“Người đàn ông mà tôi đã từng yêu đến tận cùng, người mà tôi đã gắn bó những năm tháng đẹp nhất của đời mình để chăm sóc… cuối cùng lại nói, nếu được chọn lại, anh ta ước chưa từng gặp tôi.”
Tôi tên là Ngọc Mai, sinh ra và lớn lên ở một vùng quê ven biển Quảng Nam. Gia đình nghèo khó, cha mất sớm, mẹ gồng gánh nuôi ba chị em khôn lớn. Tôi học hết cấp ba thì vào Đà Nẵng học ngành điều dưỡng, mang theo hy vọng đổi đời.
Năm đó, tôi 22 tuổi, lần đầu biết yêu sâu đậm. Người khiến trái tim tôi rung động là Hoàng, một chàng kỹ sư xây dựng đến từ Huế, dáng cao, giọng trầm ấm, có ánh mắt buồn như cất giấu cả bầu trời tâm sự.
Chúng tôi quen nhau trong một chuyến thiện nguyện ở Hội An. Tôi là tình nguyện viên y tế, còn anh đi hỗ trợ xây lại nhà cho các hộ nghèo. Những buổi tối lặng lẽ bên bờ sông Hoài, anh đàn tôi hát. Chuyện tình nảy nở như một bài hát dịu dàng giữa lòng phố cổ. Sau một năm yêu nhau, tôi dọn về sống cùng anh trong căn trọ nhỏ. Cuộc sống tuy nghèo mà đầy ắp tiếng cười.
Ngày anh cầu hôn tôi, tôi đã khóc. Không phải vì hạnh phúc, mà vì lần đầu trong đời tôi cảm thấy mình được chọn. Không phải vì nghĩa, không vì trách nhiệm, mà vì anh thật lòng muốn sống trọn đời bên tôi.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu đổi khác sau một tai nạn giao thông kinh hoàng.
Một buổi tối mùa mưa, anh chạy xe về quê thăm mẹ. Trên đường, một xe tải mất lái đã tông vào anh. Khi tôi đến bệnh viện, anh nằm đó, bất động, chân đã không còn cảm giác. Bác sĩ nói anh bị tổn thương tủy sống nghiêm trọng, từ thắt lưng trở xuống sẽ không thể hồi phục.
Tôi suy sụp. Nhưng sau phút đầu yếu lòng, tôi quyết định không rời bỏ anh. Dù biết tương lai phía trước sẽ là những ngày dài đầy nước mắt.
Tôi thôi việc ở phòng khám, xin làm y tá tại nhà để chăm sóc anh. Sáng sớm thức dậy đỡ anh ngồi xe lăn, trưa đút cho anh từng muỗng cháo, tối thay băng vết thương. Có những đêm anh lên cơn đau, tôi xoa bóp cho đến khi tay tê cứng. Người ta bảo tôi khờ. Bạn bè lần lượt rời xa. Nhưng tôi chẳng màng. Tôi tin rằng chỉ cần yêu nhau thật lòng, mọi nỗi đau sẽ hóa nhẹ nhàng.
Ba năm trôi qua, tôi quen dần với cuộc sống như vậy. Chỉ cần thấy anh cười, tim tôi vẫn đập rộn ràng như ngày đầu mới yêu.
Cho đến ngày cô ấy xuất hiện.
Tên cô ấy là Thùy Linh, người yêu cũ của Hoàng thời đại học. Một lần tình cờ cô ấy ra Đà Nẵng công tác, ghé thăm anh sau hơn 6 năm không gặp. Tôi đón cô ấy bằng tất cả sự tử tế của một người vợ – tuy chưa cưới nhưng đã tận tâm như một người vợ thực thụ.
Nhưng từ ngày Linh xuất hiện, tôi bắt đầu cảm thấy khoảng cách giữa tôi và anh càng lúc càng xa. Ánh mắt anh khi nhìn cô ấy như thắp lại ngọn lửa xưa. Những tin nhắn giữa hai người ngày một nhiều. Tôi không ghen, chỉ buồn. Buồn vì tôi nhận ra, lòng người dễ đổi thay hơn tôi tưởng.
Một hôm anh nói:
– “Mai à… Nếu anh không gặp em, có lẽ cuộc đời anh đã khác.”
Tôi chết lặng.
Câu nói ấy cứ lặp lại trong đầu tôi như một tiếng vọng không hồi kết. Anh nói như thể tôi là lý do khiến anh sa sút. Là người đã níu anh lại, làm anh mất hết hy vọng.
Tôi im lặng. Tôi vẫn tiếp tục chăm sóc anh, vẫn ngày ngày lau người, thay thuốc, nấu cháo. Nhưng lòng tôi đã rạn vỡ.
Một năm sau đó, anh mất. Biến chứng phổi từ việc nằm lâu không vận động khiến anh không qua khỏi một cơn sốt nặng. Tôi gào khóc bên giường bệnh, ôm thân xác gầy gò của người đàn ông mà tôi đã yêu bằng tất cả những gì mình có.
Tưởng chừng như câu chuyện khép lại ở đó.
Nhưng đời chưa bao giờ để tôi yên lòng.
Sau khi lo hậu sự cho anh, tôi mới biết… Toàn bộ tài sản đứng tên anh – dù không nhiều – gồm một căn hộ chung cư nhỏ và số tiền bảo hiểm nhân thọ, đều được anh để lại cho Thùy Linh.
Không một lời nhắn gửi cho tôi.
Không một lời cảm ơn cho ba năm bên nhau khổ tận cam lai.
