Cưới nhau 9 tháng mà chưa thấy có động tĩnh gì, vợ chồng tôi đi khám thì phát hiện nguyên nhân ở phía anh. Chính vì thế, mỗi tháng chũng tôi phải cắt giảm tiền biếu bố mẹ nhằm tiết kiệm cho công cuộc IVF sau này.

Tôi và anh cưới nhau cách đây gần một năm, sau ba năm yêu đương đằm thắm. Lúc đó, tôi nghĩ mình đã gặp đúng người. Anh hiền lành, ít nói, sống có trách nhiệm – chí ít là trong mắt mọi người. Bố mẹ tôi quý anh vì sự điềm đạm, còn tôi yêu anh bởi cảm giác an toàn mà anh mang lại.

Ngày cưới, cả hai chỉ có trong tay chút tiền tiết kiệm ít ỏi, nên mọi kế hoạch lớn đều phải để lại sau. Tôi không trách anh vì điều đó. Làm gì có ai vừa cưới đã có tất cả. Nhưng cái tôi không ngờ, là chỉ sau vài tháng ngắn ngủi sống chung, cuộc hôn nhân ấy lại biến thành một chuỗi những phép tính lạnh lùng và sự hoài nghi không dứt.

Chín tháng trôi qua, tôi chưa thấy dấu hiệu gì. Ban đầu, cả hai chỉ nghĩ là do áp lực công việc, giờ giấc sinh hoạt chưa ổn định. Nhưng rồi, khi linh cảm mách bảo có điều gì đó không ổn, chúng tôi quyết định đi khám.

Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều hôm ấy – bầu trời xám xịt, giống hệt tâm trạng tôi lúc rời khỏi phòng khám. Bác sĩ sau khi kiểm tra cẩn thận, nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, rồi bảo: “Chị hoàn toàn bình thường. Vấn đề nằm ở phía chồng chị. Số lượng và chất lượng tinh trùng đều thấp.” Tôi quay sang nhìn anh, không phải với ánh mắt trách móc, mà là cảm thông. Tôi biết, đối với một người đàn ông, thông tin này là cú đánh mạnh vào lòng tự trọng.

Tối đó, anh gần như không nói gì. Tôi chủ động gợi ý: “Mình nên bắt đầu tiết kiệm từ bây giờ. IVF đâu có rẻ, mỗi chu kỳ vài chục triệu.” Anh gật đầu miễn cưỡng, không bàn thêm. Tưởng như chỉ cần thế là ổn, ai ngờ, đó lại là điểm khởi đầu cho chuỗi ngày tôi dần bị coi như một kẻ tiêu xài phung phí, vô tâm.

Anh bắt đầu soi xét từng đồng chi tiêu. Đi chợ về, tôi nghe anh lẩm bẩm: “Sao toàn mua đồ đắt thế?” Mỗi lần góp ý về việc cắt giảm khoản này để thêm khoản kia, tôi chỉ biết nín lặng. Chẳng phải tôi đang cố gắng hết sức rồi sao?

Lương tôi không cao, nhưng tôi vẫn đều đặn biếu bố mẹ hai bên mỗi tháng. Sau khi quyết định tiết kiệm cho IVF, tôi chủ động giảm khoản đó – chỉ còn tượng trưng vài trăm nghìn, gọi là có lòng. Còn anh thì ngập ngừng mãi mới chịu đồng ý giảm chút ít. Dù gì thì tôi cũng không muốn vì chuyện con cái mà làm tổn thương cha mẹ mình.

Cứ thế, những ngày căng thẳng trôi qua. Tôi vẫn cố nấu nướng, chăm sóc anh tử tế. Nhiều hôm làm tăng ca đến tối muộn, về nhà chân tay rã rời, vẫn cố lăn vào bếp. Tôi nghĩ, chỉ cần mình cố thêm chút nữa, mọi chuyện sẽ ổn. Chúng tôi sẽ có con, sẽ hạnh phúc như bao người khác. Nhưng hóa ra, lòng tốt của tôi chỉ là một cơn gió nhẹ, không thể làm lung lay tảng đá lạnh băng mang tên “suy tính” trong đầu anh.

