Home Blog Page 2

Thương tâm: Tìm thấy th:i th:ể 2 cháu bé bị l:ũ cu:ốn ở Thái Nguyên

Chiều 30/6, thông tin từ UBND tỉnh Thái Nguyên, lực lượng chức năng đã tìm thấy thi thể hai cháu bé bị lũ cuốn ở xã Nam Hòa (Đồng Hỷ, Thái Nguyên).

Ngày 30 tháng 6 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đăng tải thông tin với tiêu đề “Thương tâm: Tìm thấy thi thể 2 cháu bé bị lũ cuốn ở Thái Nguyên”. Nội dung như sau:

Theo đó, sau trận mưa lớn kéo dài từ đêm 29 đến sáng 30/6, địa bàn xã Nam Hòa (huyện Đồng Hỷ) và xã Linh Sơn (TP.Thái Nguyên) đã xảy ra tình trạng ngập úng cục bộ.

Nước lũ dâng cao khiến hàng trăm hộ dân bị cô lập, đời sống sinh hoạt gặp nhiều khó khăn. Tại xã Nam Hòa, đã xảy ra vụ việc đau lòng hai cháu bé bị nước cuốn trôi trong lúc mưa lũ diễn biến phức tạp.

Sau nhiều giờ tìm kiếm, lực lượng chức năng đã tìm thấy thi thể 2 cháu bị đuối nước ở xã Nam Hòa, Thái NguyênSau nhiều giờ tìm kiếm, lực lượng chức năng đã tìm thấy thi thể 2 cháu bị đuối nước ở xã Nam Hòa, Thái Nguyên

Ngay sau khi nhận được thông tin, Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh Thái Nguyên phối hợp với Tiểu đoàn Đặc công 20 (Quân khu 1) đã huy động gần 100 cán bộ, chiến sĩ cùng hàng chục xuồng máy nhanh chóng có mặt tại khu vực bị ngập để tổ chức tìm kiếm các nạn nhân mất tích, đồng thời tiếp tế lương thực, thực phẩm và hỗ trợ di dời người dân ở vùng ngập sâu đến nơi an toàn.

Đến 12h trưa nay (30/6), lực lượng chức năng đã tìm thấy thi thể hai cháu bé là Từ Minh H. (sinh năm 2014) và Lăng Đức A. (sinh năm 2012), đều trú tại xã Nam Hòa, huyện Đồng Hỷ.

Chiều cùng ngày (30/6), ông Nguyễn Linh, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Thái Nguyên đã đến thăm hỏi, chia buồn và động viên gia đình hai cháu bé. Tham gia cùng đoàn có lãnh đạo Sở Nông nghiệp và Môi trường; đại diện một số sở, ngành của tỉnh, cùng lãnh đạo huyện Đồng Hỷ và xã Nam Hòa.

Tại gia đình hai cháu, lãnh đạo UBND tỉnh Thái Nguyên đã gửi lời chia buồn sâu sắc tới gia đình, đồng thời trao phần hỗ trợ từ tỉnh nhằm chia sẻ mất mát, động viên gia đình sớm vượt qua đau thương.

Cùng ngày, báo Thanh niên cũng cung cấp thêm thông tin về mưa lũ ở Thái Nguyên với tiêu đề “Mưa lũ ở Thái Nguyên khiến 2 cháu bé thiệt mạng, 148 hộ dân bị cô lập”. Nội dung như sau:

Thông tin từ Đài Khí tượng thủy văn tỉnh Thái Nguyên cho biết, từ 16 giờ ngày 29.6 – 16 giờ ngày 30.6, tỉnh này đã có mưa rất to, nhiều nơi có lượng mưa trên 100 mm như: Bình Sơn 198 mm, Lương Sơn 103 mm (TP.Sông Công); Đồng Quang 206,2 mm, Phúc Trìu 108,7 mm (TP.Thái Nguyên); Nam Hòa 303,4 mm, Cây Thị 129,9 mm (H.Đồng Hỷ)…

Mưa lũ ở Thái Nguyên khiến 2 cháu bé thiệt mạng, 148 hộ dân bị cô lập - Ảnh 1.

Lực lượng chức năng tìm kiếm các nạn nhân mưa lũ. ẢNH: CHỤP MÀN HÌNH

Mưa lớn đã gây thiệt hại về người và tài sản. Lực lượng chức năng đã phải di dời 18 hộ dân đến nơi an toàn (xã Nam Hòa 12 hộ; xã Linh Sơn, TP.Thái Nguyên 6 hộ). Hiện còn 148 hộ dân bị chia cắt, cô lập do nước lũ (xã Nam Hòa 90 hộ; xã Linh Sơn 58 hộ).

Đặc biệt, mưa lớn đã khiến 2 cháu bé là T.M.H (11 tuổi) và L.Đ.A (13 tuổi, cùng trú tại xã Nam Hòa) bị nước lũ cuốn trôi.

Bộ Chỉ huy quân sự tỉnh Thái Nguyên và Tiểu đoàn Đặc công 20 (Quân khu 1) đã huy động gần 100 cán bộ, chiến sĩ cùng hàng chục xuồng máy có mặt tại điểm ngập úng để tìm các nạn nhân và tiếp tế lương thực, thực phẩm, di dời các hộ dân bị ngập sâu đến vùng an toàn.

Đến khoảng 12 giờ trưa nay, thi thể 2 cháu bé đã được tìm thấy.

Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia, từ nay đến ngày 3.7, Thái Nguyên và các tỉnh miền Bắc tiếp tục có mưa vừa, mưa to và giông, lượng mưa phổ biến từ 70 – 150 mm, có nơi trên 300 mm. Cảnh báo có mưa trên 100 mm/3 giờ.

Theo các chuyên gia, nguyên nhân của đợt mưa lớn này là do rãnh áp thấp có trục đi qua miền Bắc hoạt động mạnh.

Ngoài ra, trên rãnh thấp có một vùng xoáy thấp nằm ở miền Bắc, hoạt động ở độ cao từ 3.000 – 5.000 m và cùng với tác động của rãnh thấp tạo ra lượng ẩm cao, gây mưa lớn cho khu vực này trong vài ngày tới.

 

 

Vụ rơi máy bay khiến hơn 290 người thietmang ở Ấn Độ: Đã có kết quả phân tích hộp đen, có hành vi phá hoại

Ấn Độ đang xem xét có yếu tố “phá hoại” hay không trong vụ rơi máy bay Boeing 787 của chuyến bay AI171 thuộc hãng hàng không Air India vào ngày 12/6 vừa qua làm 274 người chết.

Vụ rơi máy bay tại Ấn Độ khiến gần 300 người thiệt mạng đang được điều tra theo hướng có yếu tố phá hoại. Cơ quan chức năng Ấn Độ tuyên bố không loại trừ bất kỳ khả năng nào.

Giới chức Ấn Độ cho biết cuộc điều tra nguyên nhân vụ rơi máy bay Boeing 787-8 Dreamliner hôm 12/6 đang mở rộng theo hướng có thể có hành vi phá hoại.

Khôi phục dữ liệu hộp đen vụ rơi máy bay Ấn Độ | Vietnam+ (VietnamPlus)

Dữ liệu hộp đen đã được khôi phục và phân tích trong nước, không chuyển ra nước ngoài.

Giới chức đã bắt đầu phân tích hộp đen, nhưng kết quả chính thức dự kiến sẽ mất nhiều tháng mới được công bố.

Theo Bộ trưởng Hàng không Dân dụng Ấn Độ Murlidhar Mohol, các nhà điều tra đang “cân nhắc mọi khả năng, trong đó có phá hoại, liên quan đến vụ máy bay của hãng Air India rơi chỉ ít phút sau khi cất cánh từ sân bay Ahmedabad, khiến 274 người thiệt mạng”.

Vụ tai nạn thảm khốc này xảy ra khi chiếc Boeing 787-8 Dreamliner lao xuống khu ký túc xá sinh viên trường y và bốc cháy dữ dội, khiến 241/242 người trên máy bay thiệt mạng, cùng với các nạn nhân khác dưới mặt đất.

“Đây là một sự cố đáng tiếc”, Bộ trưởng Mohol phát biểu. “Cơ quan Điều tra tai nạn hàng không (AAIB) Ấn Độ đã bắt đầu một cuộc điều tra toàn diện.

Mọi khía cạnh đều đang được xem xét, bao gồm bất kỳ khả năng phá hoại nào. Các đoạn phim từ camera an ninh (CCTV) đang được xem xét và đánh giá từ mọi góc độ, nhiều cơ quan khác nhau đang phối hợp điều tra”.

Ấn Độ cũng đã mời các chuyên gia từ Mỹ và Anh hỗ trợ phân tích cả thiết bị ghi âm buồng lái (CVR) và thiết bị ghi dữ liệu chuyến bay (FDR). Tuy nhiên, cho đến nay, cuộc điều tra vẫn chưa đưa ra kết luận chính thức nào.

Vụ rơi máy bay tại Ấn Độ: Giới chức điều tra khả năng phá hoại - Báo An  Giang Online

Bộ trưởng Mohol nhận định đây là “trường hợp hiếm gặp”, đồng thời dẫn lời các phi công kỳ cựu và chuyên gia kỹ thuật rằng việc cả hai động cơ của máy bay ngừng hoạt động cùng lúc là điều rất bất thường.

“Chưa từng có chuyện cả hai động cơ lại dừng hoạt động cùng lúc. Khi có báo cáo chính thức, chúng tôi sẽ xác định được liệu đây là sự cố động cơ, vấn đề cung cấp nhiên liệu hay lý do nào khiến chúng ngừng hoạt động cùng lúc”, ông nói thêm.

Đáng chú ý, Bộ trưởng Mohol nhấn mạnh rằng hộp đen “sẽ không được đưa đi đâu cả”, bác bỏ thông tin cho rằng nó sẽ được đưa ra khỏi Ấn Độ để các chuyên gia phân tích tại Mỹ.

Hiện tại, quá trình điều tra đang tập trung vào nhiều khía cạnh kỹ thuật, bao gồm lực đẩy động cơ, cài đặt cánh tà, và lý do vì sao bánh đáp vẫn hạ xuống ở thời điểm máy bay rơi.

