Trước đó, dư luận xôn xao về clip ghi lại cảnh bà Đỗ Thị Hồng Huế ngăn học sinh đi viện mặc dù nhiều em có dấu hiệu nghi ngộ độc
Ngày 28-9, tại Bệnh viện Đa khoa Lệ Thủy (Quảng Trị), bà Đỗ Thị Hồng Huế, phó hiệu trưởng Trường Phổ thông dân tộc bán trú Tiểu học Kim Thủy, cầm 1 triệu đồng đến thăm hỏi 40 học sinh nghi bị ngộ độc thực phẩm. Tuy nhiên, khi bước vào phòng bệnh, nhiều phụ huynh đồng loạt từ chối.
“Đây là tấm lòng của cá nhân tôi, tiền riêng của tôi chứ không phải của hội đồng nhà trường, nên nhận hay không là quyền của phụ huynh. Món quà nhỏ này nhằm hỗ trợ các em, mong phụ huynh chia sẻ” – bà Huế nói.
Theo bà Huế, việc các học sinh đã ổn định sức khỏe khiến bà cảm thấy phần nào yên tâm. Bà Huế nói sau khi xảy ra sự việc đã cùng ông Đỗ Văn Mỹ, hiệu trưởng nhà trường, chỉ đạo 3 xe ô tô đưa các em đến bệnh viện.
“Việc xảy ra như thế nào sẽ được cơ quan chức năng làm rõ. Mong phụ huynh chia sẻ và thông cảm cho nhà trường cũng như cá nhân tôi. Bấy lâu nay, tôi vẫn yêu thương các em và các em cũng biết điều đó” – bà Huế nói với các phụ huynh.
Bà Huế cho biết trong 3 ngày qua, bà liên tục làm việc với cơ quan chức năng và hôm nay (28-9) phải trở về trường để thực hiện nhiệm vụ chống bão nên rất bận rộn. Khi bà ra khỏi phòng, nhiều phụ huynh vẫn đồng thanh rằng tuyệt đối không nhận quà thăm của bà Huế.
Phó hiệu trưởng Đỗ Thị Hồng Huế (bìa trái) đến thăm các em học sinh tại bệnh viện
Trước đó, dư luận xôn xao về clip lan truyền trên mạng ghi lại cảnh bà Đỗ Thị Hồng Huế ngăn học sinh đi viện mặc dù nhiều em có dấu hiệu nghi ngộ độc .
Giải thích về hành động của mình, bà Huế cho rằng thời điểm đó, nhiều học sinh đau bụng, nôn ói, bà không đồng ý cho đưa đi ngay bằng xe máy mà chờ xe ô tô để đảm bảo an toàn.
Trong khi đó, cô Trương Thị Quỳnh, nhân viên y tế học đường của trường, xác nhận nội dung trong clip là đúng. Cô kể từ khoảng 7 giờ 15 phút, hàng chục học sinh liên tục nôn ói, đau bụng nằm co quắp.
Khi số lượng tăng lên hàng chục em, cô Quỳnh đã nhiều lần đề nghị đưa học sinh đến bệnh viện nhưng bà Huế kiên quyết ngăn lại. Chỉ đến khi phụ huynh kéo đến đông, tạo sức ép thì hơn 8 giờ 30 phút học sinh mới được đưa đi cấp cứu
Theo nhiều giáo viên, thời điểm trước khi xảy ra sự việc, học sinh ăn sáng bằng bánh tày. Một số em cho biết bánh có mùi chua, chảy nước, giống như đã ôi thiu. Sau bữa ăn, hàng loạt em có triệu chứng đau bụng, buồn nôn, nôn ói.
Cô Trương Thị Quỳnh, nhân viên y tế học đường, thẳng thắn nói về việc bà Đỗ Thị Hồng Huế bao trọn quy trình bếp ăn bán trú
Theo UBND xã Kim Ngân, sáng 26-9, sau bữa sáng với bánh tày tại trường, nhiều học sinh xuất hiện triệu chứng đau bụng, nôn ói, đi ngoài. Đến khoảng 8 giờ, tình hình nghiêm trọng, nhà trường phối hợp phụ huynh và chính quyền huy động xe đưa 40 học sinh đến Bệnh viện Đa khoa Lệ Thủy cấp cứu.
Các bác sĩ chẩn đoán các em bị viêm dạ dày ruột cấp, nghi do ngộ độc thực phẩm, tất cả được truyền dịch, dùng kháng sinh và theo dõi sát. Đến nay, sức khỏe các em đã cơ bản ổn định.
Theo cô Trương Thị Quỳnh, nhân viên y tế học đường của trường, từ đầu năm học, cô đã tham mưu với hiệu trưởng thành lập tổ kiểm thực để đảm bảo an toàn thực phẩm cho học sinh theo quy định, khi học sinh ở lại ăn bán trú.
Tuy nhiên, khi hiệu trưởng Đỗ Văn Mỹ thông báo đề xuất này, lập tức bị bà Đỗ Thị Hồng Huế – phó hiệu trưởng, bác bỏ.
Bởi vậy, cô Quỳnh là thành viên tổ kiểm thực cũng không được phép vào bếp để kiểm tra thực phẩm vì phó hiệu trưởng không cho phép. Ngay cả phụ huynh hay giáo viên cũng không được phép vào bếp để kiểm tra chất lượng suất ăn bán trú, vì bà Huế nói việc ấy đã có lãnh đạo trường và 2 nhân viên cấp dưỡng lo.
Nhiều giáo viên trong trường cũng phản ánh việc bỏ qua các quy trình kiểm thực khiến họ nghi ngờ khẩu phần ăn bán trú của học sinh bị bớt xén.
Tiếng gió rít gào như muốn xé toạc cả bầu trời, mưa trút xuống mặt đường cao tốc như những mũi roi quất vào mặt kính xe. Giữa trưa, bầu trời tối sầm lại, đèn pha xe cộ hắt lên những vệt sáng loang loáng. Các tài xế chạy chậm chạp, căng mắt bám lấy làn đường đang ngập nước. Giữa khung cảnh ấy, một chiếc xe bốn chỗ màu bạc lạc lõng, trong xe là một đôi vợ chồng trẻ. Người vợ đang mang thai 5 tháng, tay ôm chặt lấy bụng, ánh mắt hoảng sợ. Người chồng thì gương mặt lạnh lùng, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ.
“Anh làm ơn lái chậm lại! Con đang đạp… em sợ…” – giọng người vợ run run, cố níu lấy tay chồng. Nhưng đáp lại, người đàn ông hét lớn, tiếng gầm át cả tiếng mưa: “Cô im đi! Tôi đã nói rồi, tôi mù mới cưới cô! Giờ cô làm khổ tôi đủ rồi!”
Người vợ chết lặng. Câu nói ấy như nhát dao đâm vào tim. Nước mắt hòa lẫn với mưa trên kính xe. Cô chưa kịp phản ứng thì xe tấp gấp vào lề đường, bánh xe rít lên kèn kẹt. Anh ta mở cửa, rồi bất ngờ kéo tay vợ.
“Xuống đi! Ở lại đây mà khóc than với cái bụng đó!” – anh ta gằn giọng, mặc kệ tiếng van xin yếu ớt: “Anh ơi, đừng bỏ em… trời đang bão… em không đi nổi đâu…”
Nhưng đáp lại chỉ là cú xô mạnh. Người vợ ngã dúi dụi xuống mặt đường trơn trượt, đầu gối sượt vào nhựa đau rát. Cửa xe sập lại, chiếc ô tô lao đi trong cơn mưa trắng xóa, để lại một người phụ nữ bụng bầu chơ vơ bên mép cao tốc.
Gió lạnh quất vào mặt, quần áo ướt sũng, bụng nặng trĩu khiến từng bước đi của cô khó nhọc. Tiếng còi xe tải, tiếng nước bắn tung tóe càng làm nỗi sợ hãi chồng chất. Cô cố gắng vẫy tay cầu cứu, nhưng giữa cơn bão, chẳng có ai dừng lại. Mắt mờ đi, tai ù đặc, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: phải sống cho con.
Hai giờ đồng hồ trôi qua. Người chồng quay lại. Có lẽ lương tâm dằn vặt, hoặc chỉ đơn giản vì sợ tai tiếng, anh ta lái xe chậm dần và dừng ở đúng chỗ đã bỏ vợ lại. Nhưng khi mở cửa bước xuống, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta chết lặng.
Người vợ nằm co quắp bên vệ đường, áo váy ướt sũng, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền. Cánh tay vẫn ôm chặt bụng, như một bản năng cuối cùng để bảo vệ sinh linh trong đó. Xung quanh, vài người đi đường đã dừng xe, đứng nép vào nhau trong cơn mưa, ánh mắt đầy xót xa.
Anh ta lao đến, lay gọi điên dại: “Em ơi! Tỉnh lại đi! Đừng… đừng bỏ tôi mà!”
Nhưng tất cả chỉ còn là tiếng mưa đập xuống mặt đường, lạnh lẽo và nhói buốt
Âm thanh còi xe cứu thương xé tan tiếng mưa nặng hạt. Người vợ được vài người tốt bụng đưa lên cáng, đưa vào bệnh viện gần nhất. Người chồng chạy theo, mặt tái mét, bước chân run rẩy như kẻ vừa tỉnh mộng. Anh ta không ngờ chỉ trong vài giờ, sự giận dữ mù quáng của mình có thể đẩy mọi thứ đến bờ vực.
