Home Blog Page 3

Tỷ phú mời vợ cũ đi đám cưới, không ngờ cô dắt theo 2 đứa trẻ giống anh như đúc khiến ai nấy s;ững s;ờ

Đám cưới của tỷ phú trẻ nhất thành phố là sự kiện được cả giới thượng lưu mong chờ. Nhưng chẳng ai ngờ, người khiến cả hội trường sững sờ không phải là cô dâu… mà là vợ cũ của chú rể – người đến muộn, tay nắm tay hai đứa trẻ có gương mặt giống y hệt anh ta.

Tỷ phú Minh Khôi – 35 tuổi – CEO của chuỗi tập đoàn công nghệ nổi tiếng nhất Việt Nam – chuẩn bị bước vào lễ đường với người mẫu Lan Hương, cô gái kém anh 10 tuổi, nổi tiếng với vẻ đẹp sắc sảo và mối quan hệ rộng trong showbiz.

Sự kiện này không chỉ đánh dấu một khởi đầu mới trong cuộc sống cá nhân của Minh Khôi, mà còn là sự khẳng định vị thế của anh trong giới tài phiệt. Dàn khách mời gồm toàn những tên tuổi đình đám, từ các nhà đầu tư quốc tế, các tỷ phú công nghệ đến giới nghệ sĩ hạng A. Tất cả mọi người đều háo hức, mong chờ một đám cưới thế kỷ.

Nhưng điều khiến nhiều người bàn tán nhất, không phải là chiếc váy cưới đắt tiền của cô dâu hay nhẫn kim cương vài triệu đô… mà là sự xuất hiện bất ngờ trong danh sách khách mời: Hà Vy – vợ cũ của Minh Khôi.

Ba năm trước, Hà Vy và Minh Khôi ly hôn trong im lặng. Không ồn ào báo chí, không kiện tụng tranh chấp. Một câu chuyện kết thúc nhanh đến lạ lùng. Lúc đó ai cũng nghĩ Hà Vy là người phụ nữ may mắn được cưới tỷ phú, nhưng lại không thể giữ được trái tim anh. Cô biến mất khỏi giới truyền thông, không ai biết cô đi đâu, làm gì. Minh Khôi thì tiếp tục gây dựng sự nghiệp, trở thành gương mặt tiêu biểu của thế hệ doanh nhân trẻ.

Vậy tại sao anh lại mời người phụ nữ đã bị lãng quên đó tới đám cưới của mình?

Có lẽ ngay cả chính Minh Khôi cũng không hiểu rõ lý do. Có thể là vì chút lễ nghĩa, cũng có thể vì một phần ký ức chưa bao giờ dứt.

“Cứ mời thử xem cô ấy có đến không,” anh từng nói với trợ lý khi lên danh sách khách mời. “Tôi cũng muốn biết bây giờ cô ấy sống thế nào.”

Buổi lễ bắt đầu trong không khí trang trọng. Cô dâu Lan Hương bước đi trong tiếng nhạc du dương, vẻ đẹp như nữ thần khiến bao ánh mắt ngưỡng mộ. Minh Khôi đứng chờ ở cuối lễ đường, lịch lãm và đầy tự tin, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra phía cửa lớn – như đang chờ ai đó.

Và rồi… ngay khi nghi thức chuẩn bị diễn ra, cánh cửa khán phòng mở ra lần nữa.

Cả hội trường đồng loạt quay lại. Người bước vào khiến tất cả sững sờ. Hà Vy – vợ cũ của chú rể – xuất hiện trong chiếc váy đơn giản, thanh lịch, tay nắm tay hai đứa trẻ tầm 5, 6 tuổi.

Nhưng điều khiến mọi người choáng váng hơn… chính là gương mặt hai đứa trẻ – quá giống Minh Khôi. Giống từ ánh mắt, sống mũi, đến cả nụ cười nửa miệng đặc trưng của anh.

Minh Khôi đứng chết lặng.

Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Hà Vy vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô không lên tiếng giải thích, chỉ nhẹ nhàng dẫn hai đứa trẻ đến hàng ghế cuối, lặng lẽ ngồi xuống.

Người điều phối chương trình lưỡng lự, còn cô dâu Lan Hương nhìn thấy cảnh đó, mặt biến sắc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh bước lên lễ đường. Cô biết, hôm nay không thể để lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào. Nhưng ánh mắt Minh Khôi… từ lúc Hà Vy bước vào đến giờ, chưa từng rời khỏi người phụ nữ ấy và hai đứa bé.

Lễ cưới tiếp tục nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cuối khán phòng. Không ai còn quan tâm MC đang nói gì, ca sĩ đang hát gì. Câu hỏi duy nhất trong đầu tất cả là:

“Hai đứa trẻ đó… là con của Minh Khôi sao?”

Sau lễ cưới, buổi tiệc diễn ra trong không khí lạ lùng. Nhiều người cố tình lảng tránh, một số tò mò đến mức giả vờ đi ngang chỗ Hà Vy để nhìn rõ mặt hai đứa nhỏ.

Minh Khôi không thể tập trung. Anh liên tục nhìn đồng hồ, và cuối cùng xin phép rời bàn tiệc để “giải quyết công việc gấp”. Nhưng thực chất, anh đi thẳng tới chỗ Hà Vy.

“Vy, em có thể ra ngoài nói chuyện với anh một lát không?”

Hà Vy nhìn anh, gật đầu nhẹ, không nói gì. Hai người ra khu vườn nhỏ phía sau biệt thự nơi tổ chức tiệc cưới.

Không khí giữa họ ngưng đọng trong vài giây.

“Hai đứa nhỏ đó…” – Minh Khôi mở lời. – “Là con anh?”

Hà Vy im lặng. Ánh mắt cô sâu thẳm như chứa đựng cả trời uất nghẹn.

“Em sinh đôi,” cô nói. “Hai tháng sau khi ký giấy ly hôn, em phát hiện ra mình có thai. Em định nói với anh… nhưng rồi em nghe tin anh công bố bạn gái mới. Em nghĩ… chắc anh không cần biết nữa.”

“Trời ơi…” Minh Khôi lùi lại một bước. “Sao em không nói gì? Sao em im lặng suốt ba năm?!”

“Vì anh chưa bao giờ hỏi. Sau khi ký giấy ly hôn, anh đã biến mất như thể chưa từng yêu em. Em cũng không muốn níu kéo.”

Khoảnh khắc đó, Minh Khôi cảm thấy tất cả những gì mình vừa làm – đám cưới xa hoa, cô dâu xinh đẹp, sự nghiệp lẫy lừng – đều trở nên vô nghĩa.

Anh có hai đứa con. Và anh đã không ở đó khi chúng chào đời, không nghe tiếng khóc đầu tiên, không bế chúng lần nào…

Và tệ nhất là – anh đã bỏ lỡ ba năm.

Khi Hà Vy rời khỏi khu vườn, Minh Khôi vẫn đứng đó, ánh mắt vô hồn nhìn theo bóng dáng của cô và hai đứa trẻ. Lần đầu tiên trong đời, anh không biết nên làm gì tiếp theo. Anh – một người từng ra quyết định đầu tư hàng trăm tỷ trong tích tắc – nay lại bị tê liệt hoàn toàn bởi hai chữ: “Cha ruột.”

Đêm đó, tiệc cưới kết thúc trong không khí lạnh lẽo hơn mong đợi. Mọi người rời đi sớm hơn thường lệ, những lời chúc phúc nhạt nhòa vì câu chuyện gây chấn động vừa xảy ra. Trên mạng xã hội, hình ảnh của Hà Vy cùng hai đứa trẻ xuất hiện như cơn bão – “Vợ cũ tỷ phú bất ngờ mang theo hai con đến đám cưới!”, “Con rơi hay con ruột? Drama chấn động lễ cưới thế kỷ!”…

Tại khách sạn, Lan Hương không giữ được bình tĩnh nữa.

“Anh phải giải thích cho em chuyện này!” – cô hét lên, tay đập mạnh lên bàn trang điểm.

Minh Khôi vẫn im lặng. Anh đã xem ảnh chụp từ phóng viên, từ trợ lý, từ camera an ninh. Không thể chối cãi được: Hai đứa trẻ là bản sao của anh.

“Anh có biết bao nhiêu người đang chĩa mũi dùi vào em không? Em là cô dâu, nhưng hôm nay em chẳng khác nào vai phụ trong chính đám cưới của mình!”

“Anh không biết chuyện này, Hương à. Anh không hề biết Vy mang thai.”

“Vậy giờ anh định làm gì? Ly hôn em để quay lại với cô ta à? Để sống với hai đứa trẻ đó?”

Lúc này, Minh Khôi mới ngẩng lên, giọng anh không to, nhưng đủ để khiến Lan Hương lặng người:

“Anh không biết sẽ làm gì, nhưng chắc chắn anh không thể sống như chưa từng có hai đứa con. Anh cần thời gian để nghĩ.”