Hồ sơ bảo trì và hành động của tổ bay cũng đang được rà soát, trong khi khả năng máy bay va phải chim đã bị loại trừ. Ngoài ra, các điều tra viên cũng đang phân tích thêm hình ảnh từ camera giám sát sân bay, dữ liệu liên lạc vô tuyến và điều kiện thời tiết lúc cất cánh.

Chính phủ Ấn Độ cho biết quá trình trích xuất dữ liệu từ hộp đen đã bắt đầu từ ngày 24/6, với sự tham gia của nhóm chuyên gia Ấn Độ và Mỹ, bao gồm đại diện của Ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia (NTSB) Mỹ.

Cả nhà tôi ai cũng mừng cho bố. Bố tôi 60t mới đi thêm bước nữa với cô Hằng kém ông 30t, ngày cưới bất ngờ từ phòng t:ân h:ôn vang lên tiếng g:à:o kh::óc của cô

Cả nhà tôi ai cũng mừng cho bố. Bố tôi 60 tuổi mới đi thêm bước nữa với cô Hằng kém ông 30 tuổi. Ngày cưới, bất ngờ từ phòng tân hôn vang lên tiếng gào khóc của cô. Tiếng khóc ấy không phải là tiếng khóc tủi hờn của cô dâu mới về nhà chồng, cũng không phải tiếng khóc hạnh phúc đến vỡ òa. Đó là tiếng gào thét của sự tuyệt vọng, của nỗi sợ hãi tột cùng, như thể cô đang đối mặt với một cơn ác mộng kinh hoàng nhất cuộc đời mình.

Mẹ tôi mất đã hơn mười năm. Suốt quãng thời gian đó, bố sống một mình, lầm lũi và kiệm lời. Ông không đi bước nữa, mặc cho bao lời khuyên nhủ, động viên của anh chị em, bạn bè. Chúng tôi, những đứa con của ông, cũng từng nhen nhóm hy vọng bố sẽ tìm được một người bầu bạn lúc tuổi già, nhưng rồi cũng dần chấp nhận sự thật rằng ông sẽ mãi mãi là người đàn ông góa vợ, sống cùng với những kỷ niệm về mẹ. Thế rồi, như một tia nắng bất ngờ rọi vào căn nhà u ám, cô Hằng xuất hiện.

Cô Hằng trẻ, đẹp, và đầy sức sống. Cô là nhân viên của một công ty đối tác với công ty của bố, nơi ông vẫn giữ vai trò cố vấn dù đã về hưu. Ban đầu, chúng tôi chỉ biết cô qua lời kể của bố, rằng cô là một người rất giỏi giang, nhiệt tình trong công việc. Dần dà, những cuộc gọi, những tin nhắn của cô dành cho bố ngày càng nhiều hơn. Rồi những buổi cà phê, những bữa ăn trưa mà bố kể lại, không còn đơn thuần là công việc nữa. Chúng tôi, những đứa con đã trưởng thành, đủ nhạy cảm để nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của bố khi nhắc đến cô Hằng. Ánh mắt ông bỗng trở nên lấp lánh hơn, nụ cười cũng tươi hơn rất nhiều.

Một buổi chiều cuối tuần, bố gọi chúng tôi lại, ba anh em tôi và vợ chồng anh cả, để thông báo một tin động trời: “Bố định đi bước nữa.” Cả phòng im phăng phắc. Chúng tôi nhìn nhau, rồi nhìn bố, không ai dám thốt lên lời nào. Cuối cùng, chị dâu tôi, người luôn điềm tĩnh và khéo léo nhất, lên tiếng: “Là… cô Hằng ạ, bố?” Bố gật đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ ngượng nghịu nhưng cũng không giấu được sự hạnh phúc.

Ban đầu, chúng tôi có chút băn khoăn. Khoảng cách tuổi tác quá lớn giữa bố và cô Hằng là điều khiến chúng tôi lo ngại nhất. Bố 60 tuổi, cô Hằng chỉ mới 30. Một người đàn ông đã đi qua nửa thế kỷ, với bao thăng trầm cuộc đời, và một cô gái trẻ tràn đầy nhiệt huyết, tương lai còn rộng mở. Liệu họ có thực sự hòa hợp? Liệu cô Hằng có đến với bố vì tình yêu chân thành, hay còn vì một lý do nào khác? Những câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu chúng tôi.

Tuy nhiên, khi tiếp xúc với cô Hằng, những lo lắng của chúng tôi dần tan biến. Cô không giống những gì chúng tôi hình dung về một cô gái trẻ ham vật chất hay lợi dụng người lớn tuổi. Cô Hằng rất lễ phép, nhẹ nhàng, và đặc biệt là rất quan tâm đến bố. Cô thường xuyên đến thăm nhà, nấu những món ăn bố thích, trò chuyện với ông về đủ thứ chuyện trên đời. Cô lắng nghe bố nói với một sự kiên nhẫn đáng kinh ngạc, điều mà đôi khi chúng tôi, những đứa con ruột, cũng không làm được. Cô còn chủ động tìm hiểu về mẹ tôi, về những kỷ niệm của bố mẹ, và điều đó khiến bố rất cảm động. Ông nói, cô Hằng không chỉ muốn trở thành vợ ông, mà còn muốn trở thành một phần của gia đình này, một người con dâu thực sự.

Dần dần, chúng tôi đều bị thuyết phục. Niềm vui của bố là điều quan trọng nhất. Ông đã một mình quá lâu rồi. Chúng tôi mong muốn ông có một người bầu bạn, một người chia sẻ buồn vui lúc tuổi xế chiều. Nếu cô Hằng có thể mang lại hạnh phúc cho bố, thì khoảng cách tuổi tác hay bất cứ điều gì khác đều trở nên không quan trọng.

Đám cưới được tổ chức đơn giản, ấm cúng, chỉ với gia đình và bạn bè thân thiết. Bố tôi, trong bộ vest mới, trông trẻ hơn chục tuổi. Ánh mắt ông rạng rỡ, nụ cười thường trực trên môi. Cô Hằng, trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đẹp rạng ngời. Nụ cười của cô tươi rói, nhưng thỉnh thoảng, tôi bắt gặp một thoáng ưu tư lướt qua trong ánh mắt cô. Tôi tự nhủ, có lẽ đó chỉ là sự hồi hộp của cô dâu trong ngày trọng đại.

Tiệc cưới diễn ra suôn sẻ, tràn ngập tiếng cười nói. Ai cũng chúc phúc cho bố và cô Hằng. Khi tiệc tàn, chúng tôi dìu bố về phòng tân hôn. Căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, với những cánh hồng trải khắp sàn và ánh nến lung linh. Bố nhìn cô Hằng trìu mến, nắm chặt tay cô.

Rồi cánh cửa phòng tân hôn khép lại. Chúng tôi, những người thân trong gia đình, vẫn quây quần ở phòng khách, trò chuyện rôm rả về đám cưới, về hạnh phúc của bố. Khoảng 15 phút sau, một tiếng động lạ vang lên từ phía phòng tân hôn. Ban đầu, chúng tôi nghĩ đó là tiếng đồ vật rơi. Nhưng rồi, tiếng động đó biến thành một âm thanh không thể nhầm lẫn: tiếng gào khóc.

Không phải tiếng khóc thút thít, không phải tiếng nức nở kìm nén. Đó là tiếng gào thét, tiếng gào xé lòng, đầy đau đớn và hoảng loạn. Tiếng khóc ấy vang vọng khắp căn nhà, khiến tất cả chúng tôi chết lặng. Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng và hoang mang. Anh cả là người phản ứng nhanh nhất. Anh lao về phía phòng tân hôn, cố gắng mở cửa. Cửa bị khóa trái. Tiếng gào khóc bên trong vẫn tiếp tục, dữ dội hơn, kèm theo tiếng va đập loạn xạ.

“Bố ơi! Hằng ơi! Có chuyện gì vậy?” Anh cả vừa đập cửa vừa gọi lớn.

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gào khóc và tiếng động lạ. Cả nhà tôi, không ai bảo ai, đều chạy đến bên cửa phòng tân hôn. Chúng tôi vừa gọi, vừa đập cửa, nhưng vô vọng. Tiếng gào khóc cứ thế vang lên, như một lời cầu cứu đầy tuyệt vọng. Có điều gì đó không ổn. Điều gì đó rất kinh khủng đang xảy ra bên trong căn phòng hạnh phúc mà chúng tôi vừa trang hoàng.

Tim tôi đập thình thịch. Một cảm giác bất an dâng trào. Những câu hỏi ban đầu về cô Hằng, về khoảng cách tuổi tác, về những điều chúng tôi đã cố gắng gạt bỏ, bỗng nhiên ùa về, dữ dội hơn bao giờ hết. Chuyện gì đang xảy ra trong đó? Bố tôi có ổn không? Và tiếng gào khóc kinh hoàng ấy, nó có ý nghĩa gì? Chúng tôi chỉ biết đứng đó, bất lực và sợ hãi, lắng nghe những âm thanh đầy ám ảnh phát ra từ căn phòng được cho là nơi khởi đầu của một cuộc sống mới.

Tiếng gào khóc trong phòng tân hôn càng lúc càng dữ dội, xen lẫn những tiếng đổ vỡ loảng xoảng. Cả nhà tôi đứng chết lặng trước cửa, không ai dám rời đi, nhưng cũng không biết phải làm gì. Anh cả vẫn không ngừng đập cửa, gọi tên bố và cô Hằng, giọng anh đầy sự hoảng hốt.

“Phải phá cửa thôi!” Anh ba, vốn là người nóng tính nhất, gầm lên. Anh lấy hết sức bình sinh, dùng vai húc mạnh vào cánh cửa. Một tiếng “rầm” lớn vang lên, nhưng cánh cửa vẫn kiên cố.