Tại phòng cấp cứu, ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt lên gương mặt người phụ nữ. Cô vẫn nhắm nghiền mắt, môi tím tái, hơi thở yếu ớt. Các bác sĩ hối hả: “Bệnh nhân mang thai 5 tháng, tụt huyết áp nặng, có dấu hiệu mất nước và suy kiệt. Chuẩn bị truyền dịch, theo dõi tim thai!”
Người chồng đứng bên ngoài, lồng ngực thắt lại. Tiếng tim thai phát ra từ máy monitor đều đều nhưng yếu ớt, như từng nhát dao cứa vào lương tâm. Trong đầu anh ta vang vọng lại cảnh tượng vài giờ trước: tiếng vợ cầu xin, đôi tay yếu ớt níu lấy anh trong mưa, rồi ánh mắt tuyệt vọng khi bị xô xuống đường.
Anh ta nhớ lại những ngày đầu yêu nhau – khi cô là người phụ nữ hiền lành, luôn tin tưởng anh, bỏ qua mọi khuyết điểm của chồng. Nhưng dần dần, những áp lực công việc, gia đình, cộng thêm sự ích kỷ trong chính bản thân anh đã khiến tình yêu trở thành gánh nặng. Cái thai 5 tháng lẽ ra là niềm vui, thì trong mắt anh chỉ là một xiềng xích. Và hôm nay, cơn bão ngoài trời chẳng dữ dội bằng cơn bão trong lòng anh – thứ đã khiến anh đánh mất cả nhân tính.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Một nữ bác sĩ bước ra, gương mặt nghiêm trọng: “Cả hai mẹ con đều thoát chết, nhưng tình trạng sản phụ yếu lắm. Cần chăm sóc, dinh dưỡng và tuyệt đối không được căng thẳng thêm. Nếu không, rất dễ xảy ra biến chứng.”
Người chồng gục xuống ghế, mồ hôi túa ra khắp người. May mắn còn cơ hội, nhưng liệu anh có còn tư cách để ở bên cô?
Chiều hôm đó, khi người vợ tỉnh dậy, đôi mắt mở ra yếu ớt. Nhìn thấy chồng, cô quay mặt đi, bàn tay ôm chặt bụng. Anh ta lắp bắp: “Anh xin lỗi… anh sai rồi… em hãy cho anh một cơ hội…”
Nhưng cô chỉ im lặng. Trong lòng cô ngổn ngang – vừa là nỗi sợ hãi, vừa là niềm thất vọng sâu sắc. Người đàn ông mà cô từng tin tưởng, từng trao cả cuộc đời, đã lạnh lùng bỏ mặc mình và con trong cơn bão. Liệu lời xin lỗi có đủ xóa đi vết thương ấy?
Tối hôm đó, mẹ ruột cô đến bệnh viện. Vừa nhìn con gái gầy yếu nằm trên giường, nước mắt bà trào ra. Bà quay sang con rể, ánh mắt vừa giận vừa đau: “Cậu còn coi nó là vợ nữa không? Nó bụng mang dạ chửa, cậu bỏ giữa đường. Nếu hôm nay không có người cứu, thì mẹ con nó đã… Trời đất ơi!”
Người chồng cúi gằm mặt, không nói được một lời. Lời mẹ vợ như những nhát búa đập vào đầu. Anh biết, mọi sự tha thứ giờ đây chẳng còn dễ dàng.
Những ngày sau đó, người vợ được giữ lại bệnh viện để theo dõi. Cơn bão đã tan, nhưng khoảng cách giữa hai vợ chồng lại dày đặc như mây mù. Người chồng vẫn ngày ngày vào viện, mang theo thức ăn, thuốc bổ, quần áo sạch. Anh cố gắng chăm sóc, dọn dẹp, rửa chân tay cho vợ. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng và đôi mắt tránh nhìn.
Trong lòng người vợ, nỗi đau ấy chưa thể lành. Cô nhớ lại khoảnh khắc bị bỏ lại trên cao tốc – tiếng gió rít, mưa quất vào da thịt, từng bước chân lê lết vô vọng. Đứa bé trong bụng đạp liên hồi, như nhắc nhở cô rằng còn có một sinh mạng đang cần mẹ bảo vệ. Chính con đã giúp cô cố gắng sống sót. Và chính vì thế, cô càng không thể dễ dàng tha thứ.
Một buổi chiều, khi cô nằm trong phòng bệnh, người chồng ngồi bên cạnh, giọng run rẩy: “Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không còn mặt mũi nhìn em, nhưng anh xin thề từ nay sẽ không bao giờ buông bỏ em và con nữa. Nếu em không tha thứ, anh vẫn sẽ ở đây, chăm sóc cho đến khi em bình an.”
Người vợ khẽ quay lại, ánh mắt rưng rưng nhưng cương quyết: “Anh nói thì dễ lắm. Nhưng anh có biết khoảnh khắc bị bỏ lại ngoài kia, em đã tuyệt vọng đến mức nào không? Nếu không có người tốt cứu giúp, có lẽ em và con đã chết rồi. Anh có nghĩ đến hậu quả không?”
Người chồng nghẹn lời. Anh biết mình đã gây ra một vết thương không thể xóa. Nhưng lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ nỗi sợ mất đi gia đình, mất đi người vợ và đứa con chưa kịp chào đời.
Sau khi xuất viện, người vợ trở về nhà mẹ đẻ. Cô cần thời gian để hồi phục, và hơn hết là khoảng cách an toàn để nghĩ về con đường phía trước. Người chồng vẫn đến thăm, lặng lẽ mua đồ, đưa tiền, cố gắng chuộc lại lỗi lầm.
Thời gian dần trôi, bụng bầu ngày một lớn. Người vợ nhận ra mình không thể mãi ôm giữ nỗi đau, nhưng cũng không thể quên đi. Cô lựa chọn đặt điều kiện: “Nếu anh thật lòng muốn quay lại, anh phải chứng minh bằng hành động. Em cần một người chồng có trách nhiệm, một người cha biết bảo vệ con. Không phải một kẻ ích kỷ chỉ biết đến mình.”
Người chồng gật đầu, nước mắt lăn dài. Anh hiểu rằng sự tha thứ không đến ngay lập tức, mà phải đổi bằng kiên nhẫn và lòng thành.
Câu chuyện của họ lan truyền trong xóm, trở thành bài học nhức nhối. Người ta nhắc nhau rằng: cơn bão ngoài trời có thể qua, nhưng cơn bão trong lòng nếu không biết giữ, sẽ cuốn phăng cả hạnh phúc gia đình.
Cuối cùng, đứa bé chào đời an toàn. Trong phòng sinh, khi nghe tiếng khóc đầu tiên của con, cả hai vợ chồng đều bật khóc. Người vợ siết tay chồng, nhưng trong lòng vẫn còn một khoảng cách mỏng manh. Cô không hứa sẽ quên, nhưng sẵn sàng cho anh một cơ hội – vì con, và vì một mái ấm thực sự.
Bão Bualoi gây mưa lớn tại các tỉnh miền Trung, bước đầu đã làm 01 người chết, 04 người mất tích… Bên cạnh đó, do ảnh hưởng từ bão trong khung giờ 6h – 15h ngày 28/9 khiến hoạt động hàng không xáo trộn mạnh, với 186 chuyến bay bị ảnh hưởng
Cập nhật bão mới nhất: Gió giật mạnh trên đất liền, có nơi tới cấp 14
Cập nhật lúc 23 giờ ngày 28/9, tâm bão đang đi vào khu vực giữa Hà Tĩnh và Bắc Quảng Trị (khu vực Đèo Ngang), cường độ bão mạnh cấp 11, giật cấp 14. Dự báo 1-2 giờ tới tâm bão sẽ đi vào đất liền tỉnh Hà Tĩnh sau đó di chuyển theo hướng Tây Bắc đi lên khu vực vùng núi phía Tây của Nghệ An-Hà Tĩnh.
Quảng Trị: Cột điện gãy đổ, cây cối ngổn ngang sau bão số 10 càn quét
Theo thông tin trên báo Người lao đông, khoảng 22 giờ, sau hơn 1 giờ gió gào mưa quần thảo, khu vực Vũng Chùa – Đảo Yến (xã Phú Trạch, tỉnh Quảng Trị) bất ngờ lặng gió. Tuy nhiên, “dấu tích” bão để lại hiện rõ trong đêm trên dọc tuyến Quốc lộ 1 đoạn qua địa bàn xã này, khi hàng loạt cột điện bị quật ngã, dây điện chằng chịt nằm vắt ngang đường.
Một số người dân bắt đầu soi đèn kiểm tra mức độ thiệt hại, vì thời tiết đang mất điện toàn bộ.
Đến 23 giờ, gió bắt đầu mạnh trở lại, mưa vẫn không ngớt. Theo quan sát của PV Báo Người Lao Động, có đoạn đường chỉ dài gần 200 m thì 3 cột điện đổ liên tiếp, chắn ngang lối đi, tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn.
Ông Lê Ngọc Ánh, một hộ dân sống cạnh Quốc lộ 1 ở xã Phú Trạch, vẫn chưa hết bàng hoàng: “Cột điện ngã sát nhà, chỉ cách mái tôn chừng gang tay. May mà nó không đè sập, chứ nếu rơi trúng thì trong nhà chẳng biết chuyện gì xảy ra” – ông Ánh run giọng kể lại, tay vẫn cầm chiếc đèn pin soi về phía cột trơ trụi.
