Một buổi chiều thu se lạnh tại một thị trấn nhỏ ở ngoại ô California. Con phố chính vắng vẻ, những hàng quán lác đác vài người khách, ánh nắng cuối ngày rọi dài bóng người đi bộ. Giữa khung cảnh yên bình đó, Mai – một cô gái Việt khoảng hơn hai mươi tuổi – đang lon ton đi bộ về nhà trọ sau ca làm thêm tại tiệm café. Ba lô nhỏ sau lưng, mái tóc đen cột gọn, trông cô giản dị nhưng nổi bật bởi đôi mắt sáng và dáng vẻ kiên cường.
Nhưng sự yên bình ấy không kéo dài lâu. Ở góc phố, năm gã thanh niên Mỹ to con, đầu tóc hầm hố, mặc áo khoác da và xăm trổ đầy tay, đang tụ tập. Khi thấy Mai đi qua, ánh mắt họ lóe lên vẻ tinh quái. Một tên huýt sáo, mấy tên khác cười hô hố rồi tiến lại gần.
“Hey, little Asian girl, đi đâu vội vậy?” – một gã gằn giọng, chặn trước mặt cô.
Mai hơi khựng lại, tim đập nhanh, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Cô biết rõ, trong tình huống này nếu tỏ ra sợ hãi hay hoảng loạn thì chỉ càng khiến họ hứng thú trêu chọc.
“Xin lỗi, tôi bận về nhà. Làm ơn tránh đường.” – giọng cô nhỏ nhưng dứt khoát.
Cả nhóm cười phá lên. Một gã khác vòng ra sau, đập tay vào ba lô của cô:
“Ở đây không ai giúp được đâu, nhỏ. Mày nghĩ mày nói một câu là xong hả?”
Mai hít sâu một hơi. Bản năng mách bảo rằng nguy hiểm đang tới gần, nhưng trong ánh mắt cô lại ánh lên tia kiên định. Cô gái Việt nhỏ bé trên đất khách sắp phải đối diện với năm gã đàn ông cao to, dữ tợn. Và không ai ngờ, chỉ 10 phút sau, chính họ sẽ cúi đầu xin lỗi.
Bầu không khí đặc quánh lại. Một vài người qua đường liếc nhìn rồi nhanh chóng bước đi, không muốn rắc rối. Mai hiểu, mình phải tự lo cho bản thân.
“Các anh không nên làm vậy. Tôi không làm gì xúc phạm các anh cả.” – cô nói, ánh mắt thẳng thắn.
Một tên cao lớn cười khẩy, đưa mặt sát gần:
“Mày nghĩ mày dạy đời được bọn tao hả? Ở đây, kẻ mạnh mới có tiếng nói.”
Mai cảm nhận rõ mùi rượu phả ra từ hắn. Một bàn tay khác cố kéo chiếc ba lô của cô. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhớ tới lời dạy của cha trước khi sang Mỹ du học:
“Con không cần phải thắng ai, nhưng phải giữ được sự bình an cho bản thân và lòng tự trọng.”
Thay vì la hét hay vùng vẫy vô ích, Mai bất ngờ hạ thấp người, xoay vai, rồi thoát khỏi vòng vây bằng một động tác gọn gàng mà cô học được từ lớp tự vệ cho nữ sinh. Cả nhóm bất ngờ, không ngờ cô gái nhỏ bé lại phản ứng nhanh đến vậy.
“Chết tiệt! Nó biết võ!” – một gã hét lên.
Không khí căng thẳng hơn. Ba tên lao tới, nhưng Mai không chạy. Cô lùi dần ra khoảng trống, giơ tay cảnh báo:
“Tôi không muốn đánh nhau. Nhưng nếu các anh tiếp tục, tôi buộc phải tự vệ.”
Đúng lúc ấy, một người đàn ông trung niên bước ra từ cửa tiệm gần đó. Ông là chủ quán phở người Việt, đã chứng kiến sự việc từ nãy giờ. Không nói nhiều, ông lấy điện thoại quay lại toàn bộ cảnh tượng, vừa hét lớn:
“Tôi đã gọi cảnh sát rồi. Các anh mà còn động vào cô gái, video này sẽ lên mạng ