“Có những ký ức ta tưởng đã vùi lấp, nhưng rồi một ánh mắt, một nụ cười, hay một cái chạm nhẹ cũng đủ làm cả quá khứ ùa về như cơn bão.”
Tôi và Linh cưới nhau khi cả hai đều chưa có gì trong tay, chỉ có tình yêu và một căn phòng trọ nhỏ 16 mét vuông. Sau gần 8 năm, chúng tôi đã có công việc ổn định tại hai công ty khác nhau – lương tháng tạm ổn, không dư nhiều nhưng cũng không đói. Chỉ có điều, việc mua nhà – một căn hộ để “an cư lạc nghiệp” – vẫn luôn nằm ngoài tầm với.
Tôi bảo Linh rằng mình chưa sẵn sàng vay ngân hàng. Phần vì sợ nợ, phần vì số tiền tiết kiệm của hai đứa vẫn còn cách xa con số tối thiểu để trả trước. Linh thì khác. Cô ấy là người luôn nhìn xa, không chịu đứng yên. Một ngày, cô nói thẳng:
– Anh sợ, còn em thì không. Em đã tìm được một chỗ tốt, mình cần đến xem thử.
Tôi im lặng. Biết mình không thể thuyết phục vợ đổi ý, tôi gật đầu, đi cùng cô đến khu căn hộ cao cấp mới xây cách trung tâm thành phố khoảng 20 phút đi xe.
Khu nhà đúng kiểu hiện đại, sáng bóng, từ sảnh lễ tân đến cả hành lang cũng có mùi thơm dịu của gỗ và nước hoa. Các bạn môi giới cười rất tươi, nói chuyện đầy chuyên nghiệp. Nhưng tôi không để ý nhiều, đầu óc khi ấy chỉ đang tính toán: “Nếu vay 70%, lãi suất thả nổi thì 5 năm sau có khi mình còn đang khốn đốn.”
Tôi bước vào sảnh với vẻ chán chường thì bất chợt…
Một người phụ nữ từ bàn lễ tân tiến đến. Cô mặc sơ mi trắng, váy đen, tóc cột thấp gọn gàng, tay dắt theo một cậu bé tầm năm tuổi. Tôi khựng lại. Không phải vì cô – mà là vì thằng bé.
Nó có đôi mắt tròn y như tôi hồi nhỏ. Mũi cao nhẹ, làn da ngăm và mái tóc xoăn tự nhiên. Chiếc kẹo mút trong miệng nó gần rơi ra khi ánh mắt tôi và nó giao nhau. Trong tích tắc, tôi tưởng như đang nhìn lại chính mình cách đây ba mươi năm. Tay tôi siết chặt thành nắm.
– Chào anh chị, em là Vy – môi giới bên sàn A. Hôm nay em dẫn hai anh chị xem căn hộ tầng 17 như đã hẹn.
Tôi nuốt khan. Linh gật đầu xã giao, hoàn toàn không tỏ vẻ gì bất thường.
– Vâng, em dẫn tụi chị đi nhé.
Căn hộ được thiết kế rất đẹp – cửa sổ kính rộng, ban công nhìn ra công viên, nội thất tinh tế. Nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn theo Vy, lưng thẳng, bước đi chậm rãi, ánh mắt luôn liếc nhìn cậu bé bên cạnh.
Thằng bé không quấy khóc. Nó chỉ đứng đó, ngậm kẹo, nhìn tôi chăm chú.
Tôi đã từng yêu Vy.
Khi đó tôi mới ra trường, còn cô ấy làm kế toán tại một văn phòng gần chỗ tôi làm việc. Chúng tôi quen nhau qua một bữa tiệc công ty, sau vài tháng thì yêu nhau. Vy dịu dàng, luôn lặng lẽ bên cạnh tôi mà không đòi hỏi. Chúng tôi đã có những tháng ngày ngọt ngào, nhưng rồi tôi nhận công việc mới ở một công ty lớn hơn, bận rộn hơn, và… tôi gặp Linh.
Linh mạnh mẽ, cá tính, thẳng thắn – khác hoàn toàn Vy. Tôi bị cuốn vào Linh như một cơn gió lạ. Tôi đã chọn Linh, chọn sự đổi thay. Còn Vy thì lặng lẽ biến mất sau một tin nhắn ngắn: “Anh không cần phải giải thích gì cả. Em hiểu rồi.”
Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc ở đó.
Nhưng hôm nay, quá khứ quay về, rõ ràng như mặt kính trên ban công tầng 17.
Sau khi xem nhà, Linh bảo:
– Anh ở lại chút nhé. Em ra xe gọi điện cho bên ngân hàng hỏi thêm vài khoản vay.
Tôi gật đầu, đứng lại trong căn hộ trống. Vy cũng ở lại, thằng bé ngồi ngoan trong góc phòng.
