Mới vào công ty được ba ngày, tôi bất ngờ nhận lệnh đi công tác nước ngoài cùng sếp một tuần với vai trò thư ký. Tôi lúng túng giữa hai lựa chọn: từ chối thì có nguy cơ mất việc, mà đồng ý thì cũng đầy bất an — vì chuyến đi chỉ có hai người. Đến tối, sếp thông báo chỉ đặt một phòng khách sạn.

“Chỉ có tôi và anh ấy — giữa một thành phố xa lạ, trong căn phòng khách sạn chỉ có một chiếc giường.”
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi suốt đêm đó, như một bản nhạc căng thẳng không dứt.

Tôi vừa vào công ty được ba ngày. Còn chưa nhớ hết tên các đồng nghiệp, chưa quen đường từ văn phòng ra quán cà phê gần cổng thì sếp đã gọi tôi lên phòng họp riêng. Anh ta, người đàn ông ngoài ba mươi, phong thái lạnh lùng nhưng nói năng nhẹ nhàng đến mức khiến người đối diện dễ mất cảnh giác.
“Em chuẩn bị hộ chiếu và hành lý đi nhé, ngày mai bay cùng anh sang Singapore, công tác một tuần. Em làm thư ký, hỗ trợ anh ghi chép, chuẩn bị tài liệu và xử lý email.”
Tôi sững người. Mới vào làm, còn chưa có hợp đồng chính thức. Tôi lắp bắp hỏi:
“Dạ… chỉ có em và anh đi thôi ạ?”
Anh ta ngẩng lên, ánh nhìn sắc bén nhưng khó đoán:
“Đúng rồi, không sao đâu. Em cứ yên tâm.”

Tối hôm đó, tôi gọi điện cho mẹ, kể lại mọi chuyện. Mẹ bảo: “Nếu con thấy không ổn thì từ chối. Nhưng mới vào làm, mất việc cũng tiếc lắm con à.”
Tôi ngồi nhìn vali mở sẵn, lòng nặng trĩu. Đi thì sợ, mà không đi thì chắc chắn sẽ bị gắn mác “thiếu chuyên nghiệp”. Tôi chọn im lặng, rồi sáng hôm sau vẫn đến sân bay đúng giờ.

Chuyến bay ngắn ngủi, nhưng suốt thời gian đó, tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh ta liếc về phía mình, như đang quan sát từng cử chỉ nhỏ. Khi đến nơi, tôi thở phào nhẹ nhõm — cho đến khi anh nhận phòng khách sạn.
“Chỉ còn một phòng thôi à?” – tôi nghe anh nói với lễ tân, giọng có vẻ bất ngờ nhưng không hề khó chịu.
Rồi anh quay sang tôi, mỉm cười: “Tạm vậy nhé, mai họ đổi cho. Phòng này có hai giường.”
Nhưng khi cửa mở, tôi chết lặng.
Chỉ có một giường lớn, trải ga trắng tinh. Anh đặt vali xuống, tháo cà vạt, nói tỉnh bơ:
“Em tắm trước đi, anh có vài mail phải xử lý.”

Tim tôi đập mạnh đến mức nghe rõ trong tai. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: chuyến công tác này không chỉ là thử thách về công việc — mà còn là thử thách về lòng tin, giới hạn và sự an toàn của chính mình.

Đêm đầu tiên ở Singapore, tôi gần như không ngủ. Tiếng bàn phím lách cách vang lên từ góc phòng. Anh ngồi đó, áo sơ mi mở hai cúc, ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt lạnh lùng, tập trung. Tôi co người trên giường, cố làm ra vẻ bình thản.

Khoảng gần nửa đêm, anh tắt máy, đứng dậy. Tôi nghe tim mình đập dồn dập. Anh bước đến gần, dừng lại ngay cạnh giường.
“Em nghỉ đi, mai dậy sớm,” – giọng anh trầm, khàn nhẹ. Tôi khẽ đáp, “Dạ,” rồi quay lưng lại, nhắm chặt mắt. Vài giây sau, đèn tắt. Anh nằm xuống sàn, chỉ cách tôi vài bước. Lúc đó, tôi mới dám thở ra.

Sáng hôm sau, anh gọi tôi dậy lúc sáu giờ. Không khí giữa hai người như thể không có gì xảy ra. Lịch trình dày đặc: hội nghị, gặp đối tác, ký kết hợp đồng. Tôi bận rộn đến mức quên mất nỗi sợ hãi ban đầu.
Anh làm việc nghiêm túc, nói năng chuẩn mực, luôn giữ khoảng cách đúng mực giữa sếp và nhân viên. Những lúc di chuyển bằng taxi, anh đọc tài liệu, còn tôi ghi chú. Có vài lần, anh hỏi ý kiến tôi, ánh mắt dịu đi:
“Em làm nhanh và cẩn thận đấy. Tốt lắm.”
Lời khen đơn giản, nhưng khiến tôi bất ngờ.

