Home Blog Page 54

Từ ngày 1/7: Chính thức gia đình có 5 người trở lên sẽ được cấp BHYT miễn phí, cụ thể ra sao?

Từ ngày 1/7/2025 mức đóng BHYT theo hộ gia đình có sự điều chỉnh như sau:

Bảo hiểm y tế là gì?

Bảo hiểm y tế (BHYT) là một hình thức bảo hiểm xã hội, trong đó người tham gia đóng phí để được chi trả một phần hoặc toàn bộ chi phí khám chữa bệnh, thuốc men, và các dịch vụ y tế khác tại các cơ sở y tế được chỉ định. Ở Việt Nam, BHYT do Nhà nước tổ chức nhằm đảm bảo quyền lợi chăm sóc sức khỏe cho người dân, giảm gánh nặng tài chính khi ốm đau.

Đặc điểm chính: Người tham gia đóng phí định kỳ (hoặc được Nhà nước hỗ trợ). Khi sử dụng dịch vụ y tế, BHYT chi trả theo mức hưởng quy định (thường 80-100% tùy trường hợp).

Áp dụng tại các bệnh viện, phòng khám trong hệ thống BHYT.

Lợi ích khi tham gia BHYT: Giảm chi phí khám chữa bệnh.Khuyến khích chăm sóc sức khỏe định kỳ. Hỗ trợ người có thu nhập thấp tiếp cận dịch vụ y tế.

Từ 1/7/2025 tham gia BHYT hộ gia đình thay đổi như thế nào?
Từ 1/7/2025 tham gia BHYT hộ gia đình thay đổi như thế nào?

Mức đóng BHYT theo hộ gia đình từ ngày 1/7/2025

Theo Khoản 11 Điều 1 Luật BHYT sửa đổi năm 2024, từ ngày 1/7/2025, mức đóng BHYT theo diện hộ gia đình sẽ được điều chỉnh, tối đa bằng 6% mức tham chiếu.

Mức tham chiếu là số tiền do Chính phủ quy định, dùng để tính mức đóng và mức hưởng BHYT cho một số trường hợp. Theo Nghị quyết 159/2024/QH15, mức tham chiếu năm 2025 là 2.340.000 đồng/tháng.

Từ ngày 1/7/2025, mức tham chiếu này sẽ thay thế mức lương cơ sở hiện hành. Mức đóng BHYT hộ gia đình được giảm dần theo số thành viên tham gia, cụ thể:

Người thứ nhất: Đóng tối đa 6% mức tham chiếu, tương đương 1.684.800 đồng/năm.Người thứ hai: Đóng 70% mức người thứ nhất, tức 1.179.360 đồng/năm.Người thứ ba: Đóng 60% mức người thứ nhất, tức 1.010.800 đồng/năm.Người thứ tư: Đóng 50% mức người thứ nhất, tức 842.400 đồng/năm.

Từ người thứ năm trở đi: Đóng 40% mức người thứ nhất, tức 673.920 đồng/năm.Bảng mức đóng BHYT hộ gia đình từ 1/7/2025:

Mức phí mới khi tham gia BHYT theo hộ gia đình từ ngày 1/7/2025
Mức phí mới khi tham gia BHYT theo hộ gia đình từ ngày 1/7/2025

Thành viên hộ gia đình

Mức đóng/tháng Mức đóng/nămNgười thứ 1 140.400 đồng 1.684.800 đồng

Người thứ 2 98.280 đồng 1.179.360 đồng

Người thứ 3 84.240 đồng 1.010.800 đồng

Người thứ 4 70.200 đồng 842.400 đồng

Từ người thứ 5 trở đi 56.160 đồng 673.920 đồng

Kết luận chung: Như vậy, mức đóng BHYT hộ gia đình từ 1/7/2025 dao động từ 56.160 đồng/tháng (thấp nhất) đến 140.400 đồng/tháng (cao nhất). Thông tin từ thành viên thứ 5 trong gia đình trở đi được tham gia BHYT miễn phí là thông tin sai sự thật người dân nên lưu ý.

Theo Quyết định 490/QĐ-BHXH ban hành ngày 1/4/2023, đối tượng tham gia BHYT hộ gia đình không còn giới hạn trong sổ hộ khẩu hoặc sổ tạm trú. Thay vào đó, đối tượng bao gồm tất cả thành viên thuộc hộ gia đình, trừ những người đã tham gia BHYT theo các nhóm đối tượng khác.

12 loại thực phẩm chức năng đông y d;ỏm bị công an phát hiện

Công an tỉnh Thanh Hóa đang tạm giữ hơn 34.700 hộp thuốc đông y gia truyền để làm rõ hành vi sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm đối với Hoàng Thị Ngọc, Giám đốc Công ty TNHH sản xuất tân thảo dược Nam Hoa.

Ngày 5.6, Công an tỉnh Thanh Hóa thông tin, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Thanh Hóa vừa quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can, áp dụng biện pháp ngăn chặn cấm đi khỏi nơi cư trú đối với Hoàng Thị Ngọc (37 tuổi, ngụ P.Bồ Đề, Q.Long Biên, Hà Nội), Giám đốc Công ty TNHH sản xuất tân thảo dược Nam Hoa, để điều tra về hành vi sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm.

Khởi tố Giám đốc Công ty TNHH sản xuất tân thảo dược Nam Hoa- Ảnh 1.

Một số sản phẩm Công an Thanh Hóa thu giữ

Theo kết quả điều tra ban đầu của Phòng Cảnh sát kinh tế Công an tỉnh Thanh Hóa, năm 2020, bà Nguyễn Thị Hợi (42 tuổi, ngụ xã Ea BHốk, H.Cư Kuin, Đắk Lắk), Giám đốc Công ty TNHH Trần Kim Huyền, thông qua mạng xã hội đã liên hệ với Hoàng Thị Ngọc (Ngọc rao bán các loại thuốc gia truyền của người dân tộc Dao do bà Triệu Thị Hòa, ngụ xã Yên Sơn, H.Bà Vì, Hà Nội làm từ các loại cây thuốc) để mua lại thuốc về bán kiếm lời.

Khi mua thuốc về để bán lại cho người dân, do mẫu mã thuốc chưa bắt mắt nên Ngọc đã thống nhất với bà Hợi để thiết kế lại bao bì đựng thuốc, tự làm công thức thuốc (Ngọc có học chuyên ngành về y học cổ truyền), mua các giấy tờ chứng nhận kết quả kiểm nghiệm rồi tự công bố sản phẩm, và nộp hồ sơ tại Ban quản lý an toàn thực phẩm tỉnh Bắc Ninh để đưa 12 sản phẩm ra thị trường bán.

Các sản phẩm được Ngọc đưa ra thị trường gồm: Thảo mộc kháng sinh TKH, Thanh huyết đan, Ngọc mẫu hoàng cung, Vương thọ đan, Vương đường huyết đan, Trinh nữ hoàng cung, Nam vương TKH, Anti gout TKH, Cao trĩ sâm đỏ (dạng viên đặt và dạng kem bôi), Thảo mộc giảm cân TKH, Thảo mộc tăng cân TKH và An cốt vương TKH.

Công an kiểm tra, thu giũ lô thực phẩm chức năng giả. Ảnh: Lam Sơn

Sau khi lên công thức và làm ra 12 sản phẩm trên, Ngọc bán lại thuốc đã thành phẩm (chưa đóng gói) cho Nguyễn Thị Hợi với giá từ 200.000 – 750.000 đồng/kg để Hợi đóng gói phân phối ra thị trường.

Trong các đại lý phân phối các loại thuốc trên có đại lý của Nguyễn Thị Hằng (45 tuổi, ngụ P.Thượng Thanh, Q.Long Biên, Hà Nội) – đại lý phân phối các sản phẩm của Công ty TNHH Trần Kim Huyền.

Qua khám xét nơi ở và nơi làm việc của Hoàng Thị Ngọc và một số người liên quan, Công an tỉnh Thanh Hóa đã thu giữ hơn 34.700 hộp thuốc của 12 loại thuốc đông y nêu trên.

Tiến hành giám định các mẫu thuốc kết quả bước đầu không phát hiện chất cấm sử dụng; chỉ tiêu về dược liệu âm tính – không phát hiện các thành phần hóa học chính, đặc trưng có trong dược liệu.

Công an tỉnh Thanh Hóa cho biết vụ án đang được mở rộng điều tra.

