Anh có thể… giả làm chồng tôi chỉ một ngày được không?” người phụ nữ thì thầm với người đàn ông lái xe ôm grap, không bao giờ tưởng tượng được điều đó sẽ thay đổi cuộc sống của cả hai như thế nào

“Anh có thể… giả làm chồng tôi chỉ một ngày được không?” – người phụ nữ khẽ thì thầm, giọng run run nhưng đôi mắt lại ánh lên một sự quyết liệt lạ thường.

Hùng – tài xế xe ôm công nghệ, 32 tuổi – khựng lại, đôi tay đang cầm chiếc mũ bảo hiểm như chợt hóa đá. Anh nghĩ mình nghe nhầm. Bao năm chạy xe, anh từng gặp vô số yêu cầu kỳ quặc của khách: đón lúc nửa đêm, chở đi hơn trăm cây số, thậm chí có lần chở một người say ngất về tận nhà. Nhưng chuyện “giả làm chồng” – lại chỉ trong một ngày – thì đây là lần đầu tiên.

Người phụ nữ tên Lan, chừng ngoài ba mươi, dáng vẻ đoan trang nhưng gương mặt lại toát lên sự mệt mỏi. Ánh mắt cô không có vẻ gì là đùa cợt. Lan nói, giọng nhỏ nhưng dồn dập:

– Tôi biết yêu cầu này kỳ lạ. Nhưng tôi cần một người đi cùng đến buổi họp mặt gia đình chiều nay. Họ… họ nghĩ tôi đã có chồng. Thật ra thì không. Và tôi… không muốn họ biết sự thật.

Hùng lặng im vài giây. Trong đầu anh hiện lên đủ thứ câu hỏi: Tại sao cô ấy phải nói dối gia đình? Chẳng lẽ cả nhà đều tin rằng cô đã lập gia đình? Và tại sao lại chọn một gã xe ôm như anh để “đóng vai”?

Lan nhìn thấy sự ngần ngại, vội vàng rút trong túi ra một xấp tiền, đặt lên yên xe:

– Tôi sẽ trả công xứng đáng. Chỉ cần anh đi cùng, giữ im lặng khi cần thiết, gật đầu khi tôi giới thiệu. Anh không cần phải nói nhiều.

Sự chân thành trong ánh mắt ấy khiến Hùng khó lòng từ chối. Anh vốn chỉ định chạy cuốc xe để kiếm tiền trang trải cuộc sống sau một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Người vợ cũ đã bỏ anh đi hai năm trước, để lại cho anh những vết sẹo lòng mà anh nghĩ mình không bao giờ muốn chạm đến nữa. Vậy mà hôm nay, định mệnh dường như buộc anh phải khoác lên vai vai trò một người chồng… dù chỉ là giả.

Chiều hôm đó, Hùng mặc chiếc áo sơ mi cũ nhưng sạch sẽ, tóc chải gọn gàng. Anh bước theo Lan vào căn biệt thự sang trọng nằm trong một con phố yên tĩnh. Bên trong là cả một đại gia đình đông đúc, cười nói rộn rã.

Lan giới thiệu:
– Đây là chồng em, anh Hùng.

Cả gian phòng lặng đi vài giây rồi lại rộ lên những tiếng chào hỏi, bắt tay, ánh mắt soi xét. Hùng cảm nhận rõ cái nhìn dò xét của một người đàn ông trung niên, có lẽ là anh trai của Lan. Trong ánh mắt ấy không chỉ là sự nghi ngờ mà còn có chút khinh khỉnh.

Trong suốt bữa tiệc, Hùng giữ vai trò đúng như Lan dặn: ít nói, chỉ mỉm cười, gật đầu, và khi cần thì đưa cho cô chiếc khăn giấy hay gắp cho cô món ăn. Nhưng càng ngồi lâu, anh càng nhận ra bầu không khí nơi đây không hề thân thiện. Những câu hỏi dồn dập từ người thân Lan – về công việc, gia đình Hùng, thậm chí cả kế hoạch con cái – dường như là những mũi kim nhắm thẳng vào cô.

Hùng nhận ra Lan cười nhiều, nhưng nụ cười ấy gượng gạo. Đôi mắt cô như muốn cầu cứu. Đến lúc ấy, anh biết mình không thể chỉ “giả vờ gật đầu” như thỏa thuận ban đầu.

Anh đặt chén xuống, nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần:

– Tôi biết có người không tin tưởng tôi. Nhưng với Lan, tôi chỉ có một điều chắc chắn: tôi sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu tổn thương thêm nữa.

Câu nói bất ngờ ấy khiến cả bàn tiệc lặng đi. Lan sững sờ, đôi mắt đỏ hoe.

Hùng không biết điều gì đang chờ mình sau đó – chỉ chắc chắn rằng, từ khoảnh khắc này, “vai diễn” của anh sẽ không còn đơn giản nữa.

