Tôi vô tình gặp một bé gái lạc đường và đưa em về nhà. Nhưng khi cánh cửa mở ra, tôi chết lặng. Người phụ nữ đứng trước mặt tôi chính là vợ tôi – người đã qua đời cách đây năm năm. ‘Mẹ ơi!’, con gái tôi hét lên và lao ngay vào vòng tay bà ấy. Nhưng người phụ nữ chỉ nhìn tôi trân trân rồi lạnh lùng nói: ‘Tôi không phải vợ anh.’ Ngay lúc đó, con trai tôi cũng chạy đến, òa khóc gọi: ‘Mẹ ơi!’ Điều cô ấy tiết lộ tiếp theo không liên quan đến ma quỷ, mà là một bí mật đen tối

Tôi chưa bao giờ nghĩ một ngày đời mình lại đảo lộn đến vậy. Chiều hôm ấy, trên con đường nhỏ vắng vẻ, tôi bắt gặp một bé gái tầm bảy, tám tuổi, mặt mũi lấm lem nước mắt, đôi chân run rẩy. Em bảo bị lạc đường. Trong khoảnh khắc, lòng trắc ẩn khiến tôi dắt em đi tìm nhà. Tôi đâu ngờ rằng, chỉ vài bước chân tiếp theo sẽ mở ra một bi kịch.

Căn nhà hiện ra ở cuối ngõ, cánh cổng sắt màu xanh bạc loang lổ vết gỉ. Bé gái reo lên:
“Đây rồi! Nhà con đây!”

Tôi mỉm cười, nhẹ nhõm vì sắp hoàn thành một việc tốt. Nhưng khi cánh cửa mở ra, tim tôi như ngừng đập. Người phụ nữ đứng trước mặt tôi—khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt, dáng người, tất cả… chính là vợ tôi, người đã qua đời cách đây năm năm trong một vụ tai nạn giao thông.

Tôi chết lặng, lùi một bước, cổ họng nghẹn lại. Cả thế giới như đóng băng.

Mẹ ơi!” – giọng con gái tôi vang lên phía sau. Nó từ trong nhà lao ra, ôm chặt lấy người phụ nữ kia, đôi mắt long lanh đầy hạnh phúc. Tôi sững sờ.

“Anh…? Không, tôi không phải vợ anh.” – Người phụ nữ nhìn tôi trân trân, giọng lạnh lùng như lưỡi dao cứa vào tim.

Tôi lắp bắp, môi run rẩy: “Không thể nào… Em… em đã chết rồi mà…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, con trai tôi cũng chạy đến, òa khóc:
Mẹ ơi!

Tôi như rơi vào cơn ác mộng. Hai đứa con tôi—chúng ôm lấy người phụ nữ ấy như gặp lại người thân yêu nhất đời. Còn tôi, người chồng từng khóc cạn nước mắt bên mộ vợ, giờ đây đứng chơ vơ, ngỡ mình phát điên.

Người phụ nữ ôm lấy hai đứa nhỏ, nhưng mắt vẫn không rời tôi. Một ánh nhìn vừa căm hận, vừa xót xa. Và rồi, giọng nói của cô ta vang lên, lạnh lùng nhưng run rẩy:

“Anh không hiểu gì hết đâu. Tôi… không phải vợ anh. Nhưng… đúng là mẹ của các con anh.”

Câu nói ấy như sấm nổ giữa trời quang. Tôi đứng không vững, đôi bàn tay run rẩy. Mồ hôi túa ra sau lưng. Mọi kỷ niệm, mọi đau khổ, tang lễ năm xưa—chẳng lẽ tất cả chỉ là một trò dối trá?

Hai đứa nhỏ càng níu chặt người phụ nữ kia, gọi “mẹ” không ngừng. Tôi thì như người vừa bị tước đi toàn bộ sự thật trong cuộc đời.

Tôi hét lên, gần như cầu xin:
“Giải thích đi! Chuyện này là sao? Em là ai? Tại sao các con tôi gọi em là mẹ?”

