Home Blog Page 9

Vụ người bà “s;;ự-c” 2 ch:áu nội ở Hưng Yên: Người con trai đ;:ẫm l;ệ kể về m/âu thu:;ẫn khiến mẹ ratay

Trước nỗi đau quá lớn, người mẹ liên tục ngất lịm khi phát hiện thi thể 2 con. Hiện, các cháu đã được đưa về mai táng tại quê nhà.

Mẹ đau đớn, ngất lịm khi thấy thi thể 2 con

Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Hưng Yên đã ra quyết định khởi tố vụ án Giết người xảy ra tại địa bàn thôn Nhạc Miếu, xã Như Quỳnh, tỉnh Hưng Yên. Cơ quan điều tra xác định bà nội là nghi can sát hại 2 cháu trai.

Trước đó, vào sáng qua (31/8), người dân phát hiện thi thể một trẻ em trên mương nước ở khu vực Nhạc Miếu và lập tức báo công an.

Sau khi thi thể cháu bé được vớt lên, người mẹ đến nhận ra đó là cháu K. (8 tuổi). Người mẹ tiếp tục ngất lịm khi thấy đứa con thứ hai là cháu H. (12 tuổi) tử vong trong phòng trọ, bà Mai Thị Vân (là mẹ chồng) bị thương nặng, thông tin này được thuật lại trên tờ PL. TPHCM.

Chiều cùng ngày, lãnh đạo tỉnh Hưng Yên đã đến thăm hỏi, chia buồn với gia đình nạn nhân. Cơ quan chức năng và các nhà hảo tâm cũng hỗ trợ xe đưa thi thể anh em về quê nhà tổ chức lễ mai táng.

Người mẹ khóc ngất khi phát hiện thi thể các con (Ảnh: PL TPHCM).

Lời kể của người cha

Theo lời kể của anh Nguyễn Văn Phương (35 tuổi) với báo trên, gia đình anh ngụ ở xã Yết Kiêu, TP Hải Phòng lên Hưng Yên làm công nhân ở khu công nghiệp. Gia đình thuê 2 phòng trọ tại thôn Nhạc Miếu để 2 vợ chồng cùng các con và bà nội ở. Tối hôm trước, anh đưa 2 con sang phòng trọ của bà nội để ngủ.

Bà Mai Thị Vân khai rằng, do mâu thuẫn gia đình nên đã sát hại 2 cháu rồi tự sát nhưng bất thành. Hiện bà này đã qua cơn nguy kịch.

Hiện trường phát hiện thi thể bé trai 8 tuổi (Ảnh: Công an nhân dân).

Trao đổi với PV Đời sống & Pháp luật, TS.LS Đặng Văn Cường- Ủy viên ban chấp hành, Hội bảo vệ quyền trẻ em Việt Nam cho rằng, bị can Mai Thị Vân có bị xử lý hình sự về tội Giết người với khung hình phạt tù từ 12 năm đến 20 năm, tù chung thân hoặc tử hình.

“Hành vi giết nhiều người, giết người dưới 16 tuổi, hành vi có tính chất côn đồ là những tình tiết tăng nặng có thể áp dụng để xử lý người phụ nữ này với mức hình phạt cao nhất là tử hình”, ông Cường nhận định.

Ông bố lái xe đi câu vào cuối tuần nhưng không bao giờ quay về, bí mật chỉ hé lộ sau 15 năm..

Người ta thường nói, cuối tuần là khoảng thời gian dành cho gia đình. Nhưng với nhà tôi, cuối tuần lại gắn với một thói quen quen thuộc: cha tôi dắt chiếc xe máy cũ, treo giỏ cần câu, nói một câu ngắn gọn “Đi câu cá đây!” rồi biến mất sau cánh cổng. Thói quen ấy lặp đi lặp lại suốt nhiều năm, cho đến cái ngày định mệnh — ngày ông đi và không bao giờ trở về.

Hôm đó, trời tháng Tư nắng gắt, cha dậy sớm hơn thường lệ. Ông mặc chiếc áo sơ mi xám đã sờn cổ, quần kaki bạc màu. Tôi còn nhớ rõ ánh mắt ông nhìn mẹ, ánh mắt như có gì đó dằn vặt. Ông nắm chặt tay tôi, dặn: “Ở nhà nhớ ngoan, học hành tử tế. Cha đi rồi sẽ về.” Nhưng rồi… ông không về nữa.

Mẹ tôi gọi điện thoại cho người quen khắp nơi, báo công an, tìm kiếm quanh hồ nước, bờ sông nơi cha hay ngồi câu. Nhưng tất cả đều vô ích. Cái xe máy biến mất, giỏ cần câu biến mất, và cả người cha vốn dĩ từng hiện diện mỗi ngày trong gia đình tôi… cũng biến mất.

Ngày tháng sau đó, gia đình tôi sống trong sự hoang mang. Hàng xóm bàn tán, người bảo cha tôi bị tai nạn rồi xác trôi sông, người thì đoán ông bỏ đi theo người phụ nữ khác. Mẹ câm lặng, không khóc cũng chẳng than, chỉ lặng lẽ làm việc để nuôi tôi khôn lớn. Nhưng tôi biết, đêm nào mẹ cũng ngồi trước bàn thờ, ánh nến lập lòe soi khuôn mặt héo hon.

15 năm trôi qua. Cuộc đời tôi bước sang một giai đoạn khác: trưởng thành, có công việc, có những bận rộn riêng. Nhưng vết nứt từ ngày cha biến mất vẫn nằm sâu trong tim. Và rồi, bất ngờ một sự kiện xảy ra — một bức thư cũ được gửi về, với nét chữ quen thuộc của cha, hé lộ bí mật khiến mọi thứ tôi từng tin tưởng bị đảo lộn.

Cuộc sống sau khi cha biến mất không hề dễ dàng. Mẹ trở thành trụ cột duy nhất. Bà buôn bán ở chợ, làm thêm đủ nghề để trang trải chi phí học hành cho tôi. Tôi nhớ những đêm mùa mưa, căn nhà dột nước, mẹ co ro trong góc giường nhưng vẫn gấp quần áo khô cho tôi. Đôi mắt bà ngày càng trũng sâu, nhưng bà chưa bao giờ ngừng hy vọng rằng một ngày nào đó cha sẽ quay về.

Tôi thì khác. Tôi giận cha. Tôi tin rằng ông đã bỏ rơi gia đình, chạy trốn vì điều gì đó hèn nhát. Nỗi giận dữ âm ỉ ấy khiến tôi lớn lên với một vỏ bọc lạnh lùng, ít tin tưởng vào người khác. Bạn bè có cha mẹ đủ đầy, còn tôi phải sống với một câu hỏi lơ lửng: “Cha mày đâu?”

Thỉnh thoảng, có người nhìn thấy một người đàn ông giống cha tôi ở thị trấn khác. Mẹ lại gói ghém ít tiền, đi tìm, nhưng lần nào cũng trở về tay trắng. Có lần bà đem về một chiếc bật lửa cũ, bảo “Người ta nhặt được ở bến xe, giống của cha con.” Tôi nhìn nó, trái tim run lên, nhưng rồi nhận ra chỉ là ảo vọng.

Thời gian cuốn đi, tôi tốt nghiệp đại học, đi làm xa nhà. Mẹ vẫn ở quê, một mình trong căn nhà nhỏ. Mỗi khi về, tôi thấy bà gầy đi, tóc bạc thêm, nhưng ánh mắt bà vẫn hướng về cánh cổng cũ. Như thể bà tin, một ngày nào đó, cha sẽ đẩy cánh cổng ấy bước vào.

Rồi đến một buổi chiều định mệnh, khi tôi sắp xếp lại tủ gỗ cũ trong nhà, một phong bì rơi ra. Trên đó là nét chữ run run nhưng quen thuộc: “Gửi cho vợ con, nếu một ngày nào đó tìm thấy…” Bên trong là vài trang giấy ố vàng, viết vội, và tấm ảnh chụp một nhóm đàn ông đứng cạnh nhau. Trong ảnh, cha tôi không mặc đồ đi câu, mà mặc áo bảo hộ lao động, phía sau là một công trình dang dở.

Tôi ngồi chết lặng. Tim đập thình thịch. Cha tôi… đã đi đâu trong suốt 15 năm qua?

