Nửa đêm đang trực ca, có một cô gái trẻ bị mang th/ai ng/oài t/ử c/ung được đưa vào cấp cứu. Tôi bình tĩnh hỏi: “Phải ph;ẫu th;uật ngay, người nhà đâu?” Cô gái đau đến mức không thể nói thành lời, cố gắng gọi một cuộc điện thoại rồi đưa cho tôi.

“Em à, có ca cấp cứu. Anh ngủ trước nhé, đừng chờ.”
Tin nhắn vừa gửi đi, bác sĩ nội trú Lê Thảo Vy ngả người ra lưng ghế, cố thả lỏng đôi vai mỏi nhừ sau hơn mười giờ căng thẳng trong phòng cấp cứu. Đồng hồ treo tường chỉ 00:17, khuya yên tĩnh đến lạ thường – một điều hiếm hoi ở Bệnh viện Đa khoa Trung ương.

Cô đang uống vội ngụm nước thì cửa cấp cứu bật mở. Một y tá đẩy xe lăn, theo sau là hai bảo vệ hỗ trợ. Trên xe là một cô gái trẻ, người đầy máu, mặt trắng bệch, tay ôm bụng dưới, môi mím chặt để không bật ra tiếng kêu.

“Người bệnh nữ, khoảng hai mươi hai, nghi thai ngoài tử cung vỡ. Mạch nhanh, huyết áp tụt,” y tá báo nhanh, mồ hôi túa trên trán.

Lê Thảo Vy lập tức bật dậy, gạt hết cơn mỏi mệt: “Chuẩn bị phòng mổ gấp. Truyền dịch, lấy máu xét nghiệm khẩn. Gọi bác sĩ gây mê và báo lãnh đạo trực!”

Cô ngồi xổm xuống trước bệnh nhân, nhìn kỹ hơn gương mặt đang tái đi vì đau. Cô gái chỉ kịp run run thốt:
“Chị ơi… gọi người nhà giúp em… điện thoại trong túi…”

Vy lục điện thoại, màn hình hiện một cái tên đơn giản, nhưng như thể một luồng điện chạy thẳng vào tim cô: “Chồng yêu – Phó Lăng”.

Phó Lăng.
Cô cứng người.

Mọi chuyển động quanh như mờ đi, chỉ còn hai chữ ấy cứ xoáy sâu vào tâm trí cô. Đôi mắt cô gái nhoè nước nhưng vẫn cố đưa điện thoại cho Vy, không nói thành lời, chỉ ra hiệu gọi giúp.

Vy đắn đo vài giây. Là trùng tên? Là ai khác?

Tay cô run nhẹ khi nhấn gọi. Điện thoại kết nối chỉ sau hai hồi chuông. Và rồi, giọng nói ấy – trầm ấm, quen thuộc, vang lên:

“Bảo bối, có chuyện gì vậy?”

Cô đứng chết lặng.

Là giọng của chồng cô. Không lẫn vào đâu được.

Vy nhìn lại màn hình lần nữa – đúng số, đúng tên, đúng giọng.

“…Sao không nói gì? Có chuyện gì vậy?”
Phó Lăng gấp gáp.

Cô nuốt nghẹn, trái tim như bị bóp nghẹt. Mỗi từ đều rạch vào lòng cô một nhát sắc bén.

“Phó Lăng… bên cấp cứu đây.”

Cô chỉ kịp thốt lên như thế. Rồi ngắt máy.

Một tiếng “tút” dài kéo theo khoảng trống im lặng lạnh lẽo. Tay cô buông thõng, trong khi người bệnh đang mê dần, máu thấm qua áo bệnh viện.

Vy quay đi, ép bản thân trở lại là một bác sĩ. Không phải người vợ vừa phát hiện sự thật chấn động. Không phải người đàn bà đứng giữa ranh giới của tình yêu và phản bội.

Phòng mổ được chuẩn bị thần tốc. Cô gái – tên là Trần Minh Thư, 22 tuổi – bị chẩn đoán xuất huyết nội do thai ngoài tử cung vỡ. Nếu chậm vài phút, có thể mất mạng.

Lê Thảo Vy thay đồ mổ. Cô cứng rắn, bình tĩnh như mọi ca cấp cứu từng trải. Nhưng chỉ cô biết, đôi tay mình chưa từng lạnh đến thế.