Hà Vy quay về căn nhà nhỏ ngoại thành, nơi cô đã sống suốt ba năm qua cùng hai con – An và Bảo.
Cô biết việc xuất hiện tại đám cưới là lựa chọn liều lĩnh. Cô không định phá hỏng cuộc đời ai, nhưng cô cũng không muốn hai đứa nhỏ lớn lên mà không biết cha mình là ai.

Ngày hôm sau, Minh Khôi tìm đến.

Hai đứa trẻ vừa thấy anh liền nép sau lưng mẹ. Anh cúi xuống, giọng nghẹn ngào:

“Chào… hai con.”

An – cô bé lớn hơn, hỏi rất khẽ:

“Chú là ai ạ?”

Minh Khôi siết chặt tay:

“Chú… là ba.”

Bảo – cậu bé còn lại – bỗng hỏi:

“Ba là gì ạ?”

Câu hỏi vô tình khiến trái tim Minh Khôi như bị bóp nghẹt. Chúng còn quá nhỏ để hiểu mối quan hệ này. Quá nhỏ để hiểu vì sao ba mình không có mặt suốt những năm tháng đầu đời.

Anh quỳ xuống, ôm cả hai đứa nhỏ vào lòng. Lần đầu tiên, anh rơi nước mắt.

Những tuần tiếp theo, scandal lan truyền khắp các mặt báo. Cổ phiếu tập đoàn KhôiTech lao dốc vì giới đầu tư mất niềm tin. Đối tác hủy hợp đồng vì sợ ảnh hưởng hình ảnh. Truyền thông gọi đó là “Đám cưới tan vỡ nhanh nhất trong giới doanh nhân”.

Lan Hương đệ đơn ly hôn chỉ sau chưa đầy một tháng. Cô không chịu nổi việc sống bên một người đàn ông mà trái tim đã quay về quá khứ. Cô cũng không phải kiểu phụ nữ cam chịu. Cô đi Mỹ, theo đuổi show truyền hình riêng, và nhanh chóng trở lại giới giải trí như chưa từng có đám cưới nào.

Còn Minh Khôi – anh lựa chọn rút khỏi điều hành KhôiTech, nhường vị trí CEO cho người kế nhiệm và chuyển về sống gần Hà Vy.

Không ai nghĩ một tỷ phú sẽ từ bỏ tất cả vì hai đứa trẻ và một người phụ nữ cũ. Nhưng Minh Khôi biết rõ: thành công là vô nghĩa nếu không thể chia sẻ với người thân yêu.

Một năm sau, tại một buổi họp phụ huynh, nhiều người xì xào:

“Người đưa đón An – Bảo mỗi ngày là ba ruột của tụi nó đấy!”
“Không ngờ đó là Minh Khôi – từng là CEO nổi tiếng mà giờ chịu làm ông bố bỉm sữa.”

Nhưng với Hà Vy, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là: Anh ấy đã chọn làm cha, không phải vì trách nhiệm, mà vì tình yêu.

Một buổi chiều, khi hai đứa trẻ đang ngủ, Hà Vy lấy trong tủ ra một chiếc phong bì cũ kỹ, đặt lên bàn.

“Em đã định giữ mãi. Nhưng giờ anh có quyền được biết.”

Bên trong là kết quả xét nghiệm ADN, được làm từ lúc Hà Vy mới sinh con.

Minh Khôi lặng lẽ đọc. Dòng chữ xác nhận anh là cha ruột của cả hai đứa trẻ hiện lên rõ ràng.

“Lúc đó em muốn chắc chắn, vì mang thai sau ly hôn khiến em hoang mang. Nhưng khi biết là con anh… em lại càng không dám nói.”

Minh Khôi ôm lấy cô, nhẹ nhàng:

“Cảm ơn em… vì đã sinh chúng ra. Và xin lỗi… vì anh đã không có mặt sớm hơn.”

Câu chuyện khép lại không phải bằng đám cưới lần hai, không có bó hoa tung lên trời, cũng không có lâu đài nguy nga…
Chỉ là mỗi sáng, Minh Khôi thức dậy cùng tiếng cười của hai đứa trẻ, bên cạnh một người phụ nữ mà anh từng đánh mất.

Và lần này – anh sẽ không rời đi nữa.

Lúc chồng ng;oại t;ình vợ làm ngơ, khi chồng chìa đơn l;y h;ôn, cô ấy liền lật bài ngửa

Người ta nói phụ nữ tha thứ vì yêu, nhưng đôi khi sự im lặng của họ không phải vì yếu đuối mà là đang chờ thời cơ. Khi anh đặt tờ đơn ly hôn lên bàn, cô không khóc, cũng chẳng níu kéo. Cô chỉ nhìn anh – bằng ánh mắt của kẻ đã thắng từ lâu.

Minh và Linh kết hôn được bảy năm. Cuộc hôn nhân của họ không quá tệ, cũng không quá hạnh phúc. Minh là giám đốc kinh doanh của một công ty công nghệ, bận rộn, hay vắng nhà. Linh từng là một kiến trúc sư, sau kết hôn chuyển sang công việc dạy vẽ bán thời gian để tiện chăm sóc con gái nhỏ – bé Chíp.

Thời gian đầu, mọi thứ êm đềm. Nhưng ba năm gần đây, Minh dần trở nên xa cách. Những tin nhắn trả lời cụt ngủn. Những cuộc gọi không bắt máy. Những chuyến công tác đột ngột và những đêm về muộn nồng mùi nước hoa lạ.

Linh biết.

Phụ nữ khi yêu sâu sắc thường có một giác quan đặc biệt. Linh từng vài lần gặng hỏi, Minh chối bay:
“Em suy diễn nhiều quá. Anh bận thôi.”

Linh không ghen tuông ầm ĩ. Cô im lặng, quan sát và sống như thể mọi chuyện vẫn bình thường. Nhưng trong lòng, cô bắt đầu thay đổi. Không còn là người vợ dịu dàng mong manh, Linh học cách kiềm chế, học cách bảo vệ mình.

Một buổi tối, khi Minh vừa bước ra khỏi nhà tắm, điện thoại anh để mở trên bàn. Một tin nhắn hiện lên:

“Anh ngủ ngon. Em ước gì được nằm cạnh anh đêm nay. Mình lại về nhà em cuối tuần nhé?”

Linh đọc mà tim thắt lại. Cô không lạ tên người gửi: Hân, trợ lý mới ở công ty Minh, trẻ hơn Linh 5 tuổi, ngoại hình bốc lửa, tính cách ngọt ngào. Cô gái ấy từng đến nhà chơi với danh nghĩa đồng nghiệp, còn ngồi ăn cơm Linh nấu. Vậy mà…

Khi Minh quay lại, Linh chỉ mỉm cười:
“Điện thoại anh kìa, ai nhắn đó?”

Minh giật mình, bối rối:
“À… chỉ là chuyện công việc thôi.”

Linh gật đầu: “Vậy à.”

Cô không nhắc gì thêm. Nhưng trong lòng, điều gì đó đã chết hẳn.

Từ ngày đó, Linh không còn là người phụ nữ chỉ biết hi sinh. Cô bắt đầu lên kế hoạch cho một sự “ra đi” êm đẹp nhưng đầy tính toán.

Cô âm thầm gặp luật sư. Mở tài khoản riêng. Chuyển nhượng căn nhà bố mẹ cho tặng về tên con gái. Mua lại căn hộ nhỏ đứng tên mẹ ruột.

Cô không để lộ cảm xúc. Vẫn nấu ăn, vẫn đưa đón con, vẫn mỉm cười với chồng. Nhưng cô cũng bắt đầu quay lại với công việc. Nhận thêm nhiều dự án thiết kế kiến trúc. Đi làm cả ngày. Ăn mặc đẹp hơn. Có đôi lần về khuya.

Minh bắt đầu để ý, nhưng không nói gì. Trong đầu anh, Linh vẫn là người vợ “hiền lành, an phận”. Anh tin cô sẽ không dám phản kháng. Và anh tin, nếu một ngày anh đưa ra quyết định ly hôn, cô sẽ van xin, sẽ khóc lóc, sẽ chấp nhận mọi điều kiện để giữ anh lại.

Anh sai.

Một sáng chủ nhật, khi con gái đang chơi trong phòng riêng, Minh bước vào phòng khách, ném một tờ giấy xuống bàn.

“Linh, chúng ta nên chấm dứt đi. Anh không còn yêu em nữa.”

Linh ngước lên nhìn anh, bình tĩnh đến lạ:
“Vậy à? Anh quyết rồi?”

“Ừ. Hân… cô ấy chấp nhận sống cùng anh. Em đừng níu kéo làm gì nữa.”