Một buổi tối nọ, tôi về muộn sau khi làm thêm giờ. Bước vào cửa, nhà tối om, chỉ có ánh sáng hắt ra từ phòng khách. Tôi định gọi anh, nhưng nghe tiếng nói điện thoại vẳng ra. Giọng anh quen thuộc nhưng lạ lẫm – không còn là người chồng trầm lặng của tôi.

– “Tháng tới con gửi hết cho mẹ giữ. Vợ con tiêu hoang lắm, không biết tiết kiệm gì cả. Mỗi tháng tốn thế này thì bao giờ mới mua nổi nhà!”

Tôi đứng chết lặng. Từng chữ, từng câu như dao găm vào tim. Vợ tiêu hoang ư? Là tôi – người vắt kiệt sức mình để lo từng bữa cơm, từng đồng tích lũy cho hy vọng được làm mẹ, lại bị gán cho cái mác đó sao?

Tôi rút điện thoại ra định ghi âm, rồi lại thôi. Tay run lên, tôi chỉ biết lùi lại vài bước, đứng nép vào tường, nước mắt tự động chảy xuống. Những đêm tôi thức trắng tính toán chi tiêu, những lần lén bớt phần ăn sáng để dư ra vài chục ngàn – giờ đây hóa ra chỉ là công cốc.

Khi anh kết thúc cuộc gọi, tôi bước vào phòng khách. Anh giật mình nhìn tôi, không giấu nổi vẻ lúng túng. Nhưng tôi không để anh kịp mở miệng.

Tôi lặng lẽ lấy từ túi xách ra một xấp giấy tờ – những hóa đơn thuốc bổ cho anh, những lần khám nam khoa tôi đã âm thầm chi trả, và cả giấy chứng nhận bác sĩ kết luận tôi hoàn toàn khỏe mạnh.

– “Anh ký vào đây đi.” – Tôi đặt giấy ly thân xuống bàn, giọng dửng dưng như thể đang nói chuyện với một người xa lạ.

Ánh mắt anh trân trối, miệng lắp bắp định biện minh, nhưng tôi không còn muốn nghe nữa. Tôi đã quá mệt mỏi để phân trần, để giải thích, để van xin sự thấu hiểu từ một người vốn dĩ chưa từng đặt tôi vào vị trí ngang hàng.

Tờ giấy ly thân nằm lặng lẽ trên bàn như một lời tuyên bố không thể rõ ràng hơn. Anh im lặng, còn tôi thì chưa từng cảm thấy tâm hồn mình bình thản đến thế – lạ lùng thay, chính trong khoảnh khắc đổ vỡ ấy, tôi lại tìm thấy sự nhẹ nhõm.

Anh nhìn tôi, mắt đỏ hoe, bàn tay run run định cầm lấy xấp giấy.

– “Em làm thật à?” – giọng anh nhỏ, gần như thì thầm.

Tôi gật đầu, không hề dao động.

– “Em biết anh bị tổn thương khi biết nguyên nhân là ở phía anh. Nhưng anh đâu có một lần thành thật với em. Anh để mặc em xoay xở, rồi quay lưng nói với mẹ anh rằng em tiêu hoang. Anh không còn coi em là người cùng gánh vác, mà chỉ là một người tiêu tiền của anh.”

Anh ngồi xuống, vùi mặt vào hai tay, không nói một lời. Tôi biết anh không phải người hoàn toàn xấu. Nhưng anh yếu đuối – và trong sự yếu đuối đó, anh chọn cách đổ lỗi thay vì cùng tôi đối diện.