Gần 1 giờ sáng. Phòng mổ chìm trong ánh đèn trắng gắt, dao mổ rạch một đường dứt khoát trên vùng bụng dưới của Minh Thư. Máu trào ra, mùi tanh nồng len lỏi qua lớp khẩu trang. Gây mê vẫn ổn, huyết áp giữ được.

Mọi thao tác đều chính xác. Nhưng trong lòng Vy là một cuộc giằng xé tàn khốc.

Anh ấy… Phó Lăng… người đàn ông từng nói sẽ chỉ có mình em. Người nắm tay em qua bao đêm trực. Giờ đây… anh ấy đang lo lắng cho một người phụ nữ khác. Trong khi em – vợ hợp pháp của anh – lại là người cầm dao cứu cô ta.

Trớ trêu hơn, nếu không có Vy, Minh Thư có thể sẽ chết.

Nếu Vy cứu cô ta, cô sẽ cứu luôn cuộc tình sai trái đó.

Còn nếu không…

Vy khựng lại một giây. Y tá bên cạnh ngẩng đầu:
“Bác sĩ Vy?”

Cô thở mạnh một hơi. Không – cô không thể để cảm xúc lấn át. Trách nhiệm của cô là sinh mạng con người, không phải ân oán tình cảm.
Cô lại bắt tay vào thao tác. Từng mạch máu được cầm lại, từng bước khâu từng lớp da – tất cả như một cơ chế vô cảm nhưng chuẩn xác đến lạnh người.

Gần 3 giờ sáng. Ca mổ kết thúc. Minh Thư qua cơn nguy kịch. Vy đứng thẫn thờ một lúc lâu trong phòng thay đồ, ánh mắt trống rỗng hướng về phía ô cửa kính hẹp – nơi có ánh đèn vàng le lói từ dãy nhà xe.

Đột nhiên, điện thoại cô rung lên.

Một tin nhắn từ Phó Lăng.

“Em đang trực hả? Vừa có số lạ gọi, làm anh lo quá. Ổn chứ? Anh nhớ em.”

Vy nhìn dòng chữ, cười khẩy. Một nụ cười không nước mắt, nhưng chua chát hơn mọi tiếng khóc.

Trời vừa rạng. Những tia nắng nhạt đầu tiên len qua khe cửa kính phòng nghỉ bác sĩ. Lê Thảo Vy vẫn ngồi đó – chưa chợp mắt phút nào sau ca mổ. Áo blouse trắng treo lỏng lẻo trên móc, còn cô, chỉ khoác chiếc áo thun và quần vải, ánh mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không như thể đang cố níu kéo chút lý trí cuối cùng còn sót lại.

Điện thoại cô vẫn im lặng. Tin nhắn “Anh nhớ em” của Phó Lăng vẫn nằm đó – chưa được trả lời. Cô cũng không có ý định trả lời.

Cửa phòng nghỉ bật mở. Một đồng nghiệp bước vào, giọng nhẹ nhàng:

“Vy, người nhà bệnh nhân Trần Minh Thư tới rồi. Muốn gặp bác sĩ trực.”

Cô đứng dậy, đầu đau như búa bổ nhưng vẫn gật đầu. Thân là bác sĩ, cô chưa từng để cảm xúc cá nhân chi phối công việc. Nhưng lần này, cả lý trí lẫn con tim cô đều đang trong một cuộc chiến tàn nhẫn.

Hành lang bệnh viện sáng sớm vẫn còn yên ắng, lác đác vài bệnh nhân và người nhà đang đợi làm thủ tục. Khi cô vừa rẽ sang phòng hậu phẫu, ánh mắt cô lập tức dừng lại nơi một dáng người quen thuộc.

Phó Lăng.

Anh đứng đó, trước cửa phòng bệnh, khuôn mặt căng thẳng, mái tóc rối nhẹ vì gió sáng. Trên tay anh còn cầm một hộp cháo nóng, thứ mà mỗi lần Vy ốm, anh vẫn hay mua cho cô.

Vy khựng lại vài giây. Đã bao lần cô chạy ào đến ôm anh từ phía sau, gối đầu lên vai anh giữa những buổi trực mệt nhoài. Giờ đây, giữa họ là một khoảng cách không còn đo bằng mét, mà bằng một lời nói dối.