Một tuyến đường ở phía bắc Quảng Trị tan hoang khi bão càn quét qua
Không chỉ lưới điện, khung cảnh ở nhiều xã phía bắc Quảng Trị như: Quảng Trạch, Hoà Trạch, Trung Thuần, Tân Gianh, Ba Đồn… trở nên ngổn ngang, tan hoang. Dọc đường là cây xanh gãy đổ chắn ngang lối, mái tôn từ các nhà dân bị gió tốc văng loang lổ giữa mặt đường, vướng cả lên hàng rào, bụi cây.
Nhiều tuyến đường phố, đường làng biến thành “bãi chiến trường” với lá cây rụng dày, gạch ngói vỡ vụn, khiến việc đi lại của người dân gặp nhiều khó khăn.
Cảnh báo lũ quét, sạt lở đất tại nhiều tỉnh miền Trung
Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia lúc 22 giờ 30 ngày 28-9 phát tin cảnh báo lũ quét, sạt lở đất, sụt lún đất do mưa lớn tại các tỉnh từ Thanh Hóa đến Quảng Ngãi.
Trong 24 giờ qua (từ 22 giờ ngày 27-9 đến 22 giờ ngày 28-9), khu vực này đã có mưa vừa, mưa to, nhiều nơi mưa rất to: Xuân Bình (Thanh Hóa) 154,4 mm, Yên Thượng (Nghệ An) 240,4 mm, Hương Quang (Hà Tĩnh) 229,8 mm, Hồ Vực Tròn (Quảng Trị) 349,6 mm, Hồng Trung (Huế) 287,2 mm, Suối Lương (Đà Nẵng) 205,8 mm, Thôn 9 – Ia Tơi (Quảng Ngãi) 76,4 mm.
Trong 3 – 6 giờ tới, các tỉnh từ Thanh Hóa đến Quảng Trị tiếp tục có mưa 60 – 120 mm, có nơi trên 150 mm; từ Huế đến Quảng Ngãi 20 – 50 mm, có nơi trên 70 mm.
Cơ quan khí tượng cảnh báo trong 6 giờ tới, nguy cơ cao xảy ra lũ quét trên các sông, suối nhỏ, sạt lở đất trên sườn dốc tại nhiều xã, phường của các tỉnh từ Thanh Hóa đến Quảng Ngãi. Riêng TP Huế được cảnh báo cấp độ rủi ro thiên tai mức 2, các khu vực khác cấp 1.
Thời gian nguy hiểm nhất là sau 21 giờ tối nay đến sáng mai
Theo ông Mai Văn Khiêm, Giám đốc Trung tâm Dự báo Khí tượng thủy văn quốc gia, lúc 22 giờ 28-9, tâm bão nằm trên vùng ven biển Quảng Trị – Nghệ An, cường độ cấp 12 và chưa có dấu hiệu suy yếu. Dự báo bão di chuyển hướng Tây Tây Bắc, đi vào đất liền khu vực Bắc Quảng Trị và Nghệ An, với sức gió mạnh cấp 10-12, giật cấp 15. Thời gian nguy hiểm nhất có gió mạnh dự báo từ sau 21 giờ tối nay 28-9 đến sáng sớm mai 29-9.
Mưa sẽ xuất hiện và dự báo tiếp diễn dồn dập trong đêm nay và ngày mai ở Bắc Trung Bộ và Bắc Bộ. Lượng mưa từ đêm nay đến hết sáng 30-9 phổ biến 200–350 mm, có nơi trên 500 mm.
Mưa lớn làm tăng nguy cơ lũ trên các hệ thống sông ở Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ, đặc biệt là sông Thao, sông Hoàng Long, sông Mã, sông Cả, sông La; nguy cơ cao lũ quét, ngập lụt và chia cắt diện rộng.
Mưa lớn tại Bắc Trung Bộ có khả năng kéo dài đến hết ngày 29-9, riêng Bắc Bộ có thể tiếp diễn đến hết ngày 30-9.
Cấm đường cao tốc Bắc – Nam phía Đông từ nút giao Nghi Sơn – Vũng Áng từ 23 giờ 28-9 đến 4 giờ 29-9
Tối 28-9, Cục CSGT thông báo cho biết để đảm bảo an toàn tính mạng, tài sản của người dân, trong thời gian bão số 10 Bualoi đổ bộ đất liền khu vực Nghệ An, Hà Tĩnh, thời điểm từ 23 giờ ngày 28-9 đến 4 giờ ngày 29-9, Cục CSGT tổ chức cấm đường cao tốc Bắc – Nam phía Đông từ nút giao Nghi Sơn – Thanh Hóa (Km380) đến nút giao Vũng Áng – Hà Tĩnh (Km568+500).
Cục CSGT đề nghị người dân và lái xe chủ động hành trình của mình, ra khỏi cao tốc tìm nơi tránh trú an toàn, khi bão đi qua mới tiếp tục hành trình. Để được hướng dẫn, hỗ trợ kịp thời, người dân có thể liên hệ tới số 19008099 của Cục CSGT.
Kè biển bảo vệ 5.000 dân bị sạt lở, hàng trăm người căng mình gia cố
Do ảnh hưởng của cơn bão số 10, sóng biển dâng cao kèm mưa lớn khiến kè biển Cửa Nhượng (Hà Tĩnh) bị sạt lở nghiêm trọng. Trước nguy cơ đe dọa đến tính mạng, tài sản của người dân, chính quyền địa phương đã huy động lực lượng khẩn trương gia cố.
Trước diễn biến kè bị sạt lở, hàng trăm người gồm lực lượng công an, bộ đội biên phòng, chính quyền địa phương và người dân đã có mặt để hỗ trợ khắc phục, đắp rọ đá.
Được biết, tuyến kè Cửa Nhượng có vai trò đặc biệt quan trọng trong việc bảo vệ hơn 5.000 người dân đang sinh sống phía trong khu vực thôn Hải Nam và lân cận khỏi tác động của sóng biển, triều cường và xâm thực.
Công trình tuyến kè bị sạt lở không chỉ là thiệt hại về hạ tầng, mà còn tiềm ẩn nguy cơ lớn đối với an toàn tính mạng và tài sản của người dân trong đợt mưa bão này.
186 chuyến bay bị ảnh hưởng, đường sắt Bắc – Nam gãy ray vì bão Bualoi
Ảnh hưởng từ bão trong khung giờ 6h – 15h ngày 28/9 khiến hoạt động hàng không xáo trộn mạnh, với 186 chuyến bay bị ảnh hưởng.
Theo thống kê của Ban Chỉ huy PTDSQT, sân bay Đà Nẵng có 8 chuyến hủy, 51 chuyến hoãn, 6 chuyến chuyển hướng hạ cánh sân bay dự bị, 17 chuyến bay phải chờ; sân bay Phú Bài – Huế có 28 chuyến bay bị hủy; sân bay Đồng Hới ghi nhận 2 chuyến bay bị hủy; sân bay Thọ Xuân – Thanh Hóa có 4 chuyến hủy, 6 chuyến bay khởi hành sớm; 64 chuyến bay đổi đường bay để tránh bão.
186 chuyến bay bị ảnh hưởng trong khung giờ 6h – 15h ngày 28/9 vì bão Bualoi. Ảnh: Nguyễn Tuấn.
Trên tuyến đường sắt Bắc – Nam, mưa to và gió mạnh khiến đá rơi làm vỡ 1 thanh tà vẹt, biến dạng 1 thanh ray P43 dài 12,5m tại Km 466+610 (khu Lạc Sơn – Lệ Sơn, tỉnh Quảng Trị). Ở khu vực hầm số 6 (Km 725+210), tường hầm bị bung mảng lớn, nguy cơ sụt lở lan rộng, sau đó ngành đường sắt đã phong tỏa khu vực đường sắt đoạn Lạc Sơn – Lệ Sơn lúc 13h, khẩn trương khắc phục và trả đường lúc 14h20.
Nghệ An hỏa tốc tạm thời cấm đường từ 23h ngày 28/9 ứng phó bão số 10
Chủ tịch UBND tỉnh Nghệ An đã ban hành Công điện hỏa tốc số 42/CD-UBND về việc tập trung ứng phó khẩn cấp Bão số 10 cùng với mưa lũ, sạt lở đất, lũ ống, lũ quét trên địa bàn tỉnh, nhằm đảm bảo an toàn tính mạng, sức khỏe của Nhân dân.
Nhiều tuyến đường phía Tây Nghệ An bị sạt lở vùi lấp. Ảnh: KT.
Để tăng cường các biện pháp ứng phó, UBND tỉnh Nghệ An yêu cầu Sở Xây dựng chủ trì, phối hợp với Công an tỉnh, Sở Nông nghiệp và Môi trường và UBND các xã, phường xác định các tuyến đường xung yếu, ảnh hưởng trực tiếp của bão số 10, thời gian bão đi qua địa bàn để tổ chức cấm đường tạm thời đối với các phương tiện giao thông (trừ các phương tiện, lực lượng phòng, chống bão, lũ, làm nhiệm vụ).
