Mọi người im phăng phắc. Tiếng muỗng chạm vào ly vang còn dở của ai đó vang lên khô khốc giữa căn phòng sáng rực đèn. Tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ấy — ánh đèn vàng phủ lên khuôn mặt bình thản của mẹ chồng, đôi môi bà cong lên trong một nụ cười kỳ lạ.
“Trước khi thổi nến,” bà nói, giọng trầm đều, “tôi có một điều muốn chia sẻ cùng cả nhà.”
Không ai kịp phản ứng. Bà rút từ trong túi xách ra một phong bì trắng, giơ cao, nói: “Đây là kết quả xét nghiệm ADN. Tôi đã bí mật làm xét nghiệm cho bé An, con gái của Huy và Lan. Và kết quả cho thấy… Huy không phải là cha ruột của đứa trẻ.”
Cả căn phòng như nổ tung. Tiếng hít thở gấp gáp, tiếng thì thầm, những ánh mắt hoảng hốt dồn về phía tôi. Tôi thấy hai tay mình run lên, ly rượu rơi xuống nền gạch, vỡ vụn. Tôi không thở nổi.
Bà nhìn tôi — ánh mắt như kẻ chiến thắng. Bà nghĩ mình đã bóc trần một tội lỗi, đã lôi được “con dâu phản trắc” ra giữa ánh sáng. Tôi nhìn sang chồng — Huy, người vẫn ngồi im. Anh không nhìn tôi, cũng không nhìn mẹ. Chỉ im lặng, cắm mắt xuống bàn.
Mấy người họ hàng bắt đầu xì xào. Ai đó nói nhỏ:
“Trời đất ơi, chuyện này… từ bao giờ?”
“Con bé giống Huy như tạc mà?”
“Tội nghiệp thằng nhỏ…”
Tôi muốn lên tiếng, muốn nói rằng tôi không hề biết gì về chuyện xét nghiệm đó, rằng chuyện này thật điên rồ. Nhưng cổ họng như nghẹn cứng.
Rồi Huy đứng dậy. Anh kéo ghế ra, động tác chậm rãi đến lạ. Cả phòng nín thở. Tôi chuẩn bị nghe những lời buộc tội, sự sỉ nhục, hay ít nhất — tiếng hét giận dữ. Nhưng Huy chỉ nói, giọng bình tĩnh đến lạnh người:
“Mẹ nói đúng.”
Bà mẹ chồng nhoẻn cười, tự mãn.
Nhưng Huy tiếp lời, rõ ràng, trầm ấm:
“Giờ… để con kể cho mọi người nghe phần còn lại của câu chuyện.”
Không khí đông cứng. Tôi nhìn anh — lần đầu tiên nhận ra trong ánh mắt ấy không có giận dữ, chỉ có nỗi buồn sâu thẳm. Và trong khoảnh khắc đó, tôi biết: buổi tiệc sinh nhật này sẽ không chỉ thay đổi cuộc đời tôi, mà còn phơi bày một bí mật mà không ai ngờ tới.
Không khí trong phòng như đông đặc. Tất cả mọi ánh mắt dồn về phía Huy — người con trai vốn được xem là hiền lành, điềm đạm, và là niềm tự hào của mẹ. Anh cầm ly nước, nhấp một ngụm nhỏ, rồi đặt xuống. Giọng anh đều, chậm rãi:
“Con biết mẹ đã nghi ngờ Lan từ lâu. Con cũng biết mẹ chưa bao giờ thật sự chấp nhận cô ấy. Nhưng mẹ à… chuyện này không đơn giản như mẹ nghĩ.”
Anh dừng lại, nhìn quanh, như muốn đảm bảo từng người đều đang nghe rõ.
“Đúng, con không phải cha ruột của bé An. Nhưng mẹ có biết ai là cha của con bé không?”
Cả căn phòng lặng đi. Một người dì buột miệng: “Trời ơi, chẳng lẽ…?”
Huy hít một hơi thật sâu. “Là anh trai con. Là anh Minh.”
Một tiếng va mạnh vang lên — mẹ chồng đánh rơi ly rượu đang cầm. Khuôn mặt bà tái mét, đôi môi run run.
“Con nói gì vậy?” bà gằn giọng.
“Là sự thật,” Huy nói. “Bé An là con ruột của anh Minh. Nhưng mẹ cũng biết anh ấy đã mất trong tai nạn ba năm trước. Còn Lan… Lan không phản bội con. Cô ấy chỉ giữ lời hứa cuối cùng của một người sắp chết.”
Tôi cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Những ký ức cũ ùa về — đêm mưa định mệnh, khi Minh gọi tôi đến bệnh viện. Anh ấy bị tai nạn trên đường về quê, máu chảy loang khắp giường. Anh nắm tay tôi, ánh mắt cầu khẩn:
“Lan, làm ơn… hãy giữ cho mẹ tôi một đứa cháu. Tôi không còn thời gian nữa…”
Tôi đã sốc, đã từ chối, đã khóc nức nở. Nhưng anh Minh năn nỉ, nói rằng đó là tâm nguyện cuối cùng của anh — để bà mẹ chồng, người chỉ có hai người con trai, không phải sống suốt quãng đời còn lại trong trống rỗng.