Trong bức thư, cha kể rằng hôm ông nói đi câu hôm ấy, thực chất là đi theo một người bạn nhận việc ở một công trình khai thác gỗ tận biên giới. Công việc ấy không hợp pháp, liên quan đến đường dây khai thác rừng trái phép. Ông không muốn kéo gia đình vào rắc rối, nên chỉ nói dối “đi câu” để che mắt. Nhưng mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.

Cha viết: “Họ bắt cha phải làm việc, không cho về. Nhiều lần cha tìm cách trốn, nhưng nếu về, cả nhà sẽ gặp nguy hiểm. Cha chỉ có thể ở lại, chịu đựng, chờ ngày thoát thân…” Những dòng chữ nhòe mực, như thể ông viết trong nỗi sợ hãi tột độ.

Trong thư còn kẹp một mảnh giấy khác, ghi địa chỉ một nơi xa xôi. Tôi đem chuyện kể cho mẹ. Bà run rẩy, nước mắt rơi không ngừng, thì thào: “Tôi biết… tôi luôn biết ông ấy không bỏ mẹ con mình. Nhưng ông ấy bị buộc phải rời đi.”

Chúng tôi quyết định tìm đến nơi ghi trong bức thư. Đó là một khu rừng sâu, từng có công trình khai thác, giờ chỉ còn lại những lán trại bỏ hoang. Người dân địa phương kể rằng nhiều năm trước, có nhóm người bị giam giữ để khai thác gỗ. Có kẻ đã chết vì bệnh, có người mất tích, cũng có vài người thoát được nhưng không bao giờ quay về quê cũ vì sợ bị trả thù.

Tôi đi trong khu rừng ấy, lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn. Hình ảnh cha mờ nhòe trong ký ức bỗng hiện lên rõ ràng hơn: ông không phải kẻ bỏ trốn, mà là một nạn nhân của hoàn cảnh, của những toan tính tàn nhẫn.

Kết thúc hành trình, tôi đứng trước căn lán cũ, cánh cửa mục nát, trên vách vẫn còn vạch khắc chữ “Minh 2009” — tên cha tôi. Tôi đặt tay lên, như thể chạm vào quá khứ. Mẹ bật khóc nức nở.

Cha tôi có lẽ đã không còn. Nhưng sự thật được hé lộ sau 15 năm đã trả lại cho ông sự trong sạch. Và cũng trả lại cho tôi niềm tin rằng, đôi khi, những điều ta căm hận lại chỉ là một lớp màn che giấu một bi kịch lớn hơn.

Chuyện gì khiến Hòa Minzy b:ức x:úc nhắc thẳng tên đàn chị Mỹ Tâm?

Hòa Minzy bức xúc lên tiếng trên trang cá nhân chuyện liên quan đến ca sĩ Mỹ Tâm.

Ngày 01/09/2025, Thương trường đưa tin “Chuyện gì khiến Hòa Minzy b:ức x:úc nhắc thẳng tên đàn chị Mỹ Tâm?”. Nội dung chính như sau: 

Cách đây ít phút, Hòa Minzy chia sẻ bài viết trên trang cá nhân gây chú ý. Nữ ca sĩ viết: “Mấy cái page trên tóp tóp mà cứ so sánh, mang tôi ra để so sánh với các nghệ sỹ khác, đặc biệt mấy hôm nay là chị Mỹ Tâm. 

Ê nha, hẳn là chị Mỹ Tâm. Chị ấy là tượng đài và thần tượng của hầu hết thế hệ nghệ sỹ của Hoà. Hoà không nói bản thân không tự tin, hay mình đang tự ti nha, ai cũng có điểm riêng và thị phần khán giả riêng.

NHƯNG

Quá vớ vẩn khi cứ mang chị Tâm ra để so so xong rồi vô tình anti lại có cớ chửi Hoà. Một câu thôi không có thể nào mà so sánh, chị Tâm mãi là huyền thoại. Mấy má đừng có kiếm anti cho tôi nha.

Tôi ko top 1, tôi không ở vị trí top nào. Tôi ở trong lòng khán giả của tôi là đủ, vớ vẩn thật. Ai lướt mà thấy mấy bài kiểu vậy dẹp loạn giúp em.”

Theo đó, Hòa Minzy tỏ rõ sự b:ức x:úc khi những ngày qua liên tục bị so sánh với ca sĩ Mỹ Tâm. Cụ thể, hàng loạt các trang mạng xã hội tung tin cho rằng Mỹ Tâm dù có thực lực hàng đầu Vpop nhưng Hòa Minzy mới là người sở hữu danh xưng “ca sĩ top 1 Việt Nam”.

Để tránh hiểu nhầm, giọng ca Bắc Bling lên tiếng cho rằng Mỹ Tâm luôn là tượng đài và thần tượng của cô không thể đem ra so sánh. Đồng thời, giọng ca 9x cho rằng vị trí của cô luôn trong lòng khán giả là đủ không cần tranh top với ai.

Trước đó, năm 2023, Hòa Minzy cũng từng vướng vào tranh cãi khi đăng ảnh cùng Mỹ Tâm. Nhiều người cho rằng Hoà Minzy “dìm hàng” đàn chị và khuyên cô nên gỡ bỏ hình ảnh này.

Trước những ý kiến trái chiều từ netizen, Hoà Minzy đã phải gấp rút lên tiếng giải thích. Nữ ca sĩ sinh năm 1995 cho biết cô chỉ chụp được duy nhất một bức hình với đàn chị. Ngoài ra, cô khẳng định ca sĩ Mỹ Tâm vẫn rất đẹp trong bức hình này.

Trước dó Saostar đưa tin “Tiếc nuối của Hòa Minzy”. Nội dung chính như sau: 

Sáng 30/8, buổi tổng duyệt diễu binh, diễu hành kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9 (nhiệm vụ A80) đã diễn ra trong không khí vừa trang nghiêm, vừa sôi động. Đây là sự kiện trọng đại được cả nước mong chờ, không chỉ để tri ân lịch sử, mà còn tái hiện khí thế hào hùng của dân tộc qua từng khối diễu binh, từng nhịp trống quân hành dồn dập.

Giữa hàng nghìn người tham gia tổng duyệt, hình ảnh ca sĩ Hoà Minzy hòa mình vào dòng chảy lịch sử đã trở thành điểm nhấn thú vị. Không cần sân khấu hoành tráng, chỉ bằng sự nhiệt huyết và tinh thần nghiêm túc, nữ ca sĩ đã để lại ấn tượng đặc biệt.

Hoà Minzy và Đức Phúc xuất hiện tại buổi tổng duyệt diễu hành diễu binh sáng 30/8. (Ảnh: FBNV)

Sau buổi tổng duyệt, Hoà Minzy bộc bạch nỗi tiếc nuối khi không thể trực tiếp chiêm ngưỡng toàn bộ đoàn diễu binh trong ngày lễ chính thức 2/9. Cô viết: “Ý là Hoà sẽ tham gia biểu diễn tại quảng trường Ba Đình vào sáng 2/9 sau khi tất cả các khối diễu binh đi xong. Bởi vậy sẽ là khối xuất hiện cuối, tập kết ở Quán Thánh và không được đi linh tinh trước đó. Không xem không đu được gì hết ngoài máy bay ạ.”

Những dòng chia sẻ cho thấy khát khao mãnh liệt của Hoà Minzy được tận mắt chứng kiến từng bước chân mạnh mẽ, từng hàng ngũ chỉnh tề của các lực lượng. Dù tiếc nuối, nhưng cảm xúc ấy lại càng khẳng định tình yêu nước chân thành và niềm tự hào dân tộc của giọng ca gốc Bắc Ninh.

Hoà Minzy bày tỏ sự tiếc nuối khi không xem được gì do là khối xuất hiện cuối và trình diễn tại quảng trường Ba Đình sáng 2/9. (Ảnh: FBNV)

Không chỉ vậy, Hoà Minzy còn bày tỏ mong muốn được ghi lại những khoảnh khắc quý giá bên các chiến sĩ: “Các đồng chí khối đi tập kết sau diễu binh ở đâu ý nhỉ, chứ không thấy mặt mũi chân tay anh chị em đâu cả. Muốn chụp tấm ảnh với mọi người làm kỉ niệm A80 mà khó quá.”