– Em khỏe không? – Tôi hỏi khẽ.
Vy không đáp. Một lúc sau, cô mới nói, mắt không nhìn tôi:
– Em không sao. Vẫn sống được.
Tôi gật đầu, cảm giác lưng áo ướt mồ hôi.
– Thằng bé… là con anh?
Vy quay đi. Một lát sau, cô trả lời:
– Em không định nói cho anh biết. Nhưng Linh thì đã biết từ lâu. Có lẽ đó là lý do hôm nay anh được đưa đến đây.
Tôi chết lặng.
– Cô ấy biết… từ bao giờ?
– Gần ba năm trước. Lúc em chuyển hồ sơ thuê căn hộ cũ, trùng địa chỉ tạm trú trong hồ sơ trước đây anh từng đưa cho cô ấy. Cô ấy đến gặp em. Tụi em đã nói chuyện. Chỉ một lần duy nhất.
Tôi gần như không tin vào tai mình.
Vy vẫn điềm tĩnh, như đang kể một câu chuyện của ai khác:
– Linh hỏi em, thằng bé có phải con anh không. Em không trả lời. Nhưng em nghĩ, phụ nữ có trực giác riêng.
Căn phòng im ắng.
– Sao em không nói với anh? – Tôi hỏi, gần như thì thào.
Vy cúi xuống buộc lại dây giày cho con, rồi ngước nhìn tôi, ánh mắt bình thản:
– Vì khi đó anh đã chọn rồi. Em không muốn làm thay đổi quyết định đó.
Tôi cảm thấy trái tim mình như đang rơi xuống một vực sâu.
Cánh cửa bật mở. Linh quay lại, đưa cho tôi một xấp giấy.
– Đây là bảng tính lãi suất và phương án trả nợ hàng tháng. Em nghĩ anh nên xem kỹ.
Cô liếc nhanh sang Vy và cậu bé, không nói gì thêm.
Ánh mắt cô… không giận dữ. Chỉ là một nỗi mỏi mệt, dài lâu.
Tối hôm đó, khi Linh đi tắm, tôi mở điện thoại, nhìn bức ảnh vừa chụp lén của cậu bé lúc chiều.
Nó… thật sự giống tôi đến kỳ lạ.
Và tôi – lần đầu tiên sau nhiều năm – không biết mình nên bắt đầu từ đâu để làm điều đúng đắn.
“Trưởng thành không phải là khi ta biết hết mọi câu trả lời, mà là khi dám đối diện với những câu hỏi không có đáp án trọn vẹn.”
Tôi không ngủ được suốt đêm.
Linh nằm cạnh, lưng quay về phía tôi, hơi thở đều đều nhưng chẳng còn ấm áp như trước. Tôi biết cô không ngủ. Người ta có thể giả vờ ngáp, giả vờ cười, nhưng không thể giả vờ thở tự nhiên khi trong lòng đang rối như tơ vò.
Mỗi lần tôi định lên tiếng, cổ họng lại nghẹn ứ. Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu – xin lỗi vì những sai lầm cũ? Hỏi tại sao cô biết mà không chất vấn tôi suốt bao năm? Hay cầu xin cô tha thứ cho một việc mà đến chính tôi cũng không hiểu vì sao mình đã để nó xảy ra?
Sáng hôm sau, trong bữa ăn, Linh rót cho tôi một ly cà phê như mọi ngày. Tay cô không run. Vẫn vững vàng, chỉ là không còn tình cảm.
– Em sẽ không hỏi “tại sao” – cô nói, giọng nhẹ nhưng lạnh. – Vì em hiểu rõ bản chất của anh hơn anh nghĩ.
Tôi im lặng.
– Em chỉ muốn hỏi một điều: anh có muốn nhận lại thằng bé không?
Câu hỏi đó khiến tôi như bị xé đôi.
Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ làm buổi chiều. Tôi quay lại khu căn hộ. Vy có vẻ không ngạc nhiên khi thấy tôi.
– Anh có thể gặp con không? – Tôi hỏi.
Vy gật đầu, không nói gì.
Thằng bé đang ngồi xếp hình. Tôi ngồi xuống cạnh nó. Mất một lúc, tôi mới dám đưa tay chạm nhẹ vào vai nó.
– Con tên gì?
– Duy ạ.
– Con biết… bố là ai không?
Nó ngước lên nhìn tôi, ánh mắt trong veo nhưng không ngây ngô.
– Mẹ nói, con không có bố. Chỉ có chú thôi.
Tôi nghẹn lời. Vy ngồi từ xa nhìn, không chen vào.
– Nhưng mà… con nghĩ chú giống con. Nên chắc chú là bố. – Duy nói thêm, rồi tiếp tục chơi xếp hình, như thể đó là một nhận định đơn giản như màu của viên gạch lego.
Tôi phải quay đi, không để nước mắt trào ra trước mặt con.