B;é g;ái xin vào bệnh viện để gặp bố lần cuối, y tá hỏi bố em là ai thì ch/ết l;ặng…

Chiều mưa nặng hạt ở Sài Gòn. Những giọt nước trượt dài trên kính cửa xe buýt, phản chiếu ánh đèn vàng mờ nhòe. Một bé gái khoảng 10 tuổi, tóc buộc gọn, chiếc áo đồng phục đã sờn cổ, đứng lặng trước cổng bệnh viện Nhân Dân Gia Định. Trong tay em là một bức ảnh đã ố màu — người đàn ông trong ảnh cười hiền lành, bế em trên tay khi em còn bé xíu.

Em ngước nhìn tòa nhà lớn phía trước. Lấy hết can đảm, em bước vào. Đến quầy lễ tân, giọng em run run:

– Cô ơi… cho con hỏi… ba con đang nằm ở đây. Ba tên là Nguyễn Văn Hùng, phòng cấp cứu.

Y tá nhìn em, hơi ngạc nhiên.

– Con nói ba con là ông Hùng? Ông ấy đang trong phòng ICU, người nhà đã vào hết rồi.

– Con… là con gái của ba. Con muốn gặp ba lần cuối… – giọng em nghẹn lại.

Người y tá chết lặng vài giây. Vì bà biết rõ: người nhà đang ở trong đó là vợ chính thức của ông Hùng, bà Thủy, và con trai lớn của họ.

Nguyễn Văn Hùng, 58 tuổi, là một giám đốc chi nhánh ngân hàng đã nghỉ hưu sớm do bệnh tim. Ông sống cùng vợ – bà Thủy – và con trai học đại học. Gia đình ông thuộc dạng trung lưu khá giả ở quận Bình Thạnh.

Ít ai biết rằng 11 năm trước, bà giúp việc tên Lan từng sống trong căn nhà này suốt hơn hai năm. Cô gái trẻ người miền Tây, ít nói và siêng năng. Sau một thời gian, bà Thủy bắt đầu nghi ngờ vì thấy ánh mắt của chồng mình mỗi khi nhìn Lan — ánh mắt không đơn thuần là của người chủ dành cho người làm.

Một ngày, Lan âm thầm rời khỏi căn nhà mà không báo trước. Chẳng ai rõ lý do. Cũng từ đó, bà Thủy cấm mọi người trong nhà nhắc đến Lan nữa.

Lan trở về quê, sinh con trong âm thầm. Đứa trẻ ấy chính là Mai — bé gái đang đứng ở bệnh viện hôm nay.

Khi biết tin ông Hùng nhập viện do nhồi máu cơ tim, Lan đã khóc suốt đêm. Dù ông không hứa hẹn gì, nhưng với bà, ông là mối tình đầu — và có lẽ là duy nhất. Cô biết Mai luôn mong có một lần được gặp người cha mà mình chỉ thấy qua những bức ảnh cũ mẹ cất kỹ.

Vì vậy, sáng hôm đó, Lan đưa con lên Sài Gòn. Đứng trước bệnh viện, Lan nói với con:

– Con vào một mình thôi. Ba… có vợ, có gia đình. Mẹ không thể xuất hiện. Nhưng nếu ba còn tỉnh, con hãy nói với ba… mẹ không hận gì cả.

Mai gật đầu, nắm chặt bức ảnh cũ và một lá thư mẹ viết tay.

Y tá sau phút bối rối đã dẫn Mai lên tầng 4 – nơi ông Hùng đang nằm. Nhưng trước khi bé bước vào, bà Thủy – vợ ông Hùng – vừa từ trong phòng đi ra.

– Bé là ai? – bà hỏi, giọng gắt gỏng.

Mai cúi đầu.

– Con là Mai… Con… là con gái của ba Hùng.

Bà Thủy sững sờ. Những ký ức cũ hiện về. Cái tên “Lan” như nhát dao khứa vào tự ái bà suốt bao năm. Bà nghiến răng:

– Con Lan sai khiến mày đến đây à? Con nít không nên xía vào chuyện người lớn.

Mai nghẹn ngào:

– Con chỉ muốn gặp ba lần cuối thôi ạ. Ba có phải là người trong hình này không? – Em chìa ra bức ảnh cũ.

Bà Thủy liếc nhìn, ánh mắt bối rối pha chút sợ hãi. Đúng là chồng mình, và cô giúp việc cũ.

Đúng lúc đó, bác sĩ chạy ra:

– Người nhà ông Hùng đâu? Ông ấy tỉnh lại vài phút, nhưng có thể không kéo dài lâu…

Cả bà Thủy và Mai đều sững lại.

Không ai nói gì.

Rồi một tiếng nói nhỏ vang lên:

– Cho con vào… làm ơn…

Bác sĩ nhìn sang y tá, rồi khẽ gật đầu.

Mai bước vào, mắt rưng rưng.

Căn phòng ICU lạnh lẽo, máy móc kêu nhè nhẹ. Ông Hùng nằm đó, mắt khẽ mở. Khi nhìn thấy Mai, ông khẽ nheo mắt, như cố nhớ điều gì đó.

Mai cầm lấy tay ông:

– Ba ơi… Con là Mai… con của ba và mẹ Lan… Con tới để gặp ba lần cuối.

Nét mặt ông Hùng run lên, hai hàng nước mắt trào ra nơi khóe mắt.

Bàn tay ông yếu ớt nắm tay em. Môi ông mấp máy: “Mai… tha cho ba…”

Mai lấy ra lá thư mẹ em viết, đặt vào tay ông:

– Mẹ con nói mẹ không giận ba đâu. Mẹ chỉ mong ba bình an…

Một giọt nước mắt lăn dài trên má người đàn ông đang hấp hối.

Ngoài cửa phòng, bà Thủy đứng chết trân, đôi tay siết chặt. Còn người y tá – người đầu tiên nghe bé gái nói “ba con nằm ở đây” – giờ đã hiểu rõ, có những sự thật dù cố che giấu vẫn sẽ trồi lên, như vết dầu loang…

Ba tiếng “tít” ngắn, rồi một tiếng dài kéo lê trong không gian. Màn hình nhịp tim chuyển thành đường thẳng. Ông Nguyễn Văn Hùng – người đàn ông đã mang trong mình hai thế giới, hai gia đình – đã trút hơi thở cuối cùng.

Bé Mai bật khóc nức nở, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt bàn tay lạnh dần của người cha mà em mới được gặp đúng… ba phút cuối đời.

Bác sĩ khẽ lắc đầu. Y tá kéo nhẹ rèm lại, để cho người thân có giây phút riêng.

Bà Thủy bước vào, ánh mắt khó đọc. Bà đứng nhìn chồng mình, rồi quay sang Mai:

– Mẹ con đâu?

Mai cúi đầu:

– Mẹ đang ở dưới cổng… Mẹ bảo con vào một mình.

Một lát sau, bà Thủy quay sang y tá, lạnh lùng:

– Gọi bảo vệ. Đưa hai mẹ con cô ta ra khỏi bệnh viện. Đây không phải người nhà hợp pháp.

Mai bàng hoàng, giọng thảng thốt:

– Con chỉ muốn gặp ba lần cuối thôi mà…

Bà Thủy không trả lời, chỉ đứng lặng, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe. Có lẽ, trong lòng bà cũng đang gào thét — vì giận, vì ghen, hay vì hối hận, không ai biết được.

Trong túi áo ông Hùng, bác sĩ tìm thấy một bức thư tay — lá thư mà bé Mai đã để lại. Bức thư ngắn, viết bằng nét chữ tròn trịa của một người phụ nữ từng chịu nhiều đau khổ:

“Anh Hùng,

Nếu anh đọc được lá thư này, có lẽ em không còn cơ hội gặp lại anh lần nào nữa.

Em không trách anh. Mười năm qua, em chưa từng trách. Em biết anh bị kẹt giữa bổn phận và tình cảm. Em không mong anh rời bỏ gia đình. Em chỉ mong anh biết rằng: em chưa bao giờ ân hận vì có Mai.

Mai là con gái của anh. Nó ngoan, nó học giỏi, và nó luôn hỏi em về ba. Em đã không trả lời được nhiều… nhưng nó vẫn tin, ba là người tốt.

Em chỉ mong một điều: nếu anh còn sống, xin hãy nhận con. Nếu không… xin hãy để nó biết, rằng nó không là sai lầm.