Người phụ nữ mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe. Cô ấy hít một hơi dài, rồi buông một câu như lưỡi dao cắm thẳng vào tim tôi:

“Anh đã sống trong một lời nói dối suốt năm năm qua. Và chính gia đình anh… cũng có phần trong bí mật ấy.”

Không gian như nổ tung. Cơn choáng váng khiến tôi không còn biết mình đang mơ hay tỉnh. Nhưng tôi hiểu: từ khoảnh khắc ấy, tôi không thể quay lại cuộc sống bình thường được nữa. Tôi phải biết sự thật—dù nó có tàn nhẫn đến đâu.

Tôi lảo đảo bước vào nhà, tim đập dồn dập, đầu óc rối loạn. Hai đứa trẻ vẫn ríu rít ôm chặt lấy người phụ nữ ấy. Trong mắt chúng, không còn gì ngoài hình bóng “người mẹ trở về”. Còn trong mắt tôi, tất cả chỉ là một nghịch cảnh điên rồ.

Người phụ nữ kéo ghế, đặt hai con ngồi xuống, dỗ dành để chúng bình tĩnh. Rồi cô quay sang tôi, giọng trầm xuống:

“Anh nghĩ vợ anh đã chết. Nhưng sự thật là, người nằm trong quan tài năm đó… không phải cô ấy.”

Tôi như bị sét đánh. “Không thể nào… Tôi đã nhìn thấy tận mắt… tang lễ… di ảnh… tro cốt…”

“Anh chỉ nhìn thấy những gì người ta muốn anh thấy.” – Cô đáp, đôi mắt rực lên như chứa lửa. – “Vợ anh năm ấy không chết. Cô ấy bị ép phải biến mất. Tôi chính là người đã sống thay vị trí đó.”

Tôi sững sờ. Lời nói ấy khiến đầu óc tôi như vỡ tung, hàng loạt câu hỏi tràn đến: Ai đã ép? Vì sao? Tại sao hai đứa con tôi biết, mà tôi lại không biết?

Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp, từng chữ như dao cứa:
“Anh có nhớ cái đêm xảy ra tai nạn không? Cái đêm mà anh tưởng vợ anh bị xe tải tông… Thực ra, vụ tai nạn đó là dàn dựng. Một màn kịch hoàn hảo.”

Tôi run lên: “Dàn dựng? Ai… ai có thể làm vậy?”

Ánh mắt cô lóe lên nỗi căm hận: “Gia đình anh. Chính bố mẹ anh đã ép cô ấy phải biến mất.”

Cả cơ thể tôi tê dại. Bố mẹ tôi? Người từng khóc than bên quan tài, ôm lấy tôi mà gào thét? Không thể nào. Tôi lắc đầu liên tục:
“Không… họ yêu thương cô ấy như con gái… Họ không thể…”

Cô ấy gằn giọng: “Họ không muốn cô ấy ở lại. Không muốn cô ấy nuôi hai đứa nhỏ. Vì thân phận, vì quá khứ, vì một bí mật mà anh chưa từng biết.”

Không khí trong căn phòng ngột ngạt đến nghẹt thở. Tôi nhìn hai con mình, thấy rõ trong mắt chúng không hề ngạc nhiên, mà là sự chờ đợi. Như thể chúng đã biết từ trước.

Tôi run rẩy, hỏi con gái: “Con… từ bao giờ…?”

Nó cúi gằm mặt, nước mắt rơi xuống: “Con biết từ năm ngoái. Mẹ đã tìm đến thăm con ở trường. Con nhận ra ngay… nhưng mẹ dặn không được nói với bố…”

Tim tôi quặn thắt. Hóa ra, mình đã bị bỏ rơi ngay trong chính gia đình mình.

Người phụ nữ nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt cương quyết:
“Anh cần phải biết hết sự thật. Tôi sẽ kể tất cả. Nhưng anh phải hứa… hứa rằng sẽ lắng nghe cho đến cùng.”

