Home Blog Page 4

Cho cậu bé ngh;èo vào trú mưa, bà lão s-ững s-ờ khi đứa trẻ chỉ ảnh con gái ông th;ốt lên 1 câu …

Trời tháng bảy, mây đen ùn ùn kéo đến phủ kín bầu trời. Làng nhỏ miền quê vốn yên ả bỗng chốc xao động khi cơn mưa rào bất ngờ trút xuống. Mưa đầu mùa luôn dữ dội, gió lốc thổi nghiêng mái tranh, nước chảy xối xả ngoài hiên. Trong căn nhà lụp xụp cuối xóm, bà Tư – một góa phụ tuổi đã ngoài sáu mươi – vừa lụi hụi cài chặt cửa vừa lo lắng nhìn ra đường.

Bà Tư sống một mình từ ngày chồng mất, con gái duy nhất là Lan đã lên thành phố làm công nhân và chưa về thăm mẹ được hơn một năm. Căn nhà nhỏ của bà thường im lìm, trừ mấy lần hàng xóm qua chơi. Cuộc sống của bà đơn điệu, ngày ngày ra vườn rau, nuôi mấy con gà và mong chờ tin con.

Giữa lúc tiếng mưa ào ạt, bà nghe thấy tiếng chân người chạy lộp bộp ngoài cổng. Khi mở cửa, bà thấy một cậu bé chừng mười ba, mười bốn tuổi, áo quần sũng nước, chân trần bùn đất bám đầy. Cậu run lẩy bẩy, mái tóc ướt dính bệt vào trán.

“Bà ơi, cho con trú nhờ một lát… Mưa lớn quá…” – giọng cậu bé run rẩy.

Bà Tư thoáng ngập ngừng. Người lạ, nhất là trẻ con, ít khi đi ngang qua xóm này. Nhưng ánh mắt tội nghiệp của cậu khiến bà mềm lòng. Bà vội kéo cậu vào nhà, lấy cái khăn cũ đưa cho lau người rồi nhóm bếp đun ấm nước.

Ngồi co ro bên bếp lửa, cậu bé khẽ cảm ơn. Bà Tư đưa chén trà nóng, vừa nhìn vừa gặng hỏi:

“Con ở đâu mà lạc tới đây? Sao không ở nhà trú mưa?”

Cậu cúi mặt, ấp úng:
– “Con… không có nhà. Con đi tìm người thân…”

Bà Tư thoáng sững lại. Một đứa trẻ đi tìm người thân, lại trong bộ dạng khổ sở thế này, hẳn có câu chuyện dài phía sau. Nhưng bà chưa kịp hỏi thêm thì cậu bé bỗng ngước lên, đôi mắt sáng long lanh, chăm chăm nhìn bức ảnh cũ đặt trên bàn thờ. Đó là ảnh Lan – con gái bà, chụp từ hồi Lan còn mặc áo dài trắng đi học.

Cậu bé run run đưa tay chỉ:
“Đây… chính là chị ấy! Con… con tìm chị ấy.”

Bà Tư chết lặng. Trái tim bà đập dồn dập. Cậu bé nghèo, không quen biết, sao lại nhận ra ảnh con gái bà? Trong đầu bà, hàng loạt câu hỏi dồn dập hiện lên: Nó là ai? Sao lại biết Lan? Sao gọi Lan là chị?

Cơn mưa ngoài trời vẫn trút ào ào, nhưng trong lòng bà Tư, một cơn bão khác vừa nổi lên.

Trong gian bếp ấm lửa, không khí lặng đi sau câu nói bất ngờ của cậu bé. Bà Tư đứng sững, đôi mắt không rời khỏi gương mặt gầy gò, nhợt nhạt của nó. Cậu bé gọi Lan – con gái bà – là “chị”. Một từ đơn giản nhưng chất chứa quá nhiều điều khó hiểu.

Bà Tư gằn giọng, vừa nghi ngờ vừa run rẩy:
“Con… nói gì vậy? Sao con lại biết người trong tấm ảnh này?”

Cậu bé im lặng vài giây, như đang đấu tranh trong lòng, rồi cất giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
– “Con tên là Nam. Mẹ con… từng kể với con rằng con có một người chị tên Lan, đi làm ở thành phố. Mẹ con mất đã hai năm. Trước khi mất, mẹ dặn con phải đi tìm chị Lan… Con đi lang thang từ làng này sang làng khác, hỏi thăm, ai cũng bảo không biết. Hôm nay, con không ngờ lại thấy ảnh chị ấy ở đây.”

Bà Tư nghe mà như có luồng điện chạy qua người. Bà run bần bật, ngồi phịch xuống ghế. Những mảnh ký ức từ hơn mười lăm năm trước ùa về.

Hồi ấy, Lan vừa mười tám tuổi. Trong một lần phụ bán hàng ngoài chợ huyện, Lan quen một người đàn ông lạ. Chẳng ai trong làng biết rõ gốc gác của anh ta. Tình cảm chớp nhoáng, ngọt ngào nhưng cũng đầy vội vã. Rồi một hôm, Lan bỏ nhà đi theo anh, để lại bà Tư trong nỗi đau tột cùng. Bà tìm khắp nơi, nhưng không thấy tung tích. Hơn một năm sau, Lan quay về, dáng người gầy rộc, mắt u buồn, tay ôm cái bụng bầu. Bà Tư thương con nhưng giận nhiều hơn, những lời trách móc khiến hai mẹ con xung khắc dữ dội. Sau khi sinh, Lan gửi con trai lại cho người đàn ông kia mang đi. Rồi Lan nhất quyết ở lại quê vài năm, đi làm thuê để sống, sau đó lên thành phố, dứt khoát không bao giờ nhắc đến chuyện cũ.

Ký ức ấy như vết thương sâu trong lòng bà. Bà vẫn nghĩ đứa trẻ năm nào đã mất hút cùng cha nó, không ngờ hôm nay lại đứng trước mặt.

“Trời ơi… Con là… con của nó thật sao?” – bà Tư thốt lên, nước mắt rưng rưng.

Cậu bé gật đầu, ánh mắt hoang mang nhưng kiên định:
– “Con chỉ biết vậy. Con muốn tìm chị Lan, vì mẹ con nói chỉ còn chị ấy là người thân duy nhất.”

Bà Tư ngồi lặng, tay run run xoa vạt áo. Bỗng dưng, trong lòng bà dấy lên bao cảm xúc trái ngược: mừng rỡ vì gặp cháu ngoại thất lạc, nhưng cũng sợ hãi, bối rối khi nghĩ đến phản ứng của Lan. Con gái bà vốn kín tiếng, chưa từng kể với ai trong làng về quá khứ ấy, kể cả bà, cũng là chuyện bà giữ kín, coi như bí mật gia đình.