Lan.”

Bà Thủy đọc bức thư, bàn tay run run. Những dòng chữ đó như tát vào lòng tự ái của bà, đồng thời cũng gợi lên hình ảnh một người phụ nữ từng sống âm thầm trong chính ngôi nhà của bà, mang trong mình đứa con mà bà chưa từng thừa nhận.

Đám tang ông Hùng diễn ra 3 ngày sau. Ảnh thờ đặt trang nghiêm giữa phòng khách. Khách khứa đến viếng, ai cũng thở dài tiếc nuối cho một người đàn ông “thành đạt, mẫu mực”.

Bà Thủy vẫn mặc áo tang, gật đầu chào từng người, nhưng ánh mắt xa xăm.

Chiều ngày thứ hai, Lan và Mai đến, mặc áo dài trắng, đứng lặng phía xa. Họ không dám bước vào, chỉ muốn thắp một nén nhang cho người đàn ông quan trọng nhất trong đời mình.

Nhưng rồi điều không ngờ đã xảy ra.

Bà Thủy đi ra, tay cầm bức thư Lan viết. Bà đứng đối diện với Lan — người phụ nữ từng là nỗi ám ảnh trong lòng bà suốt hơn mười năm.

– Tôi đọc thư chị.

Lan im lặng, đôi mắt ươn ướt.

– Chị có thể vào… thắp cho ảnh ấy một nén nhang.

Lan nghẹn ngào:

– Cảm ơn chị…

Mai đi sau mẹ, đôi tay run rẩy cầm nén nhang đầu tiên cắm lên bàn thờ người cha ruột mà em chỉ vừa gặp… trong khoảnh khắc chia ly.

Sau lễ tang, bà Thủy mời Lan ngồi lại. Không có ánh mắt khinh thường như trước, mà thay vào đó là sự mệt mỏi.

– Tôi từng nghĩ chị là người cướp đi hạnh phúc của tôi. Nhưng giờ tôi biết… không ai cướp ai cả. Anh ấy đã chọn cách im lặng. Và cái giá, là cả ba người phụ nữ đều đau khổ.

Lan gật đầu, mắt đỏ hoe.

– Tôi không mong chị tha thứ. Tôi chỉ mong… Mai không phải chịu cảnh bị chối bỏ.

Bà Thủy nhìn Mai, rồi nhìn con trai mình – người đang cúi đầu lau di ảnh cha.

– Nó là em của con tôi… Vậy thì… nó cũng là con tôi.

Câu nói ấy như một lưỡi dao và một liều thuốc an thần cùng lúc. Lan bật khóc, còn Mai nhìn bà Thủy, ngập ngừng:

– Bác… có ghét con không?

– Không. Bác chỉ ghét quá khứ… nhưng con thì không có lỗi.

Ba tháng sau, Lan chuyển lên Sài Gòn làm việc cho một xưởng may nhỏ ở Gò Vấp. Mai được bà Thủy hỗ trợ học phí để vào một trường tốt hơn. Dù không sống chung nhà, nhưng Mai mỗi cuối tuần lại được ghé thăm anh trai cùng cha, được bà Thủy dạy nấu ăn, thậm chí có lúc ngủ lại.

Có lần, Mai hỏi:

– Con gọi bác là gì?

Bà Thủy mỉm cười hiếm hoi:

– Gọi là gì cũng được. Nhưng nếu con muốn gọi “mẹ”, thì bác không từ chối.

Mai ôm bà, nước mắt lăn dài.

Cuộc sống không bao giờ tròn đầy. Có những đứa trẻ được sinh ra từ bí mật, từ những lầm lỡ của người lớn. Nhưng nếu người lớn biết nhìn lại, biết đặt trái tim lên trên sĩ diện, thì những đứa trẻ ấy vẫn có thể có một mái nhà. Một nơi được gọi là gia đình — dù không phải khởi đầu bằng sự hoàn hảo.

Mai không cần một người cha lý tưởng. Em chỉ cần biết rằng: em được sinh ra vì tình yêu. Và em xứng đáng được yêu thương.

Nhà hàng bán buffet khiến 7 người nhập vi-ện mắc cả loạt vi phạm, giờ đóng cửa nằm im thở khẽ

Sáng 5/6, Sở Y tế tỉnh Phú Yên đã có báo cáo nhanh vụ nhiều người bị ngộ độc thực phẩm sau khi ăn buffet tại nhà hàng Phố Đêm Vườn chi nhánh 3 (phường 7, TP Tuy Hòa).

Theo đó, lúc 8h30 ngày 4/6, Sở Y tế nhận được tin phản ánh có 7 bệnh nhân đang điều trị ngộ độc thực phẩm tại Trung tâm Y tế Thị xã Đông Hòa.

Ngay sau đó, Sở Y tế thành lập đoàn kiểm tra theo Quyết định số 376/QĐ-SYT ngày 4/6/2025 về việc Thành lập Đoàn kiểm tra việc chấp hành quy định pháp luật an toàn thực phẩm tại Công ty TNHH Phố Đêm Phú Yên – Nhà hàng Phố Đêm Vườn chi nhánh 3.

7 người nhập viện sau ăn buffet tại Phú Yên: Nhà hàng có nhiều vi phạm- Ảnh 1.

Cơ sở đóng cửa sau phản ánh ngộ độc.

Tại đây, đoàn ghi nhận kết quả 7 tồn tại của nhà hàng này như:

1. Cơ sở chưa xuất trình hóa đơn, nguồn gốc nguyên liệu thực phẩm.

2. Nơi chế biến, kinh doanh, bảo quản có côn trùng, động vật gây hại xâm nhập (ruồi).

3. Không đảm bảo ngăn ngừa nhiễm chéo giữa thực phẩm chưa qua chế biến và thực phẩm đã qua chế biến trong bố trí bếp ăn.

4. Thực hiện không đúng quy định của pháp luật về chế độ kiểm thực 3 bước.

5. Thực hiện không đúng quy định của pháp luật về lưu mẫu thức ăn.

6. Cống, rãnh thoát nước thải khu vực nhà bếp bị ứ đọng.

7. Không có dụng cụ thu gom, chứa đựng rác thải, chất thải bảo đảm vệ sinh.

Sau khi ghi nhận, đoàn đã đề nghị cơ sở ngưng hoạt động cho đến khi khắc phục những tồn tại, hạn chế nêu trên.

7 người nhập viện sau ăn buffet tại Phú Yên: Nhà hàng có nhiều vi phạm- Ảnh 2.

Nhiều người ngộ độc sau khi ăn quán buffet P.Đ.V chi nhánh 3.

Hiện, Sở Y tế đang phối hợp với cơ quan chức năng tiến hành truy xuất nguồn gốc thực phẩm, điều tra ngộ độc nguyên nhân ngộ độc thực phẩm. Cùng với đó, sức khỏe của 7 bệnh nhân nói trên tạm ổn định, hiện đang được tiếp tục theo dõi và điều trị.

Như Báo điện tử VTC News thông tin, sau bữa buffet ốc tại một nhà hàng ở có tên P.Đ.V chi nhánh 3, 7 người người có triệu chứng nôn ói, tiêu chảy, đau bụng và phải nhập viện.

Lãnh đạo Trung tâm Y tế thị xã Đông Hòa cho biết, ngày 3/6, đơn vị tiếp nhận 7 bệnh nhân nghi ngộ độc thực phẩm. Các bệnh nhân được điều trị bằng thuốc giảm đau và kháng sinh, hiện sức khỏe đã ổn định.

Trong số này, có 6 người là thành viên của một gia đình. Họ cho biết chiều 2/6, nhóm 10 người ăn buffet ốc và hải sản tại một nhà hàng này với giá 140.000 đồng/người. Hai người không ăn hải sản thì không gặp vấn đề sức khỏe.

Từ ngày 1/7, bắt buộc hộ kinh doanh đóng bảo hiểm xã hội, cao nhất gần 12 triệu/tháng, nguyên nhân quá chính xác

Từ ngày 1/7, chủ hộ kinh doanh sẽ thuộc đối tượng tham gia bảo hiểm xã hội (BHXH) bắt buộc với mức tối thiểu 585.000 đồng/tháng và mức tối đa là gần 12 triệu đồng/tháng.

