Chồng Mất Tích Khi Du Lịch Sầm Sơn, 12 Năm Sau Bất Ngờ Chồng Xuất Hiện Với Người Phụ Nữ Khác

Tiếng sóng biển Sầm Sơn đêm ấy dội vào bờ dữ dội, như muốn nuốt chửng mọi thứ trước mắt. Hạnh vẫn còn nhớ rõ cái khoảnh khắc định mệnh: chồng chị – anh Quang – vừa rời khỏi khách sạn, nói chỉ đi dạo một vòng bờ biển cho khuây khỏa. Nhưng rồi… anh không bao giờ trở về.

Ban đầu, Hạnh chỉ nghĩ anh mải vui, hoặc lạc bạn bè. Nhưng khi trời hửng sáng, chị tìm khắp các con đường, hỏi nhân viên khách sạn, gọi điện đến công an địa phương – tất cả đều vô vọng. Không một dấu vết, không một lời nhắn, anh Quang bốc hơi khỏi thế giới này.

Những ngày sau đó, gia đình lao vào tìm kiếm. Công an tổ chức rà soát dọc bờ biển, thợ lặn quần nát cả một vùng nước sâu nghi ngờ có thi thể. Người dân địa phương thì bàn tán, có người bảo “sóng lớn cuốn đi”, kẻ lại thì thầm “hay là gặp chuyện bất trắc liên quan đến nợ nần”. Hạnh gạt hết. Chồng chị là người hiền lành, đâu có kẻ thù, đâu dính dáng chuyện mờ ám. Nhưng sự thật vẫn lạnh lùng: không ai tìm thấy anh.

Một năm, rồi hai năm, thời gian trôi trong tuyệt vọng. Mỗi lần có tin báo phát hiện thi thể trôi dạt, tim Hạnh lại run lên, sợ đó là anh. Mỗi lần trôi qua vô vọng, chị lại gục ngã, tưởng chừng không gượng nổi. Bố mẹ hai bên dỗ dành, hàng xóm khuyên nhủ, song trong lòng Hạnh, nỗi mất mát ấy thành hố sâu không đáy.

Mười hai năm trôi đi, Hạnh thành người phụ nữ trung niên gầy gò, mái tóc đã lốm đốm bạc. Chị một mình nuôi con khôn lớn, gánh vác cả gia đình. Niềm tin vào sự trở lại của chồng chỉ còn là một đốm lửa le lói, lúc có lúc tắt. Thế rồi, một buổi chiều mưa bất ngờ, khi Hạnh đang đi chợ, mắt chị bỗng tối sầm: giữa đám đông ồn ào, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện – dáng đi, đôi vai, thậm chí cả cách xoay đầu… không thể nhầm được. Là anh Quang. Nhưng bên cạnh anh là một người phụ nữ lạ, nắm tay anh đầy thân mật.

Hạnh chết lặng. Bao nhiêu năm đau khổ, tưởng chừng gặp lại sẽ vỡ òa trong hạnh phúc. Nhưng trái tim chị chỉ thấy nghẹn đắng, như bị dìm xuống đáy biển lần nữa. Người đàn ông mất tích 12 năm kia – nay trở về với một thân phận khác.

Cảm giác nghẹn ngào ấy khiến Hạnh không thể bước tới. Chị lặng lẽ theo sau, tim đập dồn dập, vừa run sợ, vừa phẫn nộ. Người phụ nữ đi cạnh Quang trẻ hơn chị nhiều, dáng vẻ kiêu sa, ăn mặc sang trọng. Họ cùng nhau vào một quán cà phê gần biển, trò chuyện, cười nói như thể thế giới chỉ có hai người.

Hạnh ngồi cách xa, trong góc khuất, đôi mắt không rời khỏi người đàn ông từng là cả thanh xuân của mình. Cái dáng ấy, cái giọng ấy – không thể sai. Anh còn sống, khỏe mạnh, thậm chí còn tươi tắn hơn cả ngày trước khi biến mất. Vậy suốt 12 năm qua, anh đã ở đâu? Tại sao lại bỏ mặc vợ con trong đau khổ?

Trong đầu chị, bao giả thuyết xoay vần. Có thể anh bị bắt cóc, sau đó trốn thoát? Có thể anh mất trí nhớ rồi nay mới hồi phục? Nhưng nếu vậy, tại sao anh không tìm về, mà lại xuất hiện tay trong tay cùng người khác?

Đêm đó, Hạnh về nhà mà lòng như rối tung. Chị thao thức, nước mắt chảy ướt gối. Sáng hôm sau, chị quyết định quay lại quán cà phê. Và đúng như dự đoán, Quang cùng người phụ nữ kia lại xuất hiện. Lần này, chị lấy hết can đảm bước tới.

“Anh Quang!” – tiếng gọi bật ra, run rẩy mà đầy oán trách.

Người đàn ông giật mình, đôi mắt thoáng hoảng sợ rồi nhanh chóng che giấu bằng nụ cười gượng gạo. Người phụ nữ bên cạnh nhìn Hạnh với ánh mắt nghi ngờ, cau mày khó chịu.

“Hạnh… là em sao?” – Quang lắp bắp, giọng ngập ngừng như kẻ phạm tội bị bắt quả tang.