Ngoài kia, cơn mưa vẫn chưa dứt. Tiếng gió rít qua khe cửa, nước hắt ào ạt xuống mái ngói cũ kỹ. Trong căn nhà nhỏ, bà Tư nhìn đứa trẻ gầy còm trước mặt, lòng dâng lên trăm mối tơ vò.

– “Nam à… Con có biết, nếu đúng là con như lời con nói, thì chị Lan sẽ khó mà chấp nhận sự thật này không?” – bà nói khẽ, giọng đầy lo lắng.

Nam cắn môi, đôi mắt đỏ hoe:
– “Con biết… nhưng con không còn ai để tìm. Nếu chị Lan không nhận, thì… thì con cũng cam lòng, miễn là được gặp chị một lần.”

Câu nói ấy khiến tim bà Tư nhói lên. Bà nghĩ đến những tháng ngày Lan tha hương, cực nhọc mưu sinh. Nếu Lan biết đứa con bị bỏ rơi năm nào nay quay lại, liệu nó có còn đủ can đảm để đối diện?

Bà Tư nhìn Nam, thấy gương mặt hao hao giống Lan hồi nhỏ – đôi mắt sáng, bướng bỉnh, nhưng cũng chất chứa nỗi buồn sâu thẳm. Bà khẽ thở dài. Trong lòng, bà biết mình không thể bỏ mặc. Dù thế nào, Nam vẫn là máu mủ.

Đêm hôm ấy, bà trải chiếu cho Nam nằm bên bếp lửa. Cả hai trằn trọc, nghe tiếng mưa rơi như lời thì thầm của số phận.

Bà Tư nhắm mắt, thì thầm trong lòng: “Lan ơi… mai này con về, biết đâu cuộc đời con sẽ đổi khác. Nhưng liệu con có đủ dũng cảm để nhận lại đứa trẻ này không?”

Câu hỏi ấy ám ảnh bà suốt đêm dài.

Sau cơn mưa đêm hôm ấy, bầu trời sáng bừng trở lại. Ánh nắng rọi xuống khu vườn xanh mướt trước sân nhà bà Tư, nhưng trong lòng bà, những đám mây nặng trĩu vẫn chưa tan. Câu chuyện của Nam như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, gợn lên những vòng xoáy khó dứt.

Ngày hôm sau, bà Tư nhận được điện thoại từ Lan. Giọng con gái hối hả:
– “Mẹ ơi, cuối tuần con xin nghỉ được, con sẽ về thăm mẹ ít hôm. Lâu rồi con không về, chắc mẹ mong lắm…”

Bà Tư cầm máy, lưỡng lự, tim đập mạnh. Bà định nói ra chuyện Nam, nhưng rồi nghẹn lại. Cuối cùng, bà chỉ ậm ừ:
– “Ừ… mẹ đợi con. Về đi, có chuyện quan trọng cần nói.”

Hai ngày sau, Lan về. Cô gái gầy nhưng cứng cỏi, đôi tay chai sần vì làm việc trong xưởng, ôm chầm lấy mẹ. Bà Tư xúc động, nhưng trong lòng vẫn dấy lên một nỗi lo lắng khó tả.

Nam lúc ấy đang phụ bà quét sân. Khi Lan bước vào, cậu đứng sững lại, mắt rưng rưng. Bà Tư quan sát hai người, tim thắt lại.

Lan nhìn thấy Nam, ngạc nhiên hỏi:
– “Mẹ, ai đây?”

Bà Tư run rẩy chưa kịp trả lời, Nam đã tiến lên, giọng nghẹn ngào:
– “Chị… chị Lan… Em là Nam. Em trai chị.”

Lan chết lặng, mặt biến sắc. Cô quay phắt sang mẹ:
– “Mẹ… cái gì thế này? Sao cậu ta lại gọi con như vậy?”

Không thể giấu được nữa, bà Tư run rẩy kể lại toàn bộ sự thật đã chôn giấu hơn mười lăm năm. Về mối tình dại dột của Lan, về đứa con bị cha mang đi, về những năm tháng bà nghĩ mọi chuyện đã chìm vào quên lãng.

Lan nghe mà đôi mắt đỏ hoe, bàn tay siết chặt run rẩy. Cô thốt lên, giọng lạc đi:
– “Không… không thể nào… Em trai? Đứa bé năm xưa? Con… con tưởng… con tưởng nó không còn nữa…”

Nam đứng đó, nước mắt rơi lã chã.
– “Chị… Em chỉ muốn gặp chị một lần. Nếu chị không nhận, em cũng hiểu. Em không dám trách. Nhưng mẹ em trước khi mất đã nói, chị là máu mủ duy nhất còn lại của em. Em đã đi cả một chặng đường dài để tìm chị…”

Không khí trong căn nhà đặc quánh, chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào. Lan ngồi phịch xuống ghế, tay ôm mặt. Cả quá khứ đau buồn mà cô cố quên nay bất ngờ trỗi dậy. Cô từng nghĩ mình mạnh mẽ, nhưng trước mắt là đứa em cùng mẹ khác cha – giọt máu của chính mình – cô thấy lòng mình rối loạn.

Bà Tư ngồi xuống cạnh con gái, giọng đầy thương cảm:
– “Lan à, mẹ biết con khổ. Nhưng Nam không có lỗi. Nó là máu mủ, là người thân duy nhất của con. Con thử nghĩ, nó còn nhỏ đã chịu bao nhiêu khổ cực, nay mới tìm được về. Nếu con ngoảnh mặt, thì đời nó sẽ ra sao?”

Lan lặng người, đôi vai run lên. Trong ký ức, cô nhớ lại những ngày bơ vơ năm xưa, bị đời dồn ép đến bước đường cùng. Chính nỗi đau ấy khiến cô dặn lòng phải giấu đi, không bao giờ ngoái lại. Nhưng nay, ánh mắt chân thành của Nam, lời khẩn cầu nghẹn ngào ấy như phá tan bức tường cô tự dựng.

Cuối cùng, Lan bật khóc, ôm chầm lấy Nam:
– “Em… tha lỗi cho chị. Chị đã bỏ rơi em… nhưng từ nay, chị sẽ không để em lạc lõng nữa.”

Nam òa khóc, vòng tay ôm chặt lấy chị, như sợ nếu buông ra sẽ mất đi mãi mãi.