Đối với các tuyến đường bị sạt lở, ngập úng, nhất là tại các địa bàn miền núi, UBND các xã, phường phải tổ chức cảnh báo, cử lực lượng để cấm người, phương tiện qua lại. Đặc biệt, trong thời gian bão đổ bộ vào đất liền, dự kiến từ 23 giờ ngày 28/9/2025 đến 04 giờ ngày 29/9/2025, người dân không có nhiệm vụ được yêu cầu tuyệt đối không được ra đường nhằm đảm bảo an toàn tính mạng, sức khỏe.
Thời gian thực hiện cấm đường tạm thời bắt đầu từ 23 giờ 00 phút ngày 28/9/2025 (đến khi bão đi qua hoặc tình hình an toàn sẽ có thông báo sau).
Tàu cá chở 11 người vào bờ tránh bão bị sóng đánh chìm, 2 người mất tích
Theo đó, vào lúc 5h45 ngày 28-9, trong lúc vào lạch Cửa Việt (xã Cửa Việt, tỉnh Quảng Trị) trú bão số 10, 2 tàu cá mang số hiệu BV 4670 TS, BV 0042 TS ở TP Hồ Chí Minh đã gặp nạn cách bờ khoảng 1,5km (1 tàu bị chìm; 1 tàu đang bị chết máy, sóng đánh vỡ mạn tàu). Lúc gặp nạn, trên 2 tàu cá có tổng số 11 thuyền viên.
Nhận thông tin, Đồn Biên phòng cửa khẩu cảng Cửa Việt đã điều động 10 cán bộ, chiến sĩ phối hợp với chính quyền và nhân dân trên địa bàn tổ chức tiếp cận ứng cứu.
Ban Chỉ huy Bộ đội Biên phòng tỉnh Quảng Trị chỉ đạo Đồn Biên phòng Cồn Cỏ điều động tàu CN-09 cùng nhiều cán bộ, chiến sĩ đến hiện trường phối hợp với Đồn Biên phòng cửa khẩu cảng Cửa Việt tiếp cận, ứng cứu các nạn nhân… Các đơn vị trực thuộc Bộ đội Biên phòng tỉnh Quảng Trị đã huy động lực lượng, phương tiện cơ động đến hiện trường triển khai công tác cứu hộ.
Hiện tại đã ứng cứu được 9 thuyền viên, 2 thuyền viên còn lại vẫn đang mất tích trên biển.
1 người chết, 4 người mất tích do bão số 10
Theo báo cáo nhanh đến 17 giờ ngày 28-9, bão số 10 kèm mưa lớn đã gây nhiều thiệt hại tại các tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Trị, TP Huế, Đà Nẵng và Quảng Ngãi. TP Huế ghi nhận 1 người tử vong do bị nước cuốn, trong khi Quảng Trị có 3 người và Đà Nẵng 1 người mất tích; Có 86 ngôi nhà bị hư hỏng, tốc mái, tập trung chủ yếu tại Huế (76 nhà). Gần 760 ha lúa, hoa màu bị ngập úng, trong đó riêng Nghệ An thiệt hại 750 ha.
Khu vực bãi biển Cửa Lò xuất hiện sóng lớn cao 2 – 3m – Ảnh: Như Hoàn
Biển động dữ dội do hoàn lưu bão Bualoi khi áp sát đất liền – Ảnh: Như Hoàn
Mưa lớn cũng gây ngập lụt, ách tắc tại 5 điểm ngầm tràn trên quốc lộ qua Hà Tĩnh và Quảng Trị, cùng nhiều tuyến đường nông thôn bị chia cắt. Về giao thông hàng không, 42 chuyến bay bị hủy, 51 chuyến hoãn tại các sân bay Đà Nẵng, Phú Bài, Đồng Hới và Thọ Xuân. Các địa phương đang khẩn trương khắc phục hậu quả, đồng thời tiếp tục xác minh, tìm kiếm các trường hợp mất tích.
Các tỉnh, TP từ Ninh Bình – Quảng Ngãi đã tổ chức sơ tán 11.340 hộ/28.563 người tại khu vực nguy hiểm (Ninh Bình 894 người; Thanh Hóa 1.716 hộ/6.958 người; Nghệ An 488 hộ/1.168 người; Hà Tĩnh 8.136 hộ/16.577 người; Quảng Trị 660 hộ/2.111 người; Huế 328 hộ/740 người; Đà Nẵng: 61 người; Quảng Ngãi: 12 hộ/54 người). Hiện các địa phương đang tiếp tục tổ chức sơ tán các hộ dân ở khu vực nguy hiểm.
Liên quan vụ ngộ độc thực phẩm tại Trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học Kim Thủy (xã Kim Ngân, Quảng Trị), ông Đỗ Văn Mỹ, Hiệu trưởng nhà trường, cho biết thông tin cô hiệu phó cấm đưa học sinh đi bệnh viện “chưa chính xác”.
Trước đó, một đoạn clip dài 44 giây được lan truyền cho thấy trong phòng y tế có thầy Mỹ, cô Đỗ Thị Hồng Huế (Phó hiệu trưởng), cô Trương Thị Quỳnh (nhân viên y tế học đường), một giáo viên và hơn 10 học sinh có triệu chứng ngộ độc.
Trong clip, bà Huế yêu cầu việc cho học sinh uống thuốc phải có sự giám sát của lãnh đạo. Khi cô Quỳnh đề nghị đưa học sinh đi viện, bà Huế nói “100% các em bình thường, không đưa đi viện”. Theo cô Quỳnh, đến hơn 8h30, sau khi phụ huynh tập trung đông, nhà trường mới đưa các em đi cấp cứu.
Sau bữa sáng tại trường, hàng chục học sinh phải nhập viện cấp cứu. Ảnh: CTV
Cô Quỳnh cho biết từng đề xuất thành lập tổ kiểm thực để giám sát bữa ăn bán trú nhưng bị bà Huế bác bỏ. Cô cũng phản ánh rằng thực phẩm đưa vào trường hiện do bà Huế cùng hai nhân viên cấp dưỡng trực tiếp tiếp nhận, chế biến, giáo viên và phụ huynh không được tham gia giám sát.
Nói về clip ngăn cản việc đưa học sinh đi bệnh viện, trao đổi với VietNamNet, ông Đỗ Văn Mỹ, Hiệu trưởng nhà trường cho biết: “Không biết video có bị cắt xén hay không, nhưng thời điểm đó chỉ có 2 cháu bị nhẹ, bà Huế muốn cho uống điện giải, theo dõi thêm, nếu vượt quá thẩm quyền nhân viên y tế mới đưa đi viện, chứ không phải cấm đưa các em đi”.
Còn về đề xuất tổ kiểm thực, theo ông Mỹ, cô Huế phản đối vì cho rằng chỉ cần có tổ bán trú là đủ, không cần thêm tổ kiểm thực. Thông tin “không ai được bước vào bếp ăn bán trú” cũng không chính xác, bà Huế chỉ yêu cầu ai muốn vào phải báo cáo để đảm bảo vệ sinh.
Sức khoẻ của các học sinh bị ngộ độc sau bữa sáng tại Trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học Kim Thủy đã tạm ổn. Ảnh: CTV
Ông Đặng Văn Dương, Chủ tịch xã Kim Ngân, cho biết xã đã huy động phương tiện đưa học sinh có dấu hiệu ngộ độc đi bệnh viện, đồng thời chỉ đạo cơ quan chuyên môn xác minh nguyên nhân, công an vào cuộc điều tra.
“Về việc xuất hiện clip cho rằng bà Huế ngăn không cho học sinh đi bệnh viện, cơ quan chức năng đang làm việc nên chưa khẳng định được”, ông Dương nói.
Ông Dương cho biết thêm, lâu nay xã nhận được nhiều đơn thư nặc danh tố cáo nhà trường và bà Huế. Xã đã lên kế hoạch thành lập đoàn kiểm tra ngay sau khi năm học mới bắt đầu, nhưng chưa kịp triển khai thì xảy ra vụ ngộ độc.
Như VietNamNet đã đưa tin, khoảng 8h sáng 26/9, sau bữa ăn sáng tại Trường Phổ thông Dân tộc bán trú Tiểu học Kim Thủy, nhiều học sinh xuất hiện triệu chứng đau bụng, nôn ói, tiêu chảy. Nhà trường sau đó phối hợp chính quyền và phụ huynh huy động xe đưa hơn 40 học sinh đến Bệnh viện Đa khoa khu vực Lệ Thủy để thăm khám, điều trị.
“5 năm rồi nhỉ?” – giọng nói trầm đục vang lên ngay phía sau lưng khiến tôi khựng lại, tim như ngừng đập.
Tôi không định ngẩng đầu, nhưng đôi giày da bóng loáng đã chặn ngay trước mặt, mùi nước hoa đắt tiền nồng nặc trong không gian nhỏ hẹp của thang máy. Tôi biết đó là ai – người đàn ông ở tầng 15, vị sếp khét tiếng với những lời đồn không mấy tốt đẹp. Người ta bảo ông ta từng ép nữ nhân viên nghỉ việc, rằng ánh mắt ông ta thường xuyên lướt trên cơ thể phụ nữ thay vì tập trung vào báo cáo. Tôi đã thề sẽ tránh xa.
Thế nhưng, câu nói “5 năm rồi nhỉ?” làm cả cơ thể tôi đông cứng. 5 năm trước… chính khoảng thời gian đó, tôi đã cố gắng chôn vùi trong trí nhớ một biến cố mà không bao giờ muốn nhắc lại.