Lời bộc bạch giản dị nhưng chân thành ấy cho thấy Hòa Minzy không chỉ đến sự kiện với vai trò nghệ sĩ biểu diễn hay thành viên đoàn diễu binh, mà còn như một người dân bình thường, muốn được dõi theo trọn vẹn buổi diễu binh và lưu giữ cho mình một dấu mốc đặc biệt trong sự nghiệp lẫn cuộc đời.

Sự chia sẻ của Hoà Minzy cho thấy mong muốn được lưu giữ trọn khoảnh khắc trong buổi lễ diễu binh, diễu hành sáng 2/9. (Ảnh: FBNV)

Việc Hoà Minzy tham gia vào chương trình diễu hành, diễu binh Quốc khánh 2/9 không chỉ là một nhiệm vụ nghệ thuật, mà còn là niềm vinh dự. Với các nghệ sĩ, được đứng trên quảng trường Ba Đình lịch sử, hòa mình cùng khí thế hào hùng của dân tộc, chắc chắn là ký ức không thể nào quên.

Qua chia sẻ của Hoà Minzy, có thể thấy sự nhiệt huyết và lòng tự hào của những nghệ sĩ khi góp mặt trong sự kiện trọng đại của đất nước. Dù mỗi người có nhiệm vụ riêng, nhưng họ đều chung tinh thần cống hiến, được kề vai sát cánh với các chiến sĩ trong ngày hội lớn, và coi đó là kỷ niệm quý giá trong đời.

Chia sẻ của Hoà Minzy cho thấy tinh thần yêu nước và lòng tự hào của các nghệ sĩ khi tham gia sự kiện trọng đại này. (Ảnh: FBNV)

Thêm thông tin vụ chị T. kế toán “mượn” 64 tỷ đồng của BHXH Nam Từ Liêm “quên trả”, lãnh đạo đơn vị chính thức lên tiếng

Đỗ Thương Thương, kế toán Bảo hiểm xã hội quận Nam Từ Liêm, khi lên danh sách chi trả chế độ đã “nhặt” ra các công ty được trả bảo hiểm cao nhất, rồi tráo số tài khoản của họ bằng số người quen của mình.

Tòa Phúc thẩm Tòa án nhân dân Tối cao tại Hà Nội vừa mở phiên phúc thẩm vụ án xảy ra tại Bảo hiểm xã hội quận Nam Từ Liêm (cũ) theo cáo kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt của ông Lê Mạnh Quân, 53 tuổi, Giám đốc Bảo hiểm xã hội quận Nam Từ Liêm giai đoạn 2014-2024 và Đinh Tĩnh Giang, 52 tuổi, Kế toán trưởng giai đoạn 2020-2024.

Tại phiên sơ thẩm, hai người lần lượt bị tuyên 3 năm 6 tháng và 4 năm tù về tội Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng.

Đỗ Thương Thương, 35 tuổi, kế toán viên, bị phạt tù chung thân về tội Tham ô tài sản, không kháng cáo song vắng mặt. Cho rằng điều này ảnh hưởng đến việc làm rõ tình tiết kháng cáo, toà phúc thẩm đã hoãn xét xử.

Phiên toà chưa định ngày mở lại.

Đỗ Thương Thương khi bị bắt. Ảnh: Công an cung cấp

Đỗ Thương Thương khi bị bắt. Ảnh: Công an cung cấp

Hồ sơ vụ án xác định, tại Bảo hiểm xã hội quận Nam Từ Liêm (cũ), bị cáo Thương có trách nhiệm kiểm tra từng trường hợp, đối chiếu với dữ liệu của Bảo hiểm xã hội xác định từng cá nhân hoặc công ty có nợ bảo hiểm không, nếu có nợ thì chưa chi trả. Nếu đủ điều kiện hưởng, Thương hạch toán tài khoản kế toán, lập bảng kê danh sách.

Theo quy định, khi chi trả tiền bảo hiểm ốm đau, thai sản, dưỡng sức cho công ty và cá nhân trên địa bàn quận Nam Từ Liêm, bộ phận kế toán tiếp nhận danh sách các đơn vị, cá nhân được xét duyệt chi trả. Thương sử dụng email của bộ phận kế toán gửi dữ liệu đến email của cán bộ ngân hàng để kiểm tra tính thống nhất của thông tin cá nhân, công ty và số tài khoản thụ hưởng để chuẩn bị việc chuyển tiền.

Đồng thời, Thương in uỷ nhiệm chi, bảng kê danh sách trình ông Giang, ông Quân thẩm tra, ký duyệt. Các tài liệu sau đó được Thương đóng dấu và chuyển đến ngân hàng để thực hiện chuyển tiền từ tài khoản của Bảo hiểm xã hội đến đối tượng thụ hưởng.

VKS cáo buộc, sau khi đã có đầy đủ chữ ký duyệt của hai sếp, Thương chọn các công ty được chi trả bảo hiểm với số tiền lớn rồi chỉnh sửa thông tin chuyển tiền trên bảng kê bằng thông tin của 3 người quen.

Thương in ra bản cứng để thay vào các trang giữa của bảng kê, đóng dấu của BHXH quận Nam Từ Liêm rồi chuyển tài liệu này đến ngân hàng để chuyển tiền vào các tài khoản thụ hưởng

Đêm tân hôn, bố chồng tôi dúi vào tay tôi 5.000 đô la và thì thầm: “Muốn sống thì chạy đi.” Tôi ch-ết lặng…

Đêm tân hôn đáng lẽ phải là đêm hạnh phúc nhất của đời người con gái. Tôi cũng từng nghĩ vậy, cho đến khi bàn tay thô ráp của bố chồng lặng lẽ dúi vào tay tôi xấp tiền dày cộp, và giọng ông thì thầm bên tai:
“Muốn sống thì chạy đi.”

Cả người tôi như hóa đá. Căn phòng tân hôn vẫn sáng ánh đèn vàng dịu, tiếng cười nói ở ngoài vọng vào rộn ràng, nhưng tim tôi như có ai bóp nghẹt. Tôi mở tay, đếm vội – đúng 5.000 đô la, được cuộn gọn gàng trong dây thun. Mắt tôi ngước nhìn ông, đầy hoang mang. Nhưng ánh mắt ông chỉ lóe lên một thoáng khẩn thiết rồi quay đi, để mặc tôi đứng chết lặng.

Tôi là Hạnh, 25 tuổi, lớn lên ở một vùng quê nghèo. Lấy được chồng thành phố – anh Minh, con trai duy nhất của gia đình giàu có – tôi từng nghĩ mình đổi đời. Minh hiền lành, nói năng nhỏ nhẹ, tuy có chút rụt rè nhưng tôi tin anh thật lòng thương tôi. Đám cưới tổ chức linh đình, khách khứa đông nghịt, ai cũng chúc mừng tôi. Tôi tự nhủ: “Cuối cùng cũng được làm dâu nhà giàu.”

Nhưng đúng khoảnh khắc đó, niềm vui hóa thành nỗi sợ. Tại sao bố chồng lại bảo tôi chạy? Tại sao lại dúi tiền cho tôi như người ta hối lộ để thoát thân? Có chuyện gì ẩn giấu trong ngôi nhà này?

Tôi chưa kịp hỏi, thì tiếng gõ cửa vang lên – Minh đã quay lại phòng. Tôi vội giấu xấp tiền vào túi váy, cố nở nụ cười. Nhưng đầu óc thì quay cuồng với một mớ câu hỏi không lời đáp.

Cái đêm mà lẽ ra là khởi đầu hạnh phúc, lại trở thành đêm đầu tiên tôi biết đến sự bất an…

Ngày đầu tiên làm dâu, tôi rón rén quan sát ngôi biệt thự nguy nga. Nhà họ Hoàng – gia đình chồng tôi – giàu có tiếng trong vùng. Bố chồng tôi, ông Hoàng, từng là thương nhân gạo, giờ mở thêm bất động sản. Mẹ chồng tôi – bà Lan – luôn xuất hiện với vẻ ngoài quyền quý, giọng nói đanh thép. Tôi sớm nhận ra trong nhà này, bà Lan là người nắm quyền thực sự.

