“Cay đắng biết chồng nuôi bồ mỗi tháng 40 triệu, tôi không làm ầm lên mà âm thầm chịu đựng. Hai năm qua, tôi giả vờ như không biết, tối nào cũng dọn cơm rượu hầu chồng ăn uống no say, chỉ để chờ đến ngày kế hoạch táo bạo của mình được hoàn thành…”
Tôi phát hiện chồng có bồ không phải nhờ linh cảm, mà nhờ vào tờ hóa đơn ngân hàng lạc trong ngăn bàn. Số tiền bốn chục triệu được chuyển đều đặn hằng tháng cho một tài khoản mang tên “chị Hoa”. Ban đầu, tôi ngỡ chỉ là khoản đầu tư hay nợ nần, nhưng càng tìm hiểu, tôi càng thấy rõ sự thật: chồng tôi đang chu cấp cho nhân tình.
Cảm giác lúc đó như có bàn tay bóp nghẹt tim. Tôi đã nghĩ mình sẽ làm ầm lên, sẽ chạy đến nhà nhân tình lột mặt nạ, sẽ đập vỡ hết chén đĩa trong căn nhà này để chồng thấy tôi không dễ bị phản bội. Nhưng rồi, tôi ngồi xuống, cười nhạt. Tôi nghĩ: “Ồ, hóa ra cuộc hôn nhân này chỉ là một ván cờ. Nếu vậy, tôi không cần làm con tốt ngu ngốc.”
Kể từ ngày ấy, tôi bắt đầu giả vờ ngu ngơ. Vẫn dịu dàng bưng bát canh nóng đặt trước mặt anh, vẫn rót rượu đầy ly, vẫn chờ anh ăn xong mới dọn. Chồng tôi chẳng hề biết, từng ánh mắt, từng nụ cười tôi dành cho anh đều đã hóa đá. Tôi chỉ diễn thôi, một vai diễn hoàn hảo.
Tôi im lặng không phải vì yếu đuối, mà vì tôi cần thời gian. Tôi muốn anh ta say sưa trong sự phục dịch của tôi, muốn anh ta tin rằng vợ mình hiền lành, nhu mì, không hề hay biết. Tôi muốn anh ta chìm trong men rượu mỗi tối, để thói quen đó dần hủy hoại sức khỏe anh ta – một cách âm thầm và từ tốn.
Hai năm, tôi đã kiềm chế tất cả: cơn ghen, sự tủi nhục, cả những đêm bật khóc trong im lặng. Nhưng trong im lặng ấy, một kế hoạch được nuôi dưỡng: tôi sẽ biến chính sự hưởng thụ của anh ta thành con dao quay ngược lại.
Mỗi tối, tôi đều chuẩn bị một mâm cơm thật thịnh soạn. Canh gà nấu lá giang, cá kho tộ, thịt bò xào hành tây… đủ món ngon để anh ta vừa ăn vừa nâng chén. Tôi thuộc lòng khẩu vị của chồng: thích cay, thích mặn, và đặc biệt thích uống kèm rượu.
Tôi không cấm đoán, trái lại còn khuyến khích. “Anh uống thêm đi, hôm nay em mua loại ngon lắm.” – câu nói của tôi dần trở thành liều thuốc ru ngủ. Anh ta tưởng tôi yêu chiều, nhưng thực ra tôi đang dỗ dành anh ta tự hủy hoại bản thân.
Có những đêm, anh trở về muộn, mùi nước hoa lạ thoảng trong áo sơ mi. Tôi lặng lẽ treo áo lên, chẳng hỏi han. Đôi khi, anh còn nhìn tôi với ánh mắt nửa thương hại, nửa kiêu ngạo – như thể tôi quá ngu ngốc để nhận ra. Nhưng anh không biết rằng, tôi thấy tất cả, nhớ tất cả.
Hai năm, tôi vừa là người vợ hiền trong mắt chồng, vừa là kẻ quan sát lạnh lùng. Tôi đọc sách y học, tìm hiểu về ảnh hưởng của rượu lên gan, tim, và thần kinh. Tôi lên kế hoạch từng bước: không cần thuốc độc, không cần một vụ scandal ồn ào, chỉ cần thời gian và sự lặp lại.
Anh ta càng say sưa trong bữa cơm tôi nấu, càng rút ngắn con đường đến sự suy sụp. Tôi thì kiên nhẫn như kẻ gieo hạt, chờ ngày thu hoạch.
Dĩ nhiên, tôi không phải kẻ máu lạnh hoàn toàn. Có những lúc lòng tôi run lên, muốn buông bỏ tất cả. Nhưng rồi tôi lại nhớ đến cảnh nhân tình của anh ta ung dung hưởng tiền, nhớ đến sự nhẫn tâm anh dành cho tôi. Và tôi tự nhắc: “Nếu tôi mềm lòng, tôi sẽ mãi là kẻ thua.”
Cái ngày ấy cuối cùng cũng đến. Một buổi tối như bao tối khác, tôi lại dọn mâm cơm đầy đủ, rót rượu đầy ly. Anh ta vui vẻ ăn uống, chẳng chút nghi ngờ. Tôi vẫn ngồi bên, mỉm cười, rót thêm cho anh.
Khi đồng hồ điểm mười giờ, anh ta bỗng ho sặc sụa, mặt đỏ bừng rồi tím tái. Tôi giả vờ hốt hoảng, dìu anh ra ghế. Anh ta thở gấp, mồ hôi vã ra, đôi mắt hoang mang. “Em… cứu anh…” – giọng anh nghẹn lại.
Tôi cầm tay anh, khẽ thì thầm: “Hai năm qua, em đã cứu anh rồi. Nhưng anh đâu cần.” Ánh mắt anh mở to, kinh ngạc, xen lẫn nỗi sợ. Tôi đứng dậy, bình thản gọi cấp cứu, nhưng tất cả đã quá muộn.
Ngày hôm sau, người ta đến đông nghịt. Họ bàn tán, họ thương xót. Ai cũng nghĩ anh chết vì đột quỵ do tửu lượng quá lớn. Không ai nghi ngờ gì về người vợ tận tụy luôn nấu ăn, hầu hạ chồng suốt hai năm trời.
Còn tôi, tôi ngồi lặng lẽ trong căn nhà trống. Không vui, không buồn, chỉ thấy một khoảng rỗng lạnh lẽo. Tôi đã thắng, nhưng cũng đã mất hết. Hôn nhân này vốn dĩ là địa ngục, và tôi chỉ vừa bước ra khỏi ngục tù bằng cách lạnh lùng nhất.
Đêm xuống, tôi rót cho mình một ly rượu. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi uống một mình, không phải để hầu hạ ai, không phải để trả thù, mà để tiễn biệt một phần đời đầy cay đắng.