Bữa tiệc kết thúc muộn hơn dự tính. Sau câu nói bất ngờ của Hùng, cả bàn ăn lặng đi trong vài giây, rồi không khí chuyển sang một dạng khác: trầm lắng, xen lẫn dò xét. Người đàn ông trung niên – đúng là anh trai cả của Lan – nhếch môi:

– Nói hay lắm. Nhưng đàn ông phải chứng minh bằng hành động, không phải bằng vài lời hứa suông.

Lan siết chặt tay Hùng dưới gầm bàn. Anh cảm nhận rõ sự run rẩy ấy. Trong khoảnh khắc, anh không còn coi đây là một vai diễn nữa, mà giống như một trách nhiệm bất ngờ ập tới.

Khi khách khứa đã lục tục ra về, Lan kéo Hùng vào gian bếp. Cánh cửa khép lại, cô mới thở hắt, ngồi phịch xuống ghế:

– Anh không cần phải nói thế trước mặt họ. Tôi chỉ muốn anh im lặng thôi.

– Nhưng tôi thấy họ… đang ép cô quá đáng. – Hùng trả lời, giọng thấp nhưng dứt khoát.

Lan im lặng một lúc lâu. Rồi cô cắn môi, đôi mắt rưng rưng:

– Anh không hiểu đâu. Cả nhà này… từ khi tôi còn trẻ đã luôn đặt kỳ vọng, bắt tôi phải “bằng người ta”. Họ không chấp nhận chuyện tôi ba mươi lăm tuổi mà vẫn độc thân. Tôi từng có người yêu, nhưng… anh ta bỏ đi. Tôi xấu hổ, không dám đối diện. Thế là tôi dựng lên câu chuyện đã kết hôn với một người ở xa. Đến giờ… không rút lại được nữa.

Hùng nhìn cô, bất giác thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Anh nhớ lại cuộc hôn nhân của mình: những lời hứa cũng từng tan biến trong một buổi chiều mưa, để lại một mình anh loay hoay với nỗi đau.

– Vậy… hôm nay tôi chỉ là cái cớ? – Anh hỏi.

Lan gật đầu, giọng nghẹn lại:

– Phải. Nhưng tôi không ngờ anh lại… thật lòng đến thế.

Ngày hôm sau, Lan nhận được tin nhắn từ người anh trai cả: “Tối nay qua nhà nói chuyện. Mang chồng cô theo.”

Lan tái mặt. Hùng thấy thế, lặng lẽ gật đầu:

– Nếu cần, tôi sẽ đi cùng.

Tối hôm ấy, khi cả hai có mặt, bầu không khí nặng nề bao trùm. Người anh trai cả đặt tách trà xuống bàn, nhìn xoáy vào Hùng:

– Tôi không tin anh. Xuất thân thế nào? Làm nghề gì? Chúng tôi không muốn em gái mình khổ.

Hùng cười nhạt:

– Tôi làm nghề lái xe công nghệ. Nghèo, nhưng tự trọng. Tôi không có gì ngoài đôi tay và sự thật lòng. Nếu điều đó không đủ, anh có thể coi như tôi không tồn tại.

Lan vội vàng chen vào:

– Anh, em… em chỉ cần một người đối xử tốt với em. Không phải tiền bạc.

Câu nói ấy như giọt nước tràn ly. Một tràng những lời trách móc nặng nề vang lên, xoáy sâu vào Lan: nào là “cô làm mất mặt gia đình”, “chọn nhầm người”, “lừa dối người thân”. Hùng đứng im lặng, hai bàn tay nắm chặt.

Đến khi Lan bật khóc, Hùng không kìm được nữa. Anh đứng dậy, giọng gằn từng chữ:

– Đủ rồi. Anh có quyền gì mà áp đặt hạnh phúc của em gái mình? Một gia đình mà chỉ biết sĩ diện, mà không nhìn thấy nỗi khổ của chính người thân… thì có còn là gia đình không?

Căn phòng lặng đi. Người anh trai tức giận đến tím mặt, nhưng không đáp lại được.

Một sự thay đổi

Đêm ấy, trên đường về, Lan ngồi phía sau xe Hùng, vòng tay ôm chặt lấy anh. Cô không còn giữ khoảng cách như trước. Giọng cô run run:

– Cảm ơn anh. Nếu không có anh, chắc tôi… không chịu nổi.

Hùng đáp, gió thổi tạt qua mặt:

– Tôi chỉ làm điều một người chồng thật sự sẽ làm thôi.

Lan im lặng. Nhưng trong im lặng ấy, dường như có một mầm mống khác bắt đầu nảy nở – một sự tin tưởng, xen lẫn điều gì đó sâu hơn.

Hùng không ngờ, trò “giả làm chồng” chỉ một ngày lại dẫn anh bước vào vòng xoáy phức tạp của một gia đình vốn đầy những mâu thuẫn ngấm ngầm. Và anh cũng không ngờ, chính điều đó đang mở ra một lối rẽ mới cho cuộc đời cả hai.