Minh, chồng tôi, lại khác hẳn. Anh ít nói, chỉ chăm chăm nghe lời mẹ. Mỗi khi bà Lan quắc mắt, anh lập tức im lặng, không dám cãi nửa câu. Tôi thoáng rùng mình – liệu một người đàn ông như thế có bảo vệ được mình?

Suốt mấy ngày, tôi không thôi nhớ câu thì thầm của bố chồng. Ông tránh ánh mắt tôi, nhưng thỉnh thoảng, tôi bắt gặp sự mệt mỏi, căng thẳng trong gương mặt ông. Dường như ông cũng là tù nhân trong chính ngôi nhà do mình dựng nên.

Một lần, tôi vô tình nghe được cuộc cãi vã sau cánh cửa phòng khách:

  • “Anh đừng mềm lòng nữa! Con bé quê mùa ấy chỉ cần làm dâu, sinh cho tôi đứa cháu. Thế là đủ!” – giọng bà Lan the thé.

  • “Nhưng cô đâu biết… nếu nó phát hiện ra, sẽ nguy hiểm cho cả nhà.” – tiếng bố chồng tôi run run.

  • “Phát hiện ra thì sao? Nó có trốn cũng không thoát đâu!”

Tôi sững sờ. Họ đang nói về tôi. Phát hiện ra cái gì? Nguy hiểm gì?

Từ hôm đó, tôi bắt đầu cảnh giác. Tôi để ý thấy những chi tiết bất thường: cửa phòng tôi có lúc bị hé mở khi tôi chắc chắn đã khóa; điện thoại di động biến mất rồi lại xuất hiện; ban đêm, tôi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang.

Một buổi sáng, khi vào phòng bếp, tôi bắt gặp người giúp việc lén lút đưa cho bố chồng tôi một mảnh giấy nhỏ. Ông thoáng hoảng hốt khi thấy tôi, rồi vội nhét giấy vào túi áo. Tôi nhận ra, nỗi sợ hãi trong mắt ông còn lớn hơn cả nỗi sợ của tôi.

Tôi biết mình đã bước vào một gia đình không bình thường. Và bí mật ấy, sớm muộn gì cũng lôi tôi vào vòng xoáy.

Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Tôi quyết định lén ra ngoài. Đi ngang qua phòng làm việc của bố chồng, tôi thấy ánh đèn còn sáng. Cửa khép hờ. Tôi ghé mắt nhìn – ông đang ngồi, tay run run mở một chiếc hộp sắt. Trong hộp là xấp hồ sơ, vài tấm ảnh, và một khẩu súng nhỏ.

Tim tôi đập thình thịch. Ông thở dài, rồi bỗng khẽ lẩm bẩm:
“Phải cứu con bé trước khi quá muộn…”

Tôi vội nấp khi ông bước ra ngoài. Khi trở lại phòng, tôi nhận ra mình không còn đường lùi. Tôi cần phải biết sự thật.

Hôm sau, tôi giả vờ dọn phòng làm việc và tìm cơ hội lục lọi. Cuối cùng, trong ngăn tủ, tôi tìm được bản sao hồ sơ – toàn bộ liên quan đến những phi vụ rửa tiền, thâu tóm đất đai, và đặc biệt là tên của mẹ chồng tôi đứng đầu hầu hết giấy tờ. Nhưng điều làm tôi choáng váng hơn cả: trong danh sách “người liên quan” có tên… Minh, chồng tôi.

Thì ra, nhà này giàu có nhờ những hoạt động ngầm. Minh không chỉ là kẻ nhu nhược mà còn bị cuốn vào những chuyện phi pháp. Câu nói của bố chồng bỗng rõ ràng: “Muốn sống thì chạy đi.”

Nhưng chạy đi đâu? Tôi giờ đã là vợ hợp pháp của Minh. Nếu bỏ trốn, liệu có bị họ truy tìm? Và bố mẹ nghèo ở quê, có bị liên lụy không?

Trong lúc tôi còn phân vân, thì một biến cố ập đến. Buổi tối, mẹ chồng gọi tôi vào phòng riêng. Bà đặt tách trà xuống, nhìn tôi chằm chằm:
“Con có nhớ đêm hôm ấy, bố chồng con nói gì với con không?”

Toàn thân tôi lạnh toát. Vậy là bà biết hết. Nụ cười trên môi bà thoáng hiện, nhưng trong đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn:
“Nếu đã bước vào nhà này, thì đừng mong thoát ra.”

Tôi hiểu, con đường phía trước không còn là lựa chọn giữa hạnh phúc hay không, mà là cuộc đấu tranh sinh tồn…

Chính quyền địa phương lên tiếng vụ Ngân 98 bị đuổi ở Nhà Thờ Lớn Hà Nội

Liên quan đến vụ việc Ngân 98 bị đuổi, dọa đánh khi mặc Việt phục chụp ảnh tại Nhà Thờ Lớn Hà Nội, mới đây, chính quyền địa phương đã lên tiếng.

Ngày 31/08/2025, Sở hữu trí tuệ đưa tin “Chính quyền địa phương lên tiếng vụ Ngân 98 bị đ:uổi, dọa đá:nh ở Nhà Thờ Lớn Hà Nội”. Nội dung chính như sau:

Ngày 31/8, Ngân 98 gây chú ý khi chia sẻ đoạn quay hậu trường buổi chụp ảnh ở Nhà Thờ Lớn Hà Nội. Trong đoạn quay, nữ DJ diện bộ Việt phục màu đỏ, trang điểm tỉ mỉ, nhưng khi đang đứng tạo dáng chụp hình thì bị một số người lớn tuổi đến đ:uổi đi.

Lý do mà những người này đưa ra là vì bảng quy định của nhà thờ được đặt ngay cạnh đó có ghi: Không đội mũ. Một người đàn ông trung niên cho rằng chiếc mấn đội đầu của Ngân 98 đã vi phạm quy định này nên kiên quyết không cho cô ở lại, thậm chí dọa tác động vật lý nữ DJ.

Chiều cùng ngày, đại diện UBND phường Hoàn Kiếm, Hà Nội đã chia sẻ với Tri Thức – Znews về vụ việc này. Theo đó, người đại diện cho biết đã nắm được thông tin, giao công an xác minh và sẽ đưa ra phản hồi cụ thể khi có kết quả. Chính quyền địa phương cho biết sẽ làm rõ liệu người dân có hành vi ứng xử không đúng mực khi ngăn cản người chụp ảnh trước Nhà Thờ Lớn hay không.

 

Về vụ việc này, cư dân mạng tỏ ra khá bức xúc. Nhiều người đứng về phía Ngân 98 và cho rằng nữ DJ không làm gì sai, đồng thời đặt câu hỏi về thái độ của những người ngăn cản cô chụp ảnh, có lời lẽ khiếm nhã. Hiện vụ việc vẫn đang gây xôn xao trên mạng xã hội.

Lực lượng chức năng sẽ làm rõ việc liệu người dân có hành vi ứng xử không đúng mực khi ngăn cản việc chụp ảnh trước Nhà thờ Lớn.

Trước đó Đời sống Pháp luật đưa tin “Đoạn quay Ngân 98 bị đ:uổi khỏi Nhà thờ Lớn Hà Nội: Công an vào cuộc xác minh”. Nội dung chính như sau: 

Chiều hôm nay (31/8), DJ Ngân 98 (tên thật là Võ Thị Ngọc Ngân) đăng tải trên trang cá nhân đoạn đoạn quay dài hơn 2 phút ghi lại diễn biến ồn ào xảy ra trước Nhà thờ Lớn ở Hà Nội. Trong đoạn quay, Ngân 98 mặc bộ Việt phục màu đỏ và chụp ảnh tại nhà Thờ Lớn, tuy nhiên buổi chụp bị ngắt quãng giữa chừng vì cô bị một số người yêu cầu rời đi.

Những người này cho rằng chiếc mấn đội đầu của Ngân 98 vi phạm quy định “không đội mũ” được ghi trên bảng thông báo đặt trước cổng nhà thờ. Một người đàn ông quyết không cho cô tiếp tục chụp hình và có lời lẽ gay gắt.

Viết trên trang cá nhân, Ngân 98 cho biết cô háo hức mặc bộ đồ Việt phục để ghi lại bộ hình ý nghĩa: “Nhưng phải chăng Ngân đã check-in nhầm chỗ và bất ngờ bị đ:uổi thẳng thừng vì những quy định “đặc thù”. Ngân thật sự rất tủi thân khi đứng trước hàng chục camera đang quay lại khoảnh khắc bị quát “mở to mắt ra”.