Sáng nay, tôi chỉ định thay mẹ làm ca lau dọn. Mẹ bị ốm đột ngột, không thể xin nghỉ vì công việc hợp đồng thời vụ rất dễ bị thay thế. Tôi thương mẹ, nên lặng lẽ khoác lên mình bộ đồng phục rộng thùng thình, xách chiếc xô và cây lau nhà đi vào tòa cao ốc sang trọng. Ý nghĩ trong đầu chỉ là: làm nhanh, làm gọn, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tầng 15 – nơi có phòng họp lớn và văn phòng giám đốc – không nằm trong phạm vi công việc hôm nay. Nhưng tôi phải mang dụng cụ lên kho để cất, tình cờ đụng đúng giờ ông ta trở về.
Tôi cúi đầu, cố giữ khoảng cách, nhưng thang máy vốn chỉ có một. Cánh cửa đóng lại, không gian bỗng chật chội đến nghẹt thở.
“Cô làm ở đây từ khi nào?” – giọng ông ta vang lên, vừa tò mò vừa nửa cười nửa mỉa. “Dạ, tôi chỉ thay ca.” – Tôi trả lời nhỏ, cố né tránh ánh mắt. “Thay ca… nhưng gương mặt này thì tôi không thể nhầm. 5 năm rồi nhỉ?”
Tôi ngẩng lên trong sự sững sờ. Ánh mắt ông ta nhìn tôi không còn là sự lạ lẫm, mà như đã nhận ra từ lâu. Từng đường nét trên khuôn mặt tôi dường như bị soi chiếu, phơi bày.
Tôi lùi một bước, lưng dán chặt vào vách thang máy lạnh lẽo. Hàng loạt ký ức ùa về: tiếng cười khúc khích trong hành lang trường cũ, cái bóng xe hơi dừng lại trước cổng, và một ánh mắt từ ghế lái từng khiến tôi rùng mình. Tôi đã cố quên đi tất cả, tưởng rằng thời gian có thể chôn vùi.
Cửa thang máy mở ra, tôi lao vội như chạy trốn. Nhưng giọng ông ta còn đuổi theo sau lưng: “Đừng tránh mặt tôi, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Bước chân tôi run rẩy, tay siết chặt cây lau nhà đến mức đầu ngón trắng bệch. Trong đầu chỉ vang lên một câu hỏi: Tại sao sau từng ấy năm, ông ta vẫn nhớ rõ tôi?
Tôi không dám kể với mẹ. Bà vốn yếu, lại mang ơn vì được nhận vào làm lao công ở đây. Tôi càng không muốn bạn bè biết – họ sẽ hỏi tôi điều mà tôi không thể trả lời: năm đó, giữa tôi và người đàn ông này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng linh cảm mách bảo: cuộc đời yên ổn mà tôi chật vật xây dựng sắp bị cuốn vào vòng xoáy mới. Và vòng xoáy ấy bắt đầu từ chính câu nói: “5 năm rồi nhỉ?”
Tối hôm đó, tôi trằn trọc đến gần sáng. Câu nói của ông ta lặp đi lặp lại trong đầu như một chiếc kim đâm xoáy: “5 năm rồi nhỉ?” Tôi biết rõ, ông ta không nói vu vơ.
Năm ấy tôi 18 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba. Mẹ làm giúp việc cho một gia đình giàu có, còn tôi thỉnh thoảng phụ mẹ để kiếm thêm tiền nhập học đại học. Một buổi tối, trong lúc chờ mẹ dọn dẹp xong, tôi đứng dưới sân. Một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại. Người đàn ông bước ra, chính là ông ta – khi đó đã là giám đốc trẻ tuổi nổi danh trong giới bất động sản.
Ông ta nhìn tôi rất lâu, đến mức tôi khó chịu. Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi lạ, mời đến một “buổi phỏng vấn việc làm bán thời gian”. Lúc ấy tôi còn ngây thơ, nghĩ rằng đó là cơ hội. Nhưng khi tới nơi, căn phòng khách sạn yên tĩnh chỉ có mình ông ta.
Tôi còn nhớ rõ ánh mắt đầy tính toán ấy, câu nói gợi mở đầy ẩn ý. Tôi đã hoảng loạn bỏ chạy, cũng may có một nhân viên phục vụ xuất hiện kịp lúc. Ông ta không chạm được vào tôi, nhưng nỗi ám ảnh thì không bao giờ mất. Sau hôm đó, tôi cắt liên lạc, đổi số điện thoại, tập trung ôn thi và cố quên đi.
Suốt 5 năm, tôi tự nhủ có lẽ đó chỉ là một sự cố. Ông ta bận trăm công nghìn việc, chắc đã quên tôi từ lâu. Nhưng giờ đây, ông ta nhớ. Rõ ràng, rất rõ.
Mấy ngày tiếp theo, tôi làm việc trong trạng thái nơm nớp lo sợ. Bất cứ lúc nào nghe tiếng bước chân đàn ông vang trên hành lang, tôi cũng giật mình. Tôi tránh tuyệt đối tầng 15, nhưng ông ta lại chủ động xuất hiện. Có lần ông ta đứng ngay cửa phòng chứa dụng cụ, nhếch mép: “Cô vẫn chưa thay đổi gì nhiều. Đừng nghĩ tôi dễ bỏ qua như lần trước.”
Nỗi sợ ngày càng lớn. Tôi không dám kể với mẹ vì sợ bà mất việc. Cũng không thể kể với bạn bè, vì ai sẽ tin một lao công bị giám đốc nhắm tới?
Một buổi tối, khi gom rác ở tầng 10, tôi thấy trên bàn lễ tân một phong bì. Dòng chữ viết vội: “Gặp tôi, phòng 1505, 8 giờ tối mai. Nếu không, tôi sẽ tự đến tìm cô.”
Tay tôi run bần bật. Đêm ấy, tôi biết rằng mình không thể tiếp tục né tránh. Quá khứ đã gõ cửa, và tôi phải lựa chọn: chạy trốn mãi mãi, hay đối diện để chấm dứt ám ảnh 5 năm qua.
8 giờ tối hôm sau, tôi đứng trước cửa phòng 1505. Hành lang vắng lặng, ánh đèn vàng hắt xuống khiến bóng tôi dài ngoằng. Tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
Ông ta mở cửa, nụ cười thoáng trên môi. Phòng làm việc riêng rộng lớn, mùi rượu vang thoang thoảng. Ông ta ngồi xuống ghế, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện: “Ngồi đi. Tôi chờ cô lâu rồi.”
Tôi siết chặt hai bàn tay, không ngồi mà đứng thẳng: “Ông muốn gì?”
Ông ta nhướng mày: “Câu hỏi phải là: tại sao cô lại tránh tôi suốt 5 năm? Cô biết tôi có thể cho cô mọi thứ – tiền, sự nghiệp, cả một cuộc sống đủ đầy. Cô chỉ cần… ngoan ngoãn.”
Tôi thấy cổ họng nghẹn lại, nhưng lần này khác. Nỗi sợ bị dồn nén quá lâu chuyển thành sự tức giận. Tôi bật thốt: “Ông nghĩ tiền có thể mua được tất cả sao? Ông là kẻ khiến tôi mất ngủ suốt 5 năm. Ông biết tôi đã phải sống thế nào không?”
Ông ta im lặng vài giây, ánh mắt thoáng bất ngờ. Rồi ông ta cười nhạt: “Con gái à, cuộc đời vốn vậy. Người yếu thế phải biết nắm lấy cơ hội. Đừng tự biến mình thành kẻ đáng thương.”
Tôi run rẩy nhưng vẫn ngẩng cao đầu: “Nếu ông còn tiếp tục làm phiền, tôi sẽ báo công an. Tôi không phải cô bé 18 tuổi sợ hãi nữa.”
Không khí lặng đi. Ông ta gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ánh mắt lạnh hẳn: “Được thôi. Nhưng nhớ kỹ, công việc của mẹ cô… tôi chỉ cần một cuộc gọi là đủ.”
Đó chính là đòn cuối cùng, khiến tôi chết lặng. Ông ta không cần chạm vào tôi, chỉ cần dùng quyền lực để siết chặt gia đình tôi.
Tôi rời phòng với đôi chân nặng trĩu, nhưng trong đầu bùng lên một ý nghĩ: nếu tôi không đứng lên, mẹ sẽ mãi là con tốt để họ dẫm đạp.
Đêm đó, tôi quyết định viết đơn tố cáo, kèm theo những gì tôi nhớ được từ 5 năm trước. Tôi cũng tìm cách liên hệ nhân viên phục vụ từng giúp tôi hôm đó – người duy nhất có thể chứng thực.
Cuộc chiến này không dễ dàng, tôi biết. Nhưng tôi cũng hiểu: đã đến lúc phải thoát khỏi cái bóng của quá khứ, để không còn run sợ trước bất cứ kẻ nào nữa.
Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi nhắm mắt lại với niềm tin: sáng mai, mình sẽ không còn là kẻ trốn chạy.
TP Huế không nằm trong vùng tâm bão nhưng vẫn ghi nhận thiệt hại nặng do bão số 10; ở Quảng Trị, người dân ở đặc khu Cồn Cỏ được đưa vào hầm tránh bão.