Linh cười khẽ, một nụ cười mà Minh chưa từng thấy. Cô cầm tờ đơn lên, đọc qua, rồi nói nhẹ nhàng:
“Anh chắc chứ? Về mọi thứ trong đơn này, anh muốn thỏa thuận lại không? Hay để em bổ sung thêm vài điều khoản?”

Minh cau mày:
“Gì cơ? Em không cần chia tài sản gì đâu, đúng không?”

Linh đứng dậy, bước tới tủ, lấy ra một tập hồ sơ dày:
“Anh nên đọc cái này trước khi nghĩ em không cần gì cả.”

Bên trong là bản sao kê tài khoản riêng của cô, giấy chuyển nhượng nhà, hợp đồng mua căn hộ mới, bản ghi âm vài đoạn hội thoại thân mật giữa Minh và Hân, thậm chí là ảnh họ đi khách sạn cùng nhau.

Mặt Minh tái đi.

“Em… từ khi nào…?”

Linh nhìn thẳng vào mắt anh:
“Từ lúc anh phản bội em. Em không nói không phải vì em yếu. Mà vì em đang đợi – đợi anh tự tay hủy hoại lòng tin còn sót lại cuối cùng.”

Minh không ngồi nổi trên ghế. Những tờ giấy trước mặt anh như bốc cháy – từng trang, từng chữ là bằng chứng cho sự ngu xuẩn của anh. Anh đã khinh thường Linh quá lâu. Anh cứ nghĩ cô mãi là người phụ nữ nhẫn nhịn, yếu mềm, chỉ biết sống vì chồng con.

Anh sai rồi. Sai toàn tập.

“Em… từ bao giờ em biết?” – Giọng Minh run lên.

Linh nhún vai:
“Không cần nhớ. Chỉ cần biết là em chưa từng mù quáng. Em chỉ đợi đến khi mọi thứ đủ chín muồi.”

Minh nhìn hồ sơ chuyển nhượng căn nhà từng đứng tên hai vợ chồng – giờ đã sang tên cho bé Chíp và bà ngoại. Anh tức tối:

“Em giấu anh chuyện này? Em tính hết cả rồi à?”

“Không giấu. Anh không hỏi. Và lúc đó, anh đang bận ở bên cô trợ lý bé nhỏ của anh, nhớ không?” – Linh đáp gọn.

Minh không còn lời nào. Anh thẫn thờ nhìn tờ đơn ly hôn mà chính tay anh viết, giờ như boomerang quay ngược lại vào mặt mình.

Linh không hét, không khóc, không làm ầm lên như những người phụ nữ khác mà Minh từng chứng kiến. Cô bình thản như người vừa hoàn thành một bản kế hoạch dài hơi.

“Anh muốn ly hôn, em đồng ý.” – Linh nói, tay cầm bút, đặt bút ký xuống – không do dự.

“Nhưng…” – Cô ngẩng lên – “Em sẽ không để con gái em chịu thiệt. Và cũng không để người đàn ông phản bội em rời đi nhẹ nhàng như chưa từng làm gì sai.”

Minh rối loạn: “Ý em là gì?”

Linh cười:
“Thứ nhất, em đã có đầy đủ bằng chứng ngoại tình của anh. Nếu cần, em có thể đưa ra tòa. Thứ hai, căn nhà chúng ta ở – đã chuyển sang tên con. Anh không có quyền lợi gì ở đó nữa. Thứ ba, em yêu cầu toàn quyền nuôi dưỡng bé Chíp. Anh muốn thăm con – hoan nghênh. Nhưng chu cấp đầy đủ hàng tháng. Mức em đưa ra là gấp đôi mức luật định.”

Minh nghẹn họng. Anh không nghĩ mình sẽ bị “bỏ đói” tài chính như vậy. Anh cứ nghĩ Linh sẽ níu kéo, thậm chí chấp nhận buông tất cả để giữ anh lại. Nhưng không.

Cô chẳng còn gì để giữ nữa – và cũng chẳng cần.

Ba tháng sau phiên tòa ly hôn, mọi thứ diễn ra đúng như Linh đã sắp xếp. Cô giành được quyền nuôi con. Minh chấp nhận điều kiện chu cấp, miễn là giữ kín chuyện ngoại tình để không ảnh hưởng đến hình ảnh của anh ở công ty.

Linh không nói gì – cũng không cần nói. Cô biết, sự im lặng của cô chính là nhát dao sắc nhất. Cô không bêu riếu Minh, cũng không cần thiên hạ thương hại. Cô chỉ cần cuộc đời mới, sạch sẽ, yên bình – và không có anh.

Hằng ngày, Linh đưa đón bé Chíp đi học, làm việc tự do tại studio kiến trúc nhỏ của mình, nhận vẽ tranh cho khách đặt. Thu nhập tăng gấp ba lần thời điểm còn là “bà nội trợ bán thời gian”.

Cô tự do, tự tại, tự chủ – và đẹp lên từng ngày.

Một tối mưa rả rích, Minh đứng dưới chung cư của Linh, nhắn tin:

“Anh xin lỗi. Anh nhớ con… và nhớ em. Em ổn chứ?”

Linh đọc, không trả lời.

Anh từng là cả thế giới của cô. Nhưng giờ đây, anh chỉ là một vết xước đã lành. Người phụ nữ năm xưa sợ mất anh đã không còn. Người phụ nữ hiện tại chỉ biết sợ đánh mất chính mình.

Một tuần sau, Minh đến đón con, nhìn Linh từ xa – áo sơ mi trắng, tóc buộc gọn, dắt tay con đi giữa ánh chiều vàng. Không một chút luyến tiếc.

Anh đã mất cô rồi. Không phải hôm cô ký đơn. Mà là ngày anh nghĩ rằng cô không có giá trị gì khi không còn anh.

Bạn bè từng hỏi Linh:
“Sao lúc đó chị không làm lớn chuyện? Không đánh ghen? Không lột mặt tình nhân của chồng?”

Linh chỉ cười:
“Đàn bà không cần làm lớn chuyện để thắng. Họ chỉ cần đứng dậy đúng lúc. Tha thứ là một dạng nhân từ. Nhưng rời đi đúng lúc – đó là đẳng cấp.”

Với Linh, cuộc hôn nhân đó không phải là thất bại. Nó là một bài học đắt giá – và cô đã trả xong học phí.

Một người phụ nữ không bao giờ thật sự yếu đuối. Họ chỉ đang chờ xem liệu người đàn ông họ chọn có xứng đáng hay không. Và khi không xứng đáng, họ sẽ rời đi – trong im lặng, nhưng đầy khí chất.

Chỉ vài ngày nữa kể từ 1/7: Chính thức có hiệu lực hàng loạt chính sách về đất đai người dân phải biết

Từ ngày 1/7/2025, Luật Đất đai 2024 chính thức có hiệu lực thi hành. Theo đó, hàng loạt quy định mới liên quan đến cấp Sổ đỏ, giao đất, chuyển mục đích sử dụng đất và giải quyết tranh chấp sẽ được triển khai đồng loạt trên cả nước

Từ ngày 1/7/2025, Luật Đất đai 2024 chính thức có hiệu lực thi hành. Theo đó, hàng loạt quy định mới liên quan đến cấp Sổ đỏ, giao đất, chuyển mục đích sử dụng đất và giải quyết tranh chấp sẽ được triển khai đồng loạt trên cả nước. Người dân, doanh nghiệp cần cập nhật kịp thời để thực hiện đúng quyền lợi và nghĩa vụ của mình.

UBND cấp xã chính thức được cấp Sổ đỏ cho người dân

Một trong những điểm mới đáng chú ý là lần đầu tiên UBND cấp xã được trao quyền cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất (Sổ đỏ) trong một số trường hợp cụ thể, theo quy định tại Điều 18 Nghị định 151/2025/NĐ-CP.

So-do-da-cam-co-co-duoc-phep-xin-cap-lai-1024x779

Cụ thể:

  • Đối tượng: Hộ gia đình, cá nhân sử dụng đất ổn định, không tranh chấp, phù hợp quy hoạch và không vi phạm pháp luật về đất đai.
  • Thời gian giải quyết: Không quá 3 ngày làm việc kể từ ngày nhận đủ hồ sơ hợp lệ – rút ngắn đáng kể so với quy trình cấp Sổ đỏ trước đây ở cấp huyện.

Điểm mới này sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho người dân tại địa phương, giảm áp lực cho cấp huyện và đẩy nhanh tiến độ cấp giấy chứng nhận.

Theo Điều 5 và Điều 10 Nghị định 151, Chủ tịch UBND cấp xã được trao quyền quyết định nhiều nội dung liên quan đến sử dụng đất:

  • Giao đất, cho thuê đất, chuyển mục đích sử dụng đất cho cá nhân và cộng đồng dân cư.
  • Phê duyệt phương án sử dụng đất, bồi thường – hỗ trợ – tái định cư, cũng như thông báo và quyết định thu hồi đất.
  • Giải quyết tranh chấp đất đai tại địa phương trong trường hợp các bên không có giấy tờ và không đủ điều kiện khởi kiện ra Tòa án.

