Ngày bà rời khỏi căn nhà ấy, trời mưa như trút nước. Không một lời tiễn biệt, không ai tiễn bà ra cửa, trừ ánh mắt lạnh lùng của con dâu và tiếng đóng cửa đầy dứt khoát sau lưng. Bà cúi đầu, ôm túi đồ cũ kỹ, rảo bước giữa con hẻm nhỏ, để lại sau lưng cả một đời vun vén. Không ai ngờ, chín năm sau, người phụ nữ ấy lại trở thành chủ nhân của một khối tài sản khiến cả làng kinh ngạc…
Bà Bảy năm nay đã ngoài 70. Chồng mất sớm, bà tần tảo nuôi con trai duy nhất là Hùng ăn học thành người. Khi Hùng lấy vợ — Loan, một cô gái thị thành sắc sảo, bà vui mừng khôn xiết, nghĩ con mình có phúc lắm mới cưới được người vợ như thế.
Thế nhưng, đời đâu như mơ.
Ngay từ những ngày đầu làm dâu, Loan đã không ưa bà Bảy. Cô ta cho rằng mẹ chồng quê mùa, lỗi thời, hay xen vào chuyện vợ chồng. Còn bà Bảy, quen sống cần kiệm, thường nhắc con dâu tiết kiệm chi tiêu, không nên hoang phí. Những lời góp ý ấy, với Loan, chẳng khác nào sự “xía vô”.
“Má đừng có coi nhà này là của má, má già rồi, để vợ chồng con lo!” — Loan gắt gỏng khi bà góp ý về chuyện tiêu tiền.
Nhiều lần Hùng chứng kiến mẹ con xung đột, anh chỉ biết im lặng. Vừa là con, vừa là chồng, anh không biết nên bênh ai. Nhưng sự im lặng ấy chỉ khiến Loan lấn tới.
Một ngày, Loan thẳng thừng nói:
“Má dọn ra ngoài đi. Nhà này con đứng tên chung với anh Hùng, má đâu có quyền gì.”
Bà Bảy chết lặng. Căn nhà này, ngày xưa bà bán đất quê để mua, tiền bà dành dụm cả đời. Nhưng vì tin tưởng con, bà để tên Hùng đứng sổ đỏ. Nay, Hùng lại để vợ ép bà ra đi mà không lên tiếng. Bà hiểu, bà không còn chỗ đứng.
Bà không khóc, chỉ gật đầu: “Ừ, má đi. Má không muốn làm phiền tụi con nữa.”
Bà rời khỏi nhà chỉ với vài bộ đồ cũ và chút tiền lương hưu. Không ai biết bà đi đâu. Trong con mắt của vợ chồng Hùng, bà chỉ là một bà già nghèo khổ, ra đi rồi sẽ lụi tàn đâu đó như bao người già không nơi nương tựa.
Còn bà Bảy, bà bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi chẳng ai quen biết — vùng biên giới Lào Cai. Bà thuê một căn nhà nhỏ, sống tằn tiện, bắt đầu trồng rau, nuôi gà, rồi bán cho chợ phiên. Không ai biết rằng bà là người cũ của phố thị. Với lòng kiên cường, bà bắt đầu từ số 0.
Một lần tình cờ, bà giúp một du khách nước ngoài bị lạc đường. Người đó, là chủ một doanh nghiệp chuyên kinh doanh nông sản hữu cơ. Sau vài lần trò chuyện, họ mời bà hợp tác: cung cấp rau hữu cơ do chính tay bà trồng. Bà Bảy, với kinh nghiệm trồng trọt từ nhỏ, biến khu vườn nhỏ thành vùng rau xanh nổi tiếng khắp vùng. Từ đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi…
Chín năm sau.
Loan đứng chết trân trước bản tin trên mạng xã hội: “Người phụ nữ ẩn danh đứng sau thương hiệu rau hữu cơ xuất khẩu sang châu Âu là ai?”. Tấm ảnh đi kèm khiến cô rụng rời — là mẹ chồng cô, bà Bảy!
Chuyện không thể tin nổi. Bà cụ già mà cô từng coi là “gánh nặng”, “quê mùa” giờ lại là người sáng lập một doanh nghiệp trăm tỷ?
“Không thể nào…” — cô lẩm bẩm, tay run lên, vội gọi cho Hùng.
“Anh Hùng, anh coi nè! Má mình… má mình thành tỷ phú rồi!!”
Hùng lặng đi. Từ ngày má ra đi, lòng anh luôn day dứt. Nhiều đêm anh mơ thấy bà ngồi góc bếp, lúi húi nấu cơm, rồi giật mình tỉnh giấc trong nước mắt. Nhưng anh chưa từng tìm má, chưa từng dám…
Giờ đây, má anh — người mẹ bị vợ ép ra khỏi nhà, lại thành doanh nhân nổi tiếng.
Tin tức dậy sóng mạng xã hội. Đài truyền hình địa phương mời bà Bảy tham gia chương trình “Chân dung Việt”. Bà mặc áo bà ba đơn sơ, cười hiền lành:
“Tôi không giàu. Tôi chỉ sống đúng với đạo làm người. Có rau thì chia, có cơm thì nhường. May mắn thì đến bất ngờ vậy thôi.”
Ngày bà trở về quê hương, cả làng đổ ra đón. Loan cũng có mặt. Cô ta bối rối, mặt tái xanh, không biết nên nói gì. Hùng đứng kế bên, ánh mắt đầy ăn năn.
“Má… má tha lỗi cho tụi con…” — Hùng nghẹn ngào.
Bà Bảy không khóc. Chỉ nắm tay con trai, rồi quay sang nhìn Loan.
“Má chưa từng giận con. Mỗi người một phúc phận. Má đi là để con sống đời con chọn. Nhưng giờ tụi con hiểu ra thì tốt. Đời không dài, đừng lặp lại sai lầm với người khác.”
Loan ôm mặt khóc nức nở.
Từ ngày đó, bà Bảy không về sống cùng con mà về lại Lào Cai, nơi vườn rau xanh mướt vẫn còn đang chờ. Nhưng mỗi tháng, vợ chồng Hùng đều lên thăm bà, mang theo cháu nội mà bà chưa từng gặp — thằng bé tên Nhân, như điều nhắc nhở về lòng người.
Bà từng mất tất cả. Nhưng bà chưa từng mất lòng tin vào điều thiện. Và chính lòng kiên cường ấy đã khiến cuộc đời bà nở hoa nơi không ai ngờ tới.