Bà Tư nhìn cảnh đó, nước mắt tuôn rơi. Bao năm trời câm lặng, chịu đựng, giờ đây được hóa giải trong vòng tay đoàn tụ.

Chiều hôm ấy, trong căn nhà nhỏ cuối xóm, tiếng cười xen lẫn tiếng khóc vang lên. Ánh nắng chiều nhuộm vàng hiên nhà. Một gia đình từng tan vỡ nay tìm thấy nhau.

Dẫu biết rằng phía trước còn nhiều khó khăn – Lan sẽ phải đối diện với sự thật, Nam cần một mái ấm thực sự, và cả hai phải học cách hàn gắn – nhưng ít nhất, họ đã có khởi đầu.

Bà Tư thầm nghĩ: “Trời già thương mà cho chúng nó tìm lại nhau. Đời người có bao nhiêu năm đâu, quan trọng là cuối cùng vẫn còn người để yêu thương.”

30 năm mới có một lần: Vàng CHÍNH THỨC lập kỷ lục lịch sử, vượt xa mọi dự đoán

Lần đầu tiên sau gần 30 năm, vàng đã vượt đồng euro để trở thành tài sản dự trữ lớn thứ hai trong hệ thống tài chính toàn cầu, chỉ đứng sau đồng USD. Diễn biến này cho thấy sự thay đổi mang tính bước ngoặt trong chiến lược dự trữ ngoại hối của các quốc gia.

Theo số liệu công bố tháng 5/2025, tổng lượng vàng do các ngân hàng trung ương nắm giữ đã đạt tới 36.344 tấn. Trong vòng 5 năm trở lại đây, tốc độ gom vàng tăng vọt, trái ngược với giai đoạn trước vốn chỉ mua khoảng 400-500 tấn mỗi năm.

Hội đồng Vàng Thế giới (WGC) cho biết, năm 2022, các ngân hàng trung ương toàn cầu mua 1.082 tấn vàng. Con số này đạt 1.037 tấn vào năm 2023 và lập kỷ lục 1.180 tấn trong năm 2024. Nhờ đó, vàng hiện chiếm tới 20% tổng dự trữ ngoại hối toàn cầu, vượt qua euro (16%) và chỉ xếp sau đồng USD (46%).

Dù nhu cầu có dấu hiệu chững lại trong năm 2025, với sản lượng mua quý I đạt 244 tấn và quý II là 166 tấn, nhưng theo dự báo của Metals Focus (Anh), tổng lượng vàng mua vào cả năm vẫn sẽ xấp xỉ 1.000 tấn, chỉ giảm khoảng 8% so với năm ngoái.

Vàng vừa có cú đảo chiều lịch sử lần đầu sau 30 năm

Khảo sát của WGC cho thấy 43% ngân hàng trung ương có kế hoạch tiếp tục tăng dự trữ vàng trong 12 tháng tới. Nguyên nhân chủ yếu đến từ việc đồng USD ngày càng suy yếu vai trò thống trị do nợ công Mỹ ở mức kỷ lục, căng thẳng địa chính trị và bất ổn kinh tế toàn cầu. Vàng vì thế được xem là “hầm trú ẩn an toàn” trong bối cảnh biến động.

Quỹ Tiền tệ Quốc tế (IMF) cũng ghi nhận, dù USD vẫn giữ vị trí số 1 trong hệ thống tài chính toàn cầu, nhưng ảnh hưởng của đồng bạc xanh đang dần suy giảm, trong khi vàng nổi lên như một lựa chọn thay thế đáng tin cậy.

Chiến lược gia Tavi Costa thuộc Crescat Capital (Mỹ) nhận định: “Đây có lẽ là một trong những cuộc tái cân bằng lớn nhất của hệ thống tài chính toàn cầu trong nhiều thập kỷ gần đây”.

Trên thị trường, giá vàng thế giới đang tăng mạnh. Kết thúc tuần giao dịch, giá vàng quốc tế neo ở mức 3.446,5 USD/ounce, tăng 76,2 USD/ounce so với tuần trước. Tại Việt Nam, ngày 31/8, vàng miếng SJC được niêm yết ở mức 129,1 triệu đồng/lượng (mua vào) và 130,6 triệu đồng/lượng (bán ra). Vàng nhẫn cũng duy trì quanh 122,5 – 125,5 triệu đồng/lượng tùy thương hiệu.

Diễn biến trên cho thấy vàng không chỉ là kênh trú ẩn an toàn cho nhà đầu tư cá nhân mà còn trở thành “vũ khí tài chính” quan trọng trong chiến lược dự trữ của các quốc gia, báo hiệu một kỷ nguyên mới trong trật tự tiền tệ toàn cầu.

Đã rõ lý do cụ bà 86 tu-ổi được ngồi ngay bên cạnh Tổng bí thư Tô Lâm trên Quảng trường Ba Đình vào sáng nay, cả nước nể cụ 10 phần

Hình ảnh đẹp và nhiều ý nghĩa tại sự kiện A80 đang được chia sẻ nhiều trên mạng xã hội.

Nóng hơn bao giờ hết lúc này là những thông tin, hình ảnh xoay quanh Lễ diễu binh, diễu hành kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám thành công và Quốc khánh 2/9 (A80) diễn ra vào sáng nay, tại Quảng trường Ba Đình (Hà Nội). Sự kiện quy tụ 40.000 người tham gia, khối xem online cũng đông không kém, chụp màn hình, chia sẻ nhiều khoảnh khắc đẹp.

Trong đó, có hình ảnh một cụ bà ngồi ở vị trí khán đài chính, ngay bên cạnh Tổng bí thư Tô Lâm gây chú ý. Nhiều người tò mò danh tính vị Đại biểu  lớn tuổi này là ai.

Chân dung cụ bà 86 tuổi ngồi cạnh Tổng bí thư Tô Lâm trên Quảng trường Ba Đình ngày 2/9- Ảnh 1.

Hình ảnh cụ bà ngồi bên cạnh Tổng bí thư Tô Lâm trong sự kiện sáng 2/9, gây chú ý.

Rất nhanh sau đó, thông tin về cụ bà cũng được nhiều người tìm ra, nhiều người quen nhận ra. Và đó chính là mẹ Việt Nam Anh Hùng Trần Thị Huyến (năm nay 86 tuổi, hiện đang sinh sống tại phương Trần Phú, tỉnh Hà Tĩnh).

Chân dung cụ bà 86 tuổi ngồi cạnh Tổng bí thư Tô Lâm trên Quảng trường Ba Đình ngày 2/9- Ảnh 2.

Đó là mẹ Việt Nam Anh Hùng – Trần Thị Huyến.

