Mười năm trước, chồng tôi – anh Hùng – gặp tai nạn giao thông trên đường đi làm về. Một chiếc xe tải mất lái, cú va chạm tưởng như không quá nghiêm trọng, nhưng lại cướp đi khả năng đi lại của anh. Từ đó, anh nằm liệt giường, mọi sinh hoạt đều cần người chăm sóc.
Ngày ấy tôi mới ngoài ba mươi, con còn nhỏ. Tôi tự nhủ: “Còn người là còn tất cả”. Tôi ở lại, gồng gánh gia đình, vừa đi làm, vừa chăm chồng, vừa làm mẹ. Nhưng có những thứ không thể nói ra, không thể chia sẻ, và càng không thể tự lừa dối bản thân.
Mười năm. Mười năm không có một cái ôm đúng nghĩa, không có bàn tay đàn ông nắm lấy tay mình. Hùng vẫn là chồng tôi, vẫn là người tôi thương, nhưng giữa chúng tôi chỉ còn tình nghĩa và trách nhiệm. Anh cáu gắt, tự ti, thường trút sự bực bội lên tôi. Có những đêm, tôi nằm quay lưng, nước mắt ướt gối, không dám khóc thành tiếng.
Anh Tuấn – thợ xây ở gần nhà – xuất hiện vào năm thứ tám. Nhà tôi sửa lại mái, anh là người được thuê. Tuấn hơn tôi vài tuổi, ít nói, ánh mắt hiền nhưng sâu. Những buổi trưa anh ngồi nghỉ ngoài hiên, tôi mang nước ra, chỉ vài câu xã giao. Vậy mà lâu dần, tôi thấy mình mong đến giờ đó.
Không ai cố ý vượt ranh giới. Nhưng ranh giới đôi khi mỏng manh đến đáng sợ. Một lần trời mưa, anh trú nhờ trong bếp. Tôi đưa khăn cho anh lau tóc, tay vô tình chạm tay. Cả hai cùng giật mình. Tôi rút tay lại, tim đập loạn.
Từ đó, tôi bắt đầu nói dối. Nói dối chồng. Nói dối chính mình.
Những buổi chiều muộn, khi Hùng ngủ say, tôi ra sau vườn, nơi Tuấn đang xây thêm căn bếp nhỏ. Chỉ là vài phút trò chuyện, rồi thành quen, rồi thành dựa vào nhau. Tôi biết mình sai, nhưng cũng biết mình đang sống lại cảm giác được là một người đàn bà.
Cho đến một ngày mưa lớn. Trời đổ mưa tầm tã, gió quật mạnh. Tôi và Tuấn đứng trú dưới mái tôn phía sau nhà. Khi anh vừa nắm lấy tay tôi, thì từ trong nhà vang lên một tiếng động mạnh.
Tôi quay lại.
Hùng… đang đứng.
Khoảnh khắc đó, tôi tưởng mình hoa mắt. Hùng vịn vào khung cửa, hai chân run rẩy, mặt tái nhợt nhưng ánh mắt thì không hề mơ hồ. Cơn mưa như trút nước, nhưng tôi lạnh từ trong xương sống.
Tuấn buông tay tôi ngay lập tức. Anh lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng mưa, tiếng thở gấp của Hùng, và tiếng tim tôi đập như muốn vỡ tung.
Hùng không ngã. Anh đứng đó, rất lâu. Rồi anh cười. Một nụ cười khiến tôi còn sợ hơn cả giận dữ.
“Ra là vậy…” – anh nói khàn khàn.
Tôi chạy tới, quỳ xuống trước mặt anh, tay run rẩy. Tôi không biết phải giải thích từ đâu, hay có thể giải thích điều gì nữa. Mười năm hi sinh, mười năm chịu đựng, nhưng chỉ một khoảnh khắc sai lầm đã xóa sạch tất cả.
Hóa ra, Hùng đã có thể đứng lên từ vài tháng trước. Việc tập vật lý trị liệu giúp anh hồi phục dần, nhưng anh giấu. Anh muốn thử lòng tôi. Muốn xem tôi còn ở lại vì tình hay chỉ vì trách nhiệm.
Và anh đã thấy tất cả.
Tuấn xin lỗi, cúi đầu rồi lặng lẽ rời đi trong mưa. Tôi không giữ anh lại. Tôi không có tư cách.
Đêm đó, Hùng không ngủ. Tôi cũng vậy. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, giữa căn nhà quen thuộc mà bỗng dưng xa lạ.
Anh không đánh tôi. Không mắng tôi. Anh chỉ hỏi một câu:
“Em còn yêu anh không?”
Tôi im lặng rất lâu. Rồi lắc đầu.
Câu trả lời ấy, tôi biết, còn đau hơn cả phản bội.
Hùng khóc. Lần đầu tiên sau tai nạn, anh khóc như một đứa trẻ. Còn tôi, tôi ngồi đó, không khóc được nữa. Có những giọt nước mắt đã cạn từ rất lâu rồi.
Chúng tôi không ly hôn ngay. Ít nhất là không vội vàng. Hùng bắt đầu tập đi trở lại một cách công khai. Con cái ngạc nhiên, hàng xóm mừng rỡ. Không ai biết trong căn nhà ấy, mọi thứ đã vỡ từ bên trong.
Tuấn rời đi sau hôm mưa đó. Tôi nghe nói anh xin công trình khác, ở tỉnh xa. Anh không liên lạc. Tôi cũng không tìm. Có những mối quan hệ chỉ tồn tại được trong bóng tối. Khi ánh sáng chiếu vào, nó buộc phải kết thúc.
Một tháng sau, Hùng nói với tôi:
“Anh không trách em nữa. Nhưng anh không thể tiếp tục sống với em như trước.”
Tôi hiểu. Chúng tôi chọn ly thân. Tôi dọn ra ngoài, thuê một căn phòng nhỏ gần chỗ làm. Con ở với bố, cuối tuần tôi về thăm.
Cuộc sống của tôi không hề nhẹ nhõm như người ta tưởng. Không còn chồng liệt giường để chăm, nhưng cũng không có bờ vai để dựa. Tôi trả giá cho sai lầm của mình bằng sự cô đơn rất thật.
Một năm sau, tôi gặp lại Tuấn tình cờ ngoài chợ. Anh gầy hơn, già hơn. Chúng tôi chỉ chào nhau, không nói thêm gì. Ánh mắt anh vẫn hiền, nhưng đã có khoảng cách.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Hùng:
“Anh sắp kết hôn. Em đừng buồn.”
Tôi không buồn. Tôi thấy nhẹ.
Có những lựa chọn không ai muốn, nhưng buộc phải chọn. Tôi mất gia đình theo cách này, nhưng tôi cũng học được một điều: sự thiếu thốn không biện minh cho phản bội, và sự hi sinh không thể là sợi dây trói buộc cả đời.
Cơn mưa năm ấy đã làm ba người thay đổi. Không ai thắng. Nhưng ai cũng phải bước tiếp, bằng chính đôi chân của mình.