Tính tới thời điểm hiện tại, bài viết đã thu hút hơn 161 nghìn lượt like, 31 nghìn bình luận.

Tình huống gây tranh cãi trên MXH (Ảnh cắt từ cli//p)

Trả lời phỏng vấn trên Tri Thức – Znews, chiều 31/8, đại diện UBND phường Hoàn Kiếm (Hà Nội) cho biết đã nắm thông tin, giao công an xác minh và sẽ có phản hồi cụ thể. Chính quyền làm rõ việc liệu người dân có hành vi ứng xử không đúng mực khi ngăn cản việc chụp ảnh trước Nhà thờ Lớn.

Được biết, tại Nhà thờ Lớn Hà Nội, quy định dành cho du khách tham quan: Trang phục: Không mặc váy ngắn, quần ngắn, áo dây, áo ba lỗ. Khi vào bên trong: Không sử dụng đèn flash, điện thoại. Giữ yên lặng, không ăn uống. Không đội mũ. Không hút thuốc.

 

Khẩn: Tin bão và áp thấp nhiệt đới tháng 9

Theo dự báo bão mới nhất, trong tháng 9 có thể xuất hiện liên tục áp thấp cùng 2-4 cơn bão gần Philippines và Biển Đông.

Ông cụ chạy chiếc xe máy cũ tới thăm con trai tại chung cư cao cấp ở Sài Gòn, bảo vệ không cho vào và cái kết…

Giữa trưa nắng gắt, một ông cụ tóc bạc, dáng gầy gò, lom khom chạy chiếc xe máy cũ kĩ dừng trước cổng một chung cư cao cấp bậc nhất Sài Gòn. Ông đến để thăm con trai sau nhiều tháng xa cách, trong lòng tràn ngập niềm vui. Thế nhưng, vừa mới dựng xe chưa kịp gọi điện, bảo vệ chung cư đã bước ra chặn lại…

Ông Tư vốn là nông dân ở miền Tây, cả đời lam lũ với ruộng đồng. Vợ mất sớm, ông chỉ có một người con trai duy nhất – Hưng. Nhờ học giỏi, Hưng thi đậu đại học rồi sau này ở lại Sài Gòn lập nghiệp. Ít khi về quê, mỗi lần gọi điện cho cha, Hưng chỉ hứa hẹn: “Dạ, con bận lắm, khi nào rảnh con về liền.” Ông Tư hiểu, thương con, chẳng bao giờ trách móc.

Một hôm, người hàng xóm cho ông xem đoạn video quảng cáo về khu chung cư cao cấp nơi Hưng đang sống. Trong lòng ông cụ rộn ràng: “Chắc con mình giờ thành đạt lắm rồi.” Đêm đó ông nằm trằn trọc, nghĩ đến cảnh được gặp con trai, ôm nó vào lòng, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn tụ. Sáng hôm sau, ông quyết định dắt chiếc xe Honda cũ đời 90 đã theo ông hơn hai chục năm, cột phía sau cái túi vải đựng vài ký xoài, ít khô cá lóc, rồi lên đường hướng về Sài Gòn.

Đoạn đường hơn trăm cây số với người già như ông đâu phải dễ. Xe nổ lạch bạch, nhiều lúc khói trắng phụt ra, tưởng chừng muốn tắt máy. Ông cụ lau mồ hôi, nheo mắt vì nắng, nhưng lòng tràn đầy hy vọng. Ông không báo trước cho Hưng, định bụng sẽ tạo một bất ngờ, để khi con mở cửa ra sẽ vỡ òa vui mừng.

Đến nơi, ông choáng ngợp trước tòa nhà cao sừng sững, cửa kính sáng loáng. Người ra kẻ vào đều ăn mặc sang trọng. Ông Tư ngập ngừng dắt xe vào cổng, lòng hồi hộp xen lẫn tự hào. Nhưng chưa kịp hỏi thăm, anh bảo vệ trẻ tuổi đã phóng mắt nhìn ông từ đầu đến chân: áo bà ba bạc màu, dép nhựa, chiếc xe cà tàng xịt khói.

— “Bác tìm ai?” – giọng lạnh nhạt.
— “Ờ… tôi tìm con tôi, nó tên Hưng, ở block B, tầng 15.” – Ông cười hiền, móc trong túi mảnh giấy có ghi địa chỉ.
Bảo vệ nhíu mày: “Chung cư này không phải ai muốn vô cũng vô đâu. Bác có hẹn trước không?”

Ông Tư lúng túng: “Tui… tui không có. Tôi là ba nó mà.”
Nhưng câu nói ấy chẳng khiến anh bảo vệ đổi thái độ. Người ra vào nhìn ông bằng ánh mắt tò mò, có kẻ còn khẽ nhếch mép cười khẩy.

Sự háo hức trong lòng ông cụ dần biến thành ngượng ngùng, rồi bất an.

Anh bảo vệ kiên quyết không cho ông Tư dắt xe vào. “Quy định chung cư là vậy. Bác muốn gặp thì phải để con bác xuống đón.” Ông Tư luống cuống lục tìm điện thoại cũ kỹ, màn hình đã trầy xước, gõ số gọi cho Hưng. Máy đổ chuông dài, không ai bắt máy. Ông lại gọi lần nữa, rồi lần nữa… vẫn không trả lời.

Đứng giữa cổng, ánh mắt bao người soi mói, ông Tư cảm giác như mình bị lạc lõng trong thế giới khác. Ông chợt thấy cái túi xoài chín thơm lừng sau yên xe trở nên lạc lõng, quê mùa.

Bảo vệ bắt đầu sốt ruột: “Bác đứng đây lâu ảnh hưởng mỹ quan, mời bác ra ngoài đường chờ.” Giọng nói tuy lịch sự nhưng cứng rắn. Ông Tư nuốt nước bọt, lặng lẽ dắt chiếc xe ra lề đường, ngồi nép dưới bóng cây, mồ hôi lấm tấm. Trong lòng, ông tự an ủi: “Chắc con bận họp, chút nữa nó sẽ gọi lại.”

Thế nhưng, một giờ trôi qua, rồi hai giờ… điện thoại vẫn im lìm. Nắng chiều đổ xuống, cái bóng ông cụ càng lúc càng dài, đôi mắt chờ mong dần ngấn nước.

Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi sang trọng rẽ vào cổng chung cư. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc vest bảnh bao – chính là Hưng. Anh vừa đi vừa cười nói với đối tác, dáng vẻ tự tin, phong độ. Ông Tư đứng bật dậy, muốn chạy lại gọi, nhưng lồng ngực nghẹn ứ. Trong khoảnh khắc ấy, ông nghe tiếng bảo vệ lễ phép chào: “Chào anh Hưng!” rồi nhanh chóng mở cổng cho xe của anh đi vào.

Ông Tư nhìn theo, tim nhói buốt…

Ông Tư run rẩy, ánh mắt dõi theo bóng dáng con trai đang bước nhanh vào sảnh chung cư. Ông lấy hết can đảm, cất tiếng gọi:

— “Hưng ơi! Con Hưng ơi!”

Giọng ông già khàn khàn, yếu ớt, lạc lõng giữa âm thanh ồn ã của phố xá. Hưng khựng lại, quay đầu. Ánh mắt anh chạm vào hình dáng gầy gò của cha – chiếc áo bà ba sờn cũ, dép nhựa đã mòn, cái túi vải cột chằng chịt phía sau yên xe máy. Một thoáng bối rối thoáng qua trên gương mặt anh. Người bạn đi cùng ngạc nhiên:

— “Ai vậy Hưng?”

Hưng cười gượng, giọng nhỏ như gió: “À… không quen đâu.” Rồi anh vội vã quay lưng, bước nhanh vào sảnh.

Câu nói ấy như nhát dao xoáy thẳng vào tim ông Tư. Ông đứng chết lặng, cổ họng nghẹn lại. Suốt đời ông chỉ có một đứa con, thương yêu hết mực, vậy mà… chính miệng nó lại phủ nhận. Đôi mắt già nua nhòa đi, dòng lệ nóng trào ra.