Bố tôi, dù đã ngoài 60, nhưng vẫn còn khá khỏe mạnh. Ông là một người đàn ông điềm đạm, ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài. Tôi không thể hình dung được cảnh ông lại có thể gây ra bất kỳ điều gì khiến cô Hằng phải gào thét như vậy. Ngược lại, cô Hằng, với vẻ ngoài yếu đuối, mỏng manh, làm sao có thể tự mình tạo ra những tiếng động hỗn loạn đến thế?

Giữa lúc chúng tôi đang bối rối, hoảng loạn, tiếng gào khóc đột ngột nhỏ dần, rồi tắt hẳn. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm căn phòng. Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả tiếng gào thét ban nãy. Nó báo hiệu một điều gì đó còn kinh khủng hơn, một sự bế tắc không lối thoát.

“Có chuyện gì vậy bố? Hằng ơi!” Chị dâu tôi khóc nức nở, giọng lạc đi vì sợ hãi.

Chúng tôi cố gắng lắng nghe, nhưng không có bất kỳ âm thanh nào. Chỉ còn tiếng thở dồn dập của chính chúng tôi. Anh cả ra hiệu cho chúng tôi lùi lại, rồi anh lùi một bước, lấy đà, và dùng cả người mình tông thẳng vào cánh cửa. Lần này, tiếng gỗ vỡ vang lên khô khốc, cánh cửa bật tung.

Cảnh tượng bên trong khiến tất cả chúng tôi sững sờ. Căn phòng tân hôn, nơi vừa nãy còn tràn ngập sự lãng mạn, giờ đây như một bãi chiến trường. Gối chăn vương vãi dưới sàn, bình hoa bị đổ, những cánh hồng nằm rạp dưới đất, nến đổ xiêu vẹo.

Và rồi, chúng tôi nhìn thấy bố. Ông ngồi co ro ở một góc phòng, hai tay ôm chặt đầu, người run bần bật. Ánh mắt ông vô hồn, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Không còn vẻ rạng rỡ của chú rể mới, thay vào đó là một vẻ mặt sợ hãi tột cùng, như thể ông vừa chứng kiến một điều gì đó kinh hoàng đến mức không thể nào diễn tả bằng lời.

Và cô Hằng… Cô nằm sõng soài trên sàn nhà, bất động. Chiếc váy cưới trắng tinh giờ đã xộc xệch, mái tóc rối bù che gần kín khuôn mặt. Một vết đỏ nhỏ hiện rõ trên gò má cô.

“Hằng!” Chị dâu tôi thét lên, lao đến bên cô Hằng. Anh cả và anh ba cũng vội vàng chạy tới. Tôi đứng như trời trồng, trái tim tôi đông cứng lại. Chuyện gì đã xảy ra?

Chị dâu tôi quỳ xuống, nhẹ nhàng lật người cô Hằng lại. Khuôn mặt cô tái mét, đôi mắt nhắm nghiền. Chị dâu vội vàng kiểm tra mạch đập, rồi thở phào nhẹ nhõm: “Cô ấy vẫn còn thở! Chỉ là ngất đi thôi.”

Chúng tôi đỡ cô Hằng dậy, đặt cô lên giường. Anh cả lay gọi bố, nhưng ông vẫn ngồi bất động, không phản ứng. Ánh mắt ông vẫn nhìn chằm chằm vào một điểm, như thể ông đang bị ám ảnh bởi một hình ảnh nào đó.

Chúng tôi đưa cô Hằng vào phòng khách, đặt cô nằm trên ghế sofa. Một lúc sau, cô tỉnh lại, đôi mắt từ từ mở ra. Cô nhìn xung quanh, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. Khi nhìn thấy bố tôi vẫn đang được anh cả và anh ba dìu ra khỏi phòng tân hôn, cô lập tức rụt người lại, hai tay ôm chặt lấy đầu, miệng lẩm bẩm những lời không rõ ràng.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy Hằng?” Chị dâu tôi nhẹ nhàng hỏi.

Cô Hằng không trả lời. Cô chỉ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hoảng loạn, rồi lại gục mặt xuống, nức nở. Tiếng nức nở của cô khác hẳn tiếng gào thét ban nãy. Đó là tiếng khóc của một người vừa thoát khỏi một cơn ác mộng, một người đang bị tổn thương sâu sắc.

Chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi. Mãi một lúc sau, cô Hằng mới ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể, giọng cô run rẩy và đứt quãng.

“Con… con… con nhìn thấy…” Cô ngừng lại, dường như không thể thốt lên lời.

Chúng tôi im lặng, chờ đợi.

“Con nhìn thấy… mẹ…”

Cả nhà tôi chết lặng. Mẹ? Mẹ nào? Mẹ tôi đã mất hơn mười năm rồi.

“Mẹ của anh…” Cô Hằng lắp bắp, chỉ về phía bố. “Mẹ của anh… đứng ngay trước mặt con…”

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Cô Hằng đang nói gì vậy?

“Bà ấy… bà ấy trách con… bà ấy nói con cướp chồng của bà ấy… bà ấy nói con sẽ phải trả giá…” Cô Hằng ôm mặt khóc nấc.

Chúng tôi nhìn nhau. Tất cả đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh cả là người tỉnh táo nhất. Anh tiến lại gần cô Hằng, đặt tay lên vai cô: “Hằng, em bình tĩnh lại đi. Mẹ anh đã mất rồi. Em đang bị sốc nên mới nhìn thấy như vậy thôi.”

Cô Hằng lắc đầu lia lịa: “Không! Con không bị sốc! Bà ấy thật sự ở đó! Bà ấy rất giận dữ… bà ấy muốn kéo con đi…” Cô run rẩy chỉ vào vết đỏ trên má mình. “Bà ấy… bà ấy tát con!”

Tôi nhìn vết đỏ trên má cô Hằng. Vết đỏ ấy không giống như vết thương do va đập. Nó giống như một dấu tay.

Bố tôi, lúc này đã được anh cả và anh ba đỡ ra ghế. Ông vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt ông đã không còn vô hồn nữa. Ông nhìn cô Hằng, rồi nhìn chúng tôi, và cuối cùng, ông cúi gằm mặt xuống.

Anh cả nhìn bố, rồi nhìn cô Hằng, một tia sáng lóe lên trong mắt anh. Anh quay sang hỏi cô Hằng: “Hằng, em có thể miêu tả rõ hơn về “mẹ” mà em nhìn thấy không? Bà ấy trông như thế nào?”

Cô Hằng ngừng khóc, cô hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh. “Bà ấy mặc áo dài trắng… tóc dài đen… khuôn mặt bà ấy rất giận dữ… đôi mắt đỏ ngầu…”

Mô tả của cô Hằng khiến tôi rùng mình. Đó chính xác là hình ảnh của mẹ tôi trong bức ảnh cưới cũ kỹ treo trong phòng khách.

“Hằng, em đã từng nhìn thấy ảnh mẹ anh trước đây chưa?” Anh cả hỏi, giọng anh trầm hẳn xuống.

Cô Hằng lắc đầu: “Chưa ạ… con chưa từng nhìn thấy ảnh mẹ anh ấy…”

Cả căn phòng lại chìm vào sự im lặng đáng sợ. Nếu cô Hằng chưa từng nhìn thấy ảnh mẹ tôi, vậy làm sao cô ấy có thể miêu tả chính xác đến từng chi tiết như vậy?

Một ý nghĩ kinh khủng chợt lóe lên trong đầu tôi. Không lẽ… có điều gì đó không thể giải thích bằng khoa học đang xảy ra ở đây?

Bố tôi vẫn ngồi im lặng, nhưng tôi thấy vai ông run lên. Ánh mắt ông vẫn nhìn xuống đất, nhưng tôi cảm nhận được sự giằng xé trong tâm hồn ông.

Cuối cùng, bố tôi ngẩng mặt lên. Đôi mắt ông đỏ hoe, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì đau khổ. Ông nhìn chúng tôi, rồi nhìn cô Hằng, giọng ông khàn đặc: “Hằng nói đúng… mẹ đã về…”

Chúng tôi sững sờ. Bố tôi cũng nhìn thấy?

“Bà ấy… bà ấy không muốn bố đi bước nữa…” Bố tôi nói, giọng ông nghẹn lại. “Bà ấy nói… bà ấy không thể chấp nhận được điều này…”

Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Mọi người đều im lặng. Một sự thật kinh hoàng đang dần được hé lộ, một sự thật vượt quá mọi lý giải thông thường.

Anh cả tiến đến bên bố, đặt tay lên vai ông: “Bố, bố có thể kể rõ hơn không ạ?”

Bố tôi hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng lấy hết sức lực để nói ra một bí mật đã được chôn giấu từ rất lâu.

“Khi Hằng và bố vào phòng tân hôn… bố ôm lấy Hằng… thì bất chợt… một luồng khí lạnh buốt bao trùm lấy bố. Rồi… rồi mẹ xuất hiện… ngay trước mắt bố. Bà ấy nhìn bố bằng ánh mắt giận dữ… Bà ấy không nói gì, nhưng bố cảm nhận được sự oán trách từ bà ấy. Rồi bà ấy nhìn Hằng… Bà ấy vươn tay ra… và tát Hằng…”

Bố tôi ngừng lại, ông thở dốc.

“Hằng hoảng sợ, hét lên. Bố cũng hoảng loạn. Bố cố gắng kéo Hằng lại, nhưng mẹ… mẹ cứ đứng đó… nhìn chúng ta… Ánh mắt bà ấy… rất đáng sợ…”

Cô Hằng lúc này đã bình tĩnh hơn một chút. Cô nhìn bố, rồi nhìn chúng tôi, giọng cô yếu ớt: “Con… con chỉ cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người khi bà ấy chạm vào con… và rồi con không biết gì nữa…”

Mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng đồng thời cũng khó hiểu hơn. Liệu có phải mẹ tôi đã thực sự hiện về, vì không chấp nhận việc bố tôi đi bước nữa? Hay đây chỉ là một sự trùng hợp kỳ lạ, một ảo giác do căng thẳng và nỗi sợ hãi tột độ?