Cụ Trần Thị Huyến có hai người con là liệt sĩ (liệt sĩ Nguyễn Văn Đường, hy sinh năm 1977 tại Campuchia và liệt sĩ Nguyễn Văn Cát, hy sinh năm 1980 tại Campuchia).

Hiện cụ đang sống cùng gia đình con trai tại TP Hà Tĩnh. Dịp này, cụ được trân trọng mời dự và ngồi trên khán đài bên cạnh Tổng Bí thư Tô Lâm tham dự lễ diễu binh, diễu hành mừng Quốc khánh 2/9.

Các fanpage ở Hà Tĩnh đang đồng loạt chia sẻ hình ảnh nêu trên, cho biết đây không chỉ là niềm tự hào lớn lao của gia đình, mà còn là của quê hương.

Con, cháu cụ Trần Thị Huyến cũng đăng tải ảnh chụp màn hình coi mẹ, bà ở trên TV – trong ngày trọng đại của Dân tộc, bày tỏ sự biết ơn, tự hào.

Chân dung cụ bà 86 tuổi ngồi cạnh Tổng bí thư Tô Lâm trên Quảng trường Ba Đình ngày 2/9- Ảnh 3.

Các con, cháu chia sẻ hình ảnh của cụ, đầy tự hào và xúc động. Nguồn: Nguyễn Thu Thủy.

Chân dung cụ bà 86 tuổi ngồi cạnh Tổng bí thư Tô Lâm trên Quảng trường Ba Đình ngày 2/9- Ảnh 4.

Năm 2024, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Hà Tĩnh – Hoàng Trung Dũng và đoàn công tác thăm, tặng quà Mẹ Việt Nam Anh Hùng Trần Thị Huyến. Ảnh: UBND tỉnh Hà Tĩnh.

Bên dưới các bài đăng về hình ảnh cụ Trần Thị Huyến dự Lễ diễu binh, diễu hành kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám thành công và Quốc khánh 2/9, nhiều người gửi lời chúc sức khỏe, bày tỏ sự biết ơn tới cụ.

“Chúng con kính chúc cụ nhiều sức khỏe”, “Những hình ảnh tuyệt đẹp, thể hiện lòng biết ơn, trân trọng những người có công vì Tổ Quốc”, “Nhìn mẹ Việt Nam anh hùng lại nhớ đến câu hát ‘Hết kháng chiến nếu con còn chưa về/ Mẹ ơi vui lên mẹ có đứa con anh hùng'”,…. là những bình luận của cư dân mạng.

Danh tính cụ bà vinh dự ngồi cạnh TBT Tô Lâm trong Lễ Duyệt Binh 2/9: Vị trí quan trọng phải dành cho người xứng đáng

Chắc hẳn ai đã xem qua truyền hình buổi lễ diễu binh sáng nay có thể thấy hình ảnh này

Có một cụ bà ngồi trên khán đài chính, ở vị trí ngay bên cạnh Tổng bí thư Tô Lâm khiến nhiều người thắc mắc đó là ai. Được biết, đó chính là mẹ Việt Nam Anh Hùng Trần Thị Huyến, năm nay đã 86 tuổi, mẹ đang sinh sống tại xã Đồng Môn, Hà Tĩnh.

Có thể là hình ảnh về 3 người, cái bục và văn bản

Mẹ Huyến có 2 người con là liệt sĩ (liệt sĩ Nguyễn Văn Đường, hy sinh năm 1977 và liệt sĩ Nguyễn Văn Cát, hy sinh năm 1980) tại chiến trường Campuchia. Việc sắp xếp Mẹ VNAH ngồi ở vị trí quan trọng như thế, có lẽ là vì để chúng ta có ngày hôm nay, không thể thiếu công lao, sự hy sinh của những người con của các Mẹ

Có thể là hình ảnh về 3 người, cái bục và văn bản

Từ tháng 12/1994 đến hết năm 2001, Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã phong tặng và truy tặng danh hiệu “Bà mẹ Việt Nam anh hùng” cho 44.253 người.

-Miền Bắc: 15.033 người.

-Miền Nam: 29.220 người.

Tính đến tháng 7/2020, Nhà nước Việt Nam đã phong tặng hoặc truy tặng 139.275 Bà mẹ Việt Nam anh hùng, trong đó tỉnh Quảng Nam có số lượng được phong tặng và truy tặng cao nhất (15.261 người), tiếp theo là Bến Tre với 6.905 người, Quảng Ngãi với 6.802 người, và Hà Nội với 6.723 người.

Với sự hy sinh to lớn của gần 30 nghìn Bà mẹ Việt Nam anh hùng, miền Nam – nơi từng nằm dưới sự kiểm soát của chế độ VNCH và đế quốc Mỹ đã khẳng định khát vọng thống nhất với ý chí mãnh liệt và là chiếc nôi cách mạng nơi tiền tuyến phía Nam của Tổ Quốc.

Toàn bộ hành động kh/ó hi/ểu của Hồ Ngọc Hà, khiến cô trở thành người được gọi tên nhiều nhất hôm nay

Động thái của Hồ Ngọc Hà gây tranh luận trái chiều.

Những ngày này, toàn thể người dân Việt Nam đang hướng về chuỗi sự kiện chào mừng 80 năm Cách mạng tháng 8 thành công và Quốc khánh 2/9. Mỗi sự kiện sơ duyệt, tổng duyệt cho Đại lễ, các concert quốc gia đều thu hút đám đông cực lớn. Làng nhạc cũng không ngoại lệ. Nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như Mỹ Tâm, Hoàng Thùy Linh, Đen Vâu, MONO, Tăng Duy Tân, Phương Mỹ Chi, Dương Hoàng Yến, Anh Tú,… liên tục góp mặt ở các show concert quốc gia hoặc gác lại lịch trình để tham gia tập duyệt cho ngày Đại lễ. Giữa không khí nhộn nhịp ấy, Hồ Ngọc Hà lại im ắng khiến nhiều khán giả không khỏi tò mò.

Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng gây tranh cãi về việc vắng bóng tại Đại lễ 2/9- Ảnh 1.

Bài đăng gây tranh cãi lúc 18h ngày 1/9/2025 của Hồ Ngọc Hà

Khoảng 18h chiều 1/9, Hồ Ngọc Hà cập nhật bài đăng trên fanpage 5.7 triệu người theo dõi. Cô đăng ảnh mang bộ đồ trắng với điểm nhấn là lá cờ đỏ sao vàng kèm dòng trạng thái “Do có lịch trình Châu Âu đã sắp xếp từ trước, nên Hà lỡ hẹn lời mời tham dự biểu diễn của Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch cho Đại lễ sáng 2/9 tại Quảng trường Ba Đình và một số sự kiện khác. Mừng kỷ niệm 80 năm Quốc khánh Việt Nam 2/9”.

Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng gây tranh cãi về việc vắng bóng tại Đại lễ 2/9- Ảnh 2.

Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng cũ, truy cập đường link không thể xem được

Hồ Ngọc Hà đưa ra lý do giải thích cho việc lỡ hẹn biểu diễn tại Đại lễ. Nhưng dòng trạng thái này gây ý kiến trái chiều. Nhiều khán giả tranh cãi về việc Hồ Ngọc Hà nêu lý do là đi diễn châu Âu, chỉ trích nữ ca sĩ không tôn trọng ngày Quốc khánh 2/9. Phản ứng tiêu cực bùng nổ, Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng kể trên.

Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng gây tranh cãi về việc vắng bóng tại Đại lễ 2/9- Ảnh 3.

Hồ Ngọc Hà cập nhật bài đăng mới lúc 18h48p ngày 1/9, giới hạn người bình luận

Đến 18h48p cùng ngày, Hồ Ngọc Hà cập nhật bài đăng mới, đăng lại bức ảnh trước đó kèm dòng trạng thái “Mừng kỷ niệm 80 năm Quốc khánh Việt Nam 2/9”. Hồ Ngọc Hà lược bỏ chi tiết gây tranh cãi, đồng thời giới hạn bình luận ở bài đăng của mình.

ĐÃ TÌM RA danh tính người đứng sau những thước phim Diễu binh “out trình” ngày hôm nay 2/9, anh xứng đáng được tăng lương

Được biết anh Lê Bảo Hân rất nổi tiếng trong giới làm phim, đặc biệt là những bộ phim điện ảnh có vốn đầu tư lớn. Những cảnh quay các khối khí tài viral trên mạng xã hội mà bạn thấy những ngày qua chính là sản phẩm của anh Hân.

Vào lúc 6h30, tại Quảng trường Ba Đình lịch sử ở thủ đô Hà Nội, Ban Chấp hành Trung ương, Chủ tịch nước, Chính phủ, Quốc hội, Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và TP. Hà Nội, long trọng tổ chức Lễ kỷ niệm, diễu binh, diễu hành 80 năm Cách mạng tháng Tám thành công và Quốc khánh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Bắt đầu lúc 6h30 là nghi thức rước đuốc truyền thống; lễ chào cờ; tuyên bố lý do, giới thiệu đại biểu; diễn văn của lãnh đạo Đảng, Nhà nước; chương trình diễu binh, diễu hành; màn đồng diễn nghệ thuật…

Lễ diễu binh, diễu hành với sự tham gia của hơn 40.000 người, trong đó bao gồm các khối lực lượng vũ trang, quần chúng, lực lượng diễu binh từ các quốc gia khách mời gồm Trung Quốc, Nga, Lào, Campuchia.

Không quân nhân dân Việt Nam bay chào mừng với 30 máy bay, gồm: Trực thăng Mi, tiêm kích Su-30MK2, tiêm kích đa năng Yak-130, máy bay huấn luyện L-29NG, vận tải cơ Casa.

Nữ sinh mang th-ai khi đang học đại học rồi m;ất t;ích, 10 năm sau người mẹ mới biết s;ự th;ật……..

“Con gái tôi không bao giờ bỏ đi mà không nói một lời. Tôi tin có chuyện gì đó đã xảy ra…” – bà Hoa lẩm bẩm khi nhìn vào tấm ảnh cũ trên bàn thờ.

Câu chuyện bắt đầu cách đây mười năm, khi Lan – cô nữ sinh năm ba đại học, duy nhất trong gia đình – đột ngột biến mất. Lan vốn là niềm tự hào của cha mẹ: học giỏi, chăm ngoan, hiền lành, sống kín đáo. Nhưng rồi một ngày, Lan bỗng không trở về ký túc xá sau giờ học. Điện thoại không liên lạc được. Bạn bè, thầy cô đều không biết tung tích.

Gia đình hoảng loạn. Bà Hoa cùng chồng đi khắp nơi tìm kiếm: từ bệnh viện, công an, đến tận quê của bạn bè Lan. Nhưng mọi manh mối đều rơi vào ngõ cụt. Từ một cuộc sống bình yên, cả nhà rơi vào cơn ác mộng không hồi kết.

Điều kỳ lạ là trước khi mất tích, Lan có nhiều biểu hiện khác lạ. Cô thường xin về quê ít ngày, hay giấu mẹ chuyện gì đó. Bà Hoa từng vô tình nhìn thấy trong balo của con một tờ giấy khám thai, nhưng Lan chỉ nói dối rằng đi cùng bạn, rồi lảng sang chuyện khác. Lúc ấy bà cũng không nghi ngờ nhiều. Đến khi Lan mất tích, ký ức về tờ giấy khám thai kia mới ám ảnh bà từng ngày.

Suốt nhiều tháng trời, gia đình đi tìm. Có người nói nhìn thấy Lan cùng một chàng trai lạ đi xe khách về tỉnh khác. Có người lại bảo Lan từng đến bệnh viện phụ sản một mình. Nhưng không bằng chứng cụ thể nào được xác nhận. Cảnh sát cũng kết luận “tự nguyện bỏ đi”, và hồ sơ dần bị gác lại.

Mười năm trôi qua, cuộc sống gia đình bà Hoa nhuốm màu tang tóc. Người chồng vì đau khổ mà sinh bệnh, mất sau vài năm. Bà Hoa một mình lặng lẽ sống với nỗi đau mất con, mỗi ngày thắp nhang cầu mong Lan còn sống.

Cho đến một buổi sáng mưa, khi bà Hoa nhận được một cuộc gọi lạ. Giọng phụ nữ bên kia run run:
“Bác… có phải bác là mẹ của chị Lan không? Con… con có chuyện muốn nói với bác về chị ấy.”

Cuộc gọi đó mở ra sự thật chấn động mà suốt 10 năm bà Hoa không hề biết.

Người gọi điện cho bà Hoa tên Mai, sống ở một thị trấn cách quê bà gần 200km. Mai mới 19 tuổi, giọng non nớt, nhưng câu chuyện Mai kể khiến bà Hoa nghẹn ngào.