Sóng biển dâng cao nhấn chìm bờ cát, nhiều nhà ở Huế bị gió bão thổi bay mái.
Mặc dù TP Huế không thuộc vùng tâm bão số 10 nhưng cơn bão quét qua vẫn gây thiệt hại tương đối nặng nề. Ghi nhận của PV Báo Điện tử VTC News tại bờ biển Thuận An (phường Thuận An, TP Huế) trưa 28/9, gió giật mạnh, nước biển dâng cao 3 – 4 mét.
Nước biển tràn vào khu vực hàng quán ven biển Thuận An, người dân phải dầm mưa lội nước để thu dọn tài sản, tránh thiệt hại.
Trưa 28/9, gió mạnh cuốn bay mái tôn lớn tại một công trình ven Quốc lộ 49 đoạn qua phường Thuận An (TP Huế) ra giữa đường, giật đứt cả dây điện. Thời điểm này đoạn đường có khá nhiều người qua lại. Rất may, tấm tôn không trúng người hoặc phương tiện nào. Trước đó, chính quyền TP Huế khuyến cáo người dân hạn chế ra đường tử 10 – 14h ngày 28/9.
Rất nhiều cây xanh bị gió bão quật gãy, đổ ra đường, công an phải bố trí lực lượng khẩn trương dọn dẹp để đảm bảo an toàn.
Một cây xanh nằm trên Quốc lộ 49 đoạn qua phường Thuận An (TP Huế) bị gió bão quật đổ.
Tại xã Phú Vang, chiều 27/9 và rạng sáng 28/9 liên tiếp xảy ra 2 trận lốc xoáy khiến 75 ngôi nhà, trường học bị tốc mái, hư hại.
Mái nhà của một gia đình TP Huế bị gió xoáy cuốn bay nằm vắt vẻo trên cột điện.
Mưa bão cũng khiến nhiều diện tích đất nông nghiệp của người dân xứ Huế bị ngập úng. Để giảm bớt thiệt hại, lực lượng Quân đội và Công an được huy động giúp nông dân thu hoạch lúa non.
Ở Quảng Trị, bão số 10 đang gây mưa to, gió lớn tại nhiều địa phương. Tại Km 293 Quốc lộ 14 đoạn qua thôn A Liêng, xã Tà Rụt, mưa bão gây sạt lở đất khiến giao thông ách tắc.
Mưa to gió lớn cũng khiến 2 chiếc tàu với 11 thuyền viên gặp nạn trong quá trình vào cảng Cửa Việt (Quảng Trị) tránh bão; 1 thuyền bị chìm, 1 thuyền vỡ mạn.
Đến nay, lực lượng chức năng cứu được 9/11 thuyền viên, đưa vào bờ để cứu chữa, chăm sóc. Địa phương đang tiếp tục huy động tối đa lực lượng, phương tiện cứu các thuyền viên còn lại.
Tại đặc khu Cồn Cỏ (Quảng Trị) đang có gió cấp 8-9, sóng biển cao hơn 1 mét. Để đảm bảo an toàn, lực lượng chức năng vận động, tuyên truyền (và cả cưởng chế nếu cần) để đưa hơn 230 người dân, công nhân… vào hầm tránh trú. Đồn Biên phòng đặc khu Cồn Cỏ duy trì trực 100% quân số, thành lập 3 tổ với 25 cán bộ chiến sĩ vừa tuyên truyền, vừa chằng chống, vừa sơ tán dân vào hầm tránh trú bão tập trung.
Tại Đông Hà (Quảng Trị) mưa lớn từ ngày 27/9 cũng gây ngập cục bộ tại nhiều tuyến đường.
“Ngày mai mẹ sẽ chuyển cho con 400 triệu, coi như của hồi môn, để vợ chồng con bớt gánh nặng trả góp căn nhà mới.” – Tôi đã nói với con gái như vậy trong buổi cơm tối. Cả nhà lúc ấy vỡ òa trong niềm vui, riêng con rể tôi lúng túng đứng dậy, rót thêm rượu, lí nhí cảm ơn.
Thật lòng mà nói, tôi chưa từng ưa thằng bé. Không phải nó xấu tính, nhưng cái dáng người gầy gò, khuôn mặt lúc nào cũng phờ phạc, đôi mắt buồn bã khiến tôi không thể tin rằng nó đủ sức lo cho con gái tôi một đời sung túc. Dù vậy, thấy con gái nhất quyết lấy, rồi nay đã mua được nhà trả góp, tôi cũng mềm lòng. 400 triệu – với tôi không phải nhỏ, nhưng vẫn trong khả năng. Chẳng người mẹ nào muốn nhìn con mình vất vả.
Buổi sáng hôm ấy, chúng tôi đến ngân hàng để làm thủ tục thanh toán đợt cuối, chuẩn bị nhận chìa khóa căn hộ. Con gái tôi mặc bộ váy công sở thanh lịch, gương mặt rạng rỡ. Nó liên tục nắm tay chồng, ánh mắt tràn đầy niềm tin. Tôi nhìn cảnh ấy, thở dài, nghĩ thầm: “Thôi thì mẹ sẽ vì con.”
Nhưng khi bước vào phòng giao dịch, tôi thoáng khựng lại. Con rể tôi – trong chiếc áo sơ mi trắng đã sờn cổ, nơi cánh tay còn lộ một vết rách nhỏ, đường chỉ bung ra, hở cả phần da tay. Tôi nhìn kỹ, thấy cái quần tây cũng bạc màu, giày thì mòn gót. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
“Thằng này nghèo đến mức không mua nổi một cái áo đàng hoàng để đi thanh toán mua nhà sao?” – tôi nghĩ. Hôm nay là ngày trọng đại của vợ chồng chúng nó, ít nhất cũng nên ăn mặc tử tế. Con gái tôi thì tươm tất, còn nó thì như kẻ vừa đi làm phụ hồ về.
Trong lúc nhân viên ngân hàng đưa hợp đồng, tôi vẫn bị ám ảnh bởi cái vết rách nơi khuỷu tay áo kia. Từng dòng chữ trên giấy tờ bỗng nhòe đi. Tôi chợt thấy trong lòng nặng trĩu: nếu một người đàn ông không đủ tự trọng để giữ hình ảnh trong những khoảnh khắc quan trọng, liệu nó có đủ bản lĩnh che chở cho con gái tôi cả đời?
Con gái quay sang tôi, thì thầm: – Mẹ, lát nữa mẹ chuyển khoản cho con nhé, cho kịp giờ nhận nhà.
Tôi bối rối, mím môi. Trong giây phút ấy, hình ảnh 20 năm đi làm, tích cóp từng đồng để có khoản tiết kiệm hiện ra. Tôi không tiếc tiền cho con, nhưng tôi sợ số tiền đó sẽ bị rơi vào một cuộc đời mòn mỏi, không có tương lai.
Khi nhân viên hỏi: – Gia đình mình đã chuẩn bị đủ số tiền thanh toán chưa ạ?
Tôi cất giọng bình thản, nhưng tim đập dồn dập: – Hiện tại tôi chỉ hỗ trợ trước một ít. 400 triệu, tôi sẽ tính lại sau.
Không khí trong phòng chợt lặng đi. Con gái tôi sững sờ nhìn tôi, đôi mắt ngấn nước. Con rể tôi khựng lại, rồi cúi gằm, bàn tay siết chặt lấy vạt áo rách.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết, mình vừa thay đổi vận mệnh của cả ba người.
Không khí trong phòng giao dịch trở nên nặng nề. Con gái tôi ngồi chết lặng, đôi môi run run như muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống. Nhân viên ngân hàng ngại ngùng đứng dậy, nói vài lời xoa dịu:
– Dạ, không sao ạ. Gia đình có thể sắp xếp lại, miễn là trước 5 giờ chiều nay hoàn tất là được.
Tôi gật đầu, cố giữ vẻ bình thản. Nhưng bàn tay con gái tôi đặt trên đùi khẽ run, còn con rể thì im lặng, cúi mặt nhìn tờ hợp đồng.
Ra khỏi ngân hàng, con gái tôi kéo tôi lại một góc, giọng nghẹn ngào: – Mẹ, sao mẹ lại thay đổi? Hôm qua mẹ đã hứa rồi… Bây giờ chúng con xoay xở sao kịp?
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế: – Con à, mẹ nghĩ lại rồi. Mua nhà là chuyện lớn, không thể vội vàng. Mẹ sợ cho con.
– Mẹ sợ cho con… hay mẹ sợ con rể của mẹ không đủ tốt? – Giọng nó lạc đi.
Tôi im lặng. Nó nói đúng. Trong mắt tôi, hình ảnh chiếc áo rách kia là minh chứng cho sự bất lực, nghèo khó, và cả sự buông xuôi. Làm sao một người đàn ông không lo nổi bộ đồ tươm tất cho ngày trọng đại lại có thể lo cho gia đình?
Con rể tôi lúc ấy vẫn đứng cách vài bước, không chen ngang. Nó chỉ lặng lẽ rút bao thuốc, rồi lại nhét vào túi vì nhớ ra trước mặt tôi. Khuôn mặt gầy gò, ánh mắt lặng như nước hồ chiều.
Con gái tôi quay sang chồng: – Anh nói gì đi chứ!
Nó ngẩng lên, giọng khàn khàn: – Mẹ lo cũng đúng. Anh không trách. Nhưng… em tin anh chứ?