Sự việc này đã đặt ra một dấu chấm hỏi lớn cho cuộc hôn nhân mới của bố. Dù có là sự thật hay chỉ là ảo ảnh, thì rõ ràng, một nỗi sợ hãi vô hình đã len lỏi vào tâm trí cô Hằng, và cả bố tôi. Tình yêu của họ liệu có đủ mạnh mẽ để vượt qua được rào cản tâm linh này, hay đây sẽ là dấu chấm hết cho hạnh phúc vừa mới chớm nở của họ? Chúng tôi, những đứa con, chỉ biết nhìn nhau đầy bất lực, không biết phải làm gì để giúp bố và cô Hằng vượt qua cơn ác mộng này.

Vụ nam sinh ở TPHCM m:ất liên lạc nhiều ngày với gia đình. Tìm thấy chiếc ô tô màu đỏ ở Tây Ninh

Từ camera an ninh nhà dân cho thấy, Bảo ra khỏi nhà và lên chiếc ô tô biển vàng mang biển số TP.HCM chạy đi, rồi mất liên lạc với gia đình đến nay.

Sáng 28.6, Công an P.Tân Sơn Nhì (Q.Tân Phú, TP.HCM) xác nhận, đã tiếp nhận tin trình báo người dân về vụ nam học sinh lớp 10 mất liên lạc với gia đình nhiều ngày nhưng chưa tìm thấy. Hiện lực lượng chức năng đang hỗ trợ gia đình tìm kiếm nam học sinh này.

TP.HCM: Nam sinh mất liên lạc nhiều ngày với gia đình khi lên ô tô ra khỏi nhà- Ảnh 1.

Camera ghi lại Bảo lên chiếc ô tô chở đi rồi mất liên lạc đến nay

ẢNH: NGƯỜI DÂN CUNG CẤP

Cùng ngày, trao đổi với Báo Thanh Niên, bà Bùi Thị Ngọc Bình (47 tuổi) thuê nhà ở hẻm 101 đường Trần Văn Ơn (P.Tân Sơn Nhì, Q.Tân Phú) cho biết Nguyễn Văn Bảo (16 tuổi) là con trai ruột của mình. Bảo vừa học xong năm học lớp 10, đang trong thời gian nghỉ hè, ra khỏi nhà ngày 22.6 và mất liên lạc với gia đình cho tới nay.

Cụ thể, ngày 20.6, Bảo có nói mẹ xin đi làm trong thời gian nghỉ hè, nhưng bà Bình không đồng ý.

Đến chiều 22.6, khi vợ chồng bà Bình đi làm về thì không thấy Bảo ở nhà. Bà Bình đã gọi điện, nhắn tin vào số điện thoại của con và đi tìm nhiều nơi đều không thấy Bảo đâu và không liên lạc được với con.

Bà Bình cũng đã hỏi thăm qua bạn bè của con trai, lên trường học của Bảo để hỏi thăm, nhưng các thầy cô cũng không rõ thông tin về Bảo.

Qua trích xuất camera an ninh gần cho thấy, Bảo đã lên 1 chiếc ô tô biển số TP.HCM vào sáng 22.6 và sau đó mất liên lạc với gia đình đến nay.

“Chúng tôi cũng đã đến tận nhà người lái chiếc ô tô chở con tôi đi. Họ xác nhận được một người đặt xe qua app đến đón Bảo sáng 22.6 (chứ không phải Bảo là người đặt xe) và chở Bảo đến khu vực tỉnh Tây Ninh”, bà Bình nói.

Gia đình bà Bình sau đó đã đến Công an P.Tân Sơn Nhì (Q.Tân Phú) trình báo vụ việc mất liên lạc của Bảo, đồng thời gửi thông tin lên Công an TP.HCM qua phần mềm VNeID.

Cũng theo bà Bình, trưa 27.6, có số điện thoại lạ gọi đến báo cho bà biết là Bảo đang ở trong 1 căn nhà ở Vũng Tàu. Liền đó, gia đình bà Bình báo thông tin này với Công an P.Tân Sơn Nhì và thuê xe ô tô ra địa chỉ trên tìm kiếm.

“Chúng tôi ra đến Vũng Tàu liền báo công an địa phương sở tại để được hỗ trợ. Chúng tôi cùng tìm đến địa chỉ căn nhà như người gọi đến cung cấp thì mới biết mình bị lừa”, bà Bình nghẹn khóc.

Cũng theo bà Bình, từ khi con mất liên lạc, gia đình đi tìm kiếm nhiều nơi. Ở đâu có thông tin về Bảo là gia đình bỏ cả công việc buôn bán tìm đến.

“Có trường hợp người ta hỗ trợ nhiệt tình gọi đến, gửi hình ảnh để gia đình xác minh có phải Bảo không. Có trường hợp, số lạ nhá máy cả đêm để quấy phá, khiến người nhà rất khổ tâm. Tôi rất lo sợ vì có thể con mình đã bị đưa sang Campuchia…”, bà Bình nghẹn khóc.

Được biết, Bảo là con trai thứ trong gia đình. Ai biết thông tin về em Nguyễn Văn Bảo mất liên lạc với gia đình, xin liên hệ bà Bình qua số điện thoại 0934441438.

Tài xế buồn ngủ, mắc vệ sinh có được dừng xe trên cao tốc: CSGT giải đáp

Nhiều người đặt vấn đề: tài xế buồn ngủ, mắc đi vệ sinh không thể ‘nhịn’ thì có được dừng xe trên cao tốc. CSGT giải đáp thế nào?

Thời gian qua, nhiều người nhận thông báo phạt nguội trên cao tốc do dừng xe trên cao tốc không đúng nơi quy định. Một số tài xế cho biết, lúc này, họ tấp xe vào làn khẩn cấp vì quá buồn ngủ hoặc mắc đi vệ sinh không thể “nhịn”.

Anh T.T.A (ngụ Q.Phú Nhuận, TP.HCM) cho biết, đầu năm 2025, anh nhận thông báo phạt nguội của Cục CSGT vì trên cao tốc TP.HCM – Long Thành – Dầu Giây.

Tài xế buồn ngủ, mắc vệ sinh có được dừng xe trên cao tốc: CSGT giải đáp - Ảnh 1.

Tài xế nhận thông báo phạt nguội vì dừng xe trên cao tốc

ẢNH: MXH

“Hôm đó tôi quá buồn ngủ, mắt không mở nổi nên tấp vào làn khẩn cấp, bật đèn cảnh báo để chợp mắt vài phút. Tôi sợ nếu tiếp tục lái xe sẽ nguy hiểm cho bản thân và người khác”, anh nói.

Tuy nhiên, khi đến làm việc với CSGT tại đường Hàm Nghi (Q.1), anh trình bày lý do như trên nhưng không được chấp nhận. Anh vẫn nộp phạt, nhưng cảm thấy CSGT thiếu linh hoạt trong trường hợp đặc biệt.

Trên mạng xã hội, việc dừng xe trên cao tốc cũng nhận 2 luồng ý kiến tranh cãi khác nhau. Một bên phản đối, làn khẩn cấp là làn dừng khi có việc bất khả kháng, nếu cho tài xế dừng ngủ thì sẽ thành tiền lệ xấu. Tài khoản Hưng Việt nêu quan điểm, buồn ngủ thì không thể gọi là bất khả kháng. Người lái xe cần chuẩn bị kỹ sức khỏe trước khi khởi hành, trong đó có cả việc ngủ nghỉ để bảo đảm sức khỏe.

Tài xế buồn ngủ, mắc vệ sinh có được dừng xe trên cao tốc: CSGT giải đáp - Ảnh 2.

CSGT trích xuất hình ảnh gửi thông báo phạt nguội

ẢNH: VŨ PHƯỢNG

Bên còn lại cảm thông cho rằng, khi đã quá mắc vệ sinh mà phải cố nhịn có thể ảnh hưởng đến sức khỏe, đặc biệt là những lúc cao tốc ùn ứ, xe nối dài. Bên cạnh đó, khi buồn ngủ nếu cố thêm một đoạn cũng có thể xảy ra những tình huống không an toàn.

Cục CSGT nói gì về dừng xe trên cao tốc?

Giải đáp câu hỏi: tài xế buồn ngủ, mắc vệ sinh có được dừng xe trên cao tốc hay không, đại diện Cục CSGT cho biết, chỉ được dừng, đỗ xe trên cao tốc trong các trường hợp:

  • Xe bị sự cố (hỏng xe, nổ lốp, hết nhiên liệu…..)
  • Người lái xe gặp vấn đề về sức khỏe (ốm bệnh, buồn ngủ, mệt mỏi) hoặc người trên xe bị ốm bệnh
  • Trường hợp “đặc biệt”: người lái xe không thể “kiềm chế”, phải đi vệ sinh. Tuy nhiên, Cục CSGT khuyến cáo, trường hợp này nên hạn chế tối đa, mỗi tài xế cần đi vệ sinh, chuẩn bị sức khỏe bảo đảm trước khi vào cao tốc và nắm được các điểm dừng nghỉ trên tuyến

Khi dừng xe, tài xế phải lưu ý:

  • Cố gắng đưa xe dừng tại làn khẩn cấp hoặc sát lề đường bên phải
  • Người lái xe hoặc người trên xe phải bật đèn cảnh báo nguy hiểm, dùng biển cảnh báo đặt cách đuôi xe ít nhất 150 m
  • Đưa mọi người thoát ra ngoài hộ lan phía bên phải đường, tốt nhất là bố trí người đứng sát lề đường phía sau xe dừng ít nhất 50 m để vẫy báo hiệu nguy hiểm
  • Gọi điện ngay cho CSGT (19008099) hoặc số đơn vị quản lý đường để được hỗ trợ
Tài xế buồn ngủ, mắc vệ sinh có được dừng xe trên cao tốc: CSGT giải đáp - Ảnh 3.

Người dân đi đóng phạt nguội tại TP.HCM

Theo đại diện Cục CSGT, đường cao tốc cấm dừng đỗ xe, trừ trường hợp dừng, đúng nơi quy định hoặc trường hợp gặp sự cố kỹ thuật hoặc bất khả kháng khác buộc phải dừng xe và phải thực hiện đầy đủ các khuyến cáo về dừng xe trên đường cao tốc.