Linh dọn về nhà mẹ vào cuối tuần.
Cô không đem nhiều đồ – chỉ vài bộ quần áo, một chiếc laptop, và cuốn nhật ký nhỏ của cô mà tôi từng tặng nhân dịp sinh nhật. Không có lời trách móc, không có khóc lóc.
– Anh định làm gì tiếp theo? – cô hỏi.
– Anh không biết… – Tôi đáp thật lòng. – Anh chỉ biết mình đã sai. Và giờ anh cần sửa. Không phải để xin em tha thứ. Mà để con không lớn lên như một cái bóng.
Linh im lặng. Một lúc sau, cô chỉ nói:
– Em không cần anh lựa chọn giữa hai mẹ con em và Duy. Nhưng em sẽ không ở lại để chứng kiến anh chật vật học cách làm người cha. Em mệt rồi.
Tôi bắt đầu lui về làm việc từ xa. Chiều nào cũng ghé qua căn hộ Vy thuê tạm.
Tôi học cách pha sữa, bế con, đưa đón mẫu giáo, ngồi nghe Duy kể về thế giới trong lớp – nơi có thằng Quân nghịch ngợm, cô giáo hay quên, và chiếc xe điều khiển từ xa mà nó ước được tặng vào sinh nhật lần thứ sáu.
Vy vẫn đi làm, không nói gì thêm. Cô để tôi dần dần bước vào đời sống của Duy, không vồn vã, không cản trở, nhưng cũng chẳng chờ đợi gì. Tôi biết cô không mong tôi trở lại với cô. Điều duy nhất cô quan tâm là Duy được sống tử tế và đầy đủ.
Tôi cố gắng trở thành một người cha đúng nghĩa. Nhưng cũng từ đó, tôi hiểu rằng: yêu một đứa trẻ không khó, khó là dũng cảm chịu trách nhiệm cho nó đến cùng.
Một tối muộn, khi tôi đưa Duy về nhà, Vy giữ tôi lại:
– Em định chuyển về quê. Bố em yếu rồi. Mẹ cũng cần người chăm. Em đã xin chuyển việc chi nhánh dưới đó.
Tôi như bị giáng một cú mạnh. Không phải vì tôi còn tình cảm với Vy – mà vì tôi đã quen với việc mỗi ngày có thể nhìn thấy con trai mình.
– Cho anh… một ít thời gian. – Tôi nói, giọng run.
Vy gật đầu.
Hôm đó tôi về, gọi điện cho Linh.
– Em vẫn ổn chứ?
– Ổn. Em đang xin nghỉ việc. Định qua Úc với chị gái.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, cả thế giới chao đảo.
– Em định đi bao lâu?
– Chưa biết. Chắc là dài.
– Anh…
Tôi không nói được gì thêm.
Linh hiểu. Giọng cô không còn lạnh, mà là một sự mỏi mệt trầm tĩnh:
– Anh đã không giữ được gia đình này. Nhưng điều duy nhất anh có thể làm là làm tốt vai trò của một người cha – với cả Duy… và với đứa con mà em đang mang.
Tôi chết lặng.
– Em có bầu…? – Tôi thì thào.
– Gần hai tháng. Em biết vào đúng ngày dẫn anh đi xem nhà.
Tháng sau, Vy chuyển về quê cùng Duy.
Tôi không ngăn lại. Chỉ xin cô cho tôi được về thăm con mỗi tháng. Cô gật đầu.
Linh thì không ra đi như cô định. Cô ở lại, nhưng không còn là vợ chồng theo nghĩa đầy đủ. Cô sống ở phòng riêng, có việc riêng, và chỉ yêu cầu tôi thực hiện nghĩa vụ tài chính và đạo đức như một người cha đúng mực.
Tôi chấp nhận tất cả.
Tôi mất nhiều – tình yêu, sự tin tưởng, niềm kiêu hãnh. Nhưng đổi lại, tôi được một điều: cơ hội để trở thành một người lớn đúng nghĩa.
Hai năm sau, vào sinh nhật của Duy, tôi và Linh cùng đưa con gái nhỏ đến nhà Vy.
Duy đã biết gọi tôi là “bố” không ngập ngừng. Nó chạy đến ôm tôi chặt cứng. Nhóc em gái thì ngủ trong tay Linh, yên bình đến lạ.
Vy đứng đó, nhìn chúng tôi, ánh mắt dịu dàng như lần đầu tôi gặp cô. Nhưng giữa chúng tôi, không còn điều gì chưa rõ ràng, chưa được gọi tên nữa.
Linh đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng, như một dấu chấm lặng cuối cùng cho một đoạn đời nhiều sai lầm nhưng cũng đầy tha thứ.
Ký ức không phải để chạy trốn hay lãng quên – mà là để học cách lớn lên, sau khi ta đã một lần đi lạc.