Đến ngày thứ tư, chúng tôi có buổi tiệc tối với đối tác. Sau bữa ăn, trời đổ mưa. Taxi hiếm, đường trơn. Khi về đến khách sạn, tôi ướt sũng, lạnh run. Anh đưa tôi khăn và bảo:
“Thay đồ đi kẻo cảm.”
Tôi vừa định cảm ơn thì anh nói thêm:
“Anh sẽ ra ngoài ban công hút thuốc.”
Chỉ một câu đó thôi, mà tôi thấy lòng nhẹ nhõm kỳ lạ.

Đêm ấy, tôi ra ban công, nhìn thấy anh đứng im lặng, ánh lửa đỏ nơi đầu điếu thuốc chập chờn.
“Tại sao anh chỉ đặt một phòng?” – tôi buột miệng hỏi.
Anh im lặng vài giây rồi nói nhỏ:
“Anh đặt hai, nhưng hệ thống lỗi. Đáng ra hôm sau họ phải đổi, nhưng anh không muốn làm em ngại nên cứ để vậy. Anh xin lỗi.”
Tôi lặng người. Mọi suy nghĩ xấu ban đầu bỗng tan biến. Có lẽ, nỗi sợ của tôi chỉ là do chính tôi dựng lên.

Nhưng tôi đâu ngờ, ranh giới giữa an toàn và nguy hiểm — vẫn còn một bước nữa mới rõ ràng…

Ngày cuối cùng, chúng tôi hoàn thành hợp đồng sớm hơn dự kiến. Buổi tối, công ty đối tác mời dùng bữa ở một nhà hàng sang trọng. Tôi uống chút rượu vang, đầu hơi choáng. Khi về đến khách sạn, anh đỡ tay tôi bước ra khỏi taxi, nhẹ nhưng chắc.
“Em ổn không?”
“Dạ… hơi mệt.”
“Ngủ một lát đi, mai còn bay sớm.”

Tôi nằm xuống, nhưng cơn say khiến đầu óc quay cuồng. Tôi mơ hồ nghe tiếng anh dọn đồ, tiếng nước chảy trong nhà tắm. Cửa mở, rồi ánh đèn tắt. Một khoảng im lặng lạ lùng bao trùm. Tôi cảm nhận có người đến gần, hơi thở anh phả nhẹ bên tai.

Tôi giật mình mở mắt. Ánh sáng từ đèn ngủ rọi lên khuôn mặt anh — rất gần, nhưng không hề có dục vọng. Anh đặt chăn lên người tôi.
“Anh chỉ đắp cho em thôi. Em lạnh.”
Giọng anh run nhẹ, chân thật đến mức khiến tôi xấu hổ vì những nghi ngờ trước đó. Tôi khẽ gật đầu, rồi quay đi, cố giấu giọt nước mắt.

Sáng hôm sau, anh để lại trên bàn một phong bì: “Cảm ơn em vì đã đồng hành cùng anh. Đừng để nỗi sợ làm mình nhỏ bé.”
Trên chuyến bay về, tôi nhìn qua cửa sổ, lòng nặng trĩu. Tôi nhận ra, đôi khi thứ đáng sợ không phải là người khác — mà là những giới hạn ta tự dựng lên vì thiếu niềm tin.

Về đến Việt Nam, anh gọi tôi vào phòng làm việc.
“Công ty sẽ ký chính thức với em. À, còn chuyện chuyến đi, anh xin lỗi vì đã để em khó xử.”
Tôi mỉm cười:
“Không sao đâu ạ. Em đã học được nhiều điều.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu hơn bao giờ hết:
“Người làm thư ký giỏi không chỉ biết sắp xếp công việc, mà còn phải biết giữ bản lĩnh của mình. Em đã làm được.”

Tôi bước ra khỏi phòng, mang theo cảm giác nhẹ nhõm lạ kỳ. Cuộc công tác đầu tiên trong đời — tưởng là khởi đầu của nỗi ám ảnh, lại trở thành dấu mốc giúp tôi trưởng thành.

Và đôi khi, chính những tình huống khiến ta sợ hãi nhất — lại là bài kiểm tra sâu sắc nhất về niềm tin, nhân cách và lòng dũng cảm.