“Nếu quá mệt mỏi, buồn ngủ tới mức không thể tiếp tục điều khiển phương tiện, mà trạm dừng nghỉ hoặc lối ra cách quá xa, thì người lái xe vẫn có thể dừng xe tại làn khẩn cấp và phải thực hiện đầy đủ các bước về cảnh báo, gọi điện… Tài xế cần nhanh chóng ra khu vực lề đường ngoài dải phân cách thực hiện các biện pháp: rửa mặt cho tỉnh táo; tập nhanh một vài tư thế thể dục để máu huyết lưu thông và giúp não sản sinh endorphin…”, đại diện Cục CSGT nói.

Tiếp theo, người lái xe phải khẩn trương điều khiển xe tới trạm dừng nghỉ hoặc ra khỏi đường cao tốc, vì thông thường khoảng 15 – 20 phút chạy xe là có một lối ra.

Cục CSGT lưu ý, tài xế tuyệt đối không được phép ngủ trên cabin xe hoặc mắc võng ngủ ven đường, ngủ sau xe. CSGT sẽ xử lý những trường hợp cố tình hoặc lợi dụng lý do không thuyết phục để dừng, đỗ trên cao tốc.

Đại diện Cục CSGT khuyến cáo, người lái xe cần chú ý trước khi vào cao tốc cần chú ý bảo đảm sức khỏe, tỉnh táo, nghiên cứu kỹ lộ trình di chuyển, kiểm tra an toàn xe.

Đến giờ đẹp, qu-/an t/ài của cậu thanh niên m/ất trẻ đóng nắp mãi không khớp, cả nhà xúm vào gỡ ra đem đi đổi lại nào ngờ vừa hé nắp ra thì cả đám t-ang tái mét khi nhìn thấy thứ đang động đạy trong…

“Đến giờ đẹp, qu-/an t/ài của cậu thanh niên m/ất trẻ đóng nắp mãi không khớp, cả nhà xúm vào gỡ ra đem đi đổi lại nào ngờ vừa hé nắp ra thì cả đám t-ang tái mét khi nhìn thấy thứ đang động đạy trong…”

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng oi bức giữa tháng Sáu, tại xã Đông Hòa – một vùng quê ngoại ô Hà Nội, nơi mà đời sống vẫn còn mang nhiều nét thuần hậu, mộc mạc. Đám tang của Phan, một thanh niên mới tròn 24 tuổi, là sự kiện bất ngờ và đầy thương xót trong làng.

Phan là người được tiếng hiền lành, chăm chỉ, đi làm công nhân xây dựng trong miền Nam. Anh mới về quê được hơn tuần vì nghe tin mẹ bệnh nặng. Không ai ngờ được rằng chỉ ba ngày sau khi trở về, cậu lại bị phát hiện chết trong tư thế treo cổ ở sau nhà, lúc rạng sáng.

Cái chết được công an xã kết luận là tự tử, do để lại một mẫu giấy viết tay vỏn vẹn: “Con xin lỗi bố mẹ.” Nhưng người nhà, đặc biệt là chị gái của Phan, tên Hằng, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

“Nó không bao giờ nghĩ quẩn. Vừa về còn cười nói, nó nói tháng sau đi học nghề. Làm gì có chuyện tự tử…”

Tuy nhiên, tang lễ vẫn được tổ chức như thường. Gia đình thuê một quan tài sơn nâu bóng, loại bình dân, vì cũng không mấy khá giả. Cái nắp quan tài hôm đó cứ đóng mãi không khớp, như có vật gì bên trong cản lại.

Đến giờ đẹp 3h15 chiều, theo lời thầy cúng, gia đình phải đóng nắp. Nhưng dù có ép, chỉnh cách nào, cái nắp vẫn không vừa. Cuối cùng, dưới ánh mắt sốt ruột của họ hàng và tiếng thở dài từ người cha, mọi người quyết định gỡ nắp ra kiểm tra lại.

Và đó là lúc tất cả chết sững.

Trong ánh sáng nhập nhoạng của buổi chiều, từ bên trong quan tài, một bó vải đen không hề thuộc về bộ quần áo tang phục của Phan khẽ động đậy.

Người chú họ lấy gậy khều ra. Cả đám tá hỏa khi thấy đó là… một con mèo đen còn sống, bị bó trong túi vải và nhét cạnh thi thể Phan. Con vật lồm cồm bò ra, thở phì phò, đôi mắt sáng quắc đầy kinh hãi.

Không ai hiểu tại sao nó lại ở đó.

Sau đó là những sự việc lạ bắt đầu xuất hiện.

Chú út, người phụ trách lo hậu sự, thề rằng khi liệm Phan, không hề thấy có con vật nào. Quan tài đóng từ sáng, không ai đụng vào. Làng trên xóm dưới bắt đầu xì xào: “Có khi nào là thư yểm?” — một cách bỏ bùa bằng xác chết, người ta đồn đại trong dân gian.

Là người thực tế, Hằng ban đầu không tin. Nhưng chính khi cô cầm lại bộ quần áo tang của em trai để giặt, cô phát hiện có một mảnh giấy nhỏ được khâu giấu trong ống tay áo – nét chữ không phải của em trai.

Nội dung khiến cô lạnh gáy:

“Nếu mày còn sống, mọi chuyện sẽ đổ bể. Tao không để điều đó xảy ra.”

Không có tên. Không ký. Nhưng nét chữ khiến Hằng rùng mình nhận ra – rất giống người yêu cũ của Phan, tên là Yến.

Hằng bắt đầu điều tra. Cô lần về những ngày cuối cùng của Phan: trước khi mất, cậu có gặp Yến hai lần. Mẹ Phan lúc hấp hối còn nói mơ hồ: “Nó cãi nhau với con Yến… đêm đó…”

Yến, từng là mối tình đầu của Phan, đã chia tay gần một năm, sau khi có tin đồn cô “cặp” với một ông chủ thầu lớn tuổi trong Nam. Khi Phan về, cả làng ngạc nhiên thấy hai người lại đi ăn chè cùng nhau, tưởng quay lại. Không ngờ là lần cuối.

Khi Hằng tới tìm Yến hỏi chuyện, cô này phủ nhận tất cả, gương mặt tái nhợt. Nhưng Hằng để ý đôi mắt Yến cứ chớp lia lịa và liên tục nhìn xuống tay – nơi có một vết xước nhỏ.

Chuyện bắt đầu sáng tỏ khi một người bạn thân của Phan tên Lực tới nhà thắp nhang và kể lại:

“Tối đó, Phan nhắn tao. Nó bảo phát hiện chuyện Yến giấu giếm – hình như liên quan đến việc ông chủ thầu kia đang bị điều tra vì sử dụng nhân công lậu. Phan dọa sẽ báo nếu Yến không rút lui…”

Ba hôm sau, Phan “tự tử”.

Hằng biết mình phải làm gì tiếp theo. Nhưng cô không ngờ, đó mới chỉ là bề nổi.

Hằng bắt đầu lục lại mọi chi tiết trong đầu. Mảnh giấy nhét trong tay áo tang, con mèo đen sống bị chôn chung, cái nắp quan tài không khớp… và cả lời Lực kể lại: Phan phát hiện bí mật của Yến, và chỉ vài hôm sau đã “tự tử”.

Nhưng điều khiến Hằng không thể ngủ được đêm ấy chính là một câu nói vụng về của thằng Tũn, đứa cháu họ lên 8 tuổi, nói khi đang chơi bên ngoài:

“Cô ơi, chú Phan còn sống mà! Hôm trước cháu thấy chú trốn trong chái bếp nhà bà Út!”

Bà Út – người em họ xa, sống độc thân ở cuối làng, cách nhà Hằng chừng 500 mét. Nơi ấy đã bỏ không gần một năm, sau khi bà chuyển sang sống với con gái tại thành phố. Căn nhà đã khóa cửa, nhưng bọn trẻ vẫn hay vào chơi trốn tìm.

Dĩ nhiên, không ai tin lời con nít. Nhưng Hằng thì lại không thể ngồi yên.

Đêm hôm đó, lúc gần 1 giờ sáng, Hằng đội nón, đeo đèn pin, và băng qua con đường đất hẹp, rậm cỏ dẫn vào ngôi nhà cũ của bà Út.

Cửa khoá. Nhưng bên cạnh chuồng gà có một cánh cửa gỗ bị gãy chốt. Hằng luồn vào. Bên trong tối om, bụi bặm mùi ẩm mốc. Cô gần như muốn quay về cho đến khi nghe thấy tiếng… tiếng động khẽ rất gần – như tiếng thở.

Cô rọi đèn.

Một bóng người co ro trong góc, hốc hác, mắt thâm quầng.

Là Phan.

Cậu vẫn còn sống.

Sau gần 10 phút lặng người, Hằng trấn tĩnh lại. Cô đưa nước, giúp Phan ngồi dậy, rồi hỏi:

“Em… làm sao? Người chết trong quan tài là ai? Cả làng… cả nhà… ai cũng nghĩ em chết rồi!”

Phan im lặng rất lâu, rồi bắt đầu kể. Giọng run run.

“Em bị lừa. Lúc em phát hiện Yến dính tới ông Khải – chủ thầu, em nói sẽ tố giác. Không ngờ ngay tối hôm đó, có hai người lạ đến nhà…”

“Họ giả làm người của công ty điện lực, đợi khi em ra ngoài liền đánh ngất. Em tỉnh dậy thì thấy mình… bị nhốt trong hầm đất đâu đó, bị trói, bị đe doạ.”

Phan tiếp tục kể: Một trong hai kẻ đó là đàn em của ông Khải. Họ đã dựng hiện trường giả, tìm một thi thể vô danh từ bãi đất hoang (nơi vẫn có người vô gia cư chết không ai nhận), và “tái hiện” hiện trường tự tử ở nhà Phan.

Thậm chí còn lấy mẫu tóc, quần áo của Phan để mặc cho xác chết ấy – sau đó dùng hóa chất “ngụy trang” thi thể vì “thi thể phân huỷ do treo cổ nhiều giờ” là điều dễ chấp nhận.