Đóng cao nhất 11,7 triệu đồng/tháng

Luật BHXH 2024 có hiệu lực từ ngày 1/7 năm nay mở rộng diện tham gia BHXH bắt buộc với nhiều nhóm đối tượng, trong đó có chủ hộ kinh doanh cá thể.

Về mức đóng BHXH bắt buộc đối với chủ hộ kinh doanh cá thể được quy định chi tiết tại điểm a, b khoản 4 Điều 33 Luật BHXH 2024 với tỷ lệ đóng BHXH bắt buộc là 3% vào quỹ ốm đau và thai sản, 22% vào quỹ hưu trí và tử tuất.

Bắt buộc hộ kinh doanh đóng bảo hiểm xã hội, cao nhất gần 12 triệu/tháng ảnh 1

Từ ngày 1/7, chủ hộ kinh doanh sẽ thuộc đối tượng tham gia BHXH bắt buộc. Ảnh minh họa.

Về căn cứ đóng, theo điểm d khoản 1 điều 31 Luật BHXH 2024, chủ hộ kinh doanh được lựa chọn tiền lương làm căn cứ đóng BHXH bắt buộc nhưng thấp nhất bằng mức tham chiếu và cao nhất bằng 20 lần mức tham chiếu tại thời điểm đóng.

Do đó, mức đóng của chủ hộ kinh doanh tham gia BHXH hàng tháng là 25% tiền lương. Nhóm này có thể lựa chọn phương thức đóng hàng tháng, 3 tháng hoặc 6 tháng một lần tùy theo nhu cầu.

Về mức tham chiếu, khoản 13 Điều 141 Luật BHXH 2024 quy định, khi chưa bãi bỏ mức lương cơ sở thì mức tham chiếu quy định tại luật này bằng mức lương cơ sở. Tại thời điểm mức lương cơ sở bị bãi bỏ thì mức tham chiếu không thấp hơn mức lương cơ sở đó.

Hiện nay, mức lương cơ sở là 2.34 triệu đồng/tháng, do đó mức đóng BHXH thấp nhất của chủ hộ kinh doanh là 25% x 2.34 triệu = 585.000 đồng/tháng. Trong khi đó, mức đóng BHXH cao nhất của chủ hộ kinh doanh là 11,7 triệu đồng/tháng (bằng 20 lần mức tham chiếu – PV).

Thủ tục đăng ký, lộ trình đóng ra sao?

Về thủ tục đăng ký, theo quy định tại Khoản 2, Điều 27, Khoản 2, Điều 28 Luật BHXH 2024, chủ hộ kinh doanh nếu thuộc đối tượng tham gia BHXH bắt buộc thì được lựa chọn 1 trong 2 cách để tham gia BHXH bắt buộc.

Thứ nhất, trường hợp đăng ký tham gia BHXH qua người sử dụng lao động thì hồ sơ gồm tờ khai đăng ký tham gia BHXH kèm theo danh sách người lao động tham gia BHXH.

Thứ hai, trường hợp chủ hộ kinh doanh tự nộp hồ sơ thì chỉ cần tờ khai đăng ký tham gia BHXH và nộp cho cơ quan BHXH trong thời hạn 30 ngày kể từ ngày thuộc đối tượng tham gia BHXH bắt buộc.

Được biết, tại dự thảo Nghị định quy định chi tiết và hướng dẫn thi hành một số điều của Luật BHXH về BHXH bắt buộc có quy định lộ trình đóng BHXH bắt buộc của chủ hộ kinh doanh cá thể.

Cụ thể, chủ hộ kinh doanh của hộ kinh doanh có đăng ký kinh doanh nộp thuế theo phương pháp kê khai (khai và nộp thuế theo doanh thu thực tế hàng tháng hoặc hàng quý) sẽ tham gia BHXH bắt buộc từ ngày 1/7.

Chủ hộ kinh doanh của hộ kinh doanh có đăng ký kinh doanh, nộp thuế theo phương pháp khoán (khai và nộp thuế theo định mức doanh thu một năm), thuộc đối tượng tham gia BHXH bắt buộc từ ngày 1/7/2027.

Chủ hộ kinh doanh của hộ có đăng ký kinh doanh không thuộc 2 nhóm trên, sẽ đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc từ ngày 1/7/2029.

Hộ kinh doanh nộp thuế theo phương pháp kê khai là những hộ có quy mô lớn, đáp ứng điều kiện nhất định về doanh thu, lao động và chủ động kê khai doanh thu, chi phí để tính thuế phải nộp hàng kỳ.

Hộ kinh doanh nộp thuế theo phương pháp khoán là những hộ có quy mô nhỏ hoặc vừa, không cần lập sổ sách kế toán mà chỉ nộp thuế theo mức cố định do cơ quan thuế ấn định hàng năm.

Theo thông tin cơ quan thuế cung cấp, năm 2024 có khoảng 80 nghìn hộ kinh doanh nộp thuế theo phương pháp kê khai và khoảng 2,02 triệu hộ kinh doanh nộp thuế theo phương pháp khoán.

Vừa khoe mua được căn hộ 5 tỷ, vợ tôi bỗng t/ái m/ét chỉ sau 3 ngày vì một biến cố bất ngờ…

Vừa khoe mua được căn hộ 5 tỷ, vợ tôi bỗng tái mét chỉ sau 3 ngày vì một biến cố bất ngờ…”

“Anh Lâm! Em chụp cái góc bếp này rồi post lên nhóm bạn nhé? Trời ơi, nhìn sang thế này cơ mà!”

Ngọc – vợ tôi – mắt sáng rực như trẻ con được quà. Em dạo quanh căn bếp mới với từng bước chân rón rén, như sợ chạm vào điều gì đó mộng mị sẽ vỡ tan. Mà cũng phải thôi – căn hộ này đâu chỉ là nhà. Với em, đó là giấc mơ thành hình. Với tôi, là lời khẳng định cho chặng đường dài đổ mồ hôi nước mắt.

Căn hộ nằm ở quận 2, trong một khu chung cư cao cấp mới bàn giao. 5 tỷ – con số không hề nhỏ, nhưng sau gần 10 năm làm việc cật lực trong ngành bất động sản, xoay xở đầu tư, vay mượn và tiết kiệm, tôi đã đủ sức mang lại cho gia đình mình một chốn đi về xứng đáng.

“Chụp đi em,” tôi cười, “mà nhớ ghi rõ là nhà mình nhé, không lại bị bảo đi thuê chụp sống ảo.”

Ngọc cười lớn, tiếng cười trong trẻo vang khắp căn phòng còn thơm mùi sơn mới. Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa da trắng vừa mua hôm qua, nhìn quanh căn hộ rộng hơn 100 mét vuông, ánh sáng tràn ngập nhờ hệ cửa kính lớn. Phòng khách nối liền với bếp theo phong cách mở, nội thất hiện đại theo tông gỗ và be ấm cúng. Mọi thứ như bước ra từ tạp chí kiến trúc.

Chúng tôi đã dọn vào từ 3 ngày trước, và mọi thứ đều hoàn hảo – cho đến sáng hôm nay.

Buổi sáng thứ tư ở nhà mới bắt đầu bằng tiếng gõ cửa.

Két… két… két…

Tôi đang trong phòng làm việc thì nghe tiếng động lạ. Như thể có ai đó dùng móng tay cào nhẹ lên cánh cửa chính.

Ban đầu tôi tưởng mình tưởng tượng, nhưng rồi tiếng đó tiếp diễn đều đều, không quá mạnh nhưng đủ khiến người nghe rợn tóc gáy.

Ra mở cửa – không ai cả.

Tôi nhìn quanh hành lang, chỉ thấy ánh đèn vàng dịu, vài chậu cây cảnh được ban quản lý đặt xen kẽ giữa các căn. Không khí buổi sáng tinh khôi, chẳng có gì bất thường. Tôi khẽ nhún vai, quay vào.

“Có ai ngoài cửa không anh?” Ngọc hỏi khi tôi bước vào.

“Không. Chắc gió lùa làm động cái gì đó.”

Tôi lờ đi cảm giác lăn tăn, nhưng Ngọc thì không. Từ buổi trưa hôm đó, cô ấy cứ ngồi trầm ngâm, tay siết lấy chiếc vòng đá phong thuỷ mẹ tặng hôm chuyển nhà. Mắt lơ đãng, như không tập trung.

Tối, tôi phát hiện Ngọc ngồi một mình ở ban công, mắt đỏ hoe.

“Em sao vậy?”

“…Anh có tin vào điềm báo không?”