Mai nói rằng cô chính là… con gái của Lan. Ngày ấy, Lan mang thai khi đang học đại học, vì sợ hãi và áp lực, không dám nói với gia đình. Cha đứa bé – một sinh viên năm cuối – sau khi biết chuyện đã bỏ đi biệt tích. Một mình Lan đối mặt với nỗi sợ, vừa học vừa cố giấu bụng bầu đang lớn dần. Khi không thể che giấu nữa, Lan quyết định bỏ học, lặng lẽ rời ký túc xá.

Cô tìm đến một nhà trọ rẻ tiền ở tỉnh khác để sinh con. Sau khi sinh Mai, Lan làm đủ nghề để nuôi con: bán hàng, phục vụ quán ăn, thậm chí đi làm công nhân. Cả thanh xuân của Lan gắn liền với nỗi khổ cực và sự tủi nhục.

Nhưng bi kịch chưa dừng lại. Khi Mai 8 tuổi, Lan mắc bệnh hiểm nghèo. Không tiền chạy chữa, cô chỉ cầm cự được vài năm rồi qua đời. Trước khi mất, Lan để lại cho con một cuốn nhật ký, trong đó ghi rõ tên mẹ – bà Hoa, quê quán, và lời nhắn: “Nếu con lớn, hãy tìm về với bà ngoại. Mẹ xin lỗi vì đã để bà phải đau khổ vì mẹ.”

Mai giữ cuốn nhật ký suốt nhiều năm, đến nay mới đủ dũng cảm gọi điện cho bà Hoa. Câu chuyện như nhát dao cắt sâu vào trái tim người mẹ già. Bà vừa mừng rỡ khi biết con mình từng sống, vừa đau đớn khi nhận ra đã mãi mất đi đứa con gái.

Ngày hôm sau, bà Hoa bắt xe đến thị trấn xa lạ kia. Khi gặp Mai – cô bé có đôi mắt giống hệt Lan ngày trẻ – bà òa khóc nức nở. Bà ôm chặt lấy Mai, như thể bù đắp cho 10 năm trời chờ đợi và cho cả một đời hối tiếc.

Nhưng niềm vui đoàn tụ chưa kịp trọn vẹn, thì một chi tiết trong cuốn nhật ký của Lan khiến bà Hoa rùng mình: “Nếu một ngày con tìm về, hãy cẩn thận… vì không phải ai cũng mong mẹ con mình được yên.”

Bà Hoa bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn về những năm tháng cuối đời của Lan. Hàng xóm nơi Lan từng sống kể lại rằng, có một người đàn ông lạ thường xuyên đến tìm Lan, đe dọa, khiến cô sợ hãi. Có lần Lan còn bị đánh đến mức phải nhập viện, nhưng không dám báo công an.

Mai kể lại rằng mẹ luôn dặn em tránh xa “người đàn ông xấu ấy”. Chưa bao giờ Lan tiết lộ danh tính, chỉ nói đó là “cha ruột” của em. Người đàn ông ấy có lẽ đã biết chuyện Lan mang thai từ trước, nhưng thay vì chịu trách nhiệm, lại quay về gây áp lực, sợ chuyện ảnh hưởng đến tương lai và gia đình mình.

Bà Hoa quyết tâm lần theo manh mối. Nhờ sự giúp đỡ của một người quen cũ, bà tìm ra danh tính: đó là một doanh nhân thành đạt hiện đang sống ở thành phố lớn. Người này từng học chung trường đại học với Lan, và đúng là bạn trai cũ của cô.

Khi bà Hoa đến đối chất, ông ta chối bỏ tất cả, nói rằng “Lan tự ý bỏ đi, tôi không liên quan.” Nhưng những dòng nhật ký, những vết thương cũ, và cả lời kể của Mai là minh chứng ngược lại.

Cuộc đấu tranh để đòi lại công lý cho con gái trở thành động lực sống mới của bà Hoa. Dù đã già yếu, bà quyết định cùng Mai gửi đơn tố cáo, tìm lại công bằng cho Lan. Bởi với bà, không chỉ là minh oan cho con, mà còn là cách để giữ lại danh dự cuối cùng cho một người mẹ trẻ đã hy sinh cả đời.

Câu chuyện khép lại trong một buổi chiều hoàng hôn. Bà Hoa và Mai đứng trước ngôi mộ mới xây của Lan, thắp nén nhang. Giọt nước mắt chan hòa, nhưng lần này không chỉ là nỗi đau, mà còn là niềm an ủi: sự thật cuối cùng đã được hé lộ, và tình mẫu tử dù bị chia cắt mười năm, vẫn đủ sức kết nối những thế hệ lại với nhau.

Chồng tôi và gia đình anh ấy đuổi tôi và con tôi ra khỏi nhà , tôi nói: “Làm sao các người có thể sống thiếu tôi?” Tôi khiến họ phải hối hận…..

“Đêm mưa tầm tã, tôi và con trai đứng trước cổng sắt lạnh ngắt. Sau lưng là tiếng đóng cửa dứt khoát của chồng và gia đình anh ấy, như cắt đứt sợi dây ràng buộc cuối cùng. Tôi chỉ kịp hỏi: ‘Làm sao các người có thể sống thiếu tôi?’ Nhưng đáp lại chỉ là im lặng.”

Tôi tên Mai, 32 tuổi, một người phụ nữ bình thường, làm kế toán cho một công ty nhỏ. Tôi lấy Tuấn – chồng tôi – khi mới 25 tuổi. Lúc đó, anh hiền lành, có công việc ổn định và hứa hẹn một tương lai ấm êm. Nhưng cuộc sống không giống như tôi tưởng tượng.

Khi mới về làm dâu, tôi sống cùng bố mẹ chồng. Mẹ chồng khắt khe, luôn xét nét từ cách tôi nấu ăn đến việc chăm con. Tôi nhẫn nhịn, nghĩ rằng “thôi thì phụ nữ phải chịu đựng để giữ hòa khí”. Nhưng càng ngày, mâu thuẫn càng dày. Chồng tôi lại không bao giờ đứng về phía tôi. Anh im lặng hoặc chỉ nói “em đừng làm lớn chuyện”.

Ngày định mệnh ấy đến khi gia đình Tuấn quyết định bán căn nhà đang ở để lấy vốn đầu tư cho em trai anh mở cửa hàng. Tôi phản đối, vì đó cũng là nơi con tôi cần có một chỗ ổn định. Nhưng lời tôi bị bỏ ngoài tai. Khi tôi gay gắt phản ứng, họ cho rằng tôi “cản trở tương lai gia đình”. Và rồi, trong một cuộc cãi vã, họ bảo tôi và con hãy ra đi.