Điều này thể hiện tinh thần phân quyền, phân cấp mạnh mẽ của Luật Đất đai mới, nhằm rút ngắn thủ tục hành chính, giải quyết nhanh tại chỗ và tăng cường vai trò của chính quyền cấp cơ sở.

Không còn yêu cầu xác nhận “không tranh chấp” khi cấp Sổ đỏ

Một điểm đáng chú ý khác là từ 1/7/2025, khi làm Sổ đỏ, người dân không còn phải nộp xác nhận đất không tranh chấp từ địa phương như trước. Theo khoản 4 Điều 18 Nghị định 151, cơ quan cấp Sổ đỏ sẽ tự xác minh thông tin qua cơ sở dữ liệu và kiểm tra thực tế.

Quy định này giảm gánh nặng giấy tờ, hạn chế tình trạng cán bộ gây khó dễ hoặc yêu cầu thêm thủ tục không cần thiết.

Doanh nghiệp làm thủ tục đất đai trực tiếp tại xã

Từ ngày 1/7/2025, doanh nghiệp thực hiện các dự án quy mô nhỏ như:

  • Góp đất, thuê đất hoặc chuyển mục đích sử dụng đất
  • Thực hiện dự án nông nghiệp, cụm dân cư, khu tái định cư quy mô nhỏ

… có thể làm việc trực tiếp với UBND cấp xã, thay vì phải thông qua cấp huyện hoặc tỉnh như trước. Trường hợp doanh nghiệp được miễn toàn bộ tiền thuê đất, UBND cấp xã có quyền giải quyết các thủ tục từ đầu đến cuối.

Đây là động thái tích cực trong cải cách thủ tục hành chính, giúp doanh nghiệp tiếp cận đất đai dễ hơn, tiết kiệm thời gian và chi phí.

Cấp tỉnh và huyện cũng phân định lại thẩm quyền rõ ràng hơn

Ngoài việc phân quyền xuống cấp xã, Luật Đất đai và các nghị định kèm theo cũng quy định rõ thẩm quyền của UBND cấp huyện và cấp tỉnh:

  • Chủ tịch UBND tỉnh được quyết định các trường hợp giao đất, cho thuê đất, chuyển mục đích sử dụng đất đối với tổ chức, cá nhân có dự án đầu tư.
  • UBND cấp tỉnh có thẩm quyền quyết định sử dụng đất có mặt nước (hồ, đầm) thuộc nhiều xã, phường – trước đây do cấp huyện thực hiện.

Cảnh báo người dân: Cần chủ động cập nhật chính sách mới

So-Do-1

Những thay đổi từ 1/7/2025 là bước chuyển lớn trong quản lý và sử dụng đất đai, hướng đến sự minh bạch, đơn giản và phân quyền hiệu quả. Tuy nhiên, để tránh bị lỡ cơ hội hoặc vướng rắc rối không đáng có, người dân cần:

Thường xuyên theo dõi thông tin chính thống từ chính quyền địa phương và các cơ quan truyền thông đáng tin cậy

  • Tìm hiểu kỹ điều kiện, quy trình làm Sổ đỏ hoặc các thủ tục liên quan đến đất đai
  • Không tự ý chuyển nhượng, xây dựng trái phép khi chưa nắm rõ quy định mới
  • Liên hệ với cơ quan cấp xã để được hướng dẫn cụ thể theo quy định mới nhất.

Từ ngày 1/7/2025, chính sách đất đai Việt Nam bước sang một trang mới với những điều chỉnh đáng chú ý. Việc trao quyền nhiều hơn cho cấp xã sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho người dân, đồng thời giúp chính sách đất đai đi vào thực tiễn hiệu quả hơn.

Tuy nhiên, bên cạnh những cơ hội, người dân cũng cần cảnh giác với các thủ đoạn lừa đảo lợi dụng chính sách mới, và luôn đảm bảo rằng mọi thủ tục đều thực hiện qua kênh chính thức, đúng pháp luật.

Nguồn: https://phunutoday.vn/chi-vai-ngay-nua-ke-tu-1-7-chinh-thuc-co-hieu-luc-hang-loat-chinh-sach-ve-dat-dai-nguoi-dan-phai-biet-d462704.html

Hình ảnh cô gái mắc ung-thư xương hàm, bữa ăn hàng ngày là “cháo xay loãng ăn bằng x;i l;anh” gây xót xa: Dấu hiệu phát hiện bệnh sớm trước khi quá muộn

Mới đây, hình ảnh của một cô gái 33 tuổi không may mắc căn bệnh ung thư xương hàm quái ác đã thu hút sự chú ý của nhiều cư dân mạng

Theo đó, hình ảnh cô gái nằm trên giường bệnh với khuôn hàm méo mó, phải dùng chiếc xi lanh to, hút từng chút một cháo xay loãng để đưa vào miệng đã được cư dân mạng đặc biệt quan tâm, thương cảm. Kèm theo đó là dòng chia sẻ được cho là của cô gái với nội dung: “Đây là bữa ăn hàng ngày của bệnh nhân K xương hàm, là cháo xay loãng và ăn bằng xi lanh. Mình không còn khả năng nhai, mình thèm, rất thèm được trở về cuộc sống của những ngày chưa bệnh tật. Bệnh K thật sự quá tàn ác với 1 cô gái 33 tuổi với nhiều ước mơ và là mẹ đơn thân có 1 em bé 5 tuổi…”.

Hình ảnh cô gái mắc ung thư xương hàm, bữa ăn hàng ngày là "cháo xay loãng ăn bằng xi lanh" gây xót xa: Dấu hiệu phát hiện bệnh sớm trước khi quá muộn- Ảnh 1.
Hình ảnh cô gái mắc ung thư xương hàm, bữa ăn hàng ngày là "cháo xay loãng ăn bằng xi lanh" gây xót xa: Dấu hiệu phát hiện bệnh sớm trước khi quá muộn- Ảnh 2.
Hình ảnh cô gái mắc ung thư xương hàm, bữa ăn hàng ngày là "cháo xay loãng ăn bằng xi lanh" gây xót xa: Dấu hiệu phát hiện bệnh sớm trước khi quá muộn- Ảnh 3.

Vậy bệnh ung thư xương hàm là gì? Và độ nguy hiểm của nó ra sao?

Thực tế, ung thư xương hàm là một loại ung thư ác tính phát sinh từ mô xương hoặc mô lân cận trong vùng hàm (xương hàm trên hoặc hàm dưới). Đây là bệnh lý hiếm gặp nhưng rất nguy hiểm nếu không được phát hiện và điều trị sớm. Có hai dạng chính của ung thư xương hàm:

– Ung thư nguyên phát xương hàm là ung thư bắt nguồn trực tiếp từ mô xương của hàm. Ví dụ: Sarcoma xương (Osteosarcoma) hoặc Sarcoma sụn (Chondrosarcoma). Thường xảy ra ở người trẻ tuổi hơn.

– Ung thư thứ phát (di căn đến xương hàm) là ung thư từ nơi khác di căn tới xương hàm, như từ vú, phổi, tuyến tiền liệt. Gặp ở người lớn tuổi nhiều hơn.

Triệu chứng thường gặp của ung thư xương hàm bao gồm:

– Đau hoặc tê ở vùng hàm, mặt hoặc cổ.

– Sưng vùng hàm hoặc có khối u rõ rệt.

– Răng lung lay không rõ nguyên nhân, đặc biệt nếu không có bệnh nha chu.

– Khó há miệng, cử động hàm bị giới hạn.

– Lở loét trong miệng kéo dài không lành.

– Mất cảm giác ở vùng môi, má hoặc cằm.

– Biến dạng khuôn mặt (ở giai đoạn muộn).

Theo Cleverland Clinic, bạn có thể có nguy cơ mắc ung thư xương hàm cao hơn dựa trên:

– Độ tuổi: Những người từ 55 tuổi trở lên có nguy cơ mắc ung thư hàm cao nhất.

– Giới tính: Nam giới có nguy cơ cao hơn.

– Sử dụng thuốc lá: Sử dụng thuốc lá là yếu tố nguy cơ lớn nhất gây ung thư hàm. Thuốc lá chứa hơn 60 loại hóa chất có khả năng gây độc có thể dẫn đến ung thư. Tiếp xúc với khói thuốc lá cũng làm tăng nguy cơ của bạn.

