Trời xối xả mưa, từng giọt như kim châm rát buốt trên da. Tôi đứng lặng, toàn thân run lên vì lạnh và cả vì những lời vừa rồi của chồng. Anh ta mở cửa xe, liếc nhìn tôi một cái đầy khinh miệt rồi gằn giọng:
“Cô cần được dạy một bài học. Ở đó mà suy ngẫm đi.”
Nói xong, anh đóng sập cửa, nổ máy và phóng đi, để mặc tôi giữa con đường vắng ngập nước, cách nhà hàng chục cây số. Tiếng động cơ xa dần, hòa vào tiếng mưa, để lại trong tôi một khoảng trống lạnh lẽo đến mức nghẹt thở. Tôi cố gắng nuốt nước mắt, nhưng càng cố, cổ họng lại càng nghẹn đắng. Một phần nào đó trong tôi vẫn hy vọng anh ta sẽ quay lại, nhưng chiếc đèn hậu đỏ rực chỉ lùi xa, không hề ngoái nhìn.
Đứng trơ trọi giữa cơn mưa, tôi chợt thấy rõ hơn bao giờ hết sự tàn nhẫn trong hôn nhân của mình. Đó không phải lần đầu anh ta dùng “bài học” để trừng phạt tôi. Có khi là những lời mỉa mai trước mặt bạn bè, có khi là sự im lặng lạnh lùng suốt nhiều ngày. Nhưng hôm nay, bỏ mặc tôi giữa trời mưa thế này – đó là ranh giới của sự nhẫn tâm.
Tôi bắt đầu rùng mình, quần áo ướt sũng bám sát vào cơ thể. Bỗng từ xa, ánh đèn pha chiếu rọi, một chiếc bán tải màu đen dừng lại cạnh tôi. Cửa mở ra, người đàn ông cao lớn bước xuống – chính là vệ sĩ riêng mà ba tôi từng ép tôi phải giữ bên mình từ sau một biến cố gia đình. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình cần đến anh ấy, cho đến khoảnh khắc này.
Anh che ô, tiến lại gần, giọng trầm ấm:
“Thiếu phu nhân, lên xe đi, kẻo cảm lạnh.”
Tôi nhìn anh, một sự nhẹ nhõm lẫn cay đắng trào dâng. Tôi mỉm cười nhạt nhòa, bước lên xe. Tiếng đóng cửa xe vang lên như một dấu chấm hết cho màn kịch tàn nhẫn vừa diễn ra. Từ giây phút đó, tôi biết: sự tàn nhẫn của chồng tôi với tôi đã chấm dứt. Không phải vì anh ta bỗng thay đổi, mà vì tôi đã thay đổi.
Cuộc hôn nhân của tôi, với người ngoài nhìn vào, luôn là niềm ghen tị. Anh ta là giám đốc một công ty bất động sản lớn, bề ngoài lịch lãm, thành đạt, khéo léo trong giao tiếp. Tôi là con gái duy nhất của một gia đình có tiếng trong giới kinh doanh. Đám cưới của chúng tôi từng được báo chí đăng tải như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại.
Nhưng sau cánh cửa ngôi biệt thự sang trọng, sự thật lại khác xa. Chồng tôi coi hôn nhân là một “hợp đồng quyền lực”, trong đó tôi chỉ là món đồ trang trí, là cách anh ta thắt chặt quan hệ với nhà tôi. Anh thường xuyên nhắc nhở: “Cô phải biết ơn tôi, nếu không có tôi, cô chẳng là gì ngoài cái danh con gái nhà giàu.”
Ban đầu, tôi cố thuyết phục mình chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần thời gian, anh sẽ thay đổi. Nhưng những năm qua, thay đổi duy nhất tôi nhận được là sự gia tăng của sự kiểm soát và coi thường. Anh hạn chế bạn bè tôi, kiểm soát tài khoản ngân hàng, thậm chí còn đọc trộm tin nhắn của tôi. Bất kỳ sự phản kháng nhỏ nào cũng bị xem là “thách thức quyền uy” và tôi sẽ nhận về một “bài học”.
Tối hôm đó, khi anh bỏ tôi giữa mưa, tôi biết trong lòng anh chẳng còn coi tôi là vợ. Tôi chỉ là một vật sở hữu, có thể bỏ mặc bất cứ lúc nào để chứng tỏ quyền lực. Điều anh không ngờ, là tôi không còn đơn độc nữa.
Người vệ sĩ của tôi – tên anh là Lâm – vốn được gia đình tôi cử đến để bảo vệ. Anh ít nói, làm việc chuyên nghiệp, luôn giữ khoảng cách đúng mực. Nhưng ánh mắt anh khi thấy tôi run rẩy trong mưa hôm ấy không đơn thuần là trách nhiệm công việc, mà còn là sự lo lắng chân thành. Trên đường đưa tôi về, Lâm chỉ lặng im, nhưng tôi biết anh hiểu hết mọi chuyện.
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhận ra: mình không nhất thiết phải chịu đựng nữa. Có những cánh cửa khác, chỉ là tôi chưa từng dám mở ra. Tôi đã sống quá lâu dưới cái bóng của một cuộc hôn nhân giả tạo, và giờ là lúc tôi cần lấy lại bản thân.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, chồng tôi đang ngồi trong phòng khách, bình thản uống cà phê. Anh ta ngẩng lên, cười nhạt:
“Tỉnh rồi à? Hôm qua chắc lạnh lắm. Biết sợ chưa?”
Tôi nhìn anh, lòng không còn run rẩy như mọi lần. Tôi chỉ đáp gọn:
“Anh không cần dạy tôi nữa. Tôi đã học xong rồi.”
Ánh mắt anh ta thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ khinh miệt. Anh nghĩ tôi chỉ dám nói thế. Nhưng hôm đó, tôi gọi cho luật sư riêng của gia đình, bắt đầu thu thập giấy tờ. Lâm lặng lẽ hỗ trợ tôi, bảo vệ tôi trong từng cuộc gặp gỡ.
Quá trình ấy không hề dễ dàng. Chồng tôi cố ngăn cản, đe dọa sẽ bôi nhọ tôi, thậm chí gây áp lực lên công việc của ba tôi. Nhưng lần đầu tiên, tôi không còn sợ. Tôi nhớ lại cái lạnh buốt của cơn mưa hôm ấy – nỗi nhục nhã bị bỏ mặc giữa đường chính là động lực để tôi bước đi.
Khi đơn ly hôn được nộp lên tòa, anh ta bùng nổ giận dữ, nhưng càng chống cự, anh ta càng lộ ra bộ mặt thật trước mọi người. Những người từng ngưỡng mộ “người đàn ông lịch lãm” bắt đầu thấy rõ bản chất kiêu ngạo, ích kỷ và tàn nhẫn.
Ngày phiên tòa kết thúc, tôi bước ra ngoài, trời cũng mưa lất phất. Nhưng lần này, tôi không còn run rẩy. Bên cạnh tôi, Lâm lặng lẽ che ô. Tôi ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình cuối cùng đã thoát khỏi chiếc lồng son.
Cơn mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng tôi là sự bình yên. Tôi hiểu, không ai có quyền dạy tôi “bài học” bằng cách nhẫn tâm chà đạp. Bài học lớn nhất của đời tôi chính là học cách đứng lên, rời khỏi một cuộc hôn nhân không còn tình yêu.