Con gái m-ất t-ích khi di du lịch Hạ Long, 8 năm sau người mẹ thấy hình của con x;ăm trên cánh tay 1 người đàn ông ..

“Có những nỗi đau không bao giờ khép lại, chỉ ngủ quên theo năm tháng. Cho đến một ngày nào đó, khi một chi tiết nhỏ bé bất ngờ gợi lại, con tim lại bật khóc như vết thương vừa bị xé toạc.”

Đó là điều bà Mai – một người phụ nữ ngoài 50 tuổi – đã trải qua vào một chiều mưa đầu hạ. Trong lúc ngồi quán cà phê nhỏ ven đường ở Hà Nội, bà vô tình nhìn thấy cánh tay của một người đàn ông bàn bên, nơi có một hình xăm quen thuộc đến mức khiến bà chết lặng. Hình xăm ấy là gương mặt cô con gái Linh – người đã mất tích bí ẩn khi đi du lịch Hạ Long tám năm trước.

Tám năm trước, Linh – khi ấy mới 19 tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất – háo hức cùng nhóm bạn đại học đi Hạ Long du lịch. Cô hứa với mẹ sẽ mua một chiếc vòng đá làm quà kỷ niệm. Thế nhưng, sau đêm thứ hai, Linh biến mất. Cảnh sát vào cuộc, báo chí đưa tin, nhưng mọi thứ chìm vào ngõ cụt. Điện thoại Linh bị tắt, đồ đạc còn nguyên trong khách sạn. Không một dấu vết nào về tung tích của cô.

Bà Mai gần như suy sụp. Suốt nhiều năm, bà rong ruổi khắp nơi từ Quảng Ninh đến các tỉnh lân cận, dò hỏi từng manh mối nhỏ. Có người bảo nhìn thấy một cô gái giống Linh đi cùng đám người lạ ở biên giới. Có người lại nói Linh có thể đã bị cuốn ra biển. Nhưng tất cả chỉ là tin đồn. Cái duy nhất còn lại là sự chờ đợi mỏi mòn của một người mẹ.

Để rồi tám năm sau, hình ảnh ấy lại hiện ra – không phải là Linh bằng xương bằng thịt, mà là khuôn mặt của cô được xăm lên da thịt một người đàn ông xa lạ. Bà Mai chết lặng, tay run run, mắt nhòa đi. Tại sao người đàn ông này lại mang gương mặt con gái bà trên cánh tay? Ông ta có liên quan gì đến sự mất tích bí ẩn năm ấy?

Nỗi đau xen lẫn hy vọng. Bà tự hỏi: “Phải chăng con bé vẫn còn sống đâu đó? Phải chăng đây chính là manh mối mà suốt tám năm qua bà tìm kiếm?”

Bà Mai quyết định không để cơ hội trôi qua. Ngay khi người đàn ông rời quán, bà vội vã bám theo. Ông ta là một gã trung niên tầm bốn mươi, dáng vẻ xuề xòa nhưng ánh mắt sắc lạnh. Cánh tay trái có hình xăm Linh thường được ông ta cuộn lại bằng áo dài tay, hẳn ông ta không muốn người khác thấy.

Bà Mai run rẩy nhưng vẫn kiên nhẫn theo sau, ghi nhớ từng bước chân. Người đàn ông đi vào một con ngõ nhỏ, nơi có một tiệm xăm hình cũ kỹ. Bà đứng ngoài, thấy ông ta trò chuyện thân mật với chủ tiệm. Từ xa, bà nghe loáng thoáng vài câu:

  • “Hình này làm lâu rồi, nhưng vẫn giữ được nét. Con bé đó… khó quên lắm.”

  • “Ờ, hồi đó chú đặt làm kỹ lắm mà.”

“Con bé đó?” – tim bà Mai đập thình thịch.

Tối hôm ấy, bà tìm cách quay lại tiệm xăm, giả vờ hỏi xăm hình. Chủ tiệm, một gã đàn ông gầy nhẳng, thoạt đầu cẩn trọng, nhưng khi bà khéo léo trò chuyện, hắn ta dần buông lỏng. Hắn kể rằng người đàn ông kia tên Quân, từng làm ăn lạ lùng, hay đi xa, lúc thì ở biên giới, lúc thì mất tích cả tháng. Hình xăm gương mặt đó được làm theo một tấm ảnh chụp vội, Quân cầm đến, dặn đi dặn lại phải giống thật nhất.

