Tôi quyết định ly hôn với chồng mình vào đúng ngày sinh nhật. Không phải vì tôi muốn biến ngày ấy thành một kỷ niệm buồn, mà bởi vì… tôi không muốn sống thêm một năm nào nữa trong d;ối tr;á.

Tôi quyết định ly hôn với chồng mình vào đúng ngày sinh nhật.
Không phải vì tôi muốn biến ngày ấy thành một kỷ niệm buồn, mà bởi vì… tôi không muốn sống thêm một năm nào nữa trong dối trá.

Thành phố Hồ Chí Minh đầu tháng 5, không khí hầm hập hơi nóng từ bê tông và dòng xe cộ ken đặc trên những con đường. Tôi đứng bên cửa kính tầng 18 của một quán ăn sang trọng tại quận 1, nhìn xuống thành phố nhấp nháy ánh đèn, bàn tay vô thức chạm lên cổ tay mình—nơi chiếc đồng hồ của chồng từng đeo hôm hẹn hò đầu tiên vẫn còn in dấu trong trí nhớ.

“Chị muốn gọi món chưa ạ?”
Giọng cô phục vụ khiến tôi giật mình. Tôi mỉm cười, lắc đầu, “Tôi đợi thêm người.”

Người đó là chồng tôi — Lâm Quân.

Chúng tôi đã kết hôn gần bốn năm. Trước đó là hai năm yêu đương không ồn ào, không hoa mỹ. Lâm Quân là kiểu đàn ông ít nói, thực tế, không có những hành động lãng mạn như bế bổng tôi qua vũng nước hay bất ngờ ôm eo từ phía sau. Nhưng khi đó, tôi nghĩ: “Người ta trưởng thành, đâu thể cứ sống bằng cảm xúc.”

Tôi từng nghĩ mình may mắn.

Cho đến khi phát hiện ra, hóa ra mình chỉ là một cái tên được gạch đầu dòng trong danh sách “nên cưới” của anh ta.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng. Lâm Quân đến, trên tay cầm bó hoa nhỏ, là loại cúc họa mi mà tôi từng nói thích… ba năm trước.

“Xin lỗi, công ty họp hơi lâu,” anh nói như cũ, điềm đạm và lạnh lùng, đặt bó hoa lên bàn như một thủ tục xã giao.

Tôi cười nhạt, “Không sao, em cũng mới tới.”

Anh ngồi xuống, mắt liếc qua menu mà không ngẩng lên nhìn tôi. “Em chọn món chưa?”

“Chưa. Em có câu hỏi nhỏ trước khi ăn,” tôi mỉm cười, nghiêng đầu như thể đang đùa. “Anh có yêu em không?”

Lâm Quân nhếch môi, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi thực đơn, dừng lại trên mặt tôi.
“Hơn ba mươi tuổi rồi, còn làm màu gì nữa?” Anh cười lạnh.

Tôi không phản ứng gì, chỉ cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ qua màn hình điện thoại.
Ảnh chụp màn hình vẫn nằm đó, sắc nét, trơ trẽn.

Trong bức ảnh: Lâm Quân đang ôm một người phụ nữ, hôn cô ta dưới ánh đèn vàng của một quán bar.

Dưới ảnh là đoạn tin nhắn được chụp lại:

“Cả đời này, Lâm Quân tôi chỉ từng yêu một mình em, Thu Thảo.”

Tim tôi không đau. Có lẽ vì nỗi đau đã bị mài mòn từ nhiều lần nghi ngờ, thất vọng, cố chấp tin tưởng rồi lại sụp đổ.

Tôi ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào anh. “Anh có thể tặng em một món quà sinh nhật không?”

Lâm Quân không mảy may ngạc nhiên, gật đầu: “Em muốn gì, cứ nói.”

Tôi tháo chiếc nhẫn cưới bạc trên tay, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, tiếng va chạm nhỏ xíu mà tôi nghe như tiếng chuông gõ cuối một chương truyện dài.

“Cho em một khởi đầu mới. Lâm Quân, chúng ta ly hôn đi.”

Lâm Quân nhìn chiếc nhẫn. Mắt anh không dao động, chỉ hơi cụp xuống.
“Vì tấm ảnh đó à?” anh hỏi.

Tôi im lặng.

“Anh không định phủ nhận sao?” tôi hỏi lại, môi cong nhẹ một nụ cười buốt giá.

“Không,” anh đáp. “Anh mệt. Giữ một cuộc hôn nhân lạnh lẽo còn mệt hơn.”

Tôi cười gượng, thì ra… chúng tôi đều mệt, nhưng thay vì cùng nhau sửa, anh chọn cách đi tìm hơi ấm nơi khác.

Ly hôn. Một từ tưởng dễ mà chẳng dễ.

Chúng tôi rời quán ăn trong im lặng. Anh đưa tôi về, chiếc xe chạy như thể không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào vừa diễn ra.

Tới chân chung cư, tôi mở cửa xe. Anh vẫn ngồi yên, không nói một lời.

Tôi quay đầu, nói lời cuối cùng: “Cảm ơn anh. Vì đã không diễn vai người chồng tốt đến cùng.”

Rồi bước ra.

Đêm đó, tôi đứng trong căn phòng quen thuộc, tháo từng món đồ khỏi tủ: váy cưới, ảnh cưới, những bức thư tay ngày đầu yêu nhau.