– Sử dụng rượu: Uống quá nhiều rượu là yếu tố nguy cơ chính gây ung thư đầu và cổ. Sử dụng thuốc lá và uống quá nhiều rượu cùng nhau khiến bạn có nguy cơ mắc ung thư miệng cao gấp 30 lần. Đây là lý do tại sao việc bỏ thuốc lá và hạn chế uống rượu là điều cần thiết nếu bạn bỏ thuốc lá.

– Nhiễm HPV: Các chủng virus gây ung thư ở người (HPV), đặc biệt là HPV-16, làm tăng nguy cơ của bạn. Ung thư miệng liên quan đến HPV đang gia tăng.

– Nhai trầu: Trầu cau có chứa các chất gây ung thư.

– Tiền sử gia đình mắc ung thư miệng: Có họ hàng cấp độ một (như cha mẹ, con cái hoặc anh chị em ruột) mắc ung thư miệng có thể làm tăng nguy cơ mắc bệnh của bạn.

Để chẩn đoán ung thư xương hàm, người bệnh cần thực hiện chụp X-quang, CT, MRI giúp xác định tổn thương ở xương hàm. Sinh thiết mô để xác nhận tế bào ung thư. Xét nghiệm máu và PET scan để đánh giá mức độ lan rộng (di căn).

Để điều trị ung thư xương hàm, bệnh nhân cần phẫu thuật cắt bỏ khối u, đây là phương pháp chính nếu còn khả năng phẫu thuật. Xạ trị hoặc hóa trị bổ sung sau phẫu thuật hoặc dùng khi không thể mổ. Tái tạo hàm mặt sau điều trị có thể cần ghép xương hoặc phục hình để phục hồi chức năng.

Lưu ý, một số bệnh lành tính như u xương, nang răng, viêm xương… cũng có thể gây triệu chứng tương tự, nên không nên chủ quan nếu có dấu hiệu kéo dài. Việc phát hiện sớm và điều trị đúng cách giúp cải thiện tiên lượng rất nhiều.

Từ 0 giờ ngày 1-7, giá xăng dầu đồng loạt giảm, về mức THẤP TRONG LỊCH SỬ

Từ ngày mai, 1-7, theo Nghị quyết của Quốc hội, thuế giá trị gia tăng (VAT) với xăng dầu sẽ giảm 2%, từ 10% về 8%. Do đó, giá hàng loạt mặt hàng xăng dầu sẽ giảm gần 400 đồng/lít/kg so với mức giá hiện hành, kể từ 0 giờ ngày 1-7.

Cụ thể, giá xăng E5 giảm 381 đồng/lít còn 20.530 đồng/lít; xăng A95 giảm 391 đồng/lít, còn 21.116 đồng/lít.

Các mặt hàng dầu cũng giảm. Dầu diesel là 19.349 đồng/lít, giảm 358 đồng/lít. Dầu hỏa là 19.064 đồng/lít, giảm 353 đồng/lít. Dầu mazut là 16.955 đồng/kg, giảm 314 đồng/kg.

Kỳ điều hành tuần trước, giá xăng E5 ở mức 20.911 đồng/lít, xăng A95 ở mức 21.507 đồng/lít, dầu diesel ở mức 19.707 đồng/lít, dầu hỏa 19.417 đồng/lít, dầu mazut ở mức 17.269 đồng/kg.

Giá hàng loạt mặt hàng xăng dầu sẽ giảm gần 400 đồng/lít/kg so với mức giá hiện hành, kể từ 0 giờ ngày 1-7. Ảnh: AH

Như vậy, tuần này sẽ có hai kỳ điều chỉnh giá xăng dầu. Kỳ điều chỉnh giá áp dụng từ ngày 1-7 để áp dụng giảm thuế VAT theo Nghị quyết của Quốc hội và kỳ điều chỉnh tiếp theo vào thứ Năm hàng tuần như thường lệ theo quy định của Nghị định quản lý kinh doanh xăng dầu.

Trước đó, ngày 17-6, Quốc hội ban hành Nghị quyết số 204/2025/QH15 về giảm thuế VAT. Nghị quyết có hiệu lực thi hành từ ngày 1-7-2025 đến hết ngày 31-12-2026.

Ngày 26-6, Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước (Bộ Công Thương) đã có văn bản thông báo tới các thương nhân sản xuất, đầu mối kinh doanh, phân phối xăng dầu về việc giảm thuế VAT để các thương nhân chủ động áp dụng, tính toán, quyết định giá bán các mặt hàng xăng dầu phù hợp với thời điểm Nghị quyết 204/2025 có hiệu lực thi hành.

Đúng 6h sáng mai 1/7, cả nước sẽ vang lên âm thanh lịch sử này

6h sáng mai (1/7) – ngày vận hành đầu tiên mô hình chính quyền địa phương 2 cấp, các chùa và cơ sở tự viện trong cả nước sẽ cử hành chuông, trống cầu quốc thái dân an.

Trưởng lão hòa thượng Thích Thiện Nhơn, Chủ tịch Hội đồng Trị sự, Giáo hội Phật giáo Việt Nam đã ký văn bản gửi Ban Trị sự Giáo hội các tỉnh, thành phố, các chùa, cơ sở tự viện trong cả nước về việc cử 3 hồi chuông trống bát nhã cầu quốc thái dân an vào sáng 1/7.

Theo đó, ngày mai là ngày hoạt động đầu tiên của các địa phương tỉnh, thành phố mới sau sáp nhập và vận hành mô hình chính quyền địa phương 2 cấp trong cả nước. Đây là sự kiện lịch sử vô cùng đặc biệt trong tiến trình dân tộc bước vào kỷ nguyên mới phát triển phồn vinh, thịnh vượng.

sang 1 7, hon 18.000 ngoi chua dong loat cu chuong trong bat nha cau quoc thai dan an hinh anh 1

Ảnh minh họa: (KT)

Văn bản nêu: “Với truyền thống Phật giáo đồng hành cùng dân tộc trong mọi chặng đường lịch sử, Ban Thường trực Hội đồng Trị sự kính đề nghị Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam tỉnh, thành phố; các chùa, cơ sở tự viện trong cả nước cử hành 3 hồi chuông trống bát nhã cầu quốc thái dân an, tụng kinh và nghi lễ tâm linh cầu an, khơi dậy sức mạnh đoàn kết dân tộc, hồn thiêng sông núi đất nước Việt Nam”.

Với truyền thống Phật giáo đồng hành cùng dân tộc trong mọi chặng đường lịch sử, Ban Thường trực Hội đồng trị sự đề nghị: Đúng 6h sáng mai, các chùa, cơ sở tự viện trong cả nước cử hành 3 hồi chuông, trống bát nhã cầu quốc thái dân an, tụng kinh và nghi lễ tâm linh cầu an, khơi dậy sức mạnh đoàn kết dân tộc, hồn thiêng sông núi đất nước Việt Nam.

Trước đó, ngày 12/6, Quốc hội đã chính thức thông qua Nghị quyết mang tính lịch sử về sắp xếp các đơn vị hành chính cấp tỉnh, giảm số tỉnh, thành phố của cả nước từ 63 xuống còn 34. Đây là lần đầu trong gần nửa thế kỷ, Việt Nam có số đơn vị hành chính cấp tỉnh ít nhất.

Phát hiện 381 th:i th:ể chất chồng lên nhau, nằm la liệt trong lò h:ỏa tá:ng

Một số thi thể có thể đã ở đó đến hai năm.

Ngày 30/6/2025, Tạp chí Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Phát hiện 381 thi thể chất chồng lên nhau, nằm la liệt trong lò hỏa táng ở Mexico”. Nội dung như sau:

Vụ việc kinh hoàng được phát hiện tại một nhà hỏa táng tư nhân ở Ciudad Juarez, phía bắc Mexico. Phát ngôn viên Eloy Garcia của Văn phòng Công tố bang Chihuahua (Mexico) xác nhận với AFP rằng có 381 thi thể đã được phát hiện. Tất cả đều không được hỏa táng mà bị “chất đống” một cách lộn xộn trong nhiều căn phòng của tòa nhà.

Các thi thể được ướp xác và chất chồng lên nhau, “vứt bừa bãi, không theo thứ tự nào cả, cái này chồng lên cái kia, nằm la liệt trên sàn”. Theo ước tính của cơ quan chức năng, một số thi thể có thể đã ở đó đến hai năm. Trước đó, các báo cáo tin tức địa phương cho biết chỉ có 60 thi thể được tìm thấy tại hiện trường.

Các điều tra viên pháp y có mặt tại một lò hỏa táng ở Ciudad Juarez, Mexico, vào ngày 27 tháng 6, nơi hàng trăm thi thể không được xử lý đúng cách được phát hiện.

Người thân của những người đã khuất không nhận được tro cốt mà lại được trao cho “những vật liệu khác”. Ông Garcia cho rằng chủ sở hữu nhà hỏa táng đã “cẩu thả và vô trách nhiệm”. Ông nhấn mạnh rằng tất cả các cơ sở hỏa táng đều “biết rõ công suất hỏa táng hàng ngày của mình” và “không thể nhận nhiều hơn số lượng có thể xử lý”. Một trong những người quản lý nhà hỏa táng đã tự ra đầu thú.

