Tôi đi siêu âm thai định kỳ, nhưng khi bác sĩ đưa kết quả cho tôi, tay ông run lên. Ông thì thầm: “Tránh xa chồng cô ra… và đừng bao giờ quay lại nữa”.

Căn phòng siêu âm nhỏ bé sáng loáng mùi thuốc sát trùng. Tôi nằm trên giường, tay đặt nhẹ lên bụng bầu căng tròn. Màn hình trước mặt hiện lên những vệt sáng mờ nhòe—đứa con bé bỏng của tôi đang cựa quậy. Tôi mỉm cười, trong lòng dâng tràn niềm hạnh phúc. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng đông cứng khi tôi nhìn thấy gương mặt vị bác sĩ.

Ông ta đột ngột khựng lại, đôi mắt dán chặt vào màn hình. Bàn tay cầm đầu dò run lên, khiến hình ảnh rung bần bật. Tôi khẽ hỏi:
— Có vấn đề gì sao, bác sĩ?

Không có câu trả lời. Ông ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt như muốn trốn tránh, rồi cúi sát tai tôi thì thầm, giọng khàn đặc:
— Tránh xa chồng cô ra… và đừng bao giờ quay lại nữa.

Tôi ngẩn người, trái tim thót lại. Câu nói ấy như một lưỡi dao lạnh lẽo cắm sâu vào ngực. Trong thoáng chốc, tôi tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không—ánh mắt kinh hãi của bác sĩ đã xác nhận điều đó. Ông lập cập ghi vài dòng kết quả, dúi vào tay tôi rồi gần như đuổi khéo ra ngoài.

Tôi bước đi trong hành lang bệnh viện, chân run rẩy. Những lời thì thầm ấy vang vọng mãi trong đầu, rạch nát sự bình yên mong manh của tôi. “Tránh xa chồng cô ra”… Nghĩa là gì? Tại sao lại nhắc đến anh ấy?

Chồng tôi, Minh, vẫn luôn dịu dàng, chăm sóc tôi từng chút. Anh là điểm tựa duy nhất trong quãng thời gian mang thai đầy biến động này. Vậy mà, tại sao vị bác sĩ lại có thái độ sợ hãi đến thế khi nhắc đến anh?

Bản năng mách bảo tôi có điều gì đó khủng khiếp đang bị che giấu. Nhưng cùng lúc, một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi: nếu tôi nghe theo lời bác sĩ, nghĩa là tôi phải rời bỏ Minh. Tôi liệu có đủ can đảm làm điều đó không?

Ngoài kia, trời tối dần. Những dãy hành lang bệnh viện hun hút ánh đèn vàng hắt bóng dài xuống nền gạch. Tôi siết chặt tờ giấy kết quả trong tay. Bụng bầu lại khẽ động đậy, như nhắc tôi rằng tôi không còn một mình. Tôi phải biết sự thật. Nhưng sự thật ấy liệu có hủy hoại tất cả?

Tối hôm ấy, khi tôi trở về nhà, Minh đã đứng chờ sẵn trước cửa. Anh mỉm cười, bước đến đỡ túi xách trên vai tôi. Nhưng tôi nhận ra một điều kỳ lạ: bàn tay anh lạnh ngắt, và ánh mắt thoáng qua một sự bối rối khó gọi tên.

— Kết quả thế nào? Bác sĩ nói con vẫn khỏe chứ? — Minh hỏi, giọng đều đều.

Tôi chần chừ, rồi gượng cười:
— Ừ, con khỏe. Không có gì cả.

Anh khẽ gật, không hỏi thêm. Bình thường Minh hay tò mò, hay hỏi chi tiết từng chỉ số, còn hôm nay thì lại tỏ ra thờ ơ. Tôi cảm thấy có cái gì đó nặng nề, như thể giữa chúng tôi vừa dựng lên một bức tường vô hình.

Từ sau hôm đó, tôi bắt đầu chú ý nhiều hơn đến Minh. Ban đầu chỉ là những chi tiết nhỏ: anh hay rời khỏi giường lúc nửa đêm, đi xuống bếp, nhưng không bật đèn. Có lần tôi lặng lẽ theo sau, chỉ kịp nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ, như đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại. Khi tôi bật đèn, anh giật mình, vội nhét điện thoại vào túi.