Tôi cầm bật lửa, châm lửa cho một bức ảnh.
Ngọn lửa nhỏ dần liếm qua khuôn mặt tươi cười của tôi trong ảnh.

Chỉ có ánh mắt tôi lúc này, là không còn sáng như khi ấy.

Tôi thức dậy sớm hôm sau, trong một căn hộ đã vắng đi tiếng bước chân quen thuộc và mùi nước hoa nam nhẹ trên khăn tắm.

Trước đây, buổi sáng của tôi thường bắt đầu bằng việc pha hai cốc cà phê – một đen đá không đường cho anh, một sữa đá cho tôi. Giờ chỉ còn một ly, nhưng tôi thấy nhẹ lòng hơn cả những sáng đầy đủ.

Ly hôn không khiến tôi tan nát, nhưng lại cho tôi thấy mình đã biến mất khỏi chính cuộc sống của mình như thế nào. Tôi đã sống quá lâu trong vai trò “vợ của Lâm Quân”, quên mất mình là một người phụ nữ từng có ước mơ làm thiết kế nội thất, từng yêu màu xanh olive và từng thích đi Đà Lạt mỗi mùa mưa.

Sáng đó, tôi đi cắt tóc.
Tôi chọn kiểu bob ngắn, mái xéo – kiểu tôi thích nhưng Lâm Quân từng nói “trông không hợp vợ anh.”

Giờ thì tôi không còn là “vợ anh” nữa.

Ngày ký đơn ly hôn, Lâm Quân đến tòa đúng giờ. Anh mặc sơ mi trắng, vẫn điềm tĩnh như mọi khi. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, giữa căn phòng nhỏ với ghế nhựa xanh và quạt trần quay chậm.

Thẩm phán đọc đơn, hỏi chúng tôi có chắc chắn.

Tôi gật đầu. Anh không nói gì, chỉ ký tên.

Cuộc hôn nhân bảy năm khép lại bằng một nét bút.

Ra khỏi tòa, trời đổ mưa bất chợt. Người ta nói mưa rửa sạch mọi thứ – tôi không biết liệu có thật vậy không, nhưng ít nhất tôi thấy lòng mình phẳng lặng.

Hai tuần sau, tôi xin nghỉ việc ở công ty thiết kế nơi tôi đã làm 5 năm. Không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi muốn bắt đầu lại – không còn là “vợ của giám đốc Lâm”, cũng không còn là người lúc nào cũng phải sống cho vừa lòng người khác.

Tôi thuê một góc nhỏ ở quận Bình Thạnh, mở một tiệm decor kiêm quán cà phê nho nhỏ. Tiệm tên là “Mộc Nhiên”, đúng như cách tôi muốn sống: đơn giản, thật thà, tự nhiên.

Người đầu tiên bước vào tiệm không phải khách hàng, mà là mẹ tôi.

Bà nhìn tôi, nhìn góc quán nhỏ, rồi nói:
“Con biết mẹ từng nghĩ con hôn nhân ổn định là tốt… Nhưng giờ mẹ thấy, con cười nhẹ nhàng vậy, là đủ rồi.”

Tôi ôm mẹ, nước mắt rơi ướt vạt áo bà.

Một tối cuối tuần, tôi ngồi chỉnh lại đèn trang trí trong tiệm thì có tiếng chuông cửa vang lên.

Người bước vào là một người đàn ông trạc tuổi tôi, mang theo một bó lavender khô. Anh đặt lên quầy, nói:
“Cho tôi một ly bạc sỉu, và nếu cô rảnh, một chút thời gian để nghe về ý tưởng decor nhà nhỏ ven sông.”

Tôi cười, gật đầu.

Chúng tôi nói chuyện về ánh sáng tự nhiên, về gỗ sồi và màu pastel. Không có ánh mắt dò xét, không có những câu nói lạnh lẽo. Chỉ là hai con người, tìm thấy nhau giữa một Sài Gòn xô bồ.

Tên anh là Minh, làm kiến trúc sư tự do, vừa trở về từ Đà Lạt sau một dự án dài.

Không ai nhắc đến quá khứ. Cả tôi và anh đều không vội. Chúng tôi uống cà phê, trao đổi về công việc, và dần quen việc có nhau trong những buổi chiều nhàn rỗi.

Một năm sau ngày ly hôn, vào đúng sinh nhật lần thứ 33 của mình, tôi tự mua cho mình một món quà – một chuyến đi đến Hội An.

Tôi ngồi trên bãi biển An Bàng, viết vài dòng lên một tấm bưu thiếp:

“Gửi người phụ nữ từng ngồi lặng lẽ trong bóng tối của một cuộc hôn nhân lạnh nhạt.
Em đã sống sót.
Giờ là lúc sống cho chính mình.
Chúc mừng sinh nhật.”

Tôi không gửi tấm bưu thiếp ấy cho ai, chỉ bỏ nó vào quyển sổ tay, như một lời nhắc nhở.

Tôi không cần ai khác hoàn thiện mình nữa. Tôi không là “vợ của” ai.
Tôi là Ngọc Mai – người phụ nữ đã ly hôn, đã mất mát, nhưng chưa bao giờ ngừng hy vọng.Chúng ta không thể chọn được người bước vào đời mình đầu tiên.
Nhưng ta có quyền chọn cách mình bước ra – kiêu hãnh, tự do, và đầy bản lĩnh.