Hạnh run lên, nghẹn ngào không nói nên lời. Chị chỉ kịp hỏi: “Mười hai năm qua, anh ở đâu? Anh có biết em và con đã sống thế nào không?”

Quang tránh ánh mắt vợ, cúi đầu. Người phụ nữ kia cắt ngang: “Anh, đi thôi. Chúng ta không cần phải ở đây nữa.”

Nhưng Hạnh chặn lại, nước mắt chan hòa: “Anh nợ em một lời giải thích! Anh nợ con một người cha!”

Bầu không khí căng thẳng đến mức mọi người trong quán quay nhìn. Quang thở dài, cuối cùng cũng thốt ra: “Anh xin lỗi… nhưng mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ. Anh sẽ giải thích, nhưng không phải ở đây.”

Cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy mở ra một cánh cửa đau đớn cho Hạnh. Anh còn sống – nhưng lựa chọn im lặng suốt 12 năm. Chị vừa muốn lao vào đánh, vừa muốn ôm chặt, vừa muốn gào lên cho hả cơn uất hận. Nhưng trong lòng, nỗi khát khao được biết sự thật vẫn lớn hơn tất cả.

Tối hôm đó, Quang lặng lẽ đến nhà gặp Hạnh. Anh già đi nhiều so với hình ảnh trong trí nhớ chị, nhưng vẫn là người đàn ông từng thề non hẹn biển. Anh ngồi xuống, im lặng rất lâu, rồi nói: “Anh phải rời khỏi em và con, vì có những chuyện em không thể tưởng tượng được. Nếu ngày đó anh không biến mất, có lẽ cả gia đình đã rơi vào thảm kịch.”

Hạnh chết lặng. Thảm kịch gì có thể khiến một người cha, một người chồng, chấp nhận để vợ con chịu cảnh mất mát suốt 12 năm?

Quang kể lại, giọng khàn đặc: “Ngày ấy, khi chúng ta du lịch Sầm Sơn, anh đã dính vào một vụ làm ăn nguy hiểm. Anh tưởng chỉ là chuyện buôn bán bình thường, nhưng thực chất lại vướng vào đường dây rửa tiền. Khi anh phát hiện ra, thì đã quá muộn – chúng dọa sẽ giết em và con nếu anh không biến mất. Đêm đó, anh buộc phải bỏ đi, để bọn chúng tin rằng anh đã bị sóng cuốn mất tích.”

Hạnh bàng hoàng, đôi tay run lẩy bẩy. Chị vừa thương, vừa giận. “Anh không thể tin công an sao? Không thể tin gia đình sao? Anh chọn biến mất, để mặc mẹ con em sống dở chết dở?”

Quang cúi đầu, mắt đỏ hoe: “Anh biết anh sai. Nhưng lúc ấy, mọi thứ rối ren, bọn chúng quá tàn nhẫn. Anh chỉ có thể trốn đi, đổi tên, bắt đầu lại ở nơi khác. Người phụ nữ em thấy – là người đã cưu mang anh suốt những năm tháng ấy. Anh nợ cô ấy một ân tình lớn.”

Những lời ấy như nhát dao xoáy vào tim Hạnh. Suốt 12 năm, chị một mình gánh vác tất cả, chờ đợi trong tuyệt vọng, trong khi anh xây dựng một cuộc đời mới với người khác.

“Vậy còn con? Nó đã lớn lên mà không có cha. Anh có biết bao nhiêu đêm nó hỏi em: ‘Ba đâu rồi?’, em phải cắn răng mà nói dối không?” – Hạnh bật khóc nức nở.

Quang im lặng. Giọt nước mắt đàn ông hiếm hoi rơi xuống. Anh biết, có những vết thương không bao giờ hàn gắn.

Câu chuyện kéo dài đến tận khuya. Hạnh không biết mình nên vui vì chồng còn sống, hay nên căm giận vì bị phản bội. Cuối cùng, chị thốt lên: “Anh hãy chọn đi. Một là trở về, đối diện với quá khứ, với con. Hai là đi hẳn, đừng bao giờ xuất hiện nữa.”

Sự lựa chọn ấy đẩy Quang vào ngã ba sinh tử. Người phụ nữ kia chắc chắn sẽ không buông, vì 12 năm qua cô ta đã ở cạnh anh. Nhưng con trai anh cũng là máu mủ, là trách nhiệm không thể chối bỏ.

Vài tuần sau, Quang tìm gặp lại. Anh quyết định: “Anh sẽ trở về, dù có phải trả giá thế nào. Anh không thể để em và con tiếp tục sống trong bóng tối của lỗi lầm anh.”

Hạnh nghe, nhưng trái tim chị không còn như trước. Tình yêu đã nứt gãy, niềm tin đã vỡ vụn. Nhưng ít nhất, sự thật đã được phơi bày, và con trai chị có lại một người cha.

Đêm đó, bên tiếng sóng biển Sầm Sơn dạt dào, Hạnh đứng lặng nhìn xa xăm. Biển vẫn mênh mông như mười hai năm trước, chỉ có lòng người là đổi thay. Chị hiểu: cuộc đời không thể quay lại như xưa, nhưng ít ra, nỗi ám ảnh đã khép lại. Và từ đây, chị sẽ học cách bước tiếp – dù có hay không có người đàn ông ấy bên cạnh.