Tôi chột dạ khi nghe câu ấy. Con gái tôi bặm môi, rồi bật khóc: – Em tin. Nhưng em cũng cần mẹ. Em không muốn ở giữa, không muốn ngày vui lại thành ngày ác mộng.
Câu nói ấy như mũi dao xoáy vào tim tôi. Tôi muốn an ủi, nhưng trong lòng lại dấy lên một sự bướng bỉnh: “Nó khóc bây giờ, nhưng sau này nếu khổ, chẳng phải nó sẽ trách mẹ không ngăn cản sao?”
Trên đường về, cả ba người ngồi trên taxi mà không ai nói với ai câu nào. Tôi ngồi trước, nhìn ra cửa kính, còn con gái và chồng nó ngồi sau, tay vẫn nắm lấy nhau. Thỉnh thoảng tôi thấy qua gương, con rể khẽ kéo tay áo để che vết rách, như thể sợ tôi nhìn thấy thêm một lần nữa.
Buổi tối hôm đó, con gái không ăn cơm, đóng cửa phòng im lìm. Con rể về muộn, có lẽ đi chạy vạy tiền bạc. Tôi ngồi một mình trong phòng khách, bật tivi mà chẳng nghe thấy gì. Trong đầu chỉ văng vẳng tiếng con gái: “Mẹ hứa rồi…”
Tôi biết mình vừa phá vỡ một lời hứa quan trọng, mà niềm tin đôi khi còn quý hơn tiền bạc. Nhưng giữa lý trí và tình mẫu tử, tôi hoang mang. Tôi thấy lo lắng cho tương lai con, song cũng thấy áy náy vì đã làm tổn thương nó.
Đêm xuống, con rể bước vào nhà, mồ hôi nhễ nhại, tay cầm tập giấy tờ. Nó ngồi xuống trước mặt tôi, giọng trầm nhưng kiên định: – Con đã mượn được bạn. Tạm thời đủ đóng đợt này. Con cảm ơn mẹ vì đã nghĩ cho tụi con. Nhưng mẹ ơi… con hứa với mẹ, con sẽ không để vợ con khổ. Con chỉ xin mẹ một điều – đừng bao giờ làm con gái mẹ mất niềm tin vào chồng nó.
Tôi sững người. Lần đầu tiên, tôi thấy trong mắt nó không còn sự yếu đuối mà là một sự quyết tâm lạ lùng.
Sau cuộc trò chuyện đêm đó, tôi mất ngủ. Lời con rể vẫn vang trong đầu: “Đừng bao giờ làm con gái mẹ mất niềm tin vào chồng nó.” Tôi biết nó nói thật lòng. Nhưng niềm tin có đủ để trả những khoản vay dài hạn, để lo một mái ấm ổn định hay không? Tôi vẫn chưa chắc.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, định xuống bếp thì nghe tiếng con gái trong phòng. Nó đang nói điện thoại, giọng nghẹn ngào: – Vâng, chị cho em khất thêm ít ngày. Em sẽ xoay đủ, em hứa…
Tôi khựng lại. Con bé chưa bao giờ phải hạ mình như thế. Tôi nghe tiếng nó lau nước mắt, rồi cố gượng cười khi thấy tôi: – Con chào mẹ.
Ánh mắt đỏ hoe ấy khiến tôi nhói lòng. Tôi muốn nói “Đưa mẹ lo cho”, nhưng cổ họng nghẹn lại. Tôi sợ nếu tôi mềm lòng bây giờ, sau này nó sẽ khổ hơn.
Chiều hôm đó, con rể về nhà với đôi bàn tay trầy xước. Nó vừa nhận thêm việc bốc vác ở công trình để kiếm tiền nhanh. Thấy nó thấm mệt, mồ hôi lấm tấm, tôi vừa thương vừa giận. Thương vì nó chịu khó, giận vì nó để vợ phải gánh cùng.
Con gái tôi chạy ra, ôm lấy chồng, thì thào: – Anh đừng làm thế, sức khỏe anh…
Tôi đứng ngoài nhìn, thấy rõ tình yêu của nó dành cho chồng. Nhưng chính điều đó lại khiến tôi hoang mang: Liệu tình yêu có đủ mạnh để chống chọi những khó khăn cơm áo gạo tiền?
Những ngày sau, căn nhà nhỏ của tôi nặng nề như có đá đè. Con gái ít nói chuyện với tôi, luôn tránh ánh mắt mẹ. Con rể vẫn giữ lễ phép, vẫn dọn dẹp, vẫn phụ việc nhà, nhưng khoảng cách vô hình càng lúc càng lớn.
Một buổi tối, tôi gọi con gái vào phòng, cố gắng giải thích: – Con à, mẹ không phải tiếc tiền. Nhưng mẹ muốn thử xem chồng con có bản lĩnh không. Nếu một chút khó khăn mà nó gục ngã, thì cả đời con sẽ thế nào?
Con gái nhìn tôi, nước mắt tràn ra: – Mẹ ơi, mẹ có bao giờ nghĩ rằng chính sự nghi ngờ của mẹ mới khiến con khổ nhất không? Chúng con có thể nghèo, có thể thiếu, nhưng con chỉ cần mẹ tin con chọn đúng người. Con cần mẹ đứng sau lưng, chứ không phải kéo con lại.
Tôi chết lặng. Lần đầu tiên con bé dám nói thẳng với tôi như thế. Tôi chợt nhận ra, có lẽ mình đã quá áp đặt, dùng ánh mắt của một người từng trải để soi xét, mà quên rằng hạnh phúc đôi khi không cần phải đủ đầy mới trọn vẹn.
Vài tuần sau, vợ chồng nó cũng nhận được nhà. Dĩ nhiên, không có 400 triệu của tôi, chúng nó phải vay mượn bạn bè, phải làm thêm giờ, phải chắt bóp từng đồng. Tôi ghé qua thăm, căn hộ còn trống trơn, chỉ có bộ bàn ghế cũ và chiếc giường đơn sơ. Thế nhưng, ánh mắt con gái tôi rạng rỡ khi khoe: – Mẹ xem, đây là phòng khách tụi con. Còn kia là góc bếp, mai tụi con sẽ mua thêm cái bếp điện. Chưa đủ tiện nghi nhưng là nhà của tụi con, mẹ ạ.
Tôi nhìn quanh, căn nhà mới còn mùi sơn, tường trắng, ánh sáng chan hòa. Con rể tôi đứng bên cạnh, vẫn là dáng gầy gò ấy, nhưng nụ cười hiền và ánh mắt quyết tâm đã khác. Nó chìa tay ra với tôi: – Mẹ, con biết con chưa làm được nhiều. Nhưng con hứa, từng viên gạch, từng món đồ trong căn nhà này, con sẽ cùng vợ con vun vén. Mong mẹ tin tụi con.
Tôi nắm lấy bàn tay chai sạn ấy, lần đầu tiên thấy lòng nhẹ nhõm. Có lẽ tôi đã sai khi đánh giá con người qua một chiếc áo rách. Thứ nó có – là ý chí, là tình yêu dành cho con gái tôi. Và có lẽ, đó mới là điều con tôi cần nhất.
Tối hôm đó, tôi lặng lẽ chuyển cho con 200 triệu, kèm một tin nhắn: “Đây là món quà để tụi con trang trí căn nhà mới. Phần còn lại, mẹ muốn con rể con dùng chính sức lực để chứng minh.”
Con gái gọi điện khóc nấc, còn tôi chỉ mỉm cười. Tôi biết, tôi vẫn chưa thể buông hết, nhưng ít nhất, tôi đã học cách tin tưởng.
Sáng ngày 28/9, thi thể chị D.T.H (quê xã Quảng Ninh, Thanh Hoá) – nạn nhân mất tích do bị dòng nước lũ cuốn trôi đã được tìm thấy.
Chia sẻ với chúng tôi vào sáng ngày 28/9, đội Xe 0 Đồng Tỉnh Thừa Thiên Huế cho biết đã tìm thấy thi thể chị D.T.H (quê xã Quảng Ninh, Thanh Hoá) – nạn nhân mất tích do bị dòng nước lũ cuốn trôi tại đường Nguyễn Hữu Cảnh, TP Huế.
Theo đội chia sẻ, vợ chồng chị H. rời quê Thanh Hoá vào Huế mưu sinh bằng nghề dán màn hình điện thoại dạo. Trưa chiều ngày 27/9 trên đường đi bộ cùng chồng là anh N.H.D (40 tuổi) ra bến xe để về quê, chị H. không may trượt chân và bị dòng nước lũ cuốn đi.
Nạn nhân đã được tìm thấy (Ảnh: Đội Xe 0 Đồng Tỉnh Thừa Thiên Huế)
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến anh H. không kịp ứng cứu. Đến khoảng 18 giờ, anh mới liên hệ được với cơ quan chức năng để trình báo. Trong clip được người dân ghi lại, anh H. bật khóc nghẹn ngào: “Em bơi được vô đây còn vợ em trôi mất rồi”.
Được biết, ngay sau khi nhận tin báo, Phòng Cảnh sát PCCC và CNCH Công an TP Huế đã phối hợp với Công an phường An Cựu cùng lực lượng tại chỗ triển khai tìm kiếm nạn nhân mất tích. Tuy nhiên, do mưa lớn liên tục và nước lũ dâng cao khiến công tác cứu hộ gặp nhiều khó khăn.
