Chồng tôi nói sẽ đi công tác một tuần ở Đà Nẵng và dặn tôi ở nhà nghỉ ngơi, không cần về quê thăm bố mẹ chồng. Nhưng hôm đó, trực giác mách bảo tôi điều ngược lại. Tôi lái xe về quê và quyết định tạo bất ngờ cho bố mẹ chồng. Thế nhưng, ngay khi vừa bước vào cổng, điều khiến tôi sững sờ không phải là nụ cười ấm áp của mẹ chồng hay dáng người mảnh khảnh của bố chồng đang quét sân… mà là cảnh tượng cả một hàng dài tã trẻ em treo lủng lẳng trên dây phơi. Có cái còn loang lổ vết ố vàng, có cái vẫn còn dính sữa. Và chính hình ảnh đó đã khiến tim tôi thắt lại, báo hiệu một sự thật mà tôi chưa từng ngờ đến…

Có những khoảnh khắc, trực giác phụ nữ giống như một sợi dây vô hình kéo ta đi, dù lý trí có muốn chống lại đến đâu. Hôm đó, khi chồng tôi nói sẽ đi công tác một tuần ở Đà Nẵng, dặn tôi ở nhà nghỉ ngơi, lòng tôi vẫn cồn cào một nỗi bất an không tên. Anh cười hiền, gương mặt không lộ chút sơ hở, nhưng đôi mắt lại lảng tránh trong thoáng chốc. Chính khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình cần phải làm điều trái ngược: lái xe về quê.

Con đường về quê chồng vốn quen thuộc, hàng cây ven đường vẫn đung đưa trong gió, đồng lúa vẫn xanh ngắt trải dài. Tôi dự định sẽ ghé bất ngờ, mua ít quà và về thăm bố mẹ chồng cho họ vui, cũng để chứng minh với bản thân rằng, mọi lo lắng chỉ là tưởng tượng. Nhưng ngay khi vừa bước qua cánh cổng sắt cũ kỹ, tim tôi bỗng như có ai bóp nghẹt.

Thay vì hình ảnh mẹ chồng đang lúi húi nấu ăn trong bếp hay dáng bố chồng lom khom quét sân, đập vào mắt tôi là một hàng dài tã trẻ em phơi kín dây. Những chiếc tã nhỏ xíu, loang lổ vết ố vàng, vài cái còn dính sữa. Chúng đung đưa trong nắng chiều, nhưng với tôi, chúng như những bằng chứng tố cáo sự tồn tại của một sinh linh bé bỏng nào đó trong ngôi nhà này.

Chân tôi bỗng chùng xuống. Trong đầu, hàng loạt câu hỏi dồn dập: Nhà có ai sinh con? Ai là mẹ của đứa trẻ đó? Và tại sao tôi – con dâu – lại không hề hay biết?

Tôi lặng lẽ tiến sâu hơn vào sân. Cửa nhà hé mở. Từ bên trong, văng vẳng tiếng trẻ sơ sinh khóc, non nớt nhưng đầy sức nặng, xé toạc sự im lặng của buổi chiều quê. Tôi đứng sững. Cả cơ thể run lên, vừa hoang mang, vừa sợ hãi.

Bấy lâu nay, vợ chồng tôi chưa có con. Tôi và anh đã cố gắng nhiều năm, thậm chí từng đi khám, tìm đủ cách. Tôi khát khao được làm mẹ, nhưng niềm hy vọng cứ mỏng manh dần theo thời gian. Giờ đây, tiếng khóc ấy như một nhát dao xoáy thẳng vào nỗi đau mà tôi luôn giấu kín.

Tôi nín thở, khẽ đẩy cửa. Hình ảnh hiện ra trước mắt khiến tim tôi loạn nhịp: mẹ chồng tôi đang bế trên tay một bé sơ sinh đỏ hỏn, chăn quấn hờ, bú bình sữa. Khuôn mặt bà rạng rỡ, tràn ngập niềm hạnh phúc mà bấy lâu nay tôi chưa từng thấy. Bố chồng thì đứng gần đó, cẩn thận soạn đồ chơi nhỏ xíu trên bàn. Họ không hề hay biết tôi đang đứng ở cửa, chứng kiến tất cả.

Tôi muốn bước vào hỏi, nhưng cổ họng nghẹn ứ, không phát ra nổi lời nào. Trái tim tôi dội lên hàng loạt giả thuyết: đứa trẻ này là con ai? Là họ hàng gửi nuôi, hay… là máu mủ của chồng tôi?

Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng cuộc đời mình sắp rẽ sang một ngã khác, nơi sự thật phũ phàng đang chờ đợi.

Tôi đứng chết lặng ở ngưỡng cửa, mắt dán chặt vào hình ảnh bé sơ sinh trong vòng tay mẹ chồng. Cái dáng nhỏ bé ấy, hơi thở phập phồng, tiếng khóc yếu ớt rồi im bặt khi bú bình… như một mũi kim châm sâu vào tim tôi. Hơn ai hết, tôi hiểu khát khao làm mẹ cháy bỏng trong lòng mình. Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của đứa trẻ ở ngôi nhà này lại gieo vào tôi một cơn bão ngờ vực.

“Ơ, con về rồi à?” – mẹ chồng tôi ngẩng lên, đôi mắt sáng lên rồi vội lảng đi, dường như không kịp che giấu. Bố chồng thì thoáng giật mình, tay run run đặt món đồ chơi xuống bàn. Không khí bỗng trở nên căng thẳng, khác hẳn sự ấm áp thường ngày.