Người bảo vệ nhìn thấy, thoáng chột dạ nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm nghị. Ông Tư lặng lẽ quay lại chiếc xe, tay run run mở túi vải. Ông lấy ra gói xoài vàng ươm, miệng lẩm bẩm: “Nó thích xoài quê lắm mà… hồi nhỏ cứ hái trộm rồi chạy vô cười hì hì…”

Gần đó, một bé gái tầm tám tuổi ngồi đợi cha mẹ, thấy ông cụ khóc thì tò mò lại gần:
— “Ông ơi, ông bị sao vậy?”
Ông Tư lau nước mắt, gượng cười: “Không, ông không sao. Ông chỉ chờ con trai ông thôi.”

Câu trả lời giản đơn nhưng khiến bé gái ngơ ngác. Một lát sau, cha mẹ bé đến đón, họ nghe được câu chuyện từ bảo vệ. Người phụ nữ nhìn ông cụ ái ngại: “Bác để chúng tôi gọi giúp cho.”

Trong khi đó, Hưng đã vào thang máy, lòng rối bời. Hình ảnh cha già hiện ra trong tâm trí anh – cánh đồng ngập nắng, bữa cơm nghèo chỉ có canh chua cá lóc, giọng cha cười hiền lành. Nhưng đồng thời, anh cũng nghe tiếng người bạn thì thầm: “Người thế kia mà cũng lên chung cư cao cấp à? Thật mất mặt.”

Cái sĩ diện vô hình đè nặng lên vai Hưng. Anh nhắm mắt, cố lờ đi, nhưng bàn tay lại run run. Rồi khi thang máy lên đến tầng 15, tim anh như có gì đó giằng xé dữ dội. Anh vội bấm nút quay lại tầng trệt.

Ra đến sảnh, anh thấy cha vẫn đứng ngoài lề đường, dáng người lọm khọm, bàn tay cầm gói xoài. Chiếc xe máy cũ nghiêng ngả, khói còn vương trên ống pô. Xung quanh có vài người hiếu kỳ nhìn, vài ánh mắt thương cảm, vài cái lắc đầu.

Hưng bước nhanh tới, gọi khẽ:
— “Ba…”

Ông Tư ngẩng lên, ánh mắt mừng rỡ. Nhưng rồi ông lại sợ hãi, lùi bước:
— “Ba làm phiền con rồi… thôi ba về quê…”

Hưng nghẹn ngào, quỳ xuống giữa đường ôm chặt lấy cha:
— “Con xin lỗi ba! Con sai rồi… Con sợ người ta chê cười nên con… con nhẫn tâm chối bỏ ba.”

Nước mắt ông Tư trào ra, bàn tay chai sần run rẩy đặt lên vai con. Bao nhiêu nỗi tủi nhục phút chốc tan biến. Ông chỉ thở dài:
— “Ba đâu cần con giàu sang. Ba chỉ cần có con… vậy là đủ.”

Đám đông im lặng chứng kiến cảnh tượng ấy. Người bảo vệ trẻ cúi đầu, thấy nghẹn trong ngực. Người bạn của Hưng bối rối quay đi, chẳng còn lời nào để nói.

Hưng dìu cha vào trong, lần đầu tiên anh không quan tâm đến ánh mắt người khác. Cả hai cùng ngồi trong căn hộ sang trọng, nhưng bữa cơm hôm ấy chỉ có dĩa xoài quê vàng ngọt và nụ cười lấp lánh nước mắt.

Chính thức từ 2025: Người lao động nghỉ việc sẽ được nhận đủ 5 khoản tiền này, không biết là thiệt

Theo các quy định hiện hành trong Bộ luật Lao động 2019 và Luật Việc làm 2013, khi nghỉ việc, người lao động có thể được nhận 5 khoản tiền quan trọng dưới đây.

Ngày  01/09/2025 Thời báo VHNT đưa tin “Chính thức từ 2025: Người lao động nghỉ việc sẽ được nhận đủ 5 khoản tiền này, không biết là thiệt”. Nội dung chính như sau: 

Việc nắm rõ quyền lợi tài chính khi chấm dứt hợp đồng lao động là vô cùng quan trọng để người lao động bảo vệ lợi ích hợp pháp của mình. Theo các quy định hiện hành trong Bộ luật Lao động 2019 và Luật Việc làm 2013, khi nghỉ việc, người lao động có thể được nhận 5 khoản tiền quan trọng dưới đây.

1. Trợ cấp thôi việc

Đây là khoản hỗ trợ cơ bản mà người sử dụng lao động phải chi trả cho người lao động đã làm việc thường xuyên từ 12 tháng trở lên.

  • Mức hưởng: bằng nửa tháng tiền lương cho mỗi năm làm việc.
  • Cách tính: dựa trên tổng thời gian thực tế làm việc, trừ đi khoảng thời gian đã tham gia bảo hiểm thất nghiệp hoặc đã được chi trả trợ cấp trước đó.
  • Tiền lương để tính: bình quân 6 tháng liền kề theo hợp đồng trước khi nghỉ việc.

Tuy nhiên, trợ cấp thôi việc không áp dụng nếu người lao động đã đủ điều kiện hưởng lương hưu hoặc nghỉ việc do tự ý bỏ việc từ 5 ngày liên tục trở lên mà không có lý do chính đáng.

muc-huong-tro-cap-thoi-viec

2. Trợ cấp mất việc làm

Trong trường hợp doanh nghiệp thay đổi cơ cấu, công nghệ, gặp khó khăn về kinh tế hoặc tiến hành sáp nhập, chia tách, chuyển nhượng…, người lao động có thể được hưởng trợ cấp mất việc làm.

  • Điều kiện: đã làm việc thường xuyên từ 12 tháng trở lên.
  • Mức hưởng: 1 tháng lương cho mỗi năm làm việc, nhưng không thấp hơn 2 tháng lương.
  • Cách tính: tương tự trợ cấp thôi việc, trừ đi thời gian đóng bảo hiểm thất nghiệp và thời gian đã được chi trả các khoản trợ cấp khác.

Khoản tiền này đóng vai trò như một “tấm đệm tài chính” giúp người lao động giảm bớt gánh nặng chi tiêu trong giai đoạn bị mất việc.

3. Trợ cấp thất nghiệp

Đây là quyền lợi quan trọng từ bảo hiểm thất nghiệp mà người lao động đã tham gia trong quá trình làm việc.

Theo Điều 50 Luật Việc làm 2013:

  • Cứ đóng đủ 12–36 tháng, người lao động sẽ được hưởng 3 tháng trợ cấp thất nghiệp.
  • Sau đó, mỗi 12 tháng đóng thêm sẽ được hưởng thêm 1 tháng, tối đa 12 tháng.
  • Mức hưởng hàng tháng: bằng 60% bình quân tiền lương của 6 tháng đóng bảo hiểm thất nghiệp liền kề trước khi nghỉ việc.

Trợ cấp thất nghiệp không chỉ hỗ trợ tài chính mà còn tạo điều kiện để người lao động có thời gian tìm việc làm mới mà không bị áp lực kinh tế quá lớn.

4. Tiền lương và các khoản liên quan chưa thanh toán

Theo Điều 48 Bộ luật Lao động 2019, trong vòng 14 ngày làm việc kể từ khi hợp đồng chấm dứt, cả hai bên phải thanh toán đầy đủ các khoản còn nợ.

Đối với người lao động, đây là cơ hội để nhận:

  • Tiền lương chưa chi trả.
  • Các khoản bảo hiểm (BHXH, BHYT, BHTN).
  • Trợ cấp thôi việc hoặc các quyền lợi khác được ghi rõ trong hợp đồng và thỏa ước lao động tập thể.

Việc thanh toán kịp thời không chỉ đảm bảo quyền lợi của người lao động mà còn giúp doanh nghiệp tránh tranh chấp pháp lý không đáng có.

mau-bang-thanh-toan-tien-luong-va-cac-khoan-thu-nhap-cua-nguoi-lao-dong

5. Tiền lương cho ngày nghỉ phép năm chưa sử dụng

Khoản 3, Điều 113 Bộ luật Lao động 2019 quy định rõ: nếu người lao động chưa nghỉ hết số ngày phép năm khi chấm dứt hợp đồng, doanh nghiệp phải trả bằng tiền lương cho những ngày chưa nghỉ.