Lăng quay sang. Thấy cô, anh lập tức bước tới.

“Vy! Em cũng đang ở đây à?” – giọng anh vẫn như thường ngày, dịu dàng, hơi ngạc nhiên.

Cô không trả lời, chỉ nhìn anh chăm chăm. Cái nhìn khiến Lăng khựng lại.

“Người bệnh vừa trải qua một ca mổ phức tạp. Em là người trực, em mổ cho cô ấy,” Vy nói chậm rãi, mỗi chữ như đâm thẳng vào không khí giữa họ.

Mặt anh đổi sắc.

“Em… em nói gì cơ?” – Lăng ngập ngừng.

Vy cười khẩy, đưa điện thoại lên, lật màn hình cuộc gọi đêm qua. Số “Chồng yêu” hiển thị rõ ràng.

“Đêm qua, anh gọi đến. Giọng anh vang lên bên tai em… ‘Bảo bối, có chuyện gì vậy?’. Câu đó… dành cho ai hả anh?”

Lăng lắp bắp. Trong ánh mắt anh là sự chấn động thật sự – không che giấu nổi.

“Vy… anh xin lỗi. Để anh giải thích…”

“Không cần,” cô ngắt lời. “Người cần nghe giải thích là Minh Thư – người em đã cứu khỏi cái chết. Còn em thì không.”

Lăng tiến một bước, đưa tay định chạm vào cô.

“Vy, anh chưa từng nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này. Giữa anh và cô ấy… không phải như em nghĩ. Anh sai. Nhưng…”

“‘Nhưng’ gì?” – Vy hỏi lại, mắt lạnh như đá. “Anh sai. Vậy em phải làm gì với cái sai đó? Tha thứ? Làm lại? Hay xem như không có gì xảy ra?”

Phó Lăng im lặng. Anh cúi đầu, giọng lạc đi:

“Anh không biết.”

Vy cười buồn. Nụ cười ấy khiến người ta đau lòng hơn cả tiếng khóc.

“Phải. Bởi vì người phản bội luôn không biết mình đã cướp đi bao nhiêu niềm tin từ người khác.”

Cô quay đi, bước thẳng về phía phòng bệnh. Lăng định gọi theo, nhưng rồi dừng lại. Anh chỉ đứng đó – người đàn ông từng nắm tay cô qua bao sóng gió, giờ chỉ còn là một cái bóng lặng lẽ.

Trong phòng bệnh, Minh Thư đã tỉnh lại. Gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp vì mệt mỏi và đau đớn. Vy bước vào, gương mặt lạnh tanh.

Minh Thư nhìn thấy cô, mắt thoáng hoảng hốt. Cô gái ấy cố gượng ngồi dậy, giọng run run:

“Chị… chị là bác sĩ trực hôm qua?”

“Phải,” Vy đáp ngắn.

“Chị… đã cứu em. Em… cảm ơn chị.”

Vy không đáp ngay. Cô nhìn thẳng vào Minh Thư – người phụ nữ trẻ, nhỏ bé, đang nằm đó giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Cô rút điện thoại, đặt lên bàn cạnh giường bệnh.

“Điện thoại của em. Gọi cho chồng em đi. Anh ấy vẫn chờ ngoài kia.”

Minh Thư tái mặt.

Cô muốn nói gì đó, nhưng môi chỉ mấp máy, không thành lời. Ánh mắt hai người phụ nữ gặp nhau – một người là vợ, một người là người thứ ba. Nhưng Vy không cần một lời xin lỗi.

Cô quay đi.

“Chúc em mau bình phục.”

Vy bước ra khỏi phòng bệnh, bước thật chậm như thể mỗi bước đều mang một phần trái tim bị bóp nghẹt. Bầu trời đã sáng rõ, tiếng xe cộ bắt đầu đông dần. Một ngày mới lại bắt đầu – bình thường như mọi ngày, chỉ có lòng người là đã vĩnh viễn đổi khác.

Cô rút chiếc nhẫn cưới ra, đặt vào túi áo blouse. Hôm nay, cô là bác sĩ. Ngày mai, cô có thể là người vợ cũ.

Nhưng quan trọng nhất, cô vẫn là Lê Thảo Vy – người không để tình yêu phản bội định nghĩa cuộc đời mình.