Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình sẽ rẽ sang con đường lạ lùng đến vậy. Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ với Lan — người vợ cũ đã gắn bó suốt 7 năm, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào một mối quan hệ phức tạp nào nữa. Thế nhưng, định mệnh trớ trêu đưa tôi đến với Hương, bạn thân của Lan. Cả hai từng biết nhau từ trước, nhưng chỉ là xã giao. Sau ly hôn, Hương là người thường xuyên an ủi, chia sẻ, và rồi tình cảm giữa chúng tôi lớn dần lên một cách tự nhiên.
Chúng tôi kết hôn sau hai năm tìm hiểu. Tôi thật sự tin rằng, cuối cùng mình đã tìm thấy sự bình yên. Hương khác Lan hoàn toàn: dịu dàng, biết lắng nghe, và dường như luôn đặt gia đình lên trên hết. Dù đôi khi vẫn thấy ánh mắt bất thường từ phía Lan khi vô tình chạm mặt trong vài dịp tụ tập bạn bè chung, tôi chọn phớt lờ. Tôi nghĩ, miễn mình sống chân thành, quá khứ sẽ dần ngủ yên.
Mọi thứ đều ổn cho đến cái ngày định mệnh đó.
Chiều thứ sáu, tôi trở về nhà sớm hơn thường lệ. Trong hộp thư trước cửa, một phong bì màu trắng nằm lẫn giữa đống hóa đơn và tờ rơi quảng cáo. Không ghi người gửi, chỉ có tên tôi, nắn nót bằng nét chữ quen thuộc mà tôi không thể ngay lập tức nhận ra.
Tò mò, tôi xé ra. Bên trong chỉ một tờ giấy mỏng, vài dòng ngắn ngủi:
“Anh có chắc Hương cưới anh vì tình yêu? Hãy tìm lại chiếc hộp gỗ dưới gầm giường cũ ở căn hộ anh từng sống với Lan. Sự thật sẽ khiến anh không bao giờ nhìn vợ mình bằng đôi mắt như trước nữa.”
Tôi chết lặng. Ai gửi lá thư này? Và quan trọng hơn, nó có ý nghĩa gì?
Đêm đó, tôi không tài nào ngủ được. Lời trong thư như lưỡi dao cắm sâu vào tâm trí. Hương thấy tôi trằn trọc, hỏi han, nhưng tôi chỉ ậm ừ bảo công việc căng thẳng. Cô ấy ôm tôi, thì thầm: “Em luôn ở đây, đừng lo gì cả.” Vậy mà chính khoảnh khắc đó, sự hoài nghi trong tôi lại càng dữ dội.
Cuối tuần, tôi lấy cớ đi thăm bố mẹ rồi lén quay về căn hộ cũ, nơi tôi từng sống cùng Lan. Chủ mới may mắn vẫn là người quen, họ cho phép tôi vào lấy vài đồ đạc bỏ quên. Tim tôi đập loạn khi quỳ xuống gầm giường. Quả thật, một chiếc hộp gỗ bụi bặm vẫn nằm đó.
Tôi mở nắp. Bên trong không nhiều, chỉ vài tấm ảnh chụp thời gian cuối của cuộc hôn nhân, vài mẩu giấy ghi chú và… một xấp thư tình. Điều khiến tôi lạnh sống lưng: tất cả những lá thư đều được viết bằng nét chữ của Hương, gửi cho… Lan.
Tôi run rẩy lật từng tờ. Nội dung ban đầu chỉ là những lời động viên, chia sẻ về tình yêu và hôn nhân. Nhưng càng về sau, giọng điệu thay đổi:
“Lan à, tớ biết chồng cậu không hoàn hảo, nhưng tớ không thể phủ nhận, mỗi lần anh ấy cười, tim tớ lại run lên. Tớ sợ một ngày nào đó, tình cảm này sẽ khiến cả ba chúng ta tan nát…”
Tôi nghẹn thở. Những lá thư tiếp theo còn ám ảnh hơn, hé lộ sự thật rằng Hương đã thầm yêu tôi từ rất lâu, thậm chí trước khi tôi và Lan ly hôn. Trong một lá thư cuối, Hương viết:
“Nếu một ngày nào đó anh ấy rời bỏ cậu, liệu tớ có cơ hội được ở bên anh ấy không? Tớ ghét bản thân vì nghĩ như vậy… nhưng tình cảm đâu thể điều khiển.”
Tôi ngồi bệt xuống sàn, đầu óc quay cuồng. Lá thư nặc danh kia đã dẫn tôi đến sự thật động trời. Hương — người vợ hiện tại, người tôi tin tưởng tuyệt đối — hóa ra từng nuôi dưỡng một tình cảm giấu kín với tôi từ khi tôi còn là chồng của bạn thân cô ấy.