Tôi bước vào, giọng run rẩy:
“Đứa bé này… là ai vậy mẹ?”

Một thoáng im lặng bao trùm căn phòng. Mẹ chồng nhìn sang bố chồng, ánh mắt ngập ngừng, rồi cười gượng:
“À… là con của một người bà con xa gửi nhờ. Ba mẹ chỉ trông hộ thôi.”

Tôi cố nuốt sự hoang mang, nhưng lòng không tin. Những chiếc tã phơi ngoài sân, bình sữa đầy trong bếp, chồng đồ chơi mới tinh… tất cả quá nhiều cho chữ “trông hộ”. Tôi không dám hỏi thêm, chỉ ngồi lặng lẽ nhìn đứa trẻ, trong lòng dấy lên một cơn sóng ngầm.

Buổi tối hôm ấy, tôi gọi cho chồng. Giọng anh qua điện thoại bình thản, còn trách tôi sao không ở nhà nghỉ ngơi mà tự lái xe về quê. Anh nói đang bận họp với đối tác, vài ngày nữa mới rảnh. Tôi gặng hỏi về đứa bé, nhưng anh im lặng một hồi rồi lảng sang chuyện khác. Chính sự im lặng ấy khiến tôi càng thêm nghi ngờ.

Đêm xuống, tôi nằm trong phòng, không tài nào chợp mắt. Từ phòng bên vọng sang tiếng trẻ khóc, tiếng mẹ chồng dỗ dành. Tôi lắng nghe, từng âm thanh như vạch rõ khoảng cách giữa tôi và gia đình chồng. Trong khoảnh khắc, tôi thấy mình lạc lõng, như một người ngoài.

Ngày hôm sau, tôi lén theo dõi. Khi mẹ chồng đưa bé đi khám ở trạm y tế, tôi cắn răng hỏi thẳng y tá quen biết. Câu trả lời khiến tôi rụng rời:
“Đứa bé này được khai sinh với họ của chồng cô. Người cha trong giấy khai sinh chính là anh ấy.”

Đất trời như sụp đổ dưới chân. Tôi run rẩy, tay không còn sức để bấu víu vào đâu. Thì ra, những gì tôi lo sợ bấy lâu không chỉ là tưởng tượng. Chồng tôi thực sự có một đứa con riêng – một sự thật mà cả gia đình chồng đã cùng nhau giấu kín.

Tôi bước ra khỏi trạm y tế, nắng trưa gay gắt nhưng cơ thể lại lạnh toát. Tất cả những ký ức, những lời hứa hẹn, những lần anh an ủi tôi khi không thể có con… giờ đây đều nhuốm màu giả dối.

Tối hôm đó, tôi ngồi đối diện mẹ chồng, giọng run nhưng dứt khoát:
“Mẹ, con biết hết rồi. Đứa bé… là con của chồng con, đúng không?”

Mẹ chồng im lặng rất lâu, đôi mắt già nua rưng rưng. Cuối cùng, bà gật đầu, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ xin lỗi. Nó lầm lỡ, nhưng đứa nhỏ thì vô tội. Mẹ không muốn con đau lòng nên mới giấu…”

Tôi bật khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, mang theo nỗi đau bị phản bội và sự hụt hẫng không gì bù đắp. Tôi từng yêu và tin tưởng chồng tuyệt đối, nhưng anh đã chọn dối trá thay vì đối diện.

Khi chồng về, chúng tôi có cuộc nói chuyện căng thẳng nhất từ trước đến nay. Anh cúi đầu thừa nhận tất cả: trong một chuyến công tác dài, anh đã lỡ sa ngã với một người phụ nữ khác. Kết quả của sai lầm đó chính là đứa bé. Anh nói anh không dám kể vì sợ mất tôi, sợ phá vỡ gia đình.

Tôi nhìn anh – người từng là điểm tựa lớn nhất – giờ chỉ thấy xa lạ. Tôi hỏi anh:
“Anh có nghĩ đến tôi không, khi giấu giếm như vậy? Anh có nghĩ đến nỗi đau mà tôi phải chịu khi phát hiện sự thật?”

Anh không trả lời được, chỉ im lặng, nước mắt rơi. Nhưng với tôi, sự im lặng ấy cũng chính là câu trả lời.

Những ngày sau, tôi giằng xé trong mâu thuẫn. Một phần trong tôi vẫn còn yêu anh, vẫn khao khát giữ gia đình. Nhưng một phần khác lại thấy không thể tha thứ cho sự phản bội và dối trá.

Tôi về nhà mẹ đẻ, lặng lẽ suy nghĩ. Mẹ ôm tôi vào lòng, chỉ nói một câu:
“Con phải sống cho chính mình, đừng để ai quyết định hạnh phúc thay con.”

Cuối cùng, tôi chọn buông tay. Không phải vì hết yêu, mà vì không muốn sống trong một cuộc hôn nhân đầy rạn nứt. Tôi không thể làm mẹ của đứa bé kia, càng không thể sống bên cạnh một người chồng đã lừa dối mình.

Ngày ký đơn ly hôn, tim tôi đau như xé, nhưng cũng nhẹ nhõm như trút gánh nặng. Tôi rời khỏi ngôi nhà từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời, mang theo lòng tự trọng và sự bình yên còn sót lại.

Câu chuyện của tôi kết thúc trong nước mắt, nhưng cũng mở ra một khởi đầu mới. Tôi hiểu rằng, có những sự thật dù đau đớn đến đâu vẫn phải đối diện. Và đôi khi, dám buông bỏ mới chính là cách mạnh mẽ nhất để bảo vệ bản thân.