Tôi thu dọn quần áo ngay trong đêm. Anh không ngăn tôi. Có lẽ anh biết, nếu còn chút tự trọng, anh nên để tôi đi. Mỗi bước chân rời khỏi căn nhà ấy như gỡ bỏ một gông cùm mà tôi đã đeo suốt nhiều tháng qua. Không khóc, không níu kéo – tôi chỉ thấy mình cần được hít thở một bầu không khí tự do.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày trống trải. Tôi thuê một căn phòng nhỏ gần chỗ làm. Bạn bè biết chuyện, người thương xót, người khuyên nhủ quay lại. Nhưng tôi thì không. Tôi không trách ai, vì chỉ người trong cuộc mới hiểu được sự mệt mỏi khi phải gồng mình vì một mối quan hệ thiếu công bằng.

Tôi bắt đầu dành thời gian cho chính mình. Đi làm đều đặn, ăn uống đúng bữa, tối về đọc sách hoặc đi dạo một mình. Có những đêm nằm trong căn phòng bé xíu, tôi bất chợt nhớ về anh – không phải để tiếc nuối, mà như nhớ một người bạn cũ từng thân thiết, rồi xa lạ.

Một hôm, mẹ gọi điện. Bà bảo:

– “Mẹ nghe hàng xóm nói con dọn ra riêng rồi. Có chuyện gì không ổn hả con?”

Tôi lặng đi vài giây, rồi đáp:

– “Dạ, tụi con không hợp nhau. Con cần thời gian để suy nghĩ thêm.”

Mẹ không hỏi nữa. Bà chỉ bảo: “Dù con có quyết định gì, ba mẹ cũng luôn bên con.” Tôi cúp máy, nước mắt trào ra. Đó là lần đầu tiên tôi khóc kể từ hôm rời đi. Không phải vì đau, mà vì biết mình còn một nơi gọi là gia đình – nơi không bao giờ hỏi “sao không cố thêm chút nữa?”, mà chỉ âm thầm dọn sẵn chỗ cho mình quay về.

Hai tháng sau, tôi nhận được một email từ bệnh viện. Lịch tư vấn IVF mà tôi từng đặt trước đó vẫn còn hiệu lực, họ hỏi tôi có muốn tiếp tục hay không. Tôi nhìn màn hình máy tính, lòng trống rỗng. Không còn “chúng tôi” nữa, chỉ còn “tôi”. Nhưng rồi tôi nhấn nút xác nhận. Có thể tôi chưa có con ngay, nhưng tôi không từ bỏ hy vọng. Và tôi sẽ làm điều đó vì chính mình, không phải để giữ lấy ai.

Một chiều muộn, khi đang xếp sổ sách trong văn phòng, tôi nhận được một tin nhắn. Là từ anh.

“Anh xin lỗi. Dù không còn là vợ chồng, anh vẫn muốn cảm ơn em vì tất cả. Anh đang cố gắng đi trị liệu. Mong em sống hạnh phúc.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi gõ lại:

“Cảm ơn anh. Em cũng mong anh tìm lại chính mình.”

Tôi không xóa tin nhắn ấy. Nhưng tôi cũng không trả lời thêm.

Một năm sau, tôi đứng trước gương, ngắm mình trong bộ váy công sở giản dị, tóc búi gọn, mắt ánh lên sự tự tin. Tôi không còn là cô gái lặng lẽ chịu đựng những lời phán xét nữa. Tôi là người phụ nữ dám đứng lên từ một cuộc hôn nhân đổ vỡ, dám buông bỏ người không còn đồng hành.

Tôi vẫn chưa làm IVF. Nhưng tôi không còn vội vã. Tôi dành thời gian du lịch, học thêm kỹ năng, và sống thật trọn vẹn từng ngày.

Và rồi, trong một chiều mưa Sài Gòn, tôi gặp anh – một người mới. Anh không hỏi vì sao tôi đã ly hôn. Anh chỉ bảo:

– “Em từng đau, nhưng ánh mắt em không còn u uất. Anh thích điều đó.”

Tôi mỉm cười.

Cuộc đời không hứa hẹn gì cả, nhưng khi ta đủ mạnh mẽ để bước ra khỏi nơi làm mình tổn thương, điều tốt đẹp luôn chờ đợi ở phía trước. Không phải vì ai khác, mà bởi vì ta xứng đáng được hạnh phúc.