Đây là sự bù đắp hợp lý cho thời gian cống hiến của người lao động, đồng thời đảm bảo công bằng, minh bạch trong việc chấm dứt hợp đồng.

Lời khuyên dành cho người lao động

Để không bỏ sót quyền lợi, người lao động khi nghỉ việc nên:

  • Kiểm tra kỹ hợp đồng và thỏa ước lao động tập thể.
  • Đối chiếu với quy định pháp luật về trợ cấp và bảo hiểm.
  • Liên hệ cơ quan bảo hiểm xã hội hoặc công đoàn để được hỗ trợ khi cần thiết.

Ngày 31 tháng 8 năm 2025, báo Sức khở Đời sống đăng tải bài viết với tiêu đề “Thời tiết dịp Quốc khánh 2/9: Mưa dông bao trùm nhiều khu vực”. Nội dung như sau:

Thông tin dự báo thời tiết các khu vực trên cả nước dịp nghỉ lễ Quốc khánh từ ngày 31/8 đến ngày 2/9, ông Nguyễn Hữu Thành, Phó Trưởng phòng Dự báo thời tiết, Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn Quốc gia cho biết:

Ngày 31/8, từ 7-13 giờ, có mưa vừa, mưa to và dông (xác suất mưa 70-80%), gió Đông Bắc cấp 2-3. Nhiệt độ phổ biến 25-28 độ C. Từ 13-19 giờ, có lúc có mưa rào và dông (xác suất mưa 65-75%), gió Đông Bắc cấp 2-3. Nhiệt độ phổ biến từ 27-30 độ C. Từ 19 giờ tối 31/8 đến 7 giờ ngày 1/9 có lúc có mưa rào và dông (xác suất mưa 60-70%), gió Đông Bắc cấp 2-3. Nhiệt độ phổ biến từ 24-27 độ C.

Thời tiết dịp Quốc khánh 2/9: Mưa dông bao trùm nhiều khu vực- Ảnh 2.

Liên tục có mưa gián đoạn trong những ngày nghỉ lễ Quốc khánh 2/9.

Ngày 1/9, từ 7-13 giờ, có lúc có mưa rào và dông (xác suất mưa 60-70%), gió Đông Bắc 2-3. Nhiệt độ phổ biến từ 26-30 độ C. Từ 13-19 giờ, có mưa gián đoạn (xác suất mưa 50-55%), gió Đông Bắc cấp 2-3. Nhiệt độ phổ biến từ 28-31 độ C. Từ 19 tối 1/9 đến 7 giờ ngày 2/9, có lúc có mưa, mưa rào (xác suất mưa 60-70%), gió Đông Bắc cấp 2-3. Nhiệt độ phổ biến từ 24-26 độ C.

Ngày 2/9, từ 7-13 giờ, sáng sớm có mưa, sau không mưa (xác suất mưa 60-70%), gió nhẹ. Nhiệt độ phổ biến từ 26-31 độ C. Từ 13-19 giờ, có nắng gián đoạn (xác suất mưa 50-60%), gió nhẹ. Nhiệt độ phổ biến từ 28-32 độ C. Từ 19 giờ ngày 2/9 đến 7 giờ ngày 3/9, không mưa (xác suất mưa 20-40%), gió nhẹ. Nhiệt độ phỏ biến từ 25-27 độ C.

Khu vực Bắc Bộ, ngày 31/8, có mưa rào và dông rải rác, cục bộ có nơi mưa to; riêng khu vực trung du và đồng bằng có mưa vừa, mưa to và dông, cục bộ có nơi mưa rất to. Nhiệt độ phổ biến từ 23-31 độ C.

Ngày 1/9, có mưa rào và dông rải rác, cục bộ có nơi mưa to (mưa tập trung vào sáng sớm, chiều tối và đêm). Nhiệt độ phổ biến từ 23-32 độ C.

Ngày 2/9, sáng sớm có mưa rào và dông rải rác; sau có mưa rào vài nơi, ngày có nắng gián đoạn. Nhiệt độ phổ biến từ 24-32 độ C, có nơi trên 32 độ C.

 

Khu vực Trung Bộ, ngày 31/8, có mưa rào và dông rải rác, cục bộ có nơi mưa to; riêng khu vực từ Thanh Hóa đến Hà Tĩnh ngày có mưa vừa, mưa to, cục bộ có nơi mưa rất to. Nhiệt độ phía Bắc 24-31 độ C; phía Nam 25-34 độ C.

Ngày 1/9, có mưa rào và dông rải rác, cục bộ mưa to (mưa tập trung vào chiều tối và đêm). Nhiệt độ phía Bắc 24-33 độ C.

Ngày 2/9, có mưa rào và dông rải rác, cục bộ mưa to (mưa tập trung vào chiều tối và đêm). Nhiệt độ phổ biến từ 24-33 độ.

Khu vực cao nguyên Trung Bộ và Nam Bộ, ngày 31/8, chiều và tối có mưa rào và rải rác có dông, cục bộ có nơi mưa to. Nhiệt độ khu vực Tây Nguyên 20-30 độ C; khu vực Nam Bộ 24-32 độ C.

Ngày 1/9, chiều và tối có mưa rào và rải rác có dông, cục bộ có nơi mưa to. Nhiệt độ khu vực Tây Nguyên 20-29 độ C; khu vực Nam Bộ 24-32 độ C.

Ngày 2/9, chiều và tối có mưa rào và rải rác có dông, cục bộ có nơi mưa to. Nhiệt độ khu vực Tây Nguyên 20-31 độ C; khu vực Nam Bộ 24-33 độ C.

 

Bố nói nghỉ hè đưa con gái đi du lịch biển Cửa Lò rồi mất tích biệt tăm, 10 năm sau người mẹ nhận được lá thư mới ng-ã ng-ửa

“Có những ngày, ta cứ ngỡ mình đang nắm chặt hạnh phúc trong tay… cho đến khi nó biến mất, chỉ để lại một khoảng trống mênh mông như chính biển cả kia.”

Mùa hè năm ấy, Loan háo hức chuẩn bị hành lý cho chuyến đi biển Cửa Lò cùng chồng – anh Hòa – và cô con gái nhỏ mới lên bảy tuổi. Đó là lần đầu tiên gia đình cô có một kỳ nghỉ đúng nghĩa. Loan vẫn nhớ như in cái cách Hòa cười tươi khi hứa:
“Lần này anh sẽ đưa hai mẹ con đi thật vui. Cửa Lò nắng đẹp, cát mịn, chắc con bé thích lắm.”

Chuyến xe khách từ Hà Nội về Nghệ An chật chội, oi bức, nhưng niềm vui khiến ai cũng rộn ràng. Con gái Loan, bé Ngân, líu lo suốt chặng đường, đôi mắt to tròn ngập tràn mong chờ. Đến nơi, cả gia đình thuê một phòng trọ nhỏ ven biển. Buổi chiều hôm ấy, Hòa dắt tay con chạy tung tăng trên bãi cát, còn Loan ngồi xa xa ngắm hai bóng người thân thương trong ánh hoàng hôn, lòng thấy bình yên lạ thường.

Nhưng sự bình yên ấy chẳng kéo dài lâu.

Sáng hôm sau, Hòa nói sẽ đưa Ngân đi mua đồ lưu niệm. Loan mệt nên bảo để chồng con đi trước. Thế nhưng, cả buổi sáng, rồi buổi chiều, hai người vẫn không quay lại. Loan bắt đầu lo lắng. Cô chạy dọc bãi biển tìm kiếm, hỏi thăm khắp nơi, nhưng không ai thấy. Đêm xuống, lòng Loan rối bời, vừa hoảng sợ vừa khó tin.

Ngày thứ hai, công an địa phương vào cuộc. Loan hoảng hốt, cố gắng khai từng chi tiết: anh Hòa mặc áo trắng, quần short xanh, con gái mặc váy hồng có in hình con thỏ. Nhưng càng tìm, manh mối càng mờ mịt. Cuối cùng, vụ việc được kết luận là mất tích, không có dấu vết tội phạm rõ ràng.