Tôi ôm con, chỉ mang theo vài bộ quần áo, đứng giữa mưa. Tôi nghẹn ngào nói với họ câu cuối: “Làm sao các người có thể sống thiếu tôi?” Nhưng họ chỉ lạnh lùng đóng cửa.

Đêm ấy, tôi phải dắt con đến thuê một căn phòng trọ nhỏ, ẩm thấp. Con trai mới 5 tuổi, khóc nức nở hỏi: “Mẹ ơi, sao bố không cho con ở nhà nữa?” Tôi không biết trả lời sao, chỉ ôm con thật chặt.

Những ngày đầu thật sự khắc nghiệt. Tôi vừa đi làm ở công ty, vừa phải lo kiếm thêm việc ngoài giờ để nuôi con. Có những hôm chỉ có mì tôm và trứng, tôi vẫn cố cười với con: “Món này ngon lắm, con ăn thử đi.”

Tôi bắt đầu nhận thêm việc làm sổ sách cho các tiệm nhỏ, thậm chí ban đêm còn nhập dữ liệu thuê. Tôi không có nhiều vốn, nhưng tôi có kiến thức kế toán và sự kiên trì. Sau một năm, tôi tiết kiệm được một khoản, quyết định mở một dịch vụ kế toán online cho các hộ kinh doanh. Ban đầu chỉ có vài khách, rồi họ giới thiệu bạn bè, dần dần khách hàng tăng.

Con trai chính là động lực của tôi. Mỗi lần mệt mỏi, chỉ cần nhìn con ngủ ngon, tôi lại có thêm sức mạnh. Tôi dạy con lễ phép, dạy con không được oán trách bố hay gia đình nội, chỉ nói: “Người lớn có lựa chọn của họ, con chỉ cần sống tốt là được.”

Ba năm trôi qua, từ một người phụ nữ bị đuổi ra khỏi nhà, tôi đã có một văn phòng nhỏ, thuê được 3 nhân viên. Tôi và con cũng dọn ra một căn hộ chung cư ấm cúng, không xa trường học. Dù còn nhiều vất vả, nhưng ít nhất tôi và con đã có cuộc sống riêng, không phụ thuộc ai.

Một buổi chiều, tôi đang làm việc thì có cuộc điện thoại từ Tuấn. Giọng anh khàn đặc: “Mai… anh xin lỗi. Bố mẹ và em trai giờ lâm nợ nần, nhà đã bán, cửa hàng phá sản. Bố mẹ muốn gặp em… Anh cũng…”

Tôi lặng người vài giây. Ký ức về cái đêm mưa năm ấy ùa về. Nhưng tôi không còn là Mai yếu đuối ngày nào. Tôi bình thản: “Anh và gia đình anh đã chọn rồi. Tôi đã tự nuôi con, tự gây dựng mọi thứ. Giờ anh còn tư cách gì để gọi tôi?”

Ngày hôm sau, họ tìm đến tận văn phòng tôi. Mẹ chồng, từng người đã đuổi tôi đi, giờ ngồi cúi đầu: “Mai, mẹ sai rồi. Con quay về giúp gia đình được không?”

Tôi nhìn họ, không còn oán hận, chỉ thấy một chút xót xa. Tôi nói chậm rãi:
“Ngày xưa, các người nghĩ không có tôi vẫn sống tốt. Giờ thì ngược lại. Tôi không trả thù, nhưng tôi sẽ không quay về. Tôi chỉ lo cho con tôi. Hối hận này, các người tự chịu.”

Họ im lặng, còn tôi quay đi, lòng nhẹ nhõm. Tôi biết mình đã thực sự bước qua quá khứ.

Từ đó, tôi sống cho bản thân và con. Tôi nhận ra: khi phụ nữ bị đẩy vào đường cùng, họ có thể mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và sự hối hận của người khác, đôi khi lại chính là phần thưởng xứng đáng cho sự kiên cường của mình.

Tạm biệt nhà hàng đổ nước xà phòng “đu;ổ;i” người xem diễu binh tại Cửa Nam! Đóng cửa chứ đùa

Hình ảnh nhân viên quán ăn 35 Hàng Khay đổ nước xà phòng “đuổi” người xem diễu binh gây gây bức xúc dư luận

Công an phường Cửa Nam (Hà Nội) xác minh, yêu cầu chủ nhà hàng trong clip “đổ nước dọn rửa đuổi người xem diễu binh” chấn chỉnh thái độ ứng xử kém chuẩn mực của nhân viên.
Tối 1/9, thông tin từ UBND phường Cửa Nam (Hà Nội), cho biết, khoảng 9h cùng ngày, cửa hàng Lake View 1983 Traditional Vietnamese & Vegan Restaurant (35 phố Hàng Khay) mở cửa bán hàng. Trong quá trình dọn dẹp, nhân viên cửa hàng này đã đổ nước để dọn rửa trước cửa hàng. Tại thời điểm đó, một số người dân trải nylon tại vỉa hè chờ xem diễu binh, diễu hành kỷ niệm 80 năm Quốc khánh 2/9. Hành động của nhân viên nhà hàng được người dân quay clip đăng tải lên mạng xã hội.

Ngay sau khi tiếp nhận thông tin, Công an phường Cửa Nam kiểm tra, xác minh, yêu cầu chủ cơ sở chấn chỉnh thái độ ứng xử kém chuẩn mực của nhân viên cửa hàng. Công an cũng đề nghị chủ cơ sở chia sẻ, giúp đỡ người dân, du khách dự các hoạt động kỷ niệm A80.

UBND phường Cửa Nam cho biết thêm, phường đã và đang huy động tối đa lực lượng nhằm đảm bảo an toàn, an ninh trật tự và tạo điều kiện tốt nhất để người dân, du khách tham gia, theo dõi các hoạt động diễu binh, diễu hành trên địa bàn trong không khí trang trọng, văn minh, an toàn.

Cùng ngày, Chủ tịch UBND TP Hà Nội Trần Sỹ Thanh có công điện yêu cầu các cơ sở giáo dục, nhà văn hóa, nhà sinh hoạt cộng đồng, trụ sở cơ quan, công sở mở cửa, bố trí điểm dừng chân, nghỉ ngơi trú mưa, trú nắng, vệ sinh cá nhân phục vụ nhân dân tại các tuyến đường có đoàn diễu binh, diễu hành đi qua…

Sở Nông nghiệp và Môi trường Hà Nội được giao chỉ đạo các đơn vị duy trì vệ sinh môi trường phối hợp với chính quyền địa phương bố trí lực lượng thường trực, thu gom rác thải phát sinh, giữ gìn vệ sinh tại các điểm mở cửa cho người dân vào trú mưa.