“Em bị họ nhốt suốt hai ngày, sau đó có một ông già – em đoán là thầy bùa – mang đến một con mèo đen, đọc cái gì đó rồi bỏ vào túi vải. Em nghe chúng nói sẽ chôn con mèo cùng xác em để ‘làm yểm’, tránh hồn ma về báo oán…”

“Rồi chúng vứt em ra gần nhà bà Út, bảo: ‘Mày sống, nhưng coi như đã chết. Cấm hé môi.’”

Hằng nghe xong, đầu óc quay cuồng. Cô ôm lấy em, nghẹn ngào.

“Không được. Em không thể cứ trốn mãi. Cái chết của người kia – dù là ai – cũng phải được minh oan. Còn em, em phải sống đúng nghĩa.”

Ngày hôm sau, Hằng lén nhờ Lực – bạn thân Phan – thuê xe chở Phan ra tận một người bạn của cô ở ngoại thành Hà Nội. Tại đó, họ lập kế hoạch vạch mặt âm mưu.

Phan, sau nhiều do dự, đồng ý gửi đơn tố cáo ẩn danh lên Công an TP Hà Nội, cùng bằng chứng – mảnh giấy khâu trong áo tang, lời kể chi tiết, và hình ảnh quay lại vết sẹo bị đánh trên lưng.

Công an vào cuộc. Họ âm thầm khai quật mộ trong đêm (theo yêu cầu điều tra) và xác nhận: thi thể trong quan tài không có dấu vân tay trùng với Phan. Kết quả giám định ADN chứng minh điều đó.

Vụ án làm rúng động dư luận địa phương. Ông Khải – chủ thầu xây dựng – bị khởi tố không chỉ vì âm mưu mưu sát, mà còn vì tàng trữ chất cấm, buôn người và lừa đảo nhân công.

Yến bị bắt vì tội đồng lõa, và giấu xác. Cô khai: chính cô đã dụ Phan đến điểm hẹn để bị “xử lý”, đổi lại ông Khải hứa đưa cô đi nước ngoài làm “vợ hờ”.

Con mèo đen – vật hiếm gặp – được ông thầy bùa thuê từ vùng biên, là một dạng “mèo yểm” chuyên dùng trong các nghi thức đen tối. Hành động chôn sống con mèo bên xác được gọi là “chặn linh hồn”, ngăn người chết đầu thai hoặc trở về báo oán.

Nhưng cuối cùng, chính con mèo ấy – sống sót một cách kỳ lạ – lại trở thành nhân chứng cho một âm mưu tưởng như hoàn hảo.

Ba tháng sau, Hằng và Phan chuyển lên Hà Nội sinh sống. Phan học nghề sửa xe máy, làm lại cuộc đời từ đầu.

Mỗi lần đi ngang qua nghĩa trang làng, Phan vẫn cúi đầu thắp nhang cho người vô danh đã bị thế mạng, và thì thầm:

“Anh xin lỗi. Không phải anh chọn sống thay anh. Nhưng chính anh sẽ sống vì cả hai chúng ta.”

Chân dung Phó Giáo sư SN 1989 là Bí thư xã tại Thanh Hóa, lý lịch gây ch/;o;/;á;ng

Trong số 166 xã, phường mới được thành lập, có một phó giáo sư (SN 1989) được chỉ định làm bí thư xã thuộc huyện biên giới Mường Lát, Thanh Hóa.

Sáng nay, tỉnh Thanh Hóa đã công bố thành lập 166 Đảng bộ cấp xã trên địa bàn, công bố danh sách cán bộ chủ chốt của 166 đơn vị cấp xã mới đi vào hoạt động chính thức từ ngày 1/7.

Trong số 166 người được chỉ định giữ chức bí thư của 166 đơn vị cấp xã, có Phó Giáo sư Đoàn Văn Trường (SN 1989) là Phó bí thư Tỉnh đoàn Thanh Hóa được chỉ định giữ chức Bí thư Đảng bộ xã Pù Nhi, huyện Mường Lát.

Ông Trường quê xã Hợp Lý, huyện Triệu Sơn, tỉnh Thanh Hóa, có trình độ lý luận chính trị cao cấp, là phó giáo sư tiến sĩ liên ngành Triết học – Xã hội học, Chính trị học.

z6756092212870_b480ab55390ccfbfc3e03aff334be370.jpg
Lãnh đạo tỉnh Thanh Hóa trao quyết định cho các bí thư phường, xã. Ảnh: CTV

Trước khi được chỉ định giữ chức Bí thư Đảng bộ xã Pù Nhi, ông Trường từng làm giảng viên và giữ nhiều vị trí công tác khác nhau tại Trường ĐH Văn hóa, Thể thao và Du lịch Thanh Hóa. Sau đó, ông Trường được điều động, bổ nhiệm làm Phó bí thư Tỉnh đoàn Thanh Hóa, nhiệm kỳ 2022 – 2027.

Trong buổi nhận nhiệm vụ, ông Trường cho biết, sau khi sắp xếp, tỉnh Thanh Hóa có 166 đơn vị hành chính cấp xã, trong đó có 21 xã không thực hiện sắp xếp, bao gồm xã Pù Nhi.

Pù Nhi là xã biên giới đặc biệt khó khăn, nằm ở vùng cao phía Tây của tỉnh Thanh Hóa. Xã có diện tích gần 66 km², dân số 6.000 người, chủ yếu là đồng bào dân tộc thiểu số (chiếm 95%), trong đó dân tộc Mông chiếm gần 80%.

Giao thông đi lại khó khăn, nhiều bản còn cách trung tâm xã hàng chục cây số đường núi, địa hình chia cắt. Tỷ lệ hộ nghèo của xã vẫn ở mức cao, hiện chiếm hơn 50%. Trình độ dân trí còn hạn chế, việc tiếp cận với thông tin, dịch vụ công, y tế, giáo dục còn gặp nhiều trở ngại.

Untitledhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.jpg
Ông Trường phát biểu, chia sẻ tại hội nghị. Ảnh: CTV

Theo ông Trường, xã Pù Nhi không thực hiện sắp xếp, không có nghĩa là đứng ngoài tiến trình đổi mới. “Ngược lại, chúng tôi xác định càng khó khăn, càng phải đổi mới quyết liệt, càng phải tinh gọn, hiệu quả hơn. Việc tiếp tục duy trì đơn vị hành chính độc lập là dựa trên những yếu tố đặc thù về địa bàn, dân cư và an ninh biên giới – nhưng yêu cầu nâng cao chất lượng quản lý, phục vụ nhân dân vẫn không thay đổi”, ông nói.

Ông Trường chia sẻ thêm: “Trên cương vị công tác mới, tôi mong muốn tiếp tục nhận được sự quan tâm lãnh đạo, chỉ đạo, giúp đỡ nhiều hơn nữa của Ban Thường vụ Tỉnh ủy, Thường trực HĐND, lãnh đạo UBND tỉnh. Sự ủng hộ, giúp đỡ, chia sẻ, đồng sức, đồng lòng của tập thể lãnh đạo các ban, sở, ngành, địa phương, cơ quan, đơn vị, đồng nghiệp sẽ giúp chúng tôi hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao”.

Chính thức: Từ ngày 1/7 khám b;;ệnh trái tuyến hay từ xa vẫn sẽ được BHYT chi trả 100%, mừng quá rồi

Từ 1-7, khám chữa bệnh trái tuyến, khám bệnh từ xa được bảo hiểm y tế chi trả ra sao?

bảo hiểm y tế - Ảnh 1.

Người dân làm thủ tục bảo hiểm y tế tại Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Hà Nội – Bắc Giang (tỉnh Bắc Giang) – Ảnh: HÀ QUÂN

Mở rộng nhóm được nhà nước hỗ trợ đóng BHYT

Nhà nước hỗ trợ mức đóng bảo hiểm y tế (BHYT) cho năm nhóm chính gồm hộ cận nghèo, học sinh – sinh viên, người dân tộc thiểu số, nhóm làm nông – lâm – ngư nghiệp mức sống trung bình và người làm an ninh trật tự ở cơ sở.

Từ ngày 1-7, Luật Bảo hiểm y tế sửa đổi, bổ sung thêm 4 nhóm gồm nhân viên y tế thôn bản, cô đỡ thôn bản, người hoạt động không chuyên trách ở thôn, tổ dân phố, cùng các nghệ sĩ nhân dân, nghệ sĩ ưu tú và nạn nhân bị mua bán người.

Dự kiến mức hỗ trợ tối thiểu cho các nhóm này bằng 50% mức đóng BHYT. Nếu một người thuộc nhiều nhóm hỗ trợ sẽ được chọn mức cao nhất để tham gia.

Khám, chữa bệnh từ xa được chi trả

Hiện quỹ BHYT chỉ thanh toán chi phí khám, chữa bệnh trực tiếp tại các cơ sở y tế, chưa có quy định chi trả cho khám, chữa bệnh từ xa.

Luật mới có hiệu lực từ ngày 1-7 đã bổ sung, cho phép người tham gia được thanh toán chi phí khám, chữa bệnh từ xa, hỗ trợ khám y học gia đình, khám chữa, bệnh tại nhà, phục hồi chức năng, khám thai định kỳ, sinh con.

Đáng chú ý, quỹ BHYT cũng sẽ thanh toán chi phí vận chuyển người bệnh giữa các cơ sở y tế, thay vì chỉ hỗ trợ vận chuyển từ tuyến huyện lên tuyến trên như trước.

Các chi phí về thuốc, dịch vụ kỹ thuật, trang thiết bị, máu, chế phẩm máu, vật tư y tế… cũng được đảm bảo chi trả đầy đủ hơn.

Ngoài ra luật mới cũng bổ sung chi trả điều trị lác và tật khúc xạ mắt cho trẻ dưới 18 tuổi, thay vì chỉ thanh toán cho trẻ dưới 6 tuổi như quy định trước đó.