Câu hỏi duy nhất xoáy sâu trong tôi: Liệu tình yêu của Hương với tôi bây giờ… là sự thật, hay chỉ là kết quả của một kế hoạch dài hơi mà chính tôi chưa bao giờ nhận ra?
Tôi mang chiếc hộp gỗ về nhà, giấu nó trong cốp xe. Suốt chặng đường trở lại, đầu óc tôi quay cuồng bởi hàng nghìn câu hỏi. Mỗi ánh đèn đường lướt qua cửa kính như một lưỡi dao cứa vào tâm trí. Khi mở cửa, Hương chạy ra đón, trên tay còn cầm chiếc tạp dề dính bột — cô đang làm bánh, món tôi thích. Nụ cười hồn hậu ấy từng khiến tôi thấy bình yên, nhưng giờ lại làm tim tôi nhói lên.
Tôi nhìn vợ, cố gắng mỉm cười. Nhưng ánh mắt tôi không còn như trước. Từ hôm đó, giữa chúng tôi bắt đầu tồn tại một khoảng cách vô hình.
Tôi thức trắng nhiều đêm, lặng lẽ đọc đi đọc lại những lá thư Hương từng gửi Lan. Từng chữ như một lời thú nhận, vừa dịu dàng vừa đau đớn. Tôi không phủ nhận mình vẫn yêu Hương, nhưng sự thật kia cứ ám ảnh: tình cảm của chúng tôi có thật sự trong sáng từ đầu? Hay chỉ là kết quả của một niềm khao khát âm thầm, thậm chí có chút ích kỷ?
Có lúc, tôi muốn hỏi thẳng Hương. Nhưng rồi, khi thấy cô ân cần dọn dẹp nhà cửa, nấu từng bữa ăn, chăm sóc tôi chu đáo, tôi lại nghẹn lời. Tôi sợ câu trả lời. Tôi sợ nếu Hương thú nhận, cuộc hôn nhân này sẽ sụp đổ.
Một tuần sau, chúng tôi tình cờ gặp Lan trong buổi sinh nhật chung của nhóm bạn cũ. Tôi chưa bao giờ chú ý kỹ ánh mắt Lan nhìn tôi và Hương như hôm ấy. Nó không còn đơn thuần là sự ngại ngần, mà như chứa đựng cả một bí mật. Khi mọi người vui vẻ trò chuyện, Lan chỉ im lặng, thỉnh thoảng cười gượng. Tôi bắt gặp khoảnh khắc cô liếc sang Hương, trong mắt hiện rõ sự cay đắng.
Tôi chợt nhớ lại những lá thư, nhớ đến câu chữ Hương viết: “Nếu một ngày nào đó anh ấy rời bỏ cậu, liệu tớ có cơ hội được ở bên anh ấy không?”
Phải chăng Lan đã biết tất cả từ trước? Phải chăng chính cô là người gửi lá thư nặc danh cho tôi, để vén màn bí mật?
Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu lảng tránh vợ. Tôi viện cớ làm thêm giờ, về nhà muộn, hoặc tìm cách khóa mình trong phòng làm việc. Hương nhận ra sự thay đổi, cô nhẹ nhàng hỏi:
-
“Anh có chuyện gì giấu em phải không? Dạo này anh khác lắm.”
Tôi nuốt nước bọt, đáp cộc lốc:
-
“Không có gì đâu, chỉ là áp lực công việc.”
Ánh mắt Hương thoáng buồn, nhưng cô không hỏi thêm. Cô vẫn ân cần như thường, vẫn chăm sóc từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của tôi. Thế nhưng, càng nhìn sự tận tụy ấy, tôi càng cảm thấy bị giày vò.
Một buổi tối, khi Hương đang tắm, điện thoại cô để trên bàn chợt sáng màn hình. Tin nhắn hiện lên từ một số không lưu tên:
“Đừng để anh ấy biết thêm gì nữa. Nếu sự thật phơi bày, cả em lẫn tớ đều mất tất cả.”
Tôi chết lặng. Tin nhắn này rõ ràng liên quan đến tôi. Người nhắn là ai? Lan? Hay một người nào khác biết chuyện?
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, chụp lại màn hình. Khi Hương bước ra, tôi giả vờ như không thấy gì. Nhưng trong lòng, một cơn bão thực sự đã bắt đầu nổi lên.
Kể từ đó, tôi sống trong hai mặt: bên ngoài vẫn là người chồng bình thường, nhưng bên trong, tôi trở thành kẻ điều tra lén lút. Tôi bắt đầu để ý từng cử chỉ, từng ánh mắt của Hương. Mỗi cuộc gọi, mỗi tin nhắn đến máy cô đều khiến tôi nghi hoặc.