Tôi chau mày. “Chuyện gì?”

Ngọc im lặng. Rồi em kể.

Ba đêm liên tiếp, em mơ cùng một giấc mơ. Căn hộ của chúng tôi… không phải của riêng chúng tôi. Trong mơ, có một người phụ nữ đứng ở cuối hành lang, tóc dài xõa, mặc áo trắng, cứ nhìn chằm chằm vào cửa nhà. Không nói, không cử động – chỉ đứng đó. Còn em, trong mơ, lúc nào cũng cảm thấy như bị theo dõi.

“Anh thấy lạ không?” – Ngọc run rẩy – “Căn hộ mình đẹp như vậy mà chủ cũ bán gấp. Lại rẻ hơn giá thị trường. Anh có hỏi tại sao không?”

Tôi thoáng giật mình. Đúng là giá này rẻ bất ngờ – nếu không có mối quen trong ngành, tôi cũng không tin là thật. Nhưng khi hỏi môi giới, họ chỉ bảo “do gia đình đi nước ngoài định cư, cần bán nhanh”.

Lúc đó, tôi vui quá nên không nghĩ nhiều.

Đêm hôm đó, tôi mất ngủ.

Tôi bật dậy lúc 2 giờ sáng, cảm giác như ai đó đang thì thầm trong tai mình. Nhưng khi tôi quay sang, Ngọc vẫn ngủ. Tấm rèm cửa sổ nhẹ rung trong gió. Mọi thứ yên tĩnh… một cách bất thường.

Tôi đi ra bếp uống nước. Và khi nhìn vào tấm gương gần tủ lạnh, tôi suýt đánh rơi ly.

Sau lưng tôi – phản chiếu trong gương – có bóng một người phụ nữ.

Tôi quay phắt lại. Không có ai.

Gương… có thể phản ánh ánh sáng từ hành lang? Không thể. Cửa nhà đang đóng kín, tôi đã kiểm tra ổ khoá khi đi ra.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi thấy lạnh sống lưng thực sự.

Sáng hôm sau, khi tôi vừa bước ra cửa để đi làm, cô hàng xóm kế bên – chị Tuyết – bắt chuyện. Người phụ nữ khoảng gần 40, nhìn hiền lành, nói nhỏ nhẹ:

“Em mới chuyển đến hả? Mấy hôm rồi chị bận, chưa chào hỏi được.”

Tôi đáp lại vui vẻ. Nhưng rồi chị Tuyết đột nhiên hạ giọng:

“Căn hộ đó… em mua thật à? Không phải thuê lại?”

Tôi ngạc nhiên. “Vâng, mua hẳn chị ạ. Có vấn đề gì không?”

Chị Tuyết nhìn tôi, lưỡng lự vài giây. Rồi khẽ thở dài:

“Trước đây căn đó có người ở. Một cô gái làm nghề tự do. Hồi dịch bệnh… cô ấy mất trong chính căn đó, mà gần một tuần sau người ta mới phát hiện. Họ giấu chuyện này kỹ lắm. Lúc bán lại chắc là không nói rõ.”

Tôi chết lặng.

Trở về nhà, tôi thấy Ngọc ngồi co ro ở góc ghế, hai mắt vô hồn.

Tôi lao đến. “Em sao vậy?”

Ngọc nhìn tôi, giọng run lên:

“Cô ấy… đêm qua… đứng ngay đầu giường mình.”

Tôi chưa bao giờ thấy Ngọc như vậy.

Cô ấy luôn là người phụ nữ bản lĩnh, mạnh mẽ – dẫu là dân thiết kế nội thất nhưng tính khí lại rắn rỏi chẳng kém gì tôi. Vậy mà giờ đây, người ngồi trước mặt tôi – tái mét, môi tím tái, hai bàn tay run rẩy – như thể vừa từ cơn ác mộng tỉnh dậy.

Nhưng đây… không phải mơ.

Ngọc nói trong đêm, cô ấy thức giấc vì tiếng ai đó nức nở rất khẽ. Ban đầu tưởng là âm thanh từ phòng nào vọng lại, nhưng rồi… khi mở mắt, cô thấy rõ – một người phụ nữ, mái tóc dài rũ rượi, đứng cuối giường, mặt úp xuống, toàn thân trắng toát như tan vào bóng đêm.

“Em không thể cử động, không thể hét. Cô ta cứ đứng đó… rồi từ từ cúi đầu lên.”

Tôi siết chặt tay Ngọc, mà lòng thì lạnh ngắt.

Tôi không phải là người mê tín. Nhưng có những thứ, khoa học không thể giải thích. Từ tiếng cào cửa, hình bóng trong gương… đến chuyện người hàng xóm nói… tất cả đang xâu chuỗi thành một thứ gì đó rất rõ ràng: căn hộ này không bình thường.

Tôi quyết định xin nghỉ làm, bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn về căn hộ. Mặc dù trước khi mua đã xem sổ hồng, giấy tờ đầy đủ, nhưng tôi quay lại hỏi người môi giới tên Trung – người đã bán căn này cho tôi.

Gặp tôi ở quán cà phê gần khu chung cư, Trung có vẻ không bất ngờ.

“Anh biết rồi đúng không?” – Tôi hỏi thẳng.

Trung thở dài. “Em xin lỗi. Em chỉ là người làm công ăn lương. Chủ nhà cũ yêu cầu không được nói gì về chuyện đó… Thật ra, cô gái đó tên là Mai – sống một mình ở đó khoảng gần 2 năm. Trong đợt dịch căng nhất, cô ấy mất vì đột quỵ. Nhưng vì giãn cách, không ai phát hiện ra cho đến khi mùi bốc lên…”

Tôi nuốt khan. Trung tiếp tục:

“Có tin đồn là trước khi mất, Mai từng đăng lên mạng những dòng rất kỳ lạ. Cô ấy nói cảm thấy có người luôn dõi theo mình, có lúc còn thấy ‘bản sao’ của chính mình lướt qua gương. Bạn bè nghĩ cô ấy trầm cảm do ở một mình. Nhưng sau này, vài người thuê căn hộ lại cũng kể có chuyện kỳ lạ, nên chủ nhà quyết định bán nhanh.”

Tôi hỏi: “Có ai từng điều tra hay mời thầy đến xem chưa?”

Trung lắc đầu. “Chủ nhà cũ không tin mấy chuyện đó. Cứ nghĩ bán đi là xong.”

Tối hôm đó, tôi quyết định làm điều mà trước đây tôi sẽ cười khẩy nếu ai nhắc tới – tôi tìm một người “thầy” chuyên xem phong thủy và tâm linh, qua giới thiệu của chị Tuyết hàng xóm.

Thầy tên Tâm – khoảng gần 60 tuổi, dáng người nhỏ, ánh mắt sắc và giọng nói trầm đều. Vừa bước vào căn hộ, thầy đã dừng lại ngay cửa chính, nhíu mày.

“Có người từng chết ở đây. Không siêu thoát.”

Câu nói khiến lưng tôi toát mồ hôi lạnh.

Thầy Tâm đi quanh nhà, tay cầm bó nhang nhỏ cháy âm ỉ. Khi đến gần chiếc gương lớn gần bếp, nơi tôi từng thấy hình bóng kỳ lạ, thầy dừng lại lâu nhất.

“Nơi này là điểm nối. Có thể là nơi cuối cùng người đó nhìn thấy chính mình… Cô ấy vẫn quanh quẩn, chưa rời đi.”

Tôi lặng người.

Thầy làm lễ ngay trong đêm, bày đàn cúng nhỏ, tụng chú siêu độ, thắp đèn và rải muối ở bốn góc căn hộ. Suốt buổi lễ, Ngọc ngồi im, mắt nhắm nghiền, như trút được phần nào sợ hãi đã đè nặng mấy ngày qua.

Khi buổi lễ kết thúc, thầy nói khẽ:

“Chưa chắc đã xong. Nhưng ít nhất, linh hồn ấy biết có người đang lắng nghe.”

Ba ngày sau, không còn tiếng gõ cửa. Không còn hình bóng phản chiếu kỳ lạ. Ngọc ngủ yên giấc lần đầu tiên sau gần một tuần vật vờ vì ác mộng.

Căn hộ vẫn vậy – yên tĩnh, đẹp đẽ, ánh sáng chan hòa. Nhưng tôi biết, có một điều gì đó đã thực sự thay đổi.

