Ngày cưới vốn dĩ là ngày trọng đại nhất của đời người. Tôi từng tin rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để bước vào cánh cửa hạnh phúc cùng người phụ nữ mà tôi yêu thương. Nhưng không ai có thể đoán trước được, một khoảnh khắc bất ngờ có thể phá vỡ mọi thứ tưởng chừng như hoàn hảo.
Hôn lễ được tổ chức trong một nhà hàng lớn ở trung tâm thành phố. Không khí rộn ràng, khách khứa đến chúc mừng, tiếng nhạc du dương hòa với tiếng cười nói. Tôi nắm tay cô dâu của mình — Hạnh, người con gái dịu dàng, đã cùng tôi vượt qua nhiều khó khăn trong gần hai năm yêu nhau.
Thế nhưng, ngay khi lễ cưới đang diễn ra, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Đó là Mai — vợ cũ của tôi. Cô ấy bước vào với dáng vẻ bình thản nhưng khó giấu được đôi mắt long lanh. Trên người Mai là chiếc váy rộng che đi phần bụng đã lùm lùm, ai tinh ý đều nhận ra cô ấy đang mang thai.
Cả khán phòng xôn xao. Tôi cứng người lại, trong khi Hạnh nhìn tôi với ánh mắt đầy khó hiểu. Mai tiến đến gần, mỉm cười:
“Chúc mừng anh. Chúc anh và cô ấy hạnh phúc.”
Giọng nói ấy không hề trách móc, nhưng đủ để tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi gật đầu, miệng mấp máy cảm ơn, nhưng tim thì đập loạn xạ.
Sau khoảnh khắc ấy, tôi tưởng mọi chuyện sẽ lắng xuống. Khách khứa dần quay lại không khí vui vẻ, nhạc lại nổi lên. Nhưng rồi, trong lúc đang chào bàn, Hạnh bất ngờ quay sang Mai và hỏi một câu:
“Chị có thai mấy tháng rồi vậy?”
Câu hỏi tưởng như vô thưởng vô phạt, chỉ là phép lịch sự xã giao. Nhưng câu trả lời của Mai đã làm cả khung cảnh chao đảo:
“Năm tháng rồi.”
Tiếng thìa rơi leng keng trên bàn. Tôi chết lặng. Hạnh quay phắt sang nhìn tôi, gương mặt dần biến sắc. Bởi chỉ sáu tháng trước, tôi và Mai mới chính thức ly hôn. Nếu đứa bé đã năm tháng, vậy có nghĩa tôi là cha nó…
Cả hội trường bỗng im phăng phắc. Sự thật phơi bày như một nhát dao cắt ngang niềm vui. Tôi chưa kịp phản ứng thì Hạnh buông tay tôi ra, ánh mắt đau đớn pha lẫn phẫn nộ. Những lời chúc tụng biến thành những tiếng xì xào. Ngày vui của tôi, chỉ trong một khoảnh khắc, hóa thành bi kịch.
Hạnh bỏ ra ngoài giữa ánh mắt ngỡ ngàng của quan khách. Tôi vội vã chạy theo, bỏ lại phía sau là Mai vẫn ngồi lặng lẽ cùng cái bụng bầu khiến bao người bàn tán.
“Anh giải thích đi, đứa bé đó là thế nào?” – Hạnh nấc nghẹn, nước mắt rơi xuống lớp trang điểm cầu kỳ.
Tôi lắp bắp, trong đầu hỗn loạn. Thật ra, trước khi ly hôn, Mai và tôi có một lần cuối cùng tìm lại nhau trong men say. Khi ấy, cả hai đã mệt mỏi vì mâu thuẫn kéo dài, nhưng vẫn còn tình cảm. Tôi không ngờ chỉ một đêm ấy lại để lại hậu quả lớn đến vậy. Sau đó, Mai chủ động dứt khoát, nộp đơn ly hôn và rời khỏi cuộc đời tôi. Tôi nghĩ mọi thứ đã kết thúc, để rồi lao vào xây dựng hạnh phúc mới với Hạnh.