Loan trở về Hà Nội trong nỗi đau cắt lòng. Hàng xóm xì xào, kẻ thương hại, người nghi ngờ. Có người nói Hòa bỏ đi theo người khác, có kẻ bảo hai cha con gặp nạn ngoài biển. Loan không tin vào điều gì, chỉ sống trong một khoảng trống hoang hoải, vừa nhớ nhung vừa hy vọng mong manh. Mười năm trời, cô kiên nhẫn tìm kiếm tin tức, từ cơ quan công an cho đến những diễn đàn tìm người thân. Nhưng tất cả đều im lặng, như thể hai cha con đã bị biển nuốt chửng.

Thời gian dần dà trôi qua. Loan học cách chấp nhận sự vắng bóng. Cô quay về công việc may đo nhỏ ở nhà, tự lo miếng cơm manh áo. Những đêm mưa, tiếng xe ngoài phố làm cô giật mình tưởng chừng có ai quay về. Nhưng khi nhìn vào căn phòng trống, chỉ có tiếng kim đồng hồ lặng lẽ nhói vào tim.

Bạn bè khuyên cô đi bước nữa, nhưng Loan gạt đi. Trong lòng cô, tình yêu dành cho Hòa chưa bao giờ nguôi. Còn về Ngân, mỗi khi nhìn thấy con trẻ cùng lứa ngoài ngõ, cô lại day dứt khôn nguôi. Câu hỏi “Con bé giờ ở đâu, sống chết ra sao?” cứ gặm nhấm trái tim người mẹ.

Năm thứ tám sau ngày mất tích, sức khỏe Loan yếu hẳn. Cô mắc chứng mất ngủ kinh niên, tóc điểm bạc, gương mặt già đi nhanh chóng. Thế nhưng, trong căn phòng đơn côi, lúc nào cô cũng để sẵn một chiếc vali nhỏ. Vali ấy chứa vài bộ quần áo trẻ con, một con gấu bông đã cũ, và tấm hình chụp gia đình ba người ở Cửa Lò ngày cuối cùng. Loan nói với chính mình: “Nếu con bé trở về, mẹ sẽ mặc quần áo mới cho con, sẽ ôm con vào lòng…”

Đêm nào trước khi ngủ, cô cũng thắp hương trước bàn thờ nhỏ, khấn:
“Nếu hai bố con còn sống, xin trời đất cho con gặp lại. Nếu không, xin cho con biết một lời, để thôi mỏi mòn chờ đợi.”

Mười năm, mọi thứ tưởng như đã chìm vào quên lãng. Cho đến một buổi chiều tháng Bảy, khi Loan đang dọn hàng thì có người đưa cho cô một phong bì thư. Người đưa chỉ nói ngắn gọn: “Có người gửi chị. Không rõ từ đâu.”

Lá thư cũ, giấy đã ố vàng, trên bì ghi rõ tên Loan, nét chữ quen thuộc đến nhói tim – chính là chữ của Hòa. Tay cô run run, tim đập dồn dập. Ngồi xuống ghế, Loan từ từ mở phong bì, và trong khoảnh khắc đọc những dòng chữ đầu tiên, cả thế giới của cô như sụp đổ thêm lần nữa.

“Loan à, nếu em đọc được những dòng này, nghĩa là anh vẫn còn sống đâu đó, nhưng không thể về với em.” – dòng mở đầu khiến Loan choáng váng.

Trong thư, Hòa kể rằng chuyến đi năm ấy không phải là ngẫu nhiên. Anh đã mắc nợ một khoản tiền lớn do làm ăn thất bại. Bọn người cho vay đã đe dọa, và chuyến du lịch kia thực chất là kế hoạch chạy trốn. Anh dự định đưa vợ con đi cùng, nhưng đến phút cuối chỉ kịp ôm con bỏ chạy vì kẻ xấu bám sát. Loan bị bỏ lại trong vô thức của một âm mưu mà anh không kịp giải thích.

Anh viết rằng mười năm qua, anh và Ngân phải sống lẩn trốn, thay tên đổi họ. “Con bé lớn rồi, nó vẫn nhớ mẹ. Anh day dứt mỗi ngày. Nhưng kẻ thù chưa buông tha, anh không dám xuất hiện. Nếu một ngày yên ổn, anh sẽ đưa con về.”

Loan đọc đến đây, nước mắt trào ra, bàn tay run bắn. Hàng nghìn câu hỏi dồn dập trong đầu: Vì sao Hòa không tin tưởng cô để cùng gánh vác? Vì sao nỡ mang con đi, để lại cô trong tuyệt vọng? Thư không ghi địa chỉ cụ thể, chỉ có dòng cuối: “Hãy tin rằng anh vẫn yêu em. Hãy tha thứ cho anh nếu có thể.”

Từ hôm ấy, cuộc sống của Loan bị xáo trộn hoàn toàn. Niềm vui khi biết con còn sống xen lẫn nỗi đau bị phản bội. Mỗi đêm, cô cầm lá thư đọc đi đọc lại, hy vọng tìm ra manh mối. Nhưng tất cả chỉ là những mảnh ghép rời rạc, không có con đường dẫn đến sự thật trọn vẹn.

Mười năm mòn mỏi, giờ cô biết con gái mình vẫn tồn tại đâu đó trên thế giới, nhưng khoảng cách lại càng xa vời. Có hôm, Loan nghĩ đến chuyện tìm đến công an, nhưng rồi dừng lại. Nếu đúng như Hòa nói, liệu làm thế có hại cho con không?

Câu chuyện khép lại trong căn phòng nhỏ, với người đàn bà ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét, tay ôm lá thư, mắt nhìn xa xăm. Ngoài kia, tiếng xe vẫn ngược xuôi, như dòng đời cuốn trôi bao số phận.

Có thể một ngày nào đó, Hòa và Ngân sẽ trở về. Cũng có thể, lá thư chỉ là một dấu chấm lửng của số phận, để lại cho Loan một niềm hy vọng mong manh, cùng nỗi đau không lời giải đáp

Một chiều mùa thu, trời Hà Nội lất phất mưa. Loan đang lom khom gấp vải trong tiệm thì bất ngờ có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ không mạnh, mà run rẩy, dè dặt, như thể người bên ngoài cũng hồi hộp chẳng kém.

Loan ngẩng đầu, lòng bỗng thoáng qua một linh cảm khó tả. Cô bước ra mở cửa. Trước mắt là một cô gái khoảng mười bảy tuổi, gương mặt thanh thoát, đôi mắt to tròn ngấn nước. Ánh nhìn ấy, Loan tưởng như đã thấy ở đâu rồi – chính là trong tấm ảnh cũ chụp bé Ngân năm nào.

“Mẹ…” – cô gái run run gọi, giọng nghẹn lại.

Loan chết lặng. Đôi tay cô run bần bật, không dám tin vào mắt mình. Rồi bản năng của người mẹ trỗi dậy, cô ôm chầm lấy con gái, khóc nấc như đứa trẻ. Bao nhiêu năm mòn mỏi, bao đêm dài thao thức, cuối cùng giây phút này cũng đến.

Ngân kể lại, sau bao năm lẩn trốn cùng cha, cô đã lớn và dần hiểu chuyện. Hòa vẫn luôn nhắc con nhớ về mẹ, nhưng vì nợ nần chưa dứt, ông không dám cho hai mẹ con gặp lại. Gần đây, khi mọi chuyện tạm lắng, Ngân quyết định tìm về, bất chấp lời dặn “đừng liên lạc kẻo nguy hiểm”.

Loan nghe con kể, lòng vừa vui vừa lo. Nỗi hận trách Hòa vẫn còn đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt con, cô chỉ thấy tình mẫu tử dâng trào.

“Con cứ ở đây với mẹ. Mọi chuyện khác để mẹ lo.” – Loan khẽ thì thầm.

Cả đêm hôm ấy, hai mẹ con nằm cạnh nhau, như chưa từng có mười năm xa cách. Loan nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, sợ rằng chỉ cần lơ là, con sẽ lại biến mất như trước.

Ngoài cửa sổ, mưa thu rơi lách tách, gió se se thổi. Một chương đời đầy nước mắt đã khép lại, và một chương mới đang mở ra – chưa ai biết sẽ bình yên hay lại giông bão. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc ấy, người mẹ đã có lại đứa con gái của mình, và trái tim tưởng chừng nguội lạnh bỗng nhen lên ngọn lửa ấm áp.