Tôi ngồi lặng trên ghế đá trước sân chung cư cũ, nhìn mưa rơi trắng xóa, cảm thấy mình chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh.
Tháng bảy. Những cơn mưa dầm kéo dài như không muốn dứt, bầu trời xám xịt như lòng tôi sau ngày anh mất. Tôi rời căn hộ chung cư – nơi từng là tổ ấm – nay đã sang tên cho người khác. Bỏ lại sau lưng ba năm thanh xuân, tôi mang theo đúng một vali nhỏ về lại quê nhà.
Mẹ tôi già yếu, thấy tôi thất thểu bước vào sân liêu xiêu như kẻ không hồn, bà lặng lẽ nắm tay tôi, không hỏi gì. Đêm đó, tôi nằm bên mẹ như một đứa trẻ, khóc cho những gì đã mất, khóc cho tuổi trẻ đã tiêu hao đến cạn kiệt vì một người không xứng đáng.
Nhưng cuộc đời như chưa từng có ý định tha cho tôi.
Một buổi sáng, tôi thức dậy với cơn đau quặn thắt ở bụng. Ban đầu chỉ nghĩ do ăn uống thất thường, tôi uống vài viên thuốc dạ dày rồi gắng gượng sống qua ngày. Nhưng những cơn đau ngày càng dày đặc. Có hôm tôi đau đến ngất xỉu trong nhà vệ sinh. Mẹ hoảng hốt đưa tôi lên bệnh viện tỉnh.
Sau nhiều xét nghiệm, bác sĩ gọi tôi vào phòng. Ông không nói ngay, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi đã quá quen – ánh mắt của sự tiếc nuối.
– “Cháu bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Tế bào đã di căn.”
Tôi chết lặng.
Tôi không hỏi vì sao. Tôi biết câu trả lời rồi. Ba năm chăm sóc người bại liệt, tôi thường xuyên bỏ bữa, ăn vội ăn vàng, có khi nhịn cả ngày vì kiệt sức. Tôi từng nghĩ mình còn trẻ, chịu được. Hóa ra cơ thể này không mạnh mẽ như tôi tưởng.
Tôi không khóc. Tôi chỉ hỏi duy nhất một câu:
– “Cháu còn bao lâu?”
Bác sĩ lặng lẽ: “Tầm 6 đến 8 tháng nếu điều trị tích cực. Nhưng cũng có thể ít hơn.”
Tôi về nhà, không nói với mẹ. Tôi không muốn bà phải chịu thêm nỗi đau nào nữa. Tôi giấu tất cả trong những đêm dài thức trắng, nghe tiếng đồng hồ tích tắc như đếm ngược số ngày còn lại.
Những người thân hiếm hoi biết chuyện, đến thăm và an ủi tôi. Có người lắc đầu nói: “Sống tốt vậy mà trời không thương.” Tôi cười. Tôi không còn oán trách. Tôi chỉ thấy mình… mệt quá rồi.
Một buổi chiều đầu đông, tôi ngồi trước sân, nhìn đứa cháu nhỏ học lớp 1 tập đọc, lòng nhẹ bẫng. Tôi viết vài dòng cuối cùng trong cuốn nhật ký mà tôi vẫn giữ từ thời sinh viên.
“Tôi đã yêu, đã sống, đã đau. Nếu có kiếp sau, tôi mong mình đừng hy sinh quá nhiều cho ai đó chỉ vì nghĩ họ sẽ trân trọng mình mãi mãi. Tình yêu không có nghĩa nếu một mình gánh vác. Dẫu vậy, tôi vẫn không hối hận đã yêu Hoàng. Vì ít nhất, tôi đã sống thật với trái tim mình.”
Những ngày sau đó, sức khỏe tôi suy sụp nhanh. Tôi không thể tự ăn uống, cơ thể gầy chỉ còn da bọc xương. Nhưng tôi không cho ai chăm sóc như cách tôi từng chăm sóc Hoàng. Tôi muốn rời đi một cách lặng lẽ.
Và rồi, trong một chiều mưa bụi mỏng như khói sương, tôi nhắm mắt, bình thản như người vừa đi qua một hành trình dài và cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
MỘT NĂM SAU
Thùy Linh về lại Đà Nẵng, đứng lặng trước mộ của Ngọc Mai. Cô cầm trên tay cuốn nhật ký mà bà của Mai đã gửi qua đường bưu điện, kèm một mảnh giấy nhỏ: “Trả lại cho người từng được nhắc đến ở những trang cuối.”
Linh đọc từng dòng, đôi mắt đỏ hoe. Có những điều trước đây cô chưa từng biết – về những đêm Mai thức trắng thay băng, những ngày ôm Hoàng vượt qua cơn sốt mê man, về một tình yêu thầm lặng và nhẫn nại.
Linh quỳ xuống trước mộ.
– “Nếu có thể quay lại, tôi ước tôi chưa từng xuất hiện…”
Bầu trời xám, mưa lất phất. Không có tiếng trả lời. Chỉ có gió rít qua những hàng cây – như tiếng khóc xa xăm từ một linh hồn chưa kịp yêu trọn một đời.
LỜI KẾT
Có những người sinh ra để yêu người khác bằng tất cả trái tim, nhưng lại không được nhận lại điều xứng đáng. Không phải vì họ kém cỏi, mà vì đôi khi, cuộc đời không công bằng. Nhưng điều khiến họ cao đẹp – là họ chưa từng hối hận vì đã yêu. Và tình yêu đó, vẫn sống mãi trong những người biết trân trọng điều chân thành.