Tôi gật đầu, dù đầu óc quay cuồng.

Cô kể: Năm năm trước, sau khi sinh con trai, vợ tôi rơi vào cảnh bế tắc. Cô mang trong mình một bí mật: cô là con của một người đàn ông từng dính dáng đến phi vụ làm ăn mờ ám, từng khiến gia đình tôi lâm vào khủng hoảng tài chính nhiều năm về trước. Khi bố mẹ tôi phát hiện, họ hoảng sợ, lo sợ “dòng máu” ấy ảnh hưởng đến tương lai con cháu. Và rồi, họ chọn cách tàn nhẫn nhất: ép cô ấy biến mất, dựng nên một vụ tai nạn giả.

Người phụ nữ trước mặt tôi chính là chị gái song sinh của vợ tôi – một sự thật chưa từng được tiết lộ. Cô đã thay em mình “chết” để cứu lấy sự tồn tại của cả gia đình. Trong khi vợ tôi bị buộc phải rời đi, sống dưới một thân phận khác ở một vùng xa lạ.

Giọng cô nghẹn lại:
“Tôi không muốn dính dáng đến chuyện này. Nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ… tôi không chịu nổi nữa. Chúng nó cần mẹ thật sự, chứ không phải những lời dối trá.”

Căn phòng chìm vào im lặng. Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Mọi niềm tin, mọi ký ức bấy lâu nay… hóa ra chỉ là một tấm màn che phủ cho sự thật bẩn thỉu.

Tôi thì thào, đôi mắt ướt nhòe:
“Vậy… vợ tôi… cô ấy… bây giờ đang ở đâu?”

Người phụ nữ im lặng thật lâu, rồi thốt ra câu trả lời khiến tôi nghẹn thở:
“Cô ấy chưa bao giờ ngừng dõi theo anh. Và… cô ấy chưa bao giờ muốn rời xa. Nhưng… anh sẵn sàng nghe tiếp không? Vì phần còn lại… còn đau đớn hơn nhiều.”

Không khí trong căn phòng đặc quánh, như thể từng nhịp thở cũng nặng trĩu. Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ – chị gái song sinh của vợ tôi – mà tâm can giằng xé giữa ngàn câu hỏi chưa có lời đáp.

“Cô ấy đâu rồi? Tôi muốn gặp vợ tôi ngay bây giờ.” – Tôi gần như quát lên.

Người phụ nữ khẽ lắc đầu:
“Không dễ vậy đâu. Cô ấy đã phải sống trong bóng tối suốt năm năm. Bị cắt đứt liên lạc, bị giám sát. Anh nghĩ bố mẹ anh để cô ấy tự do sao?”

Lời nói ấy khiến máu tôi sôi lên. Tôi chưa từng nghĩ những người tôi tôn kính lại có thể dựng nên cả một màn kịch tàn nhẫn đến vậy. Nhưng càng nhớ lại, những chi tiết nhỏ ngày xưa bỗng trở nên hợp lý: sự vội vã trong tang lễ, di ảnh in mờ, cái hũ tro cốt tôi chưa bao giờ dám mở ra… Tất cả là dối trá.

Tôi nắm chặt tay, gằn từng chữ:
“Tôi cần biết địa chỉ. Tôi cần đưa cô ấy trở về.”

Chị gái vợ tôi thở dài:
“Anh có chắc mình chịu nổi sự thật không? Vợ anh… chưa bao giờ bỏ anh. Cô ấy vẫn ở thành phố này. Nhưng… dưới một cái tên khác. Cô ấy sống cách nhà anh chỉ vài con phố.”

Cơn choáng ập đến. Vậy là suốt năm năm qua, khi tôi vật vã trong nỗi đau, khi tôi một mình nuôi con, thì vợ tôi chỉ ở rất gần. Vậy mà chúng tôi chưa từng gặp. Không phải vì cô ấy không muốn… mà vì bị buộc phải xa.