— Anh… anh chỉ ra uống nước thôi. — Giọng anh run run.

Tôi không nói gì, nhưng tim tôi đập mạnh.

Những hôm khác, tôi thấy Minh đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra con ngõ tối. Dáng anh thẳng tắp, bất động như tượng. Khi tôi khẽ gọi, anh quay lại, trên gương mặt còn lưu lại vẻ gì đó căng thẳng, nhưng anh nhanh chóng mỉm cười, giả vờ như không có gì.

Một buổi chiều, Minh ra ngoài, bỏ quên chiếc cặp da trên bàn làm việc. Trong cơn tò mò pha lẫn sợ hãi, tôi mở nó ra. Bên trong có một tập hồ sơ dày, kẹp chặt bằng dây chun. Khi lật vài trang, tôi choáng váng: đó là những bản sao kết quả xét nghiệm máu, nhiều tên người lạ, nhưng tất cả đều có cùng một ký hiệu bên góc phải—một vòng tròn đen, trong đó vẽ hình ba nhánh như chân con quái vật.

Tim tôi thắt lại. Ký hiệu ấy tôi từng thấy một lần, trong mảnh báo cáo y tế mà bác sĩ đã vội vàng giấu đi hôm siêu âm.

Tôi vội cất lại tập hồ sơ, nhưng trong lòng thì hoang mang cực độ. Minh liên quan gì đến những kết quả này? Và tại sao chúng lại nằm trong cặp của anh?

Từ hôm ấy, tôi không còn nhìn chồng bằng ánh mắt như trước. Tôi luôn tự hỏi: người đàn ông này có thực sự là người chồng mà tôi từng tin tưởng, từng yêu đến tận cùng? Hay anh ta đang che giấu một điều gì đó kinh khủng mà tôi chưa kịp hiểu hết?

Anh vẫn chăm sóc tôi, vẫn hỏi han mỗi khi tôi mệt. Nhưng sự dịu dàng ấy giờ đây chỉ khiến tôi thấy rùng mình. Nụ cười anh dành cho tôi, có thật sự là của Minh, hay chỉ là chiếc mặt nạ?

Một đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng khách. Tôi rón rén bước ra, đứng sau cánh cửa. Giọng Minh thấp, gấp gáp:
— Tôi biết rồi… đừng gọi vào giờ này nữa. Cô ấy bắt đầu nghi ngờ rồi.

Tôi lặng người, tay siết chặt gấu áo. Trong khoảnh khắc ấy, lời cảnh báo của bác sĩ lại vang lên trong đầu, rõ ràng như mới vừa nghe: “Tránh xa chồng cô ra… và đừng bao giờ quay lại nữa.”

Khi Minh bước ra khỏi phòng khách, tôi giả vờ ngủ. Nhưng tim tôi đập dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Tôi biết, đã đến lúc phải lựa chọn: hoặc đối diện với sự thật, hoặc tiếp tục giả vờ không hay biết. Nhưng nếu sự thật tồi tệ hơn cả ác mộng thì sao?

Đêm ấy, tôi không ngủ được. Bàn tay đặt lên bụng bầu, tôi thầm thì với con:
— Con à… mẹ phải làm gì bây giờ?

Sáng hôm sau, tôi giả vờ ngủ say khi Minh chuẩn bị đi làm. Khi cánh cửa khép lại, tôi bật dậy, lao đến chiếc cặp da. Lần này, tôi không chỉ lật vài trang mà mở toàn bộ tập hồ sơ. Những dòng chữ lạnh lùng in đậm: “Dương tính – biến đổi tế bào máu”, kèm ký hiệu vòng tròn đen với ba nhánh kỳ dị. Trong danh sách, ngoài những cái tên xa lạ, có cả một cái tên quen thuộc đến mức tim tôi như ngừng đập: Nguyễn Minh.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, hai tay run lẩy bẩy. Vậy ra… Minh chính là một trong số họ. Nhưng “họ” là ai? Và “biến đổi tế bào máu” nghĩa là gì?