Giới chức trách chưa xác định được liệu các thi thể có phải là nạn nhân của bạo lực tội phạm hay không. Mexico từ lâu đã phải đối mặt với cuộc khủng hoảng trong hệ thống pháp y do số lượng thi thể cần xử lý quá lớn. Tình trạng thiếu nhân lực và hạn chế ngân sách cũng là những nguyên nhân chính. Đất nước này đang bị ảnh hưởng nặng nề bởi tội phạm có tổ chức.

Cùng ngày, Tạp chí Tri thức cũng đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Lò hỏa táng ở Mexico giấu 381 thi thể trong nhiều năm”. Cụ thể như sau:

Các điều tra viên pháp y tham dự một lò hỏa táng ở Ciudad Juarez, Mexico, vào ngày 27 tháng 6, nơi hàng trăm thi thể được phát hiện. Ảnh: Anadolu.

Cảnh sát Mexico vừa phát hiện 381 thi thể không được hỏa táng trong một cơ sở hỏa táng tư nhân tại thành phố Ciudad Juarez, bang Chihuahua – một vụ việc gây rúng động dư luận và được cho là do sự tắc trách nghiêm trọng từ phía đơn vị vận hành.

Ông Eloy Garcia, người phát ngôn của Văn phòng Công tố bang Chihuahua, cho biết các thi thể được “lưu giữ không đúng quy định” và “không hề được hỏa táng như đúng quy trình”.

“Chúng tôi ghi nhận 381 thi thể được lưu giữ bất thường tại cơ sở hỏa táng này. Chúng bị chất đống trong nhiều phòng khác nhau mà không theo bất kỳ trật tự nào”, ông Garcia nói với hãng AFP. “Họ vứt các thi thể xuống sàn nhà, chồng chất lên nhau một cách bừa bãi, không có sự tôn trọng hay phân loại”.

Tất cả các thi thể đều đã được ướp xác và theo ước tính của nhà chức trách, có thể một số đã được lưu giữ tại đây trong suốt 2 năm qua.

Trước đó, truyền thông địa phương từng đưa tin chỉ khoảng 60 thi thể được phát hiện tại hiện trường. Tuy nhiên, con số thực tế cao gấp nhiều lần.

Đáng chú ý, thay vì tro cốt như thông lệ, thân nhân người quá cố được trao trả những vật liệu khác, không rõ nguồn gốc.

“Đây là hành vi vô trách nhiệm và cẩu thả”, ông Garcia chỉ trích, đồng thời nhấn mạnh rằng các cơ sở hỏa táng đều nắm rõ công suất xử lý mỗi ngày. “Không thể nhận nhiều hơn khả năng của mình”, ông nói.

Một trong những người quản lý cơ sở hỏa táng đã ra đầu thú với cơ quan chức năng. Tuy nhiên, giới chức hiện chưa công bố liệu các thi thể này có liên quan đến các vụ bạo lực do tội phạm có tổ chức gây ra hay không.

Mexico từ lâu đã rơi vào khủng hoảng trong hệ thống pháp y do số lượng thi thể cần xử lý quá lớn, thiếu nhân lực và hạn chế về ngân sách – hệ quả của nhiều năm bị tội phạm có tổ chức hoành hành và tình trạng mất an ninh trầm trọng.

Tạm biệt ‘trâu gác bếp’ của Hải Sapa

Những ngày qua, không ít các kênh TikTok bán hàng nổi tiếng bỗng đồng loạt gỡ sản phẩm, xóa giỏ hàng. Trong đó, TikToker Hải Sapa TV cũng gỡ sản phẩm trâu gác bếp vốn làm nên thương hiệu của kênh.

Ngày 1/6, kênh TikTok “Gia đình Hải Sen” gỡ giỏ hàng. Sau đó kênh này ngừng đăng tải nội dung livestream bán hàng.

Tới ngày 16/6, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Ninh Bình ra quyết định khởi tố vụ án hình sự, quyết định khởi tố bị can đối với Trần Đại Phúc, Giám đốc Công ty TNHH Hải Bé và Lê Văn Hải (thành viên sáng lập), về tội buôn bán hàng giả là thực phẩm.

Vụ việc khiến nhiều TikToker Việt Nam vốn nổi tiếng nhờ bán hàng, quảng cáo thực phẩm cũng lao đao vì bị nhiều khán giả nghi ngờ chất lượng sản phẩm. Kể từ đầu năm đến nay, những phiên livestream kiếm trăm tỷ đồng vốn đình đám thời gian trước, nay gần như vắng bóng.

Trâu gác bếp từng là sản phẩm chủ lực của Hải Sapa TV, nay bị ẩn trên giỏ hàng (Ảnh: Hoàng Hải).

Mới đây, công ty cổ phần thương mại dịch vụ Ăn Cùng Bà Tuyết vừa tuyên bố chính thức hoàn tất thủ tục giải thể với lý do “sau một thời gian hoạt động, công ty không tìm được thị trường, hoạt động kinh doanh gặp nhiều khó khăn.

Trước thông tin này, không ít các kênh TikTok bán hàng bỗng đồng loạt gỡ sản phẩm, xóa giỏ hàng, thu hút sự quan tâm đặc biệt từ dư luận.

Một trong số đó, TikToker Hải Sapa TV cũng gỡ một số sản phẩm vốn làm nên thương hiệu của kênh như trâu gác bếp ra khỏi giỏ hàng trên nền tảng kinh doanh thương mại điện tử.

Điều này khiến người tiêu dùng đặt câu hỏi nghi ngờ phải chăng việc gỡ giỏ hàng, ẩn sản phẩm liên quan tới nguyên nhân bị điều tra việc quảng cáo, kinh doanh?

Hiện giỏ hàng trên kênh của nam TikToker nơi thu hút hơn 5,1 triệu lượt theo dõi chỉ xuất hiện số lượng sản phẩm ít ỏi như gia vị chẩm chéo, mật ong rừng hay mật ong rừng nguyên sáp.

Động thái này của kênh khiến nhiều người tiêu dùng bất ngờ và hoang mang.

Chị T.A. (34 tuổi, quận Hoàng Mai, Hà Nội) từng nhiều lần mua hàng trên sàn thương mại của kênh này đặc biệt là món thịt trâu gác bếp và mật ong vì đã theo dõi nam TikToker từ vài năm nay.

Tuy nhiên khi mới đây không tìm thấy mặt hàng quen thuộc trong giỏ hàng, bà nội trợ tỏ ra lo lắng vì không biết lý do từ đâu.

Không ít người tiêu dùng khác cũng bày tỏ sự lo lắng về việc liệu có phải do liên quan tới vấn đề an toàn thực phẩm nên những sản phẩm này “đột nhiên biến mất”?.

Trao đổi với phóng viên Dân trí, Hải Sapa TV cho biết, hiện người tiêu dùng ưu tiên mua sắm những sản phẩm thiết yếu trong cuộc sống hơn là các món đặc sản, đồ khô vốn là mặt hàng chủ lực dịp lễ Tết.

Hiện giỏ hàng của kênh chỉ còn vài sản phẩm như gia vị chẩm chéo, mật ong (Ảnh chụp từ màn hình).

Theo nam TikToker này, hiện doanh thu các sản phẩm đặc sản bị giảm doanh thu hơn 90% so với cùng kỳ. Trâu gác bếp từng là sản phẩm chủ lực, cùng với các sản phẩm khác như nấm hương Sapa, miến dong, gạo Séng Cù… nhưng chỉ bán theo từng mùa vụ.

“Do chúng tôi không bán được hàng trên sàn thương mại điện tử, để lâu có thể bị khóa giỏ hàng nên chúng tôi chủ động ẩn đi. Thêm chi phí vận hành, bảo quản hàng hóa cao trong khi doanh thu giảm mạnh khiến việc duy trì giỏ hàng không hợp lý”, nam TikToker lý giải.

Khi được phóng viên đặt câu hỏi về việc phải chăng việc ẩn giỏ hàng là động thái tránh bị cơ quan chức năng điều tra, Hải Sapa TV từ chối trả lời.

Đại diện này lý giải, thịt trâu gác bếp từng là một trong những sản phẩm nổi bật với sức mua tốt, nhưng đây chỉ là một trong số hơn 100 sản phẩm đơn vị từng phân phối.

Tuy nhiên đây là sản phẩm bán theo mùa vụ. Đơn vị kinh doanh sẽ có những điều chỉnh danh mục bán hàng cho phù hợp.

TikToker Hải Sapa TV tên thật là Vũ Hoàng Hải, sinh năm 1986 quê ở Phú Thọ. Những năm 1990, nam TikToker theo gia đình lên Sapa sinh sống và làm việc.

Nổi lên là một trong những nhân vật xây dựng nội dung về ẩm thực trên các nền tảng mạng xã hội, chủ kênh thu hút hơn 5,1 triệu người theo dõi trên TikTok, 1,8 triệu lượt theo dõi trên YouTube và 1,2 triệu lượt yêu thích trên Facebook.

Trước đó vào tháng 5, nam TikToker này từng bị công kích dữ dội vì chia sẻ trải nghiệm món lòng se điếu tại quán Lòng Chát. Sau đó, những video liên quan bị ẩn đi với lý do “tránh bị hiểu lầm”.

Không lâu sau, quản lý của Hải Sapa TV xác nhận đã đưa nam TikToker đi khám sức khỏe tổng quát để “cộng đồng bớt đồn đoán”.

Mẹ đơ/n th/ân một mình ôm con đi khám, ti/m đập chân ru/n vì gặp ngay bác sĩ là bố đứa bé

Phòng chờ bệnh viện đông nghẹt người, tiếng trẻ con khóc, tiếng loa gọi tên vang lên từng đợt. Trong góc, một người phụ nữ trẻ ôm đứa bé trong lòng, khuôn mặt tái đi vì lo lắng, tay chân lạnh buốt. Mẹ đơn thân – hai chữ ấy nặng trĩu, nhưng chẳng nặng bằng khoảnh khắc cô nhìn thấy bác sĩ vừa bước ra từ phòng khám: người đó chính là cha của đứa bé mà cô giấu kín suốt gần ba năm qua.

Ngọc bối rối nhìn vào bảng tên đeo trước ngực người đàn ông vừa bước ra. “BS. Trần Minh Quân – Nhi khoa”. Cô không thể nhầm được. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, giọng nói trầm thấp khi gọi tên bệnh nhân… tất cả quay cuồng trong đầu cô như thước phim tua ngược.

Ba năm trước, Ngọc và Quân là sinh viên năm cuối trường Y. Họ đến với nhau từ những buổi trực đêm dài, những giờ thực tập mệt nhoài, và cả sự đồng cảm sâu sắc nơi hai trái tim trẻ vừa muốn yêu, vừa loay hoay giữa tương lai mịt mù. Họ yêu nhau lặng lẽ nhưng mãnh liệt – cho đến một ngày, Ngọc phát hiện cô mang thai.

Quân lúc đó đang trong quá trình xin học bổng du học ở Úc. Ngọc biết, nếu nói ra, anh sẽ bỏ tất cả để ở lại. Nhưng cô không muốn. Cô từng chứng kiến một người mẹ đánh mất sự nghiệp vì con, và Ngọc thề sẽ không lặp lại điều đó với người mình yêu. Vậy nên, cô đã lặng lẽ chia tay, cắt đứt mọi liên lạc – mang thai một mình, sinh con trong âm thầm, và nuôi bé Kha lớn lên bằng cả tình yêu lẫn sự day dứt.

Và giờ đây, người cha mà bé Kha chưa từng biết mặt, lại đang đứng trước mặt họ – trong vai trò bác sĩ nhi khoa.

Quân không nhận ra cô ngay. Dù gương mặt ấy vẫn hiện rõ trong ký ức, nhưng ba năm qua đã khiến Ngọc thay đổi. Cô gầy đi, đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ, mái tóc buộc vội và nét mặt luôn căng thẳng như người sống trong cảnh đề phòng. Nhưng khi anh cúi xuống kiểm tra bé Kha và chạm vào ánh mắt cô, một tia sáng quen thuộc lóe lên trong lòng anh.

– “Ngọc?” – anh hỏi, gần như không tin vào mắt mình.

Ngọc cứng đờ. Môi cô mím lại, lồng ngực như bị đá đè nặng.

– “Cháu nó bị sốt cao, ho khan từ tối qua. Mong bác sĩ giúp giùm.” – cô nói, cố giữ giọng bình thường, né tránh ánh nhìn.

Quân vẫn chưa thể rời mắt khỏi cô. Đứa bé đang ho sù sụ trong lòng mẹ – khoảng hai tuổi, đôi mắt đen sâu, sống mũi cao thẳng, có gì đó rất giống… anh. Quân thấy lòng mình dậy sóng.

Khi khám xong, anh không dừng lại ở lời dặn thuốc. Anh nán lại, tìm cớ nói chuyện:

– “Em sống ở đây lâu chưa?”
– “Tôi mới chuyển về. Cảm ơn bác sĩ.” – Ngọc gật đầu, quay đi thật nhanh.

Cô bước ra khỏi phòng như chạy trốn. Đôi chân run rẩy, trái tim như muốn vỡ tung. Nhưng cô biết, sớm muộn gì Quân cũng sẽ hiểu. Bé Kha không chỉ giống anh – mà còn mang trong mình huyết thống của anh.

Đêm đó, Ngọc ngồi lặng lẽ bên con. Kha ngủ ngoan, cái trán vẫn còn âm ấm. Cô vuốt tóc con, lòng ngổn ngang: liệu mình có sai khi giấu Quân tất cả? Liệu Quân có hận cô nếu biết sự thật?

Nhưng những câu hỏi ấy chưa có lời đáp thì… tin nhắn đến.

“Ngọc, anh có thể gặp em? Chỉ 5 phút thôi.”

Cô nhìn màn hình – số điện thoại lạ nhưng tên người gửi thì chẳng thể nào sai được.

Họ gặp nhau tại quán cà phê nhỏ gần bệnh viện. Không khí nặng nề. Quân ngồi đối diện, đôi mắt vẫn ánh lên sự ngờ vực, đau đớn và cả một tia hi vọng mỏng manh.

– “Đứa bé là con anh, đúng không?” – anh hỏi thẳng, không vòng vo.

Ngọc im lặng rất lâu. Rồi cô gật đầu.

– “Vâng. Kha là con anh. Em xin lỗi…”

Quân không nói gì. Tay anh nắm chặt lại, cố giữ bình tĩnh. Anh không tức giận, không trách móc – chỉ có một nỗi đau khôn nguôi trong mắt.

– “Tại sao em giấu anh? Em biết anh đã tìm em suốt nửa năm trời sau khi em biến mất không? Em biết em đã khiến anh sống như người mất hồn thế nào không?”

Ngọc bật khóc. Bao nhiêu năm kìm nén, nay vỡ òa.

– “Em biết. Nhưng nếu em nói… anh sẽ bỏ ước mơ của mình. Em không muốn điều đó. Em từng thấy mẹ em sống lủi thủi vì cha, vì con. Em sợ anh sẽ hối hận…”

Quân thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm.

– “Em nghĩ anh sẽ hối hận vì ở bên con mình sao? Em hối hận vì không tin anh.”

Ngọc cúi đầu. Nỗi xấu hổ nhấn chìm cô. Nhưng trong lòng Quân, không chỉ có giận dữ. Có cả yêu thương, cả khao khát được làm cha – điều mà ba năm qua, anh chưa từng dám nghĩ tới.

Những ngày sau đó, Quân bắt đầu đến thăm bé Kha nhiều hơn. Ban đầu là viện cớ kiểm tra sức khỏe, rồi dần dà là mang đồ chơi, sữa, và cả những câu chuyện cổ tích.

Kha nhanh chóng gắn bó với “chú bác sĩ”. Có lần, thằng bé ngây thơ hỏi mẹ:

– “Mẹ ơi, sao chú ấy nhìn con giống mẹ nhìn con vậy?”

Ngọc nghẹn lời. Cô biết, sợi dây gắn kết đang lớn dần, và sớm muộn cô cũng phải quyết định: tiếp tục giấu con về thân phận cha nó, hay cho Quân được là một phần trong cuộc đời đứa trẻ.

Một buổi chiều muộn, Ngọc nhận được giấy hẹn lên làm thủ tục xét nghiệm ADN. Quân để lại kèm một mảnh giấy: “Anh không muốn ép em. Nhưng con cần được biết sự thật, và chúng ta cần làm rõ mọi thứ – không vì em, mà vì thằng bé.”

Cô đã khóc khi đọc những dòng đó.

Kết quả xét nghiệm là điều không ai nghi ngờ. Quân là cha ruột của bé Kha.

Nhưng điều quan trọng hơn là… họ sẽ cùng nhau làm gì sau sự thật ấy?

Ngọc đứng trước căn hộ nhỏ nơi cô và con đang sống. Trong tay là chiếc phong bì xét nghiệm. Phía bên kia đường, Quân đang chờ, ánh mắt không giấu nổi sự hồi hộp.

Cô bước về phía anh, không vội vã, không e dè như trước.

Có thể quá khứ của họ đã đổ vỡ, nhưng tương lai – thì vẫn còn nguyên vẹn.

