếu của chúng.”

Chủ quán ngớ người, rồi gật đầu liên tục. Nhưng chưa dừng lại ở đó, anh quay sang bảo mọi người:
“Những đứa trẻ biết nhường ăn, biết che chở nhau trong lúc tuyệt vọng – là những đứa trẻ mà xã hội cần bảo vệ. Tôi không muốn thấy bất kỳ ai sỉ nhục chúng một lần nữa.”

Nhiều người bắt đầu gật gù. Có người còn rút ví ủng hộ thêm cho ba chị em. Không khí căng thẳng lúc nãy tan dần.

Nhưng chuyện chưa kết thúc. Khi mọi người nghĩ người đàn ông chỉ đơn giản là người tốt bụng, anh lại hỏi:

Ba mẹ các con đâu? Hãy đưa chú đến nhà. Chú cần biết nguyên nhân thực sự khiến một đứa trẻ mười tuổi phải gánh ba đứa em.”

Cô bé sững lại. Không khí bỗng chùng xuống.
“Chú… nhà con… chắc chú sẽ không muốn thấy đâu.”

Người đàn ông mỉm cười:
“Chú từng sống trong nơi tệ hơn. Đi thôi.”

Và đó là lúc sự thật phía sau gia đình của cô bé nghèo được hé lộ…

Cơn mưa đã tạnh nhưng con hẻm nhỏ dẫn về nhà cô bé vẫn ẩm lạnh. Ba chị em đi trước, người đàn ông đi sau, tay xách theo túi sữa và vài món đồ ăn mới mua thêm. Những người vừa chứng kiến sự việc trong cửa hàng cũng chưa kịp quên ánh mắt phức tạp của cô bé khi nhắc đến gia đình mình.

Con hẻm càng vào sâu càng tối. Những căn nhà bong tróc, mái tôn chắp vá, dây điện chằng chịt như mạng nhện. Một vài người hàng xóm trông thấy ba chị em liền thở dài:

“Lại đi xin đồ ăn à con?”
“Bố tụi nhỏ còn say không? Mẹ nó khỏe chưa?”

Người đàn ông nghe vậy liền cau mày. Cô bé khẽ nói:
“Dạ… đây là nhà con.”

Đó là một căn nhà lụp xụp, cửa gỗ mục nát, bên ngoài còn treo cái áo phơi đã rách tả tơi. Cô bé đẩy cửa. Một mùi ẩm mốc và thuốc lá xộc ra. Bên trong căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường cũ, vài chiếc ghế gãy chân, và ở góc phòng là một người đàn ông nằm vật vờ, hơi men nồng nặc.

“Bố…” – cô bé gọi khẽ.

Người đàn ông kia mở mắt, nhìn lơ đễnh, rồi quát:
“Đi đâu từ sáng tới giờ? Tao đói!”

Người đàn ông giàu có đứng ngoài cửa, lặng vài giây. Anh nhìn đứa bé trai, rồi hai đứa sinh đôi trên tay chị gái. Rõ ràng, đây là đôi vai quá nhỏ để phải gánh vác một gia đình như thế.

Cô bé vội lấy túi bánh đưa cho bố nhưng người đàn ông say xỉn hất ra:
“Tao bảo mua rượu cơ mà! Bọn mày chỉ biết làm tao thêm phiền…”

Người đàn ông giàu có không chịu nổi nữa. Anh bước vào, đặt túi đồ ăn lên bàn, rồi dịu giọng hỏi cô bé:
“Mẹ con đâu?”

Cô bé nuốt nước mắt:
“Mẹ con… bệnh nặng. Đang nằm ở nhà gửi của dì Hai. Không có tiền chữa nên mẹ cứ nằm vậy.”

Anh nhắm mắt một lúc. Khi mở ra, ánh nhìn đã cương quyết.

“Con dẫn chú đến gặp mẹ con.”

Hai chị em đưa anh sang căn nhà sát vách. Một người phụ nữ gầy gò nằm trên chiếc chiếu cũ, ho khan từng cơn, sắc mặt tái nhợt. Khi thấy các con, bà cố gượng dậy nhưng không đủ sức.

Người đàn ông quỳ xuống, nhẹ giọng:
“Chị bị bệnh bao lâu rồi?”

“Khoảng bốn tháng nay… Tôi xin thuốc của hàng xóm uống cầm chừng thôi. Nhà không có tiền…”

Anh quay sang hai chị em, nhìn ba mái đầu nhỏ đang nép lại vì lo sợ. Anh hiểu tất cả: nghèo đói, cha nghiện rượu, mẹ bệnh, trách nhiệm đổ lên đứa trẻ 10 tuổi.

Một câu hỏi bật ra, khiến cả căn phòng im phăng phắc:
“Nếu hôm nay chú không đến, con bé đã phải gánh đến bao giờ?”

Người mẹ khóc:
“Tôi xin anh… đừng trách con bé. Nó bỏ học mấy hôm nay để lo hai đứa nhỏ. Nó không trộm cắp đâu, chỉ… chỉ đói quá thôi.”

Người đàn ông lắc đầu:
“Tôi không trách nó. Tôi trách người lớn.”

Anh đứng dậy, lấy điện thoại ra lần nữa – nhưng lần này không phải để gọi công an.

“Tôi gọi bệnh viện tư. Tôi chi trả toàn bộ chi phí chữa trị cho chị. Và tôi sẽ làm việc với chính quyền địa phương để hỗ trợ gia đình này.”

Cô bé tròn mắt, nhưng còn ngạc nhiên hơn khi anh quay sang nói tiếp:

“Nếu con đồng ý, chú sẽ giúp con trở lại trường. Cả thằng em này nữa. Hai đứa nhỏ chú sẽ hỗ trợ sữa và sinh hoạt hàng tháng. Con chỉ cần hứa rằng không bỏ học.”

Cô bé òa khóc, gục vào người mẹ. Người mẹ run rẩy nắm tay anh:
“Anh tốt quá… Nhưng tại sao lại giúp chúng tôi nhiều thế?”

Người đàn ông nhìn ba đứa trẻ, ánh mắt dịu lại:
“Vì năm đó, tôi cũng từng được một người xa lạ giúp. Nếu không có họ, tôi đã chẳng đứng đây.”

Anh cúi xuống nhìn các bé:
“Giờ đến lượt tôi làm điều tương tự.”

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi nhẹ trở lại. Nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lần đầu tiên sau nhiều tháng, ba chị em nghèo đã có hy vọng thật sự.

Và người đàn ông giàu có – người từng khiến cả cửa hàng tưởng là độc ác – thực ra chính là người đem đến cuộc sống mới cho họ.