“Con trai tôi hét vào mặt tôi vì tôi không giúp nó trả nợ. Tôi im lặng, không thanh minh. Vài ngày sau, nó mở ngăn kéo của tôi ra và chết lặng trước những gì nó nhìn thấy…”
Ngày hôm đó, căn nhà vốn yên tĩnh bỗng chốc như rung chuyển bởi tiếng gắt gỏng của đứa con trai duy nhất. Nó đứng trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe vì thức trắng nhiều đêm, giọng khàn đặc nhưng vẫn đầy sự oán trách.
“Ba chỉ cần giúp con một lần thôi, chỉ một lần thôi mà ba cũng không làm được à?” – nó hét lên, bàn tay siết chặt đến mức run rẩy.
Tôi ngồi lặng bên bàn ăn, đôi đũa trong tay vẫn chưa kịp gắp miếng cơm nào. Tôi nhìn nó, muốn mở miệng giải thích, muốn nói rằng tôi cũng chẳng phải kẻ vô tâm. Nhưng cổ họng nghẹn ứ, mọi lời đều hóa thành im lặng.
Con trai tôi đã vay tiền làm ăn, nhưng thua lỗ. Số nợ phình to, lãi chồng chất. Nó chạy vạy khắp nơi, nhưng chẳng ai dám đưa thêm một đồng. Hy vọng cuối cùng của nó chính là tôi – một người cha già với đồng lương hưu ít ỏi.
Nó nghĩ tôi keo kiệt. Nó tin tôi có tiền giấu đâu đó, chỉ cố tình không muốn giúp. Nỗi tuyệt vọng khiến nó nhìn tôi như kẻ xa lạ. Cái nhìn ấy như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi.
“Con không cần ba nữa!” – nó quát, rồi bỏ ra ngoài, sập cửa cái rầm. Tôi ngồi lại, chỉ nghe tiếng chén đũa va nhau, tiếng gió ngoài hiên, và cả tiếng thở dài nặng trĩu trong lồng ngực.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc. Căn phòng tối om, nhưng trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh thằng bé năm xưa – từng ríu rít gọi tôi là “anh hùng”, từng nắm tay tôi đi khắp công viên, từng hạnh phúc chỉ vì được tôi mua cho cái kẹo bông. Giờ đây, nó là người đàn ông trưởng thành, nhưng lại khổ sở đến mức phải gào lên như thế.
Tôi đâu muốn làm ngơ. Chỉ là có những điều tôi không thể nói… chưa thể nói. Ngăn kéo bàn gỗ trong phòng ngủ tôi vẫn khóa chặt, bên trong cất giữ một bí mật mà tôi giữ suốt nhiều năm. Bí mật ấy chính là lý do khiến tôi lặng im trước những lời van xin và cả những tiếng gào giận dữ của con.
Những ngày sau đó, không khí trong nhà nặng nề như có sương mù. Con trai tôi ít khi về. Khi có mặt, nó cũng chẳng buồn chào hỏi, chỉ lướt ngang qua tôi như người dưng. Tôi hiểu, trong lòng nó lúc này tràn đầy thất vọng và oán trách.
Buổi chiều, tôi ngồi trước hiên nhà, tay cầm tách trà đã nguội, mắt nhìn xa xăm. Trước mắt tôi, bao ký ức ùa về: những ngày vất vả bươn chải nuôi con, những lần tôi đi làm thêm ca đêm chỉ để mua cho nó bộ quần áo mới vào ngày khai giảng, và cả những ngày đen tối khi vợ tôi – mẹ nó – lâm bệnh nặng.
Hồi đó, tôi vay mượn khắp nơi để chạy chữa cho bà ấy. Bán cả mảnh đất nhỏ ở quê, cầm cố chiếc xe máy. Nhưng rồi bệnh vẫn không qua khỏi. Tôi và con trai hụt hẫng giữa căn nhà trống vắng. Tôi tự hứa với lòng: từ nay sẽ dành dụm từng đồng, để sau này con trai không phải khổ.
Nhiều năm qua, tôi lặng lẽ bỏ vào ngăn kéo ấy từng khoản tiết kiệm, từng tờ tiền lẻ, cả những phong bì thưởng cuối năm. Tôi không nói với ai, kể cả con. Tôi muốn một ngày nào đó, khi nó ổn định, khi nó thật sự cần cho một tương lai dài lâu, tôi sẽ trao tận tay.
Thế nhưng giờ đây, nó lại sa vào cảnh nợ nần. Nếu tôi lấy số tiền kia trả thay, e rằng chỉ giúp nó gỡ rối nhất thời, rồi sau đó đâu lại vào đấy. Tôi muốn nó học cách đứng lên, đối diện với khó khăn, thay vì trông chờ vào cha.
Nhưng con tôi đâu hiểu được. Nó chỉ nhìn thấy một ông già cứng đầu, keo kiệt, thà ngồi im lặng còn hơn dang tay cứu con. Cái nhìn ấy, tôi chịu đựng từng ngày, từng đêm, như một vết thương không ngừng rỉ máu.
Tôi nhiều lần định mở miệng, nhưng rồi lại thôi. Vì tôi sợ, nếu tiết lộ bí mật, thằng bé sẽ chỉ coi đó là “của để dành” để xài cho bằng hết. Tôi muốn số tiền ấy mang ý nghĩa khác – một sự bảo chứng cho ngày mai, chứ không phải chiếc phao cứu sinh nhất thời.
Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Buổi tối, khi tôi đi tắm, con trai tôi hờ hững bước vào phòng tôi. Nó định lấy cái áo khoác treo trong tủ, nhưng vô tình tay nó chạm vào chiếc ngăn kéo cũ kỹ ở bàn gỗ.
Ổ khóa đã mòn, chỉ cần kéo mạnh là bung ra. Nó mở ra, và chết lặng.
Bên trong là từng xấp tiền được buộc gọn gàng bằng dây thun, xếp chồng lên nhau. Không chỉ tiền, còn có những quyển sổ tiết kiệm đứng tên tôi, vài tờ giấy ghi chú chi chít số liệu. Trên cùng là tấm hình cũ – tấm ảnh chụp cả gia đình khi mẹ nó còn sống, ba người cười rạng rỡ giữa vườn hoa.
Nó đứng lặng, bàn tay run rẩy. Những lời nó từng hét vào mặt tôi, những oán trách nó từng dồn hết lên người tôi… bỗng chốc trở thành những mũi dao quay ngược lại, đâm sâu vào lòng nó.
Tôi từ phòng tắm bước ra, bắt gặp ánh mắt con trai nhìn tôi. Đó không còn là ánh nhìn giận dữ, mà là ánh mắt đầy day dứt.
“Ba… sao ba không nói?” – giọng nó run run.
Tôi khẽ thở dài, chậm rãi ngồi xuống ghế.
“Con trai à, tiền thì có thể giúp trả nợ, nhưng không thể giúp con thay đổi. Ba không muốn thấy con chỉ biết dựa dẫm, rồi sa vào sai lầm hết lần này đến lần khác. Ba muốn số tiền này dành cho tương lai, cho ngày con thật sự trưởng thành.”
Nó cắn chặt môi, nước mắt lăn dài. Giây phút ấy, giữa hai cha con không cần thêm lời nào nữa. Tôi biết nó đã hiểu. Và nó cũng biết, dù có im lặng hay cứng rắn thế nào, thì tận sâu trong lòng, tôi chưa từng quay lưng với con.