Tôi cúi đầu, giọng run rẩy:
“Anh… anh không biết Mai có thai. Anh tưởng giữa anh và cô ấy đã hoàn toàn chấm dứt.”
Nhưng Hạnh không còn đủ kiên nhẫn để nghe. Với cô ấy, sự thật đơn giản là: chồng mình đang cưới mình nhưng lại có con với người cũ. Đau đớn ấy làm sao xoa dịu bằng vài lời giải thích?
Khách khứa bắt đầu bỏ về sớm. Gia đình hai bên thì hoang mang. Mẹ tôi kéo tôi lại, trách móc:
“Con làm gì thế này? Sao lại để ra chuyện như vậy ngay ngày cưới?”
Tôi không biết trả lời sao. Trong lòng tôi ngổn ngang giữa trách nhiệm và tình yêu. Một bên là Hạnh, người phụ nữ tôi thật sự muốn gắn bó; một bên là Mai, người cũ nhưng lại đang mang trong mình đứa con máu mủ.
Đêm đó, lễ cưới tan trong lặng lẽ. Không còn cảnh tiễn đưa cô dâu chú rể rạng rỡ, chỉ có một chú rể ngồi bần thần trong căn phòng vắng, nhìn chiếc nhẫn cưới nằm lăn lóc trên bàn.
Sau đêm ấy, Hạnh dọn về nhà bố mẹ, cắt đứt liên lạc với tôi. Tôi gọi điện, nhắn tin hàng trăm lần, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. Trong mắt Hạnh, tôi là kẻ phản bội, kẻ đã che giấu một sự thật động trời.
Tôi tìm đến Mai. Cô ấy bình thản hơn tôi tưởng. Mai bảo:
“Em không định phá hỏng đám cưới của anh. Em chỉ muốn chúc phúc, nhưng không ngờ Hạnh lại hỏi câu đó. Nếu đã lỡ rồi… thì anh hãy tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.”
Những lời ấy như nhát dao thứ hai cắm vào tim tôi. Đúng, trách nhiệm. Đứa bé trong bụng Mai không hề có lỗi. Nó là con tôi. Nhưng liệu tôi có thể vừa làm tròn bổn phận làm cha, vừa cứu vãn được cuộc hôn nhân vừa tan vỡ kia không?
Gia đình hai bên tổ chức họp. Bố mẹ Hạnh giận dữ, cho rằng tôi đã lừa dối con gái họ. Mẹ tôi thì khuyên:
“Con không thể bỏ mặc máu mủ của mình. Nhưng cũng đừng để mất người con thật sự yêu.”
Tôi đứng trước ngã ba đường. Nếu chọn Hạnh, tôi phải thuyết phục cô ấy chấp nhận một đứa con ngoài mong muốn. Nếu chọn Mai, tôi quay lại với quá khứ, nhưng trong lòng chẳng còn tình yêu trọn vẹn.
Nhiều đêm, tôi tự hỏi: giá như hôm đó Mai không đến, giá như Hạnh không hỏi, có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật. Đám cưới của tôi, thay vì khởi đầu cho hạnh phúc, lại trở thành dấu chấm hết cho một giấc mơ.
Kết cục, tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời. Tôi chỉ biết một điều: hạnh phúc không thể xây dựng trên bí mật. Và đôi khi, chỉ một câu hỏi vô tình cũng đủ để phơi bày tất cả.
Sau những ngày chìm trong hỗn loạn, tôi buộc phải đối diện với chính mình. Không thể cứ để mọi chuyện trôi đi trong im lặng, bởi càng kéo dài, vết thương giữa tôi và Hạnh càng khó lành, còn Mai thì ngày một gần đến ngày sinh.
Tôi tìm đến nhà bố mẹ Hạnh. Cô ấy tránh mặt, nhưng tôi kiên nhẫn ngồi chờ từ sáng đến tối. Cuối cùng, Hạnh bước ra, đôi mắt sưng đỏ chứng tỏ đã khóc rất nhiều.