Đêm nằm cạnh nhau, cô xoay lưng về phía tôi, hơi thở đều đặn. Tôi thì mở mắt nhìn trần nhà, bàn tay siết chặt. Trong đầu vang vọng duy nhất một câu hỏi:
Tình yêu này là sự thật, hay chỉ là một cuộc đánh đổi được che đậy khéo léo?
Tôi không thể chịu đựng thêm. Tin nhắn nặc danh kia như ngọn lửa châm vào thùng thuốc súng. Tôi quyết định phải đối diện với sự thật, dù đau đớn đến đâu.
Hôm sau, tôi hẹn Lan ra quán cà phê nhỏ ở ngoại ô, nơi ít ai quen biết. Cô xuất hiện trong chiếc áo sơ mi trắng giản dị, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn. Khi tôi đặt chiếc hộp gỗ cùng xấp thư tình lên bàn, Lan khẽ rùng mình, đôi mắt đỏ hoe.
-
“Vậy là anh cũng biết rồi…” – giọng cô khàn khàn.
Tôi siết chặt tay, hỏi thẳng:
-
“Chính em gửi lá thư nặc danh cho anh phải không? Tại sao bây giờ?”
Lan im lặng hồi lâu rồi gật đầu.
-
“Anh phải biết sự thật. Em không thể nhìn Hương sống bên anh trong khi mọi thứ bắt đầu từ sự phản bội thầm lặng. Em từng tha thứ cho cô ấy, nhưng em không quên được.”
Câu nói ấy khiến tôi như rơi vào hố sâu. Vậy ra, Lan đã sớm biết tình cảm Hương dành cho tôi khi chúng tôi còn là vợ chồng. Cô chọn im lặng, cố gắng níu giữ hôn nhân, nhưng cuối cùng, chính sự im lặng ấy lại biến thành vết thương không bao giờ lành.
Lan nhìn tôi, giọng run rẩy:
-
“Anh hạnh phúc với Hương thật sao? Hay chỉ đang sống trong một ảo giác?”
Tôi không trả lời được.
Tối hôm đó, tôi trở về nhà. Hương vẫn như mọi ngày, nấu ăn, dọn dẹp, hỏi han tôi. Nhưng lần này, tôi không thể chịu đựng nữa. Tôi đặt hộp gỗ và những bức thư lên bàn.
Khuôn mặt Hương tái nhợt. Cô ngồi phịch xuống ghế, đôi tay run rẩy. Im lặng kéo dài như vô tận, cho đến khi cô bật khóc:
-
“Anh… anh đã đọc hết rồi sao?”
Tôi gằn giọng:
-
“Tại sao em lại giấu anh? Tại sao yêu anh từ khi anh còn là chồng của Lan?”
Nước mắt Hương lã chã rơi. Cô nghẹn ngào:
-
“Em không cố ý. Tình cảm đến lúc nào em cũng không biết. Em đã đấu tranh, đã tự dằn vặt. Em chưa bao giờ muốn cướp anh khỏi Lan. Em chỉ… không thể ngăn trái tim mình.”
Tôi lặng người. Những lời ấy vừa chân thành vừa đau đớn. Nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bị phản bội.
-
“Vậy cuộc hôn nhân này là gì? Là tình yêu, hay là phần thưởng cho sự chờ đợi của em?”
Hương bật khóc nức nở, ôm mặt. Căn nhà bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Những ngày sau đó, tôi như kẻ mất hồn. Tôi thương Hương, nhưng cũng thương Lan — người từng chung vai gánh vác bao năm tháng cùng tôi. Tôi thấy mình bị kẹt giữa hai người phụ nữ, giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình yêu và sự thật.
Một buổi tối, tôi ngồi lại với Hương. Tôi nói:
-
“Anh cần thời gian. Chúng ta hãy tạm xa nhau một thời gian. Nếu sau tất cả, tình yêu này vẫn đủ mạnh, chúng ta sẽ tìm lại nhau. Còn nếu không, có lẽ nên dừng lại.”
Hương khóc, nhưng không phản đối. Có lẽ cô hiểu, sự thật kia đã để lại một vết rạn không dễ gì hàn gắn.
Tôi dọn ra ngoài sống tạm ở căn hộ thuê nhỏ. Mỗi đêm, tôi vẫn nhớ ánh mắt Hương, nhớ sự dịu dàng của cô, và cũng nhớ cả những ngày tháng với Lan. Nhưng hơn hết, tôi nhận ra: một cuộc hôn nhân được xây trên nền tảng của những bí mật và sự chờ đợi thầm lặng, sớm muộn cũng sẽ bị thử thách khốc liệt.
Có thể một ngày nào đó, tôi sẽ quay về. Cũng có thể, tôi sẽ buông tay. Nhưng ít nhất, tôi đã chọn đối diện, thay vì tiếp tục sống trong bóng tối.