Chúng tôi đặt một bát nhang nhỏ trên kệ, nơi góc bếp gần gương – không phải vì mê tín, mà như một lời xin lỗi, một lời tiễn đưa cho một linh hồn chưa kịp nói lời cuối.

Tôi tìm được trang cá nhân cũ của cô gái tên Mai. Vẫn còn đó vài dòng chia sẻ cuối cùng:

“Có những ngày, tôi nghe thấy tiếng mình trong một căn phòng trống. Có những đêm, tôi thấy gương cười khi tôi không cười…”

Tôi lặng người đọc đi đọc lại, rồi đóng máy.

Một tháng sau, căn hộ thực sự trở thành tổ ấm của chúng tôi. Mỗi sáng, Ngọc chăm sóc chậu cây trên ban công, bếp thơm mùi cà phê, tiếng nhạc nhẹ vang lên từ chiếc loa nhỏ.

Không còn điều gì bất thường nữa.

Nhưng đôi khi, vào những đêm gió mạnh, tôi vẫn nghe thấy gì đó – như tiếng ai đó bước thật nhẹ trong hành lang ngoài cửa.

Tôi không còn sợ. Chỉ khẽ nói trong đầu:

“Nếu cô vẫn còn ở đây… thì cũng xin cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ sống tốt. Và nhớ cô không bị lãng quên.”

Sau nhiều lần bàn bạc, tôi và em trai quyết định sẽ kiếm một người phụ nữ trẻ để chăm sóc bố. Bố đã vất vả nuôi chúng tôi, giờ cũng có điều kiện rồi. Ban đầu, bố phản đ;ối k;ịch l;iệt, nói rằng ông đã già rồi, không cần phải kết hôn lại nữa. Nhưng sau những cuộc trò chuyện dài đầy tình cảm, chúng tôi thuyết phục được ông….Ai ng;ờ đêm tân hôn….

Đêm đó, tôi chợt tỉnh giấc vì tiếng động lạ phát ra từ căn phòng của bố. Tiếng thì thầm xen lẫn tiếng giường cót két khiến tôi đứng sững. Không thể nào… Bố tôi đã hơn bảy mươi, bị cao huyết áp, đau khớp và suốt bao năm nay sống lặng lẽ như cái bóng. Vậy mà đêm tân hôn… lại có chuyện như thế xảy ra.

Nguyễn Văn Hải – bố tôi – năm nay đã ngoài 72 tuổi. Mẹ mất sớm khi tôi và em trai còn học cấp hai. Từ đó đến nay, ông một mình nuôi hai anh em khôn lớn, vừa làm cha vừa làm mẹ. Tôi – tên là Minh – nay đã có vợ con ổn định ở Sài Gòn. Em trai tôi – Dũng – thì làm kỹ sư cầu đường, đi suốt.

Mỗi lần về quê, tôi lại thấy bố già thêm một chút. Mái tóc bạc nhiều hơn, lưng còng hơn và đôi mắt cứ xa xăm nhìn về phía cánh đồng trống trải. Căn nhà ba gian ngày xưa từng đầy ắp tiếng cười, nay chỉ còn mỗi tiếng radio lẩm bẩm và tiếng gió lùa qua những khe cửa gỗ đã mục.

Tôi thương bố. Dũng cũng vậy. Nhiều lần anh em tôi nói chuyện với nhau rằng bố cô đơn quá. Nhưng ông vẫn cứng đầu: “Tao già rồi, sống thêm vài năm là cùng. Gái gú gì nữa, tụi bay lo chuyện vợ con của tụi bay đi.”

Nhưng nỗi cô đơn là thứ âm thầm giết chết con người. Tôi biết, có những đêm ông không ngủ được, cứ đi ra đi vào, bật quạt rồi lại tắt, như thể đang tìm một điều gì đó đã mất. Có lần ông cầm cái áo cũ của mẹ mà khóc – tưởng không ai thấy.

Sau nhiều lần bàn bạc, tôi và Dũng quyết định thuê người phụ nữ đến chăm sóc bố. Nhưng ở vùng quê, chuyện thuê người ở thì không có gì lạ, chứ để “cưới vợ mới cho bố” là cả một chuyện lớn. Dư luận sẽ xì xào. Họ hàng sẽ dị nghị. Nhưng chúng tôi chấp nhận.

Chúng tôi muốn tìm một người thật lòng. Không phải vì tiền, không phải vì danh nghĩa. Chỉ cần người đó có thể nấu cho ông bữa cơm nóng, nghe ông kể chuyện xưa, cùng ông uống ly trà mỗi chiều.

Và rồi, chúng tôi gặp chị Hường – một phụ nữ góa chồng, 32 tuổi, người cùng xã. Hường hiền lành, chăm chỉ, và quan trọng nhất: có lòng thương người. Cô không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong có chốn nương tựa.

Ban đầu bố tôi phản đối kịch liệt.

– Tao đã già, không cần đàn bà con gái gì hết! – ông gằn giọng, không thèm nhìn mặt hai đứa con trai.

Nhưng chúng tôi không bỏ cuộc. Tôi ngồi nói chuyện với bố cả buổi chiều hôm đó, nhắc lại những kỷ niệm cũ với mẹ, nhắc đến những ngày bố bệnh, không ai chăm. Tôi không khóc, nhưng mắt cay.

Dũng thì thực tế hơn: “Bố không lấy Hường thì tụi con vẫn phải thuê người. Mà thuê người ngoài thì ai biết họ chăm bố ra sao?”

Im lặng.

Rồi một tuần sau, bố gọi tôi vào phòng. Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tấm ảnh mẹ cho tôi giữ.

– Tao đồng ý.

Chúng tôi không làm đám cưới rình rang. Chỉ là mâm cơm nhỏ, vài mâm cỗ mời họ hàng thân thiết. Bố mặc chiếc áo dài truyền thống cũ – vẫn còn thơm mùi long não. Cô Hường thì mặc áo dài tím nhạt, tóc vấn cao, trông rất nền nã.

Không ai cười to. Không ai chúc tụng lớn tiếng. Mọi thứ lặng lẽ, vừa đủ ấm áp. Như thể cả làng ai cũng hiểu, cũng thông cảm cho người đàn ông góa vợ hơn 30 năm nay mới có người “bạn đời”.

Tôi thấy ánh mắt bố hôm đó có gì đó khác. Một chút ngại ngùng, một chút hồi hộp… và cả một chút háo hức.

Sau tiệc cưới đơn sơ, tôi và Dũng ở lại một đêm rồi sẽ về lại thành phố. Nhưng khoảng gần 1 giờ sáng, tôi tỉnh giấc vì một âm thanh rất lạ – từ căn phòng bên cạnh, nơi bố và “vợ mới” đang ngủ.

Tiếng cót két phát ra từ giường. Rồi tiếng thở gấp. Tôi nín thở.

Không thể nào…

Tôi lặng lẽ đi ra hiên nhà, tránh suy nghĩ quá xa. Nhưng tim đập mạnh. Dù đã ngoài bảy mươi, bố tôi… vẫn còn mạnh mẽ đến vậy sao?

Khi tiếng động chấm dứt, tôi quay lại giường nằm. Trong đầu tôi không còn ngủ được nữa. Vừa buồn cười, vừa khó xử, vừa… nhẹ nhõm. Bố đã thực sự có thể bắt đầu lại – như một người đàn ông, chứ không chỉ là một người cha.

Tôi thức dậy khá muộn. Trong lòng vẫn còn xốn xang chuyện đêm qua. Khi bước ra hiên, tôi thấy bố đang ngồi uống trà, mắt nhìn ra khoảng sân đầy nắng. Ánh sáng chiếu nghiêng trên mái tóc bạc của ông khiến tôi chợt nhận ra: hình như bố trẻ lại một chút. Hay là tôi tưởng tượng?

Chị Hường đang lúi húi trong bếp, tiếng chảo mỡ xèo xèo nghe rộn rã đến lạ.

– Ngủ được không? – bố tôi lên tiếng.

Tôi khựng lại, đỏ mặt. Ông vẫn bình thản.

– Dạ, cũng… cũng tạm.

– Ờ, còn tao… ngủ ngon lắm. Lâu lắm rồi mới thấy mình không nằm một mình.

Tôi cười trừ. Trong đầu vẫn còn nguyên những gì đã nghe đêm qua. Lẽ nào…

Trưa đó, tôi vào bếp phụ chị Hường một tay. Không khí có phần ngượng ngùng, nhưng chị vẫn vui vẻ như mọi ngày.

