Bỏ vợ bụng mang dạ ch/ửa để chạy theo tình mới. Người đàn ông không ngờ ngày cô quay lại mang theo sự thật khiến anh ta sụp đổ

“Có những sai lầm trong đời, một khi đã lựa chọn thì chẳng thể quay ngược. Người đàn ông ấy đã rời bỏ mái ấm khi vợ đang bụng mang dạ chửa, để chạy theo tiếng gọi của tình mới. Nhưng anh ta không ngờ rằng, ngày cô quay về, mang theo một sự thật, lại chính là ngày anh sụp đổ hoàn toàn…”

Căn nhà nhỏ trong con ngõ yên tĩnh hôm ấy nặng nề khác lạ. Hạnh ngồi trên giường, bàn tay đặt lên bụng đã nhô cao hơn bảy tháng, mắt đỏ hoe nhìn theo bóng chồng mình – Nam – đang vội vàng xếp quần áo. Anh nói, giọng dứt khoát nhưng xen chút bối rối:
“Anh xin lỗi… nhưng anh không thể tiếp tục thế này. Anh và Lan… bọn anh thật sự cần nhau.”

Hạnh chết lặng. Bao nhiêu năm yêu thương, vượt qua khó khăn, từ những ngày thuê trọ chật hẹp, gom góp từng đồng để mua căn nhà nhỏ này, giờ đây chỉ còn lại một câu nói dứt khoát. Cái thai trong bụng quẫy mạnh, như nhắc nhở cô rằng cô không được gục ngã. Nhưng trái tim cô như bị bóp nghẹt.

Nam rời đi ngay trong đêm, bỏ lại người vợ đang bụng mang dạ chửa cùng căn nhà lạnh lẽo. Hàng xóm xung quanh xì xào, kẻ thương cảm, người dè bỉu. Ai cũng thấy thương cho Hạnh, người phụ nữ dịu dàng, lúc nào cũng nhẫn nhịn lo cho chồng.

Những ngày sau đó, Hạnh sống trong chuỗi ngày chông chênh. Cô vừa đi làm thêm vừa chuẩn bị sinh con, tất cả đều dựa vào nghị lực. Mỗi khi nhìn cái bụng ngày một nặng nề, cô tự nhủ: “Phải mạnh mẽ, con mình cần mình.”
Còn Nam, từ khi dọn về ở cùng Lan – cô gái trẻ trung, xinh đẹp – thì gần như biến mất khỏi cuộc đời của Hạnh. Anh đắm chìm trong những ngày vui mới, nghĩ rằng mình đã tìm thấy tình yêu thật sự. Anh ngỡ rằng rời bỏ Hạnh là quyết định đúng đắn, bởi người phụ nữ từng chia sẻ khó khăn với anh giờ chỉ còn là gánh nặng.

Nhưng Nam đâu ngờ, chính khoảnh khắc anh buông tay ấy, cuộc đời anh đã rẽ sang một hướng không thể quay đầu.

Ngày Hạnh trở dạ, không có Nam bên cạnh. Một mình cô gọi taxi vào viện, tay nắm chặt balo nhỏ chuẩn bị sẵn. Nỗi đau vật lý quặn thắt xen lẫn nỗi đau tinh thần khiến nước mắt cô rơi liên tục. Nhưng khi tiếng khóc chào đời vang lên, Hạnh gạt nước mắt, ôm đứa con đỏ hỏn vào lòng, khẽ thì thầm:
“Con à, chỉ cần có mẹ, con sẽ lớn lên thật hạnh phúc.”

Sau sinh, Hạnh quay về căn nhà cũ. Một mình chăm sóc con không dễ dàng, nhưng cô kiên cường. Ban ngày đi làm bán thời gian tại cửa hàng tạp hóa gần nhà, ban đêm thức trắng bế con, dỗ dành mỗi khi bé khóc. Hạnh không trách móc, cũng không oán hận. Nỗi đau đã dần chai sạn, chỉ còn lại tình thương vô hạn dành cho con.

Ngược lại, cuộc sống của Nam và Lan lại không hề êm đềm như anh tưởng. Những hào nhoáng ban đầu dần phai nhạt. Lan trẻ trung, thích vui chơi, không chịu ràng buộc chuyện gia đình. Cô thường bỏ mặc Nam ở nhà một mình, còn bản thân mải mê tiệc tùng. Nam bắt đầu nhớ đến những bữa cơm giản dị của Hạnh, nhớ đến cách cô luôn chu đáo lo lắng cho anh. Nhưng cái tôi khiến anh không bao giờ nghĩ đến việc quay lại.

Hàng xóm đôi khi vô tình kể cho Nam nghe rằng Hạnh nuôi con rất ngoan, đứa bé kháu khỉnh, đáng yêu. Trong lòng Nam có chút xao động, nhưng anh cố tự trấn an: “Cô ấy không cần mình nữa. Mình có cuộc sống mới rồi.”

Cứ thế, thời gian trôi qua. Hạnh nuôi con khôn lớn bằng chính đôi tay mình, vững vàng và tự tin hơn trước. Nụ cười con trẻ chính là động lực để cô tiếp tục bước đi. Nhưng sâu trong trái tim, vết thương mà Nam để lại chưa bao giờ lành hẳn.

Năm năm sau, Nam tình cờ gặp lại Hạnh. Khi ấy, anh sững sờ thấy cô xuất hiện rạng rỡ, điềm đạm, tay dắt theo cậu bé trai lanh lợi. Đứa bé có đôi mắt, nụ cười giống Nam đến lạ thường.

Anh ngập ngừng bước lại:
“Hạnh… đây là… con anh sao?”

Hạnh nhìn Nam, ánh mắt vừa bình thản vừa sắc lạnh:
“Phải. Con anh. Nhưng từ ngày anh rời đi, nó chỉ có một người cha duy nhất trong đời – là tôi.”

Nam chết lặng. Cậu bé quay sang nhìn anh, lễ phép chào: “Chào chú.” Từng lời, từng cử chỉ như dao cắt vào tim Nam. Anh nhận ra suốt bao năm qua, mình đã bỏ lỡ điều quý giá nhất – gia đình.

Nhưng sự thật mà Hạnh mang đến hôm nay còn khiến anh sụp đổ hơn nữa. Cô kể rằng trong suốt thời gian nuôi con, cô đã được một người đàn ông khác – người thầy cũ của cô – âm thầm giúp đỡ. Ông ấy thương yêu cậu bé như con ruột, cũng là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho mẹ con cô. Giờ đây, Hạnh chuẩn bị tái hôn, và con trai cô sẽ chính thức có một người cha mới, người cha mà nó luôn xem là hình mẫu.

Nam bàng hoàng. Anh nhìn đứa trẻ – máu mủ của mình – nhưng biết rằng mình chẳng còn quyền gì. Bao năm qua, anh chỉ mải chạy theo thứ tình yêu chóng vánh, để rồi khi tình mới rời bỏ, anh chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng.

Khi Hạnh dắt con rời đi, Nam ngồi gục xuống bên vệ đường. Cảm giác mất mát ập đến, như một bản án mà chính anh tự tuyên cho cuộc đời mình. Anh đã đánh mất tất cả – vợ, con, và cả hạnh phúc giản dị mà bao người mơ ước.

Hạnh không quay đầu lại. Bởi với cô, quá khứ chỉ còn là vết sẹo. Cô đã học cách đứng dậy, tìm thấy ánh sáng mới, và xây dựng một cuộc sống bình yên cho con mình.