Hình ảnh người chồng bật khóc khiến nhiều người xót xa
Sáng 28/9, Ban Chỉ huy phòng thủ dân sự thành phố Huế phát đi công văn cảnh báo hạn chế ra đường khi gió lớn trong bão Bualoi (bão số 10) chuẩn bị đổ bộ.
Theo cơ quan chức năng, do ảnh hưởng của bão Bualoi, vùng ven biển thành phố Huế có gió mạnh cấp 6-7, giật cấp 8-9; sâu trong đất liền có gió cấp 5, giật cấp 6-7, mưa to, đến rất to.
Đặc biệt, người dân tại các xã, phường ven biển, gồm: Chân Mây – Lăng Cô, Phú Lộc, Vinh Lộc, Phú Vinh, Thuận An, Phong Quảng, Phong Phú, nguy cơ ảnh hưởng đến an toàn tính mạng và tài sản khi bão đổ bộ.
Do đó, Ban Chỉ huy phòng thủ dân sự thành phố yêu cầu người dân hạn chế ra đường trong khoảng thời gian 10h-14h ngày 28/9 (trừ các lực lượng làm nhiệm vụ và các trường hợp đặc biệt) cho đến khi có thông báo mới.
Cơ quan chức năng TP Hà Nội đang xác minh kẻ đi xe máy không đội mũ bảo hiểm, cố tình “húc” vào xe máy của một phụ nữ mặc quân phục đang dừng đèn đỏ.
Video clip ghi lại cảnh người đàn ông có hành vi thiếu văn hóa khi húc vào xe máy người phụ nữ đang dừng đèn đỏ sát lề đường.
Trả lời phóng viên Báo Điện tử VTC News, lãnh đạo Đội Cảnh sát giao thông số 7 Công an TP Hà Nội cho biết, đơn vị đã tiếp nhận thông tin vụ việc liên quan một người đàn ông đi xe máy không đội mũ bảo hiểm, có hành vi húc vào xe máy của người phụ nữ mặc quân phục đang dừng chờ đèn đỏ tại ngã tư Ngô Thì Nhậm – Nguyễn Viết Xuân (quận Hà Đông cũ).
“Chúng tôi đang tập trung xác minh đối tượng vi phạm, khi có kết quả cụ thể sẽ thông tin đến cơ quan báo chí”, vị lãnh đạo Đội Cảnh sát giao thông số 7 cho hay.
Trước đó vào ngày 26/9, trên mạng xã hội lan truyền đoạn video clip ghi lại cảnh một người đàn ông đi xe máy mang biển số 29T1 – 09670 không đội mũ bảo hiểm, bấm còi inh ỏi với thái độ “hổ báo”, côn đồ, thiếu văn hóa khi tham gia giao thông.
Người đàn ông đi xe máy không đội mũ bảo hiểm giơ chân định đạp vào xe máy người phụ nữ mặc quân phục tại ngã tư Ngô Thì Nhậm – Nguyễn Viết Xuân, TP Hà Nội.
Sự việc được cho là xảy ra lúc 16h41 ngày 26/9, khi người đàn ông “hổ báo” đến ngã tư Ngô Thì Nhậm – Nguyễn Viết Xuân (quận Hà Đông cũ, TP Hà Nội) đã cố tình cho xe húc vào phần đuôi xe máy của một người phụ nữ mặc quân phục đang ở sát lề đường dừng đèn đỏ. Sau đó, kẻ này còn tiếp tục giơ chân với ý định đạp vào xe máy của người phụ nữ.
Sau khi đoạn video được chia sẻ, nhiều người bày tỏ thái độ bức xúc, phẫn nộ trước hành vi thiếu văn hóa của người đàn ông và đề nghị cơ quan chức năng vào cuộc, xử lý.
Hàng trăm hụi viên từ khắp nơi kéo đến nhà bà chủ hụi ở TP.HCM. Người góp vài trăm triệu, kẻ bỏ cả chục tỷ đồng, nay chỉ biết “ăn dầm nằm dề” trước cửa mong lấy lại tiền.
Chủ hụi nắm nhiều dây hụi lập trên mạng, có những người góp đến hàng chục tỷ đồng
Theo thông tin từ Vietnamnet, ngày 26/9, Công an xã Xuân Thới Sơn (TPHCM) đã báo cáo Công an TPHCM những thông tin ban đầu liên quan vụ vỡ hụi hàng trăm tỷ đồng. Hiện công an xã phối hợp cùng các lực lượng của UBND xã để ổn định tình hình và mời những người liên quan đến làm việc, lập hồ sơ.
Nhiều người ở khắp nơi kéo đến nhà bà Nguyễn Thị Mỹ D. ở xã xuân Thới Sơn để đòi tiền. Ảnh: Tuấn Kiệt
Theo thông tin ban đầu, nhiều người dân đã kéo đến một căn nhà trên đường Xuân Thới 14, xã Xuân Thới Sơn để gặp bà Nguyễn Thị Mỹ D. đòi tiền do đã góp hụi cho bà này.
Một số người có mặt cho biết, nhiều tháng nay bà D. lập các nhóm trên mạng xã hội để tổ chức các dây hụi, hứa hẹn lãi suất 10%. Người tham gia chủ yếu đến từ nhiều tỉnh, thành miền Tây, phần lớn không quen biết nhau.
Vài ngày gần đây, bà D. không còn gom hụi như trước mà im lặng bất thường. Một số người liên hệ được thì bà viện cớ bị bệnh, không đưa ra lời giải thích rõ ràng. Trước tình hình đó, các hụi viên đã rủ nhau đến nhà bà D. để chất vấn và đòi lại tiền.
Bà N. – một hụi viên tìm đến nhà bà D. – cho biết, gần nửa năm qua đã góp khoảng 1,2 tỷ đồng nhưng chưa từng được hốt hụi hay nhận lãi như cam kết. Khi nghe tin bà D. vỡ hụi, bà tìm đến để đòi lại tiền.
Theo bà N., có rất nhiều dây hụi do bà D. lập trên mạng xã hội, trong đó có người góp đến hàng chục tỷ đồng. Nhiều người cho rằng tổng số tiền bà D. không còn khả năng chi trả có thể lên tới hơn 200 tỷ đồng.
Khi công an địa phương đến ghi nhận sự việc, bà D. vẫn có mặt tại nhà và cho biết sẽ tính toán để giải quyết với các hụi viên. Sau đó, cơ quan chức năng đã mời bà về trụ sở để làm việc.
Gần 200 hụi viên “ăn dầm nằm dề, nằm lăn lóc” suốt 3 ngày
Trao đổi với báo Dân Việt, chị T, một trong những hụi viên bị ảnh hưởng nặng nề, kể lại chi tiết về khoảnh khắc sự việc vỡ lở. Chị cho biết đã mất hơn 1,5 tỷ đồng sau khi đã góp tổng cộng 4 tỷ đồng và rút ra được 2,5 tỷ. Chị T tham gia dây hụi này từ tháng 2/2025.
Ảnh: Dân Việt
Điều đáng nói, vụ việc không được chính chủ hụi thông báo mà từ một tin đồn rò rỉ vào khuya ngày 23/9.
“Ngày cuối cùng (trước khi vỡ hụi), bà Dung còn kêu tôi chuyển 400 triệu đồng, tôi vẫn chuyển. Sau đó, có thông tin rò rỉ là chồng của bà gọi điện cho một người từng bể hụi, hỏi cách xử lý khủng hoảng. Lúc đó, nguyên đám hụi viên chúng tôi vẫn chưa biết gì.
Thông tin sau đó được báo lại cho một hụi viên. Cả nhóm mới tá hỏa, đặc biệt khi bà Dung lấy lý do bị bệnh để không giao hụi, không làm việc trong hai ngày liên tiếp, từ đó xác nhận nghi ngờ về việc vỡ hụi”, chị T kể lại.
Ngay sau khi phát hiện, nhóm của chị T cùng nhiều hụi viên khác đã kéo đến nhà bà Dung suốt ba ngày liên tục. Trong ba ngày, chị T cùng cả nhóm hụi viên gần 200 người ‘ăn dầm nằm dề, nằm lăn lóc’ ở đó để van xin bà Dung trả tiền nhưng bà không trả.
Tại nhà bà Dung, mọi người kêu bà Dung trình tài khoản, tài sản, bán ra chia đều cho mọi người một ít trước để xoay xở chứ không có đòi tiền một lúc. Tuy nhiên, theo chị T, chủ hụi không hề hợp tác, thậm chí còn đưa ra một tài khoản ảo với số dư ít ỏi và nói đó là tiền người khác chuyển nhầm.
Theo ước tính ban đầu từ nhóm của chị T (khoảng 200 người), số tiền bà Dung đang nợ đã lên tới hơn 260 tỷ đồng.
“Một người ít nhất là 1 tỷ, có người tới mười mấy tỷ. Đây mới chỉ là con số của một nhóm hụi lớn. Trên thực tế, chủ hụi còn rất nhiều dây hụi, nhóm hụi khác,” chị T cho biết.
Vẫn theo chị T, rất nhiều người ở các tỉnh miền Tây cũng bị ảnh hưởng, người góp 500, 700 triệu. Khi phát hiện, họ khóc lóc nói bây giờ không biết cách nào để đòi. Số tiền thực tế có lẽ còn lớn hơn con số 260 tỷ.