Tôi chỉ định làm việc hiến tinh trùng nhân đạo, kín đáo, không ai biết. Nhưng trớ trêu thay, bà mẹ chồng lại lén làm xét nghiệm ADN, và biến mọi thứ thành bi kịch.
Huy quay sang tôi, giọng anh nghẹn lại:
“Anh biết hết từ đầu, Lan à. Từ ngày anh Minh mất, anh đã đọc thư tay của anh ấy gửi lại. Anh biết lý do em chọn im lặng. Và anh chưa bao giờ giận.”
Tôi òa khóc. Những giọt nước mắt chứa đầy tội lỗi và nhẹ nhõm.
Căn phòng lúc này không còn tiếng xì xào. Chỉ còn tiếng nấc của mẹ chồng. Bà run rẩy, không biết nên tin hay không. Cả đời bà dạy các con trung thực, cứng rắn, nhưng chính sự cứng rắn ấy lại khiến mọi người chọn im lặng, chọn chịu đựng.
Huy tiến lại gần, đặt tay lên vai mẹ:
“Con biết mẹ yêu anh Minh nhiều. Nhưng mẹ không nên làm tổn thương người khác chỉ vì muốn bảo vệ ký ức của anh ấy.”
Bà không nói gì, chỉ cúi đầu. Nến trên chiếc bánh sinh nhật vẫn cháy dở, khói mờ ảo bay lên. Một buổi tiệc chúc mừng biến thành buổi thú tội, nhưng cũng là khởi đầu cho sự thật được giải thoát.
Buổi tiệc tan trong im lặng. Mọi người ra về trong sự bối rối. Mẹ chồng ngồi lặng trên ghế, mắt vô hồn nhìn tấm hình hai người con trai đặt trên tủ.
Tôi bước lại, muốn nói lời xin lỗi. Nhưng bà chỉ khẽ nói:
“Để mẹ yên.”
Tôi hiểu, vết thương ấy chưa thể lành ngay. Không chỉ vì sự thật, mà vì sự tự ái — bà từng tin rằng mình kiểm soát được tất cả, nhưng hóa ra lại bị chính con trai và con dâu giấu một bí mật lớn đến thế.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà lạnh lẽo. Huy vẫn đi làm như thường, tôi vẫn chăm con, nhưng không ai nói về buổi tiệc hôm ấy nữa. Chỉ có buổi tối, khi con bé An ngủ say, Huy sẽ nắm tay tôi và nói:
“Em không có lỗi. Anh biết em chỉ làm điều mà anh Minh mong muốn nhất. Và anh… cảm ơn em vì đã giữ lời hứa ấy.”
Nhưng lòng tôi vẫn day dứt. Tôi biết Huy đau, dù anh cố giấu. Mỗi lần anh nhìn con bé cười, ánh mắt anh vừa ấm áp vừa man mác buồn. Một người đàn ông yêu con bằng tất cả trái tim, nhưng lại phải chấp nhận rằng mình không có cùng huyết thống — điều đó thật tàn nhẫn.
Mãi đến một tháng sau, mẹ chồng mới gọi tôi lên phòng. Bà ngồi cạnh cửa sổ, ánh sáng buổi chiều rọi lên gương mặt hằn nếp nhăn. Bà nói nhỏ, khàn giọng:
“Ngày ấy… mẹ đã sai. Mẹ không nên để lòng nghi ngờ che mờ tình thương. Con biết không, ngày Minh mất, mẹ từng trách ông trời. Nhưng giờ mẹ hiểu — thằng bé vẫn ở đây, qua An, qua chính sự hy sinh của con và Huy.”
Tôi khóc. Lần đầu tiên, bà nắm tay tôi thật chặt.
Từ đó, mọi thứ dần thay đổi. Mẹ chồng tôi không còn là người phụ nữ nghiêm khắc, lạnh lùng nữa. Bà dành nhiều thời gian bên cháu, thỉnh thoảng lại kể chuyện về hai người con trai với ánh mắt dịu dàng.
Huy thì vẫn như cũ — lặng lẽ, vững chãi, và yêu thương. Có lần anh nói:
“Anh nghĩ máu mủ không phải thứ duy nhất định nghĩa tình cha. Anh chọn yêu con bé vì đó là con của em, của người anh trai anh từng thương nhất, và của chính gia đình mình.”
Câu nói ấy khiến tôi hiểu — có những tình yêu không cần chứng minh bằng ADN.
Buổi sinh nhật năm sau, mẹ chồng tôi tự tay thắp nến, mời cả nhà lại đông đủ. Khi tôi bế bé An đến, bà ôm nó vào lòng, hôn lên trán.
“Cảm ơn con đã mang nó đến với thế giới này,” bà nói. “Nhờ con, mẹ có thể tha thứ… cho chính mình.”
Và lần đầu tiên, sau bao năm sống trong ngờ vực, tôi thấy nụ cười thật sự trên khuôn mặt bà.