– Hôm qua… mọi chuyện ổn chứ chị? – tôi hỏi, cố tỏ ra vô tình.

Chị cười, ánh mắt hơi chùng xuống.

– Cảm ơn em đã hỏi. Ổn… hơn chị nghĩ. Mà ông cụ nhà mình lãng mạn ghê.

Tôi ngạc nhiên: “Lãng mạn?”

– Ừ. Ổng bảo: ‘Tôi không cần đêm tân hôn để chứng tỏ mình còn đàn ông. Tôi chỉ cần một người đàn bà chịu ngồi bên giường, nắm tay tôi đến sáng’. Rồi… ông ấy khóc. Chắc là nhớ bà nhà trước.

Tôi lặng người. Những gì tôi tưởng tượng đêm qua hóa ra… chỉ là tiếng giường cũ kẽo kẹt, cộng với tâm trí nhiều suy diễn. Còn bố – người đàn ông mà tôi cứ nghĩ đã cạn khô xúc cảm – lại đang sống lại những rung động chân thành nhất, nhẹ nhàng nhất.

Một tháng sau đám cưới, tôi và Dũng thay phiên nhau về quê thăm bố. Lần nào cũng thấy ông cười, dù vẫn là nụ cười kiệm lời. Ông ăn uống điều độ hơn, ít uống rượu hơn, hay đi bộ quanh vườn với chị Hường. Họ không nắm tay, không biểu lộ tình cảm gì to tát, nhưng không khí trong căn nhà bỗng khác.

Có lần tôi bắt gặp ông đang chụp hình chị Hường bên bụi hoa giấy. Cái điện thoại cũ kỹ của ông run run, nhưng ánh mắt thì rạng rỡ như trẻ lại mấy chục tuổi.

Bố tôi bắt đầu kể chuyện nhiều hơn. Không phải là chuyện chiến tranh hay chuyện dạy dỗ hai anh em tôi như trước, mà là những câu chuyện nhỏ: cái kỷ niệm với mẹ tôi thời trẻ, mùi tóc của bà khi còn sống, hay những lần bà nấu canh chua mà cho lố đường…

Tôi hiểu – chị Hường không thay thế được mẹ. Nhưng chị đã đánh thức những điều bố tưởng như đã chôn chặt

Khoảng giữa năm sau, tôi nhận được cuộc gọi của chị Hường.

– Minh, em có rảnh về quê một chuyến không? Có chuyện này chị muốn nói.

Tôi lo lắng, sợ bố có chuyện. Nhưng giọng chị lại vui.

Khi tôi về, thấy bố đang ngồi đọc báo, vẻ mặt lặng lẽ. Chị Hường kéo tôi ra sau nhà, tay run run.

– Chị… có thai rồi.

Tôi đứng hình.

– Cái gì cơ? Không thể nào…

– Là thật đó em. Chị cũng không ngờ. Bác sĩ bảo hiếm lắm, tuổi chị thì khả năng có con gần như không còn. Nhưng… là kỳ tích.

Tôi không biết nên mừng hay lo. Nhưng tối đó, khi nghe bố ngồi trong sân, miệng lẩm bẩm: “Lần này, tao sẽ không để con mình thiếu mẹ như tụi bay đâu…”, tôi hiểu – ông đã sẵn sàng làm lại cuộc đời, dù chỉ còn vài chục trang cuối cùng.

Chín tháng sau, một bé gái chào đời trong niềm vui không thể tin nổi của cả nhà.

Bố đặt tên con là Ánh Dương – ánh sáng đầu ngày. Mỗi sáng ông đều đẩy nôi cho con, tay run run bồng bế mà cười móm mém như đứa trẻ. Cô bé mang dòng máu của một người cha già, một người mẹ hiền, và một cơ hội mà cuộc đời đã ban cho muộn màng – nhưng đầy ân tình.

Tôi bỗng nhận ra: có những thứ tưởng như đã khép lại, vẫn có thể mở ra một cách đầy dịu dàng nếu ta còn trái tim để tin vào nó.

Đêm tân hôn của bố, hóa ra không phải là chuyện xác thịt. Mà là một khởi đầu của yêu thương, của những ngày còn lại mà ông không còn phải sống một mình với những ký ức.

Và tôi – người từng nghĩ rằng yêu thương là thứ của tuổi trẻ – đã học được bài học lớn nhất từ chính người cha già nua của mình: Không bao giờ là quá muộn để sống lại, để yêu, để được yêu.

Kho hàng đông lạnh của Công ty Thịnh Phát Food: Lực lượng chức năng phát hiện gần 4 tấn thực phẩm không rõ nguồn gốc

Lực lượng chức năng Quảng Bình vừa phát hiện gần 4 tấn thực phẩm đông lạnh các loại trong kho hàng của Công ty TNHH xuất nhập khẩu Thịnh Phát Food.

"Đột kích" kho hàng đông lạnh của Công ty Thịnh Phát Food- Ảnh 1.

Tại thời điểm kiểm tra, chủ cơ sở không xuất trình được hóa đơn, chứng từ chứng minh được nguồn gốc hợp pháp của số hàng đông lạnh.

Ngày 5-6, Đội Quản lý thị trường (QLTT) số 6 thuộc Cục QLTT tỉnh Quảng Bình, cho biết vừa phối hợp với Phòng Cảnh sát kinh tế (PC03) Công an tỉnh kiểm tra cơ sở của Công ty TNHH xuất nhập khẩu Thịnh Phát Food (có trụ sở tại số 117 Phan Đình Phùng, phường Bắc Lý, TP Đồng Hới).

Qua kiểm tra, lực lượng chức năng phát hiện gần 4 tấn thực phẩm đông lạnh do nước ngoài sản xuất, không có giấy tờ chứng minh nguồn gốc hợp pháp. Trong đó, có hơn 1,4 tấn thịt heo đông lạnh gồm thịt ba chỉ, khoanh bắp, tim, đuôi, sườn, móng…

"Đột kích" kho hàng đông lạnh của Công ty Thịnh Phát Food- Ảnh 2.

Số lượng ước tính gần 4 tấn thực phẩm gia súc, gia cầm các loại

Ngoài ra, lực lượng chức năng còn ghi nhận hơn 1,8 tấn thịt gà, chân gà, cánh gà đông lạnh và khoảng 540 kg thịt trâu đông lạnh, 70 kg khoai tây cọng đông lạnh.

Tổng trị giá lô hàng ước tính trên 259 triệu đồng. Tại thời điểm kiểm tra, đại diện doanh nghiệp không xuất trình được bất kỳ hóa đơn, chứng từ nào liên quan đến nguồn gốc số hàng hóa nói trên.

Hiện toàn bộ tang vật đã bị tạm giữ để tiếp tục điều tra, xử lý theo quy định pháp luật.

Mua xư;ơ;ng và thịt heo gần khu công nghiệp Sóc Trăng về ăn, bà cụ 70 tuổi ng;;uy kị;/ch vì nhi//ễm khu//ẩn liên cầu lợn

Trước khi mắc bệnh nhiễm khuẩn liên cầu lợn vài ngày, cụ bà này có mua xương heo và thịt heo gần khu công nghiệp để nấu ăn cho gia đình.

nhiễm khuẩn liên cầu lợn - Ảnh 1.

Bà Y. đang được điều trị tại Bệnh viện Đa khoa Sóc Trăng Ảnh: BVĐKST

Tối 4-6, bác sĩ Đặng Minh Hiền – giám đốc Bệnh viện Đa khoa Sóc Trăng – cho biết bệnh viện vừa tiếp nhận và điều trị cho một cụ bà bị nhiễm khuẩn liên cầu lợn.

Trước đó ngày 16-5, bà H.T.Y (70 tuổi, ngụ phường 3, thành phố Sóc Trăng, tỉnh Sóc Trăng) bị sốt cao, tiêu chảy, nôn ói nên được người nhà đưa vào một cơ sở y tế tư nhân điều trị.

Sóc Trăng ghi nhận cụ bà 70 tuổi nhiễm khuẩn liên cầu lợn - Ảnh 2.

Sau 2 ngày điều trị, bà Y. không giảm các triệu chứng trên. Đến ngày 18-5, bà Y. được đưa vào Bệnh viện Đa khoa Sóc Trăng trong tình trạng lơ mơ, sốt cao và xuất huyết dưới da.