Chủ tịch Hà Nội yêu cầu Công an thành phố chỉ đạo lực lượng tăng cường tuần tra, giữ gìn an ninh trật tự, không để xảy ra lấn chiếm lòng đường, vỉa hè, đảm bảo an toàn giao thông trên các tuyến đường có đoàn diễu binh, diễu hành đi qua.

Sau đêm m-ặn n-ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh;èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết tại sao mình có gi;á như vậy…

“Đêm đó, sau men say mặn nồng, cô sinh viên nghèo tỉnh dậy bên cạnh một người đàn ông lạ. Trên bàn, một chiếc phong bì dày cộp với con số khiến cô run rẩy: 1 tỷ đồng. Anh ta biến mất như chưa từng tồn tại, để lại cho cô một dấu hỏi lớn: tại sao mình lại có cái giá như vậy? 7 năm sau, sự thật mới phơi bày…”

Lan – cô sinh viên năm ba trường kinh tế, xuất thân từ một vùng quê nghèo. Bố mẹ làm nông, chắt chiu từng đồng cho cô lên thành phố học. Nhưng học phí, trọ, ăn uống khiến Lan luôn trong cảnh chật vật. Thời điểm đó, cô còn bị áp lực phải gửi tiền về phụ giúp gia đình lo cho em trai học cấp ba.

Một buổi tối, sau ca làm thêm tại quán café, Lan được bạn rủ đi dự tiệc sinh nhật ở một nhà hàng sang trọng. Lan vốn ngại, nhưng bạn năn nỉ, nói có thể kiếm thêm mối làm phục vụ sự kiện, nên cô đồng ý.

Trong buổi tiệc, Lan vô tình uống phải vài ly rượu mạnh. Cơ thể vốn yếu, lại đói bụng từ sáng, khiến cô lâng lâng rồi mất kiểm soát. Khi mở mắt, Lan thấy mình trong khách sạn lạ, bên cạnh một người đàn ông chững chạc, dáng vẻ giàu có. Cú sốc lớn khiến cô hoảng loạn. Nhưng điều khiến Lan ngỡ ngàng hơn là phong bì đặt trên bàn, chứa 1 tỷ đồng tiền mặt kèm một tờ giấy vỏn vẹn vài chữ: “Coi như duyên phận. Đừng tìm tôi.”

Lan bối rối, xấu hổ, cảm giác bị coi như một món hàng. Nhưng số tiền ấy lại quá lớn với cô. Sau nhiều ngày giằng xé, cuối cùng Lan quyết định dùng nó để trả nợ học phí, lo cho gia đình, và đầu tư học hành. Dù vậy, trong lòng cô luôn nặng trĩu câu hỏi: người đàn ông ấy là ai? Tại sao lại làm như vậy?

Với 1 tỷ đồng, Lan thay đổi cuộc đời. Cô không còn lo bữa ăn từng ngày, có điều kiện tập trung vào học tập. Cô dùng một phần để gửi về quê, sửa lại nhà, lo cho em trai được vào đại học.

Còn bản thân, Lan quyết định không phụ thuộc mãi vào “số tiền định mệnh” kia. Cô chăm chỉ học hành, đi thực tập sớm, sau đó xin việc tại một công ty tài chính. Nhờ thông minh, nhanh nhẹn và bản lĩnh, Lan thăng tiến nhanh chóng, từ nhân viên hợp đồng trở thành trưởng nhóm.

Dù cuộc sống đã ổn định, trong sâu thẳm, Lan vẫn ám ảnh về đêm đó. Với cô, đó là vết nhơ không thể xóa. Mỗi khi nhớ lại, cô vừa thấy tủi nhục, vừa thấy biết ơn vì số tiền ấy đã mở ra lối thoát. Nhưng điều kỳ lạ là suốt 7 năm, người đàn ông kia không hề quay lại tìm cô.

Lan từng thử dò hỏi, nhưng manh mối duy nhất chỉ là một gương mặt mơ hồ trong ký ức. Cô dần chấp nhận rằng, có lẽ đó chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, và bản thân phải sống tiếp.

Đúng lúc Lan bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn, một biến cố bất ngờ xảy ra: trong một buổi họp với đối tác lớn, cô bắt gặp ánh mắt quen thuộc – chính là người đàn ông năm xưa! Nhưng ông ta không tỏ ra nhận ra cô, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lịch sự. Lan choáng váng, tim đập loạn, nhưng cố gắng che giấu.

Từ đó, cô bắt đầu để ý và dần dần phát hiện nhiều điều bất thường…

Lan âm thầm tìm hiểu và phát hiện người đàn ông ấy tên Minh – một doanh nhân có tiếng trong ngành bất động sản, hơn cô gần 20 tuổi. Anh ta từng có thời gian vướng vào biến cố gia đình: vợ mất sớm, con gái nhỏ bị bệnh tim bẩm sinh, cần rất nhiều tiền để chữa trị.

Điều khiến Lan bất ngờ là, 7 năm trước – đúng thời điểm anh ta gặp cô – cũng là lúc anh ta rơi vào giai đoạn bế tắc. Số tiền 1 tỷ mà anh ta để lại cho Lan không phải để “mua bán thân xác”, mà thực chất là… một khoản “chuộc lỗi”. Hóa ra, đêm hôm đó anh ta bị bạn bè ép uống say, mất kiểm soát và lỡ gây ra chuyện với Lan. Khi tỉnh lại, anh ta vô cùng hối hận, không dám đối diện, chỉ có thể để lại số tiền như một cách bù đắp, rồi biến mất.

7 năm sau, khi gặp lại Lan, Minh bất ngờ nhận ra cô đã thành đạt, độc lập, chứ không dựa dẫm vào số tiền kia. Anh âm thầm quan sát, nửa muốn lại gần, nửa sợ bị khơi lại quá khứ.

Lan, sau khi biết sự thật, vừa tức giận vừa cảm thấy nhẹ nhõm. Cái “giá một tỷ” mà cô từng dằn vặt hóa ra không phải sự sỉ nhục, mà là nỗi ân hận của một người đàn ông lầm lỡ.

Cuối cùng, Lan chọn tha thứ. Cô nói với Minh rằng: “Anh đã trả giá cho sai lầm của mình rồi. Phần còn lại, hãy để quá khứ ngủ yên.”

Câu chuyện khép lại ở đây, với hình ảnh Lan tự tin bước tiếp trên con đường đời – không còn là cô sinh viên nghèo bị ám ảnh bởi một đêm định mệnh, mà là một người phụ nữ mạnh mẽ, biết nắm giữ số phận của chính mình.