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Tôi giật bắn, vội nhấc máy. Ở đầu dây là giọng khàn khàn của chính bác sĩ siêu âm hôm trước:
— Cô còn ở cùng anh ta sao? Nghe tôi, mau rời đi ngay. Người đó… không còn hoàn toàn là con người nữa.

Tôi chết lặng. Bác sĩ kể trong hơi thở đứt quãng rằng đã có nhiều ca bệnh lạ: máu của họ xuất hiện dạng ký sinh hiếm, dường như đang chiếm lấy cơ thể. Họ khỏe mạnh, nhanh nhẹn, nhưng dần dần mất kiểm soát. Một số trường hợp trở nên cực kỳ bạo lực. Và Minh—chồng tôi—là một trong những bệnh nhân đầu tiên.

— Nếu cô còn ở lại, không chỉ cô mà đứa bé cũng sẽ gặp nguy hiểm. — Ông nói như van nài.

Điện thoại rơi khỏi tay tôi. Trong khoảnh khắc, mọi mảnh ghép xếp lại thành một bức tranh rùng rợn: ánh mắt xa lạ của Minh, những cuộc gọi lúc nửa đêm, sự lạnh lẽo từ bàn tay anh… Tất cả không còn là ngẫu nhiên.

Tối hôm đó, tôi quyết định làm rõ mọi chuyện. Khi Minh trở về, tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
— Anh giấu em điều gì?

Anh khựng lại, gương mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt. Rồi, sau một thoáng im lặng, anh ngồi xuống, thở dài:
— Em đã biết rồi phải không?

Tôi không trả lời, chỉ siết chặt tay lên bụng. Minh gật đầu, đôi mắt ánh lên nỗi đau khó tả:
— Đúng, anh mắc bệnh. Một loại ký sinh… nó sống trong máu, và anh không thể thoát. Nhưng em tin anh, phải không? Anh vẫn kiểm soát được bản thân, ít nhất là lúc này. Anh chỉ muốn ở bên em và con.

Nước mắt trào ra, tôi nghẹn ngào:
— Tại sao anh không nói?

— Vì anh sợ em bỏ đi. Sợ mất em. — Giọng anh run run, nhưng trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, nửa van xin, nửa khát vọng chiếm hữu.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: tình yêu và sự nguy hiểm đã hòa lẫn trong con người trước mặt. Anh vẫn là Minh của tôi, người từng ôm tôi trong đêm mưa, từng hứa sẽ nuôi dạy con cùng tôi. Nhưng đồng thời, anh cũng là một thứ gì đó khác—một thực thể không thể đoán trước.

Anh tiến đến gần, bàn tay lạnh lẽo đặt lên má tôi:
— Đừng rời xa anh. Anh sẽ bảo vệ em… và con.

Trái tim tôi giằng xé. Lời bác sĩ vẫn ám ảnh, thúc giục tôi phải chạy trốn. Nhưng ánh mắt của Minh—tràn ngập tình yêu và nỗi tuyệt vọng—khiến tôi không thể rời đi ngay lập tức.

Đêm ấy, tôi thu xếp một ít đồ, giấu trong tủ. Tôi biết, sớm muộn gì tôi cũng phải rời khỏi nơi này để bảo vệ con. Nhưng khi đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng Minh lặng lẽ ngồi trong phòng khách, đôi mắt đỏ rực trong ánh đèn, tôi chợt tự hỏi: liệu bỏ đi có thực sự giải thoát? Hay tôi đang gieo thêm một lời nguyền lên chính gia đình mình?

Tiếng tim con đập nhè nhẹ vang vọng trong ký ức buổi siêu âm. Tôi đặt tay lên bụng, thì thầm:
— Con à, mẹ sẽ đưa ra lựa chọn… nhưng mẹ không biết đó là đúng hay sai.

Ngoài kia, gió thổi hun hút qua dãy phố tối tăm. Căn nhà nhỏ như bị nuốt chửng bởi bóng đêm, còn tôi kẹt giữa tình yêu và nỗi sợ, giữa một người chồng không còn hoàn toàn là con người và đứa con chưa chào đời.

Khi kim đồng hồ điểm nửa đêm, tôi đứng dậy. Hoặc ở lại, hoặc bỏ đi. Không có con đường nào quay lại nữa.

Và tôi biết, lựa chọn đêm nay sẽ định đoạt tất cả…