Khám trái tuyến vẫn được hưởng 100% BHYT

Trước đây khi đi khám, chữa bệnh trái tuyến, người dân thường bị giảm mức hưởng. Tuy nhiên theo quy định mới, một số trường hợp đặc biệt vẫn được hưởng tối đa mức chi trả BHYT (tức 100% mức hưởng ghi trên thẻ).

Bao gồm khám, chữa bệnh nội trú tại tuyến cơ bản, tuyến chuyên sâu khi điều trị bệnh hiểm nghèo, bệnh hiếm, kỹ thuật cao (danh mục do Bộ Y tế quy định); người dân tộc thiểu số và hộ nghèo điều trị tại vùng khó khăn, xã đảo, huyện đảo; cũng như nội trú tại các bệnh viện cấp huyện, tỉnh đã được xác định trước ngày 1-1-2025.

Bên cạnh đó, những nhóm như lực lượng vũ trang, người có công, cựu chiến binh, trẻ dưới 6 tuổi, thân nhân liệt sĩ, người già từ 70 tuổi thuộc hộ cận nghèo hay người đang hưởng trợ cấp xã hội hằng tháng… tiếp tục được hưởng 100% chi phí khám, chữa bệnh BHYT.

Những thay đổi đáng chú ý cho người tham gia BHYT 5 năm liên tục

Luật sửa đổi cũng bổ sung nhiều quyền lợi lớn cho những người tham gia BHYT đủ 5 năm liên tục.

Một là, nếu tổng số tiền cùng chi trả trong năm vượt quá 6 lần mức tham chiếu (thay mức lương tối thiểu trước đây), quỹ BHYT sẽ thanh toán toàn bộ chi phí khám, chữa bệnh.

Hai là, bỏ quy định phải chờ 180 ngày để được hưởng quyền lợi kỹ thuật cao.

Từ ngày 1-7, chỉ cần sau 30 ngày đóng BHYT, người tham gia đã được hưởng đầy đủ quyền lợi, kể cả kỹ thuật cao.

Ba là, cách tính chi phí cùng chi trả sẽ dựa trên mức tham chiếu do Chính phủ quy định thay cho mức lương tối thiểu, giúp chính sách BHYT trở nên linh hoạt và sát thực tế hơn.

Để được chi trả toàn bộ, người dân cần duy trì BHYT liên tục 5 năm trở lên, gián đoạn không quá 3 tháng, và có số tiền cùng chi trả trong năm vượt mức quy định, số tiền cùng chi trả chi phí khám, chữa bệnh trong năm lớn hơn 6 lần mức tham chiếu.

Theo luật, mức đóng BHYT tối đa là 6% mức tham chiếu – đây là mức tối đa quy định. Từ ngày 1-7 mức đóng vẫn là 4,5% mức tham chiếu, đang lấy mức lương cơ sở làm căn cứ. Như vậy từ ngày 1-7 mức đóng bảo hiểm không tăng mà vẫn giữ nguyên.

Theo thống kê, đầu năm 2025 cả nước đã có hơn 95 triệu người tham gia BHYT. Ngành bảo hiểm xã hội đặt mục tiêu đến năm 2030 sẽ có trên 95% dân số tham gia BHYT, và ít nhất 95% người dân sử dụng dịch vụ chăm sóc sức khỏe ban đầu tại tuyến y tế cơ sở được chi trả qua BHYT.

Luật sửa đổi lần này được kỳ vọng sẽ gỡ bỏ nhiều rào cản, giúp người dân tiếp cận y tế dễ dàng hơn, đặc biệt với nhóm bệnh hiểm nghèo, bệnh cần kỹ thuật cao có chi phí điều trị đắt đỏ.

X;ót xa hướng về Thái Nguyên: Mưa ngập cả thành phố lớn, số người t;;ử v;;ong vì l;;ũ cuốn trôi đã lên tới…

Đợt mưa vừa xảy ra ở Thái Nguyên gây ngập úng nặng cho các tuyến phố khu vực trung tâm đô thị, với độ sâu phổ biến 30-50cm, nhiều tuyến đường ngập sâu tới hơn 1m.

Đêm qua (29/6), một trận mưa lớn kéo dài gần 2 tiếng đã khiến nhiều tuyến phố tại TP Thái Nguyên xảy ra tình trạng ngập úng nghiêm trọng, làm tê liệt giao thông và ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt của người dân.

vòi rồng_1.JPG
Trận mưa lớn kéo dài 2 tiếng đêm qua đã khiến nhiều tuyến đường ở TP Thái Nguyên ngập sâu. Ảnh: TN

Theo hệ thống đo mưa chuyên dùng Vrain, nhiều tỉnh miền Bắc trong đêm 29/6 đã ghi nhận lượng mưa rất lớn, nhiều nơi vượt ngưỡng 100mm như Thái Nguyên, Hà Giang, Phú Thọ…

Riêng tại TP Thái Nguyên, lượng mưa lớn dồn dập trong thời gian ngắn khiến hệ thống thoát nước quá tải, gây ngập cục bộ ở nhiều khu vực trung tâm.

mưa ngập thái nguyên_1.JPG
Ô tô chết máy khi ngập sâu. Ảnh: TN

Ghi nhận tại hiện trường, nhiều tuyến đường ngập sâu tới hơn 1m, ô tô bị ngập tới nóc xe, nhiều phương tiện giao thông mắc kẹt, không thể di chuyển. Nước mưa cũng tràn vào nhà dân, ảnh hưởng nặng nề đến sinh hoạt thường ngày.

Theo Đài Khí tượng Thủy văn Thái Nguyên, độ sâu ngập tại nhiều tuyến phố trung tâm dao động từ 0,3 – 0,5 m, có nơi ngập sâu hơn 1 m.

Đây không phải lần đầu TP Thái Nguyên đối mặt với tình trạng ngập úng trong mùa mưa lũ năm nay. Cách đây một tuần, một trận mưa lớn khiến 19 phường, xã trên địa bàn bị ngập lụt cục bộ. Hơn 100 hộ dân tại TP Thái Nguyên và TP Sông Công buộc phải sơ tán đến nơi an toàn để tránh thiệt hại.

mưa ngập thái nguyên_2.JPG
Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn Quốc gia, từ 20h đến 21h ngày 29/6, tỉnh Thái Nguyên ghi nhận tại nhiều khu vực có mưa lớn, như thị trấn Quân Chu (huyện Đại Từ) 46,8mm; Bình Sơn (TP Sông Công) 45,6mm.
mưa ngập thái nguyên.JPG
Nhiều ô tô mắc kẹt trong khu vực bị ngập. Ảnh: TN

Theo Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia, từ sáng sớm 30/6 đến đêm 1/7, khu vực Bắc Bộ tiếp tục có mưa vừa, mưa to và dông với lượng mưa phổ biến từ 70 – 150mm, có nơi vượt ngưỡng 300 mm. Đặc biệt, cảnh báo có thể xuất hiện mưa cục bộ với cường suất rất lớn, trên 100 mm trong vòng 3 giờ.

Ngoài ra, trong ngày và đêm 30/6, các tỉnh Thanh Hóa và Nghệ An cũng được dự báo có mưa rào và dông rải rác, lượng mưa phổ biến từ 10-30mm, có nơi trên 50mm, tập trung vào chiều tối và đêm.

Tỷ phú mời vợ cũ đi đám cưới, không ngờ cô dắt theo 2 đứa trẻ giống anh như đúc khiến ai nấy s;ững s;ờ

Đám cưới của tỷ phú trẻ nhất thành phố là sự kiện được cả giới thượng lưu mong chờ. Nhưng chẳng ai ngờ, người khiến cả hội trường sững sờ không phải là cô dâu… mà là vợ cũ của chú rể – người đến muộn, tay nắm tay hai đứa trẻ có gương mặt giống y hệt anh ta.

Tỷ phú Minh Khôi – 35 tuổi – CEO của chuỗi tập đoàn công nghệ nổi tiếng nhất Việt Nam – chuẩn bị bước vào lễ đường với người mẫu Lan Hương, cô gái kém anh 10 tuổi, nổi tiếng với vẻ đẹp sắc sảo và mối quan hệ rộng trong showbiz.

Sự kiện này không chỉ đánh dấu một khởi đầu mới trong cuộc sống cá nhân của Minh Khôi, mà còn là sự khẳng định vị thế của anh trong giới tài phiệt. Dàn khách mời gồm toàn những tên tuổi đình đám, từ các nhà đầu tư quốc tế, các tỷ phú công nghệ đến giới nghệ sĩ hạng A. Tất cả mọi người đều háo hức, mong chờ một đám cưới thế kỷ.

Nhưng điều khiến nhiều người bàn tán nhất, không phải là chiếc váy cưới đắt tiền của cô dâu hay nhẫn kim cương vài triệu đô… mà là sự xuất hiện bất ngờ trong danh sách khách mời: Hà Vy – vợ cũ của Minh Khôi.

Ba năm trước, Hà Vy và Minh Khôi ly hôn trong im lặng. Không ồn ào báo chí, không kiện tụng tranh chấp. Một câu chuyện kết thúc nhanh đến lạ lùng. Lúc đó ai cũng nghĩ Hà Vy là người phụ nữ may mắn được cưới tỷ phú, nhưng lại không thể giữ được trái tim anh. Cô biến mất khỏi giới truyền thông, không ai biết cô đi đâu, làm gì. Minh Khôi thì tiếp tục gây dựng sự nghiệp, trở thành gương mặt tiêu biểu của thế hệ doanh nhân trẻ.

Vậy tại sao anh lại mời người phụ nữ đã bị lãng quên đó tới đám cưới của mình?

Có lẽ ngay cả chính Minh Khôi cũng không hiểu rõ lý do. Có thể là vì chút lễ nghĩa, cũng có thể vì một phần ký ức chưa bao giờ dứt.

“Cứ mời thử xem cô ấy có đến không,” anh từng nói với trợ lý khi lên danh sách khách mời. “Tôi cũng muốn biết bây giờ cô ấy sống thế nào.”

Buổi lễ bắt đầu trong không khí trang trọng. Cô dâu Lan Hương bước đi trong tiếng nhạc du dương, vẻ đẹp như nữ thần khiến bao ánh mắt ngưỡng mộ. Minh Khôi đứng chờ ở cuối lễ đường, lịch lãm và đầy tự tin, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra phía cửa lớn – như đang chờ ai đó.

