Tôi mới 22 tuổi, nhưng vừa chấp nhận gả cho ông lão 60 tuổi để lấy 500 triệu trả nợ cho bố mẹ. Ngày cưới diễn ra chóng vánh.

Câu chuyện bắt đầu từ một buổi chiều oi ả, khi Linh ngồi bó gối trong căn phòng nhỏ ở ngoại ô, nhìn bố mẹ mình cúi đầu trước mấy gã chủ nợ. Mỗi lời thúc giục, mỗi tiếng bàn tay đập xuống mặt bàn như một nhát dao cắt vào tim cô. 500 triệu – con số tưởng chừng không quá lớn trong mắt nhiều người, nhưng với gia đình Linh, nó là vực thẳm không lối thoát. Căn nhà cấp bốn đã cầm cố, ruộng vườn cũng bán sạch, mọi thứ chỉ còn lại những ánh mắt bất lực.

Trong lúc tuyệt vọng, một lời đề nghị xuất hiện. Người đàn ông tên Hùng – 60 tuổi, có tiếng giàu có trong vùng – ngỏ ý muốn “chuộc” khoản nợ đó. Điều kiện duy nhất: Linh phải trở thành vợ ông. Lời đề nghị như một nhát búa nặng nề giáng xuống. Cô 22 tuổi, mới chỉ vừa học xong trung cấp, còn chưa kịp sống cho mình, nay lại phải đem cả tương lai đổi lấy một cuộc hôn nhân không tình yêu.

Bố mẹ Linh khóc cạn nước mắt, van xin con gái đừng gật đầu. Nhưng khi nhìn thấy mái đầu bạc phơ của cha, dáng người gầy gò của mẹ, Linh cắn chặt môi. “Con đồng ý.” – câu nói bật ra như một bản án, khép lại mọi mơ mộng tuổi trẻ.

Ngày cưới đến nhanh đến mức Linh chưa kịp thở. Váy cưới vội vàng may, mâm cỗ bày biện đơn sơ. Người ta kéo đến xem nhiều hơn để bàn tán chứ không phải để chúc phúc. Trong ánh nhìn thương hại xen lẫn mỉa mai, Linh bước chậm rãi trên lễ đường. Ông Hùng, với khuôn mặt nhăn nheo và nụ cười nửa nham nhở nửa đắc ý, siết chặt tay cô như thể tuyên bố với cả thiên hạ rằng “chiến lợi phẩm” này đã thuộc về mình.

Tiếng xì xào râm ran:
– “Tội nghiệp con bé, mới 22 tuổi…”
– “Nhưng thôi, 500 triệu cũng đáng mà…”
– “Chắc nó cũng tham tiền thôi, làm gì có ai hi sinh vậy!”

Linh không nghe rõ nữa. Tất cả âm thanh chìm vào khoảng trống. Trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ ước mọi thứ kết thúc thật nhanh, để mình không còn phải chịu đựng ánh mắt soi mói của thiên hạ.

Đêm buông xuống. Tiệc cưới đã tàn, khách khứa ra về hết, để lại căn biệt thự rộng lớn chìm trong tĩnh mịch. Linh được dẫn vào căn phòng ngủ của hai vợ chồng. Căn phòng xa hoa đến choáng ngợp, nhưng với cô, nó chẳng khác gì chiếc lồng sơn son thiếp vàng.

Cô ngồi trên mép giường, váy cưới chưa thay, tay run rẩy siết chặt vạt áo. Mọi thứ xa lạ quá: chiếc giường rộng phủ ga trắng, tủ quần áo gỗ bóng loáng, rèm cửa dày nặng nề… Tất cả đều toát lên sự giàu có, nhưng lại khiến cô thấy lạnh lẽo.

Trong nhà tắm, tiếng nước chảy rào rào vang vọng. Mỗi giọt rơi xuống như một nhịp đếm ngược, gõ mạnh vào lồng ngực Linh. “Sắp rồi, không chạy được đâu.” – một giọng nói trong đầu không ngừng lặp lại.

Cô nhắm mắt, nước mắt cứ thế trào ra. “Mình đã bán tương lai… mình đã gả cho một ông lão…” Ý nghĩ ấy siết chặt lấy tim. Trong đầu, hiện lên những giấc mơ giản dị: một công việc ổn định, một chàng trai hiền lành yêu thương cô thật lòng, những buổi chiều dắt tay nhau đi dọc con đường làng… Giờ tất cả tan biến, nhường chỗ cho một thực tại lạnh lẽo.

Cánh cửa nhà tắm bật mở. Linh giật mình, tim như ngừng đập. Cô nín thở, nhắm chặt mắt, chuẩn bị đối diện với “người chồng” mà mình chẳng hề muốn gọi bằng cái tên đó.

Nhưng rồi… một mùi hương quen thuộc thoảng qua. Không phải mùi xà phòng của người đàn ông già, mà là mùi hương dịu nhẹ, ấm áp, gợi nhớ một phần ký ức xa xăm. Linh hé mắt, ngỡ ngàng. Trước mặt cô không phải bóng dáng gù lưng, tóc bạc như cô hình dung… mà là một người đàn ông khác.

Người đàn ông bước ra từ phòng tắm có vóc dáng cao ráo, mái tóc đen hơi ướt, gương mặt trẻ trung chỉ khoảng hơn 30 tuổi. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, cúc cổ mở hờ, để lộ xương quai xanh rắn rỏi. Trong ánh đèn vàng dịu, anh nhìn Linh với ánh mắt bình thản, xen lẫn chút tò mò.

Linh sững sờ, không tin vào mắt mình. Cô lắp bắp:
– “Ông… ông Hùng đâu?”

Người đàn ông khẽ nhếch môi cười:
– “Bố tôi mệt, đi nghỉ rồi. Đêm nay, tôi thay ông ấy tiếp cô dâu mới.”

Câu nói ấy khiến Linh chết lặng. Hóa ra, mùi hương quen thuộc kia chính là hương nước hoa của Minh – con trai ông Hùng. Linh nhận ra, bởi nhiều năm trước, khi còn học phổ thông, cô từng va chạm với anh ta một lần trong thị trấn. Mùi hương ấy quá đặc trưng, không thể nhầm lẫn.

Không khí trong phòng chùng xuống. Linh vừa hoang mang vừa sợ hãi. Nếu là ông Hùng, ít ra cô đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng sự xuất hiện của Minh lại mở ra một cánh cửa khác: cánh cửa của một bí mật u tối mà cô chưa lường trước.

Anh ta tiến lại gần, ngồi xuống bên mép giường. Giọng nói trầm thấp:
– “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì đâu. Nhưng cô nên hiểu, khi đã bước chân vào nhà này, mọi thứ không còn là của riêng cô nữa.”

Linh cảm thấy máu trong người đông cứng. Một cuộc hôn nhân đã là cái bẫy, nhưng hóa ra phía sau nó còn nhiều tầng dây trói khác. Số tiền 500 triệu kia, đổi lại không chỉ là tuổi trẻ của cô, mà còn kéo cô vào một vòng xoáy quyền lực và bí mật trong gia đình họ Hùng.

Ngoài kia, gió đêm rít qua khe cửa, như lời cảnh báo cho một hành trình đầy chông gai đang chờ Linh phía trước…