B;é g;ái xin vào bệnh viện để gặp bố lần cuối, y tá hỏi bố em là ai thì ch/ết l;ặng…

“Bé gái xin vào bệnh viện để gặp bố lần cuối. Y tá hỏi: ‘Bố em là ai?’
Con bé ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nhỏ như thì thầm:
— Cháu… không biết…
Cả phòng cấp cứu lặng đi như có ai vừa tắt công tắc âm thanh.”

Chiều mùa đông, bệnh viện 108.

Mưa phùn, gió bấc. Trên hành lang dẫn vào phòng cấp cứu, một bé gái khoảng 10 tuổi đứng nép mình dưới tấm áo mưa rách nát. Mái tóc ướt bết, chân đi đôi dép tổ ong nhựa đã gần rách quai. Tay ôm chặt chiếc cặp học sinh cũ. Gương mặt tái mét.

Y tá Thảo đang trực thì thấy con bé chạy vội tới, giọng khẩn thiết:

— Cô ơi… làm ơn… cho cháu gặp bố cháu… Bố cháu… sắp mất rồi phải không?

Thảo nhìn xuống, dịu giọng:

— Em tên gì? Bố em tên gì? Nằm phòng nào?

Con bé ngập ngừng:

— Cháu… tên là Hân… Còn bố cháu… cháu không biết tên.

— Không biết?

— Cháu không biết mặt bố… chưa từng gặp lần nào… Nhưng có người gọi về nhà nói bố cháu bị tai nạn, đang nằm phòng cấp cứu bệnh viện 108, tên là Trần Văn Tâm… Đó là tất cả những gì cháu biết.

Y tá Thảo lặng người.

Hân đưa ra một mẫu giấy nhỏ, ghi dòng chữ nắn nót bằng mực xanh:

“Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, xin hãy báo về cô Trịnh ở Nhà nuôi dưỡng Nhân Ái, gửi lời cho con gái tôi – bé Hân.”

Phía dưới là một dãy số điện thoại đã được khoanh đỏ.

Thảo kiểm tra danh sách bệnh nhân. Đúng là có người tên Trần Văn Tâm được đưa vào lúc 16h cùng ngày, trong tình trạng nguy kịch, đa chấn thương. Không có người thân đi kèm. Chưa xác định được danh tính rõ ràng vì không mang giấy tờ tuỳ thân.

— Bé này nói đúng… – Thảo lẩm bẩm.

Cô đưa ánh mắt lo lắng nhìn Hân:

— Con chắc là muốn vào gặp ông ấy?

— Vâng. Chỉ một phút thôi cũng được… Bố chưa từng biết mặt con… nhưng con chỉ cần được nhìn bố… một lần thôi.

**

Phòng cấp cứu 3A.

Người đàn ông nằm trên giường sắt lạnh, thân thể quấn đầy băng gạc. Máy thở nhấp nháy theo nhịp yếu ớt. Không ai nghĩ ông sẽ tỉnh lại.

Hân bước vào, cẩn trọng như bước vào giấc mơ.

Cô bé đứng lặng vài giây. Rồi run rẩy bước tới bên giường. Nhìn khuôn mặt bầm dập, má hóp, đôi môi khô khốc kia… nước mắt tự nhiên tuôn trào.

— Con là Hân… là con gái của bố đây… Bố có nghe con nói không?

Im lặng.

Chỉ có tiếng máy thở đều đặn và tiếng mưa lách tách ngoài cửa kính.

Hân mở cặp sách, rút ra một tấm ảnh cũ mờ – ảnh của một người phụ nữ trẻ ôm bụng bầu đứng bên cây cầu cũ. Mặt sau ảnh ghi:

“Cho Hân – để khi con hỏi ‘bố con là ai’, mẹ không còn phải nói dối nữa.”

Con bé đặt ảnh lên ngực người đàn ông.

— Bố… nếu là bố thật… thì đừng đi. Bố chưa hề nhìn thấy con mà. Con đã mơ về ngày gặp bố suốt 10 năm rồi…

**

20 phút sau.

Y tá bước vào, thấy Hân vẫn ngồi đó, tay nắm tay người đàn ông không rời. Lặng lẽ. Kiên định.

Cô gọi nhẹ:

— Con ơi… hết giờ rồi.

Hân gật đầu, nhẹ nhàng rút tay lại. Trước khi ra khỏi phòng, cô bé cúi xuống, thì thầm:

— Nếu có kiếp sau, con xin được làm con bố từ đầu. Nhưng nếu còn một giây sự sống… thì bố ơi, xin quay lại với con… dù chỉ một lần.

**

Vài giờ sau, kỳ tích xảy ra: bệnh nhân có phản ứng thần kinh trở lại. Ngón tay run run. Đồng tử có phản xạ. Một bác sĩ trực đêm đã thốt lên: “Chưa từng thấy ca nào sống sót với chỉ số thấp đến vậy…”

Y tá Thảo lặng lẽ nhìn ra hành lang, nơi con bé Hân đang gục đầu ngủ trong tư thế ngồi, chiếc cặp ôm trên ngực như bùa hộ mệnh.

Trong lòng cô, lần đầu tiên sau mười năm trực cấp cứu, có một câu hỏi ám ảnh mãi không thôi:

“Phải chăng… niềm tin của một đứa trẻ có thể mạnh hơn cả y học?”

Một tuần trôi qua.

Ông Trần Văn Tâm – bệnh nhân “sống lại từ cõi chết” – đã mở mắt, có thể ăn cháo và nói vài từ. Tuy nhiên, ký ức vẫn chưa trở lại. Ông không nhớ mình là ai, không nhớ vì sao bị tai nạn, càng không nhớ… từng có con.

Nhưng trong túi áo bệnh viện, y tá tìm được một mẩu giấy ghi tay:

“Con gái tôi tên là Hân. Nếu một ngày tôi chết, xin hãy cho con biết tôi đã từng tồn tại.”

Và thế là Hân được gọi đến.

**

Buổi chiều thứ bảy, ánh nắng hiếm hoi len qua khung cửa phòng bệnh.

Hân đặt tấm ảnh cũ trước mặt ông Tâm, đôi mắt sáng rực:

— Bố nhớ tấm ảnh này không? Đây là mẹ con… lúc con chưa ra đời.

Ông Tâm nhìn bức hình thật lâu. Không nhớ được gì. Nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.

— Bố xin lỗi… nếu thật sự là bố con, thì bố đã bỏ con suốt 10 năm qua…

Hân lắc đầu:

— Con không cần bố xin lỗi. Chỉ cần từ giờ… bố đừng biến mất nữa.

**

Ngày xuất viện, ông Tâm vẫn không nhớ được gì quá khứ. Nhưng ông xin nhận Hân làm con hợp pháp. Cô bé không ràng buộc huyết thống, không giấy tờ khai sinh ghi tên ông – chỉ có một niềm tin vô điều kiện.

Hai người về sống trong căn phòng trọ nhỏ ven hồ Linh Đàm. Một người học cách làm bố. Một người dạy người kia cách yêu thương lần đầu tiên.

**

Ba tháng sau.

Một cú điện thoại gọi đến. Người đàn ông tên Vinh – công an khu vực – báo rằng họ vừa tìm được hồ sơ bệnh án cũ. Ông Tâm từng là nhân chứng của một vụ buôn bán trẻ em cách đây 10 năm, sau đó biến mất không dấu vết.

Tên thật của ông… không phải Trần Văn Tâm. Mà là Nguyễn Văn Phong.

Và… ông từng cứu một bé gái sơ sinh bị bán sang biên giới.

Chính là Hân.

**

Sự thật như một lưỡi dao hai lưỡi. Hân sững sờ.

— Bố… không phải bố ruột con?

Ông Phong gật, mắt rớm lệ:

— Nhưng bố là người đã liều mạng giữ con lại… Và từ giây phút ấy, bố biết… bố không còn sống cho mình nữa.

Cô bé im lặng. Rồi tiến lại ôm chặt ông:

— Con không cần một người “cho con hình hài”, mà cần một người không bao giờ buông tay con. Vậy là đủ.

10 năm sau.

Một buổi sáng chủ nhật, tại lễ tốt nghiệp đại học.

Hân bước lên sân khấu, nhận bằng thủ khoa. Trong khán đài, người đàn ông với bộ áo sơ mi bạc màu, ánh mắt hạnh phúc, vỗ tay không ngừng.

Người dẫn chương trình hỏi:

— Em muốn gửi lời tri ân đến ai nhất trong khoảnh khắc này?

Hân cầm mic, nói chậm rãi:

“Con xin cảm ơn… người đàn ông đã không biết mình là bố ai, nhưng vẫn chọn yêu thương một đứa trẻ như con là ruột thịt.
Với con, bố không phải là người hoàn hảo…
Nhưng bố là người duy nhất không bao giờ quay lưng lại với con.”