Bà Mai cắn môi đến bật máu. “Ảnh Linh… chính là ảnh con bé khi nó 18 tuổi.”

Trong những ngày sau, bà theo dõi Quân nhiều hơn. Bà phát hiện ông ta thường lui tới một khu nhà trọ cũ ven sông Hồng, nơi tập trung nhiều người lao động tự do và cả những kẻ mờ ám. Bà nghe loáng thoáng chuyện “chuyến hàng” và “gái trẻ”. Linh có thể nào từng bị lừa bán?

Một lần, bà liều lĩnh tiếp cận Quân, hỏi thẳng về hình xăm. Quân thoáng giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

  • “Bà nhầm rồi, chỉ là một gương mặt tôi thấy đẹp nên xăm thôi.”

Nhưng ánh mắt lảng tránh kia không qua được bà.

Đêm đó, bà Mai nằm thao thức. Trong tim vừa dấy lên tia hy vọng, vừa là nỗi sợ hãi. Nếu Linh còn sống, tại sao suốt tám năm qua không liên lạc? Nếu Linh đã mất, tại sao Quân lại mang gương mặt ấy?

Bà hiểu rằng mình cần sự giúp đỡ. Bà tìm đến một người bạn cũ – chú Hùng, nguyên là công an đã về hưu, từng hỗ trợ gia đình trong những ngày đầu Linh mất tích. Hùng nghe chuyện, nhíu mày:

  • “Nếu bà nói đúng, thì đây là một manh mối rất quan trọng. Nhưng bà phải thật cẩn thận, những kẻ buôn người không đơn giản đâu.”

Nhờ Hùng, bà Mai có thêm thông tin. Hóa ra Quân từng dính đến một đường dây đưa người qua biên giới. Trong hồ sơ cũ, có một nhân chứng từng khai rằng hắn hay đi cùng một cô gái trẻ trạc tuổi Linh, nhưng sau đó nhân chứng biến mất.

Hùng cùng bà Mai bí mật theo dõi Quân. Một hôm, họ thấy hắn mang một chiếc hộp nhỏ ra nghĩa trang ngoại thành. Hắn thắp nhang ở một ngôi mộ vô danh. Trên bia chỉ khắc năm sinh – 1995 – trùng với năm sinh của Linh.

Bà Mai như ngã quỵ. Bà lao đến, gào khóc hỏi:

  • “Con gái tôi đâu? Ông đã làm gì con bé?”

Quân hoảng hốt, rồi cuối cùng buông lời:

  • “Tôi… tôi nợ nó một mạng. Con bé đã cứu tôi trong một chuyến vượt biên. Nhưng rồi… nó không qua khỏi. Tôi giữ lại khuôn mặt nó… trên tay mình… để không quên.”

Câu nói ấy như một nhát dao đâm vào tim bà. Bao nhiêu năm hy vọng, giờ chỉ còn lại sự thật phũ phàng. Linh đã không còn, và suốt tám năm qua, bà chỉ ôm ấp một giấc mơ dang dở.

Dẫu vậy, trong sâu thẳm, bà cảm nhận một điều: con gái mình đã sống mạnh mẽ đến phút cuối, đến mức có thể để lại dấu ấn trong lòng kẻ từng là một mắt xích tội lỗi. Hình xăm kia – dù ám ảnh – lại chính là bằng chứng rằng Linh đã tồn tại, đã yêu thương và hy sinh.

Sau sự việc, cơ quan chức năng vào cuộc, điều tra sâu hơn về đường dây buôn người. Quân bị bắt giữ, còn bà Mai lặng lẽ trở về ngôi nhà nhỏ, ôm di ảnh con gái.

Mỗi chiều, bà vẫn thắp hương, nhưng nỗi đau đã khác. Không còn là hy vọng mỏi mòn, mà là một sự chấp nhận: Linh đã đi xa, nhưng ký ức về cô vẫn ở lại – không chỉ trong trái tim mẹ, mà cả trong những vết hằn khó xóa của kẻ từng chứng kiến.

Và trong những đêm yên tĩnh, bà Mai khẽ mỉm cười qua làn nước mắt:
“Con à, mẹ đã tìm thấy con rồi… theo một cách đau đớn, nhưng ít nhất mẹ biết, ở đâu đó, con đã sống, đã chiến đấu đến cùng.”