Hai đứa nhỏ bám chặt lấy mẹ, đôi mắt đỏ hoe. Con trai tôi nghẹn ngào:
“Bố ơi… tụi con vẫn gặp mẹ. Bí mật thôi. Con xin lỗi…”

Tôi sững người. Tôi không tức giận bọn trẻ – mà chỉ thấy lòng mình tan nát. Cả thế giới của tôi, hóa ra chỉ mình tôi bị bỏ lại trong bóng tối.

Tôi nhìn sang người phụ nữ kia:
“Tại sao bây giờ cô mới nói ra?”

Giọng cô run rẩy:
“Vì tôi không chịu nổi nữa. Vì các con anh khóc đòi mẹ mỗi đêm. Vì vợ anh vẫn âm thầm đứng từ xa nhìn gia đình. Cô ấy không thể chịu nổi khi thấy anh kiệt quệ… nhưng lại bị trói buộc bởi bí mật dơ bẩn của gia đình anh.”

Tôi bật dậy, chạy ra ngoài, nhưng bàn tay người phụ nữ giữ chặt tôi lại.
“Nếu anh làm ầm lên, bố mẹ anh sẽ lại siết chặt vòng vây. Cô ấy sẽ biến mất lần nữa. Anh muốn điều đó xảy ra sao?”

Tôi đứng chết lặng. Lý trí gào thét đòi bùng nổ, nhưng trái tim tôi biết: mình phải tỉnh táo.

Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi trong phòng khách, nhìn vào bức ảnh cưới treo trên tường, mà lòng quặn đau. Suốt năm năm, tôi đã sống với một nửa sự thật. Tôi vừa là chồng, vừa là góa phụ, vừa là kẻ bị lừa dối. Và giờ, tôi phải chọn: im lặng để giữ bình yên, hay lật tung sự thật để đòi lại công lý cho vợ mình.

Sáng hôm sau, tôi đến gặp bố mẹ. Khi tôi nói ra tất cả, gương mặt họ thoáng biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Bố tôi thẳng thừng:
“Đúng, chúng ta đã làm vậy. Vì danh dự gia đình. Vì tương lai của các con. Con không hiểu đâu.”

Tôi hét lên: “Con chỉ hiểu một điều: các người đã giết chết hạnh phúc của con!”

Mẹ tôi khóc, nhưng là những giọt nước mắt lạ lùng – vừa hối hận, vừa cố chấp. Bà thì thầm:
“Con ạ, nếu con đưa nó về, gia đình này sẽ tan nát. Hãy để mọi chuyện chôn vùi.”

Tôi nhìn họ, thấy rõ ràng giữa chúng tôi là một hố sâu không bao giờ lấp được.

Chiều hôm đó, tôi nhận được một mảnh giấy nhỏ, do con gái lén đưa. Trên đó chỉ ghi một địa chỉ. Tôi run run bước đến.

Căn phòng trọ nhỏ ở cuối con phố. Cánh cửa mở ra. Người phụ nữ đứng đó – chính là vợ tôi. Không còn nghi ngờ. Khuôn mặt, ánh mắt, mọi thứ đều là cô ấy. Cả hai chúng tôi đều bật khóc. Năm năm xa cách, năm năm nỗi đau và dối trá, giờ vỡ òa thành tiếng nấc nghẹn.

Cô run rẩy thì thầm:
“Em xin lỗi… Anh đã chịu đựng quá nhiều.”

Tôi ôm chặt lấy cô, trong lòng vừa hạnh phúc, vừa phẫn nộ. Nhưng tôi biết, từ giây phút ấy, chúng tôi không thể quay lại cuộc sống cũ. Chúng tôi sẽ phải đối đầu – với sự thật, với gia đình, và với cả xã hội.

Kết thúc không phải là hồi chuông hạnh phúc, mà là khởi đầu cho một cuộc chiến mới. Một cuộc chiến để giành lại cuộc đời đã bị cướp mất.