Sau đêm đó, Hùng và Lan ít gặp nhau hơn, nhưng mỗi lần điện thoại rung lên với tin nhắn “Anh có rảnh không?”, trái tim Hùng lại lỡ một nhịp. Cả hai đều biết ban đầu chỉ là “trò đóng kịch”, nhưng ranh giới giữa giả và thật ngày càng mờ nhạt.

Một buổi chiều, Lan gọi Hùng ra quán cà phê nhỏ ven sông. Cô không trang điểm cầu kỳ, chỉ mặc chiếc váy giản dị. Nhưng ánh mắt lại có gì đó khác lạ, như vừa trải qua một cuộc đấu tranh dữ dội.

– Hùng, tôi… tôi không thể tiếp tục lừa dối được nữa. – Cô nói, bàn tay khẽ xoắn chặt mép khăn giấy. – Hôm qua, anh cả lại đến gặp tôi. Anh ấy nói sẽ điều tra về anh, và nếu phát hiện tôi bịa đặt, sẽ công khai cho cả họ biết.

Hùng lặng người. Anh hiểu, sự thật rồi cũng sẽ bị phơi bày. Nhưng bất ngờ hơn là câu tiếp theo của Lan:

– Tôi không sợ mất mặt nữa. Tôi chỉ sợ… mất đi một người thực sự đã đứng ra bảo vệ tôi, như anh.

Câu nói ấy khiến Hùng nhìn thẳng vào cô. Lần đầu tiên anh thấy trong đôi mắt Lan không chỉ là sự yếu đuối, mà còn có một niềm tin gửi gắm.

Đúng như Lan dự đoán, ít hôm sau, người anh trai cả tìm ra sự thật. Ông ta gọi cả gia đình họp mặt. Trước đông đủ bà con, ông ta ném tờ giấy in thông tin nghề nghiệp của Hùng xuống bàn:

– Đây, mọi người nhìn đi! Một gã lái xe ôm, học hành dở dang, không nhà cửa. Nó là “chồng” mà Lan giới thiệu đấy!

Cả căn phòng rộ lên những tiếng xì xào. Một số người lắc đầu, số khác tỏ vẻ thương hại. Lan cúi mặt, hai bàn tay run run. Nhưng Hùng thì đứng thẳng, nhìn thẳng vào mắt tất cả:

– Đúng, tôi chỉ là một tài xế xe ôm. Tôi không che giấu điều đó. Nhưng ít nhất, tôi sống thật. Còn việc Lan phải dựng nên một câu chuyện giả dối, chẳng phải vì các người đã quá khắc nghiệt với cô ấy sao?

Không ai lên tiếng, nhưng sự im lặng nặng nề ấy còn hơn cả tranh cãi.

Lan bỗng đứng dậy, nước mắt chảy dài:

– Em xin lỗi mọi người. Em đã nói dối. Nhưng em làm thế chỉ vì quá sợ hãi ánh nhìn của chính gia đình mình. Anh Hùng… không phải chồng em. Nhưng anh ấy là người duy nhất đã bảo vệ em khi em bị chính người thân dồn ép.

Câu nói ấy khiến cả căn phòng lặng đi. Người anh trai đỏ mặt, định quát lên, nhưng người mẹ già đã cắt lời:

– Thôi đủ rồi. Tôi chỉ mong con gái mình hạnh phúc. Tiền bạc hay địa vị đâu có giữ ấm được cả đời.

Lời nói ấy như nhát dao cắt đứt không khí căng thẳng.

Buổi họp hôm ấy kết thúc trong sự im lặng lạ lùng. Không ai còn trách mắng, cũng chẳng ai chúc phúc. Nhưng với Lan, chỉ cần ánh mắt cảm thông của mẹ cũng đủ.

Trên đường về, Lan ngồi sau lưng Hùng, lần này không chỉ là cảm giác an toàn, mà còn là sự gắn bó.

– Anh có hối hận vì đã nhận lời giúp tôi hôm đó không? – Lan hỏi khẽ.

– Nếu hối hận, tôi đã không đi cùng cô đến tận hôm nay. – Hùng đáp, giọng trầm nhưng chắc.

Lan cười qua làn nước mắt, tựa đầu vào lưng anh.

Câu chuyện “giả làm chồng” chỉ một ngày đã khép lại, nhưng nó đã mở ra một hành trình khác cho cả hai. Hùng không còn là kẻ sống lay lắt sau cuộc hôn nhân cũ, và Lan không còn là người phụ nữ bị ám ảnh bởi sự soi xét.

Giữa bao lời thị phi, giữa những ánh nhìn nghi ngờ, họ chọn tin vào cảm xúc thật sự. Và đôi khi, một lời nói dối được sinh ra từ sự sợ hãi… lại dẫn đến một sự thật không ai ngờ tới: tình yêu.