Và rồi… ngay khi nghi thức chuẩn bị diễn ra, cánh cửa khán phòng mở ra lần nữa.

Cả hội trường đồng loạt quay lại. Người bước vào khiến tất cả sững sờ. Hà Vy – vợ cũ của chú rể – xuất hiện trong chiếc váy đơn giản, thanh lịch, tay nắm tay hai đứa trẻ tầm 5, 6 tuổi.

Nhưng điều khiến mọi người choáng váng hơn… chính là gương mặt hai đứa trẻ – quá giống Minh Khôi. Giống từ ánh mắt, sống mũi, đến cả nụ cười nửa miệng đặc trưng của anh.

Minh Khôi đứng chết lặng.

Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Hà Vy vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô không lên tiếng giải thích, chỉ nhẹ nhàng dẫn hai đứa trẻ đến hàng ghế cuối, lặng lẽ ngồi xuống.

Người điều phối chương trình lưỡng lự, còn cô dâu Lan Hương nhìn thấy cảnh đó, mặt biến sắc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh bước lên lễ đường. Cô biết, hôm nay không thể để lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào. Nhưng ánh mắt Minh Khôi… từ lúc Hà Vy bước vào đến giờ, chưa từng rời khỏi người phụ nữ ấy và hai đứa bé.

Lễ cưới tiếp tục nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cuối khán phòng. Không ai còn quan tâm MC đang nói gì, ca sĩ đang hát gì. Câu hỏi duy nhất trong đầu tất cả là:

“Hai đứa trẻ đó… là con của Minh Khôi sao?”

Sau lễ cưới, buổi tiệc diễn ra trong không khí lạ lùng. Nhiều người cố tình lảng tránh, một số tò mò đến mức giả vờ đi ngang chỗ Hà Vy để nhìn rõ mặt hai đứa nhỏ.

Minh Khôi không thể tập trung. Anh liên tục nhìn đồng hồ, và cuối cùng xin phép rời bàn tiệc để “giải quyết công việc gấp”. Nhưng thực chất, anh đi thẳng tới chỗ Hà Vy.

“Vy, em có thể ra ngoài nói chuyện với anh một lát không?”

Hà Vy nhìn anh, gật đầu nhẹ, không nói gì. Hai người ra khu vườn nhỏ phía sau biệt thự nơi tổ chức tiệc cưới.

Không khí giữa họ ngưng đọng trong vài giây.

“Hai đứa nhỏ đó…” – Minh Khôi mở lời. – “Là con anh?”

Hà Vy im lặng. Ánh mắt cô sâu thẳm như chứa đựng cả trời uất nghẹn.

“Em sinh đôi,” cô nói. “Hai tháng sau khi ký giấy ly hôn, em phát hiện ra mình có thai. Em định nói với anh… nhưng rồi em nghe tin anh công bố bạn gái mới. Em nghĩ… chắc anh không cần biết nữa.”

“Trời ơi…” Minh Khôi lùi lại một bước. “Sao em không nói gì? Sao em im lặng suốt ba năm?!”

“Vì anh chưa bao giờ hỏi. Sau khi ký giấy ly hôn, anh đã biến mất như thể chưa từng yêu em. Em cũng không muốn níu kéo.”

Khoảnh khắc đó, Minh Khôi cảm thấy tất cả những gì mình vừa làm – đám cưới xa hoa, cô dâu xinh đẹp, sự nghiệp lẫy lừng – đều trở nên vô nghĩa.

Anh có hai đứa con. Và anh đã không ở đó khi chúng chào đời, không nghe tiếng khóc đầu tiên, không bế chúng lần nào…

Và tệ nhất là – anh đã bỏ lỡ ba năm.

Khi Hà Vy rời khỏi khu vườn, Minh Khôi vẫn đứng đó, ánh mắt vô hồn nhìn theo bóng dáng của cô và hai đứa trẻ. Lần đầu tiên trong đời, anh không biết nên làm gì tiếp theo. Anh – một người từng ra quyết định đầu tư hàng trăm tỷ trong tích tắc – nay lại bị tê liệt hoàn toàn bởi hai chữ: “Cha ruột.”

Đêm đó, tiệc cưới kết thúc trong không khí lạnh lẽo hơn mong đợi. Mọi người rời đi sớm hơn thường lệ, những lời chúc phúc nhạt nhòa vì câu chuyện gây chấn động vừa xảy ra. Trên mạng xã hội, hình ảnh của Hà Vy cùng hai đứa trẻ xuất hiện như cơn bão – “Vợ cũ tỷ phú bất ngờ mang theo hai con đến đám cưới!”, “Con rơi hay con ruột? Drama chấn động lễ cưới thế kỷ!”…

Tại khách sạn, Lan Hương không giữ được bình tĩnh nữa.

“Anh phải giải thích cho em chuyện này!” – cô hét lên, tay đập mạnh lên bàn trang điểm.

Minh Khôi vẫn im lặng. Anh đã xem ảnh chụp từ phóng viên, từ trợ lý, từ camera an ninh. Không thể chối cãi được: Hai đứa trẻ là bản sao của anh.

“Anh có biết bao nhiêu người đang chĩa mũi dùi vào em không? Em là cô dâu, nhưng hôm nay em chẳng khác nào vai phụ trong chính đám cưới của mình!”

“Anh không biết chuyện này, Hương à. Anh không hề biết Vy mang thai.”

“Vậy giờ anh định làm gì? Ly hôn em để quay lại với cô ta à? Để sống với hai đứa trẻ đó?”

Lúc này, Minh Khôi mới ngẩng lên, giọng anh không to, nhưng đủ để khiến Lan Hương lặng người:

“Anh không biết sẽ làm gì, nhưng chắc chắn anh không thể sống như chưa từng có hai đứa con. Anh cần thời gian để nghĩ.”

Hà Vy quay về căn nhà nhỏ ngoại thành, nơi cô đã sống suốt ba năm qua cùng hai con – An và Bảo.
Cô biết việc xuất hiện tại đám cưới là lựa chọn liều lĩnh. Cô không định phá hỏng cuộc đời ai, nhưng cô cũng không muốn hai đứa nhỏ lớn lên mà không biết cha mình là ai.

Ngày hôm sau, Minh Khôi tìm đến.

Hai đứa trẻ vừa thấy anh liền nép sau lưng mẹ. Anh cúi xuống, giọng nghẹn ngào:

“Chào… hai con.”

An – cô bé lớn hơn, hỏi rất khẽ:

“Chú là ai ạ?”

Minh Khôi siết chặt tay:

“Chú… là ba.”

Bảo – cậu bé còn lại – bỗng hỏi:

“Ba là gì ạ?”

Câu hỏi vô tình khiến trái tim Minh Khôi như bị bóp nghẹt. Chúng còn quá nhỏ để hiểu mối quan hệ này. Quá nhỏ để hiểu vì sao ba mình không có mặt suốt những năm tháng đầu đời.

Anh quỳ xuống, ôm cả hai đứa nhỏ vào lòng. Lần đầu tiên, anh rơi nước mắt.

Những tuần tiếp theo, scandal lan truyền khắp các mặt báo. Cổ phiếu tập đoàn KhôiTech lao dốc vì giới đầu tư mất niềm tin. Đối tác hủy hợp đồng vì sợ ảnh hưởng hình ảnh. Truyền thông gọi đó là “Đám cưới tan vỡ nhanh nhất trong giới doanh nhân”.

Lan Hương đệ đơn ly hôn chỉ sau chưa đầy một tháng. Cô không chịu nổi việc sống bên một người đàn ông mà trái tim đã quay về quá khứ. Cô cũng không phải kiểu phụ nữ cam chịu. Cô đi Mỹ, theo đuổi show truyền hình riêng, và nhanh chóng trở lại giới giải trí như chưa từng có đám cưới nào.

Còn Minh Khôi – anh lựa chọn rút khỏi điều hành KhôiTech, nhường vị trí CEO cho người kế nhiệm và chuyển về sống gần Hà Vy.

Không ai nghĩ một tỷ phú sẽ từ bỏ tất cả vì hai đứa trẻ và một người phụ nữ cũ. Nhưng Minh Khôi biết rõ: thành công là vô nghĩa nếu không thể chia sẻ với người thân yêu.

Một năm sau, tại một buổi họp phụ huynh, nhiều người xì xào:

“Người đưa đón An – Bảo mỗi ngày là ba ruột của tụi nó đấy!”
“Không ngờ đó là Minh Khôi – từng là CEO nổi tiếng mà giờ chịu làm ông bố bỉm sữa.”

Nhưng với Hà Vy, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là: Anh ấy đã chọn làm cha, không phải vì trách nhiệm, mà vì tình yêu.

Một buổi chiều, khi hai đứa trẻ đang ngủ, Hà Vy lấy trong tủ ra một chiếc phong bì cũ kỹ, đặt lên bàn.

“Em đã định giữ mãi. Nhưng giờ anh có quyền được biết.”

Bên trong là kết quả xét nghiệm ADN, được làm từ lúc Hà Vy mới sinh con.

Minh Khôi lặng lẽ đọc. Dòng chữ xác nhận anh là cha ruột của cả hai đứa trẻ hiện lên rõ ràng.

“Lúc đó em muốn chắc chắn, vì mang thai sau ly hôn khiến em hoang mang. Nhưng khi biết là con anh… em lại càng không dám nói.”

Minh Khôi ôm lấy cô, nhẹ nhàng:

“Cảm ơn em… vì đã sinh chúng ra. Và xin lỗi… vì anh đã không có mặt sớm hơn.”

Câu chuyện khép lại không phải bằng đám cưới lần hai, không có bó hoa tung lên trời, cũng không có lâu đài nguy nga…
Chỉ là mỗi sáng, Minh Khôi thức dậy cùng tiếng cười của hai đứa trẻ, bên cạnh một người phụ nữ mà anh từng đánh mất.

Và lần này – anh sẽ không rời đi nữa.