Các bác sĩ của bệnh viện tiến hành xét nghiệm, phát hiện bà Y. dương tính với vi khuẩn Streptococcus suis, tác nhân gây bệnh liên cầu lợn nguy hiểm ở người.

Theo bác sĩ Hiền, hơn nửa tháng điều trị tại bệnh viện, hiện sức khỏe của bà Y. đã ổn định. Tuy nhiên do bà Y. cao tuổi, sức khỏe còn yếu, ho nhiều nên đang được tiếp tục theo dõi, dự kiến cuối tuần có thể xuất viện.

Ngay sau khi có kết quả của bà Y nhiễm khuẩn liên cầu lợn, Trung tâm Kiểm soát bệnh tật tỉnh Sóc Trăng đã khẩn trương phối hợp các đơn vị liên quan triển khai các hoạt động điều tra dịch tễ, xử lý môi trường và truy xuất nguồn gốc thực phẩm.

Hiện các thành viên trong gia đình bà Y. đã được theo dõi sức khỏe chặt chẽ trong vòng 14 ngày và chưa ghi nhận diễn biến sức khỏe bất thường.

Gia đình cho biết bà Y. là nội trợ trong nhà. Trước khi mắc bệnh vài ngày, bà Y. đã mua xương và thịt heo ở gần Khu công nghiệp An Nghiệp (xã An Hiệp, huyện Châu Thành, tỉnh Sóc Trăng) để nấu cho gia đình ăn.

Chia đất xong, ba người con tr/anh nhau lấy phần mình đến khi mẹ qua đời, một file ghi âm khiến họ h/oảng h/ốt trả lại tiền…

Đêm khuya, trong căn phòng lạnh lẽo chỉ còn tiếng tích tắc đồng hồ treo tường, ba người con ngồi chật cứng trên ghế, mắt không rời màn hình điện thoại đang phát bản ghi âm với giọng người mẹ vừa mất một tuần trước. Khi những lời cuối cùng vang lên — đầy xúc cảm, đầy chân tình, và đầy bí mật — cả ba người tái mặt, tay run bần bật. Một giây sau, như có ám hiệu vô hình, họ cùng đứng dậy, lao ra khỏi nhà, mang theo những cọc tiền vừa giành giật từ tay nhau…

Câu chuyện bắt đầu:

Tại xã Nhơn Hòa, huyện An Nhơn, tỉnh Bình Định, bà Hồng sống cùng chồng trong một căn nhà ngói cổ mấy chục năm tuổi nằm giữa cánh đồng lúa xanh rì. Chồng mất sớm, bà tảo tần nuôi ba người con khôn lớn: Nam – con trai cả, làm nghề xây dựng ở TP. Hồ Chí Minh; Hằng – con gái thứ, giáo viên tiểu học ở Bình Định; và Khánh – con út, một nhân viên văn phòng ở Hà Nội, lâu lâu mới về thăm mẹ một lần.

Bà Hồng sống bằng tiền trợ cấp người già và ít tiền con cái gửi về. Tuy vậy, mảnh đất hơn 1.000m² của gia đình – nằm ngay cạnh đường mới mở – đột nhiên trở thành “miếng bánh ngọt” khi nhiều người đến hỏi mua, giá lên đến vài tỷ đồng. Bà Hồng, đơn sơ và thật thà, không vội vàng quyết định. Bà nói:

“Đất ông bà để lại, mẹ chưa bán khi chưa biết lòng các con ra sao…”

Rồi bà lặng lẽ lên chùa niệm Phật, để mặc cho ba người con bắt đầu có những cuộc điện thoại trao đổi ngày càng căng thẳng hơn.

Tết năm đó, lần đầu tiên sau 5 năm, cả ba anh em về quê cùng lúc. Nhưng không khí gia đình chẳng ấm áp như xưa.

Nam nói:

“Mẹ già rồi, đất nên bán, chia mỗi người một phần, còn lại để mẹ dưỡng già.”

Khánh phản đối:

“Để mẹ sống trên đất mẹ chứ, bán rồi mẹ ở đâu? Hay Nam định gom hết rồi gửi mẹ vô viện dưỡng lão?”

Hằng nhẹ nhàng xen vào:

“Mẹ nói chưa muốn bán, mình đừng ép. Còn nếu có chia thì chia công bằng, sổ đỏ ai đứng tên thì mẹ có quyền quyết.”

Cuộc nói chuyện tưởng chừng là bàn bạc hóa ra lại là mở đầu của những vết nứt âm ỉ. Chỉ vài tháng sau, bà Hồng đổ bệnh nặng, phải nằm một chỗ. Lúc này, Khánh – người con vốn ít quan tâm – lại đột ngột về quê thường xuyên hơn. Hằng chăm sóc mẹ nhưng luôn cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Một tuần trước khi bà Hồng qua đời, bà gọi điện nhờ sư thầy ở chùa gần đó đến giúp ghi âm lại một đoạn di nguyện, vì biết mình không còn nhiều thời gian. Bà đặt chiếc điện thoại cũ trong tủ, gài mật khẩu bằng ngày sinh của ba người con.

Đám tang của bà Hồng diễn ra vội vàng, lặng lẽ. Ngay sau lễ 49 ngày, ba người con tụ họp trong căn nhà cũ để “giải quyết chuyện đất đai”.

Nam – với giấy tờ công chứng có sẵn trong tay – nói rằng bà Hồng đã sang tên phần lớn đất cho mình từ tháng trước.

Khánh liền rút ra bản sao hợp đồng viết tay do mẹ ký, chia đất làm ba phần bằng nhau.

Hằng sốc: “Sao mẹ lại ký hai giấy khác nhau? Hay là tụi bây ép mẹ ký khi bệnh?”

Không ai chịu ai. Lời qua tiếng lại, những lời nặng nề dần xuất hiện.

“Tao gửi tiền về nuôi mẹ 10 năm, giờ không có phần là sao?”

“Còn tao bỏ việc để về chăm mẹ mấy tháng cuối, không đáng gì à?”

“Cả hai bây ở gần mà để mẹ chết lẻ loi, giờ còn đòi chia!”

Cuối cùng, họ đồng ý bán đất cho một doanh nghiệp xây khu biệt thự. Số tiền chia đều ba người: mỗi người hơn một tỷ. Nhưng khi vừa nhận xong tiền, chuẩn bị rời quê thì Hằng – người duy nhất ở lại dọn nhà – phát hiện chiếc điện thoại cũ trong tủ, với lời nhắn ghi trên giấy: “Nghe hết rồi hãy quyết định”.

Hằng run run mở file ghi âm.

Giọng bà Hồng vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng:

“Mẹ biết các con sẽ không còn nhìn nhau nếu mẹ mất. Nên mẹ ghi lại di nguyện này, nhờ sư thầy giữ giúp, nếu mẹ không kịp nói. Mẹ đã từng ký cho Nam vì nó hối, ký cho Khánh vì nó khóc. Nhưng giấy đó chỉ là hình thức. Mẹ chưa ra công chứng. Còn phần đất… mẹ muốn để lại cho người chăm sóc mẹ những ngày cuối – không phải vì vật chất, mà vì tình. Người đó là chị Hai các con – con Hằng…”

Bà dừng lại, như đang cố lấy hơi:

“Mẹ biết chia tài sản là thứ dễ chia rẽ máu mủ nhất. Mẹ không trách các con, nhưng nếu vì vài tấm sổ đỏ mà đánh mất nghĩa tình, thì mẹ thà để đất hóa bụi…”

Giọng nghẹn lại, rồi im bặt.

Hằng gọi điện cho hai người em, gửi file ghi âm. Chưa đầy 3 giờ sau, cả Nam và Khánh cùng có mặt tại nhà.

Họ im lặng, không ai nói lời nào. Một lúc sau, Nam đặt phong bì tiền lên bàn.

“Tao không biết… mẹ lại nghĩ vậy. Tao xin lỗi.”

Khánh nhìn Hằng, mắt đỏ hoe.

“Mẹ mất rồi… Mà đến giờ mình mới hiểu lòng mẹ. Còn giữ tiền cũng chẳng yên.”

Họ cùng nhau viết một bản cam kết: toàn bộ số tiền bán đất được chuyển thành quỹ học bổng mang tên bà Hồng, dùng để giúp học sinh nghèo tại xã.