“Anh còn gì để nói nữa không?” – Hạnh hỏi, giọng khàn đặc.
Tôi cúi đầu:
“Anh biết mình sai khi không nói cho em biết sớm. Anh không hề cố ý giấu, chỉ là anh thật sự không biết Mai có thai. Anh yêu em, và ngày cưới hôm đó, anh đã muốn cùng em bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng đứa bé… là máu mủ của anh. Anh không thể quay lưng.”
Hạnh lặng im. Tôi thấy trong mắt cô ấy có một thoáng dao động, nhưng rồi nhanh chóng biến thành sự cứng rắn.
“Anh có thể làm cha. Nhưng em không thể sống với người chồng mà ngày cưới lại bị phơi bày như thế. Em không đủ can đảm.”
Lời nói ấy như dấu chấm hết. Tôi hiểu Hạnh không sai. Cô ấy chỉ bảo vệ lòng tự trọng và hạnh phúc của chính mình.
Không còn cách nào khác, tôi dồn tâm sức vào việc lo cho Mai. Cô ấy dù mạnh mẽ nhưng vẫn chỉ là người phụ nữ sắp làm mẹ đơn thân. Tôi đưa Mai đi khám thai định kỳ, lo từng bữa ăn, giấc ngủ. Cô ấy ít nói, nhưng tôi cảm nhận được sự biết ơn thầm lặng trong ánh mắt.
Một tối, Mai hỏi:
“Anh còn yêu em không?”
Tôi im lặng rất lâu, rồi đáp:
“Anh thương em vì em đang mang con anh. Nhưng anh không còn yêu theo nghĩa của vợ chồng. Anh chỉ muốn lo cho em và con được bình an.”
Mai gật đầu, mỉm cười buồn:
“Em cũng không mong gì hơn.”
Chúng tôi trở thành một dạng gia đình lạ lùng: không tình yêu trọn vẹn, nhưng gắn kết bởi một sinh linh sắp chào đời.
Ngày con trai tôi cất tiếng khóc đầu tiên, tôi vừa mừng vừa lo. Tôi bế nó trên tay, nhìn gương mặt nhỏ bé đỏ hỏn mà thấy tim mình rung lên. Tôi thì thầm:
“Ba xin lỗi vì đã không chuẩn bị tốt hơn cho con. Nhưng ba hứa sẽ không bao giờ bỏ con.”
Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: dù cuộc hôn nhân tan vỡ, dù tình yêu dang dở, tôi vẫn còn một sợi dây ràng buộc đầy ý nghĩa trong đời.
Một năm sau, tôi tình cờ gặp Hạnh ở quán cà phê. Cô ấy đã khác xưa: mạnh mẽ, tự tin, ánh mắt không còn u buồn. Khi nhìn thấy tôi bế đứa bé, Hạnh khẽ mỉm cười.
“Con anh kháu khỉnh quá.” – cô ấy nói.
Tôi nghẹn ngào:
“Anh xin lỗi vì tất cả. Nếu có thể quay lại, anh vẫn mong được ở bên em.”
Hạnh chỉ lắc đầu:
“Chúng ta đã đi những con đường khác nhau rồi. Hãy sống tốt với con của anh. Em cũng sẽ tìm hạnh phúc riêng.”
Chúng tôi chia tay nhau trong bình thản. Lần này, không còn nước mắt, chỉ có sự chấp nhận.
Đám cưới của tôi đã sụp đổ trong một khoảnh khắc, nhưng nó lại mở ra một hành trình khác: hành trình làm cha. Tình yêu đôi lứa có thể dang dở, nhưng tình cha con thì không bao giờ đứt đoạn.
Tôi không còn mong mỏi một gia đình hoàn hảo như trước kia. Tôi chỉ mong mỗi ngày nhìn thấy con lớn lên, nghe tiếng con cười, và biết rằng mình đã không trốn tránh trách nhiệm. Có lẽ, đó cũng là một dạng hạnh phúc — một hạnh phúc đời thường, giản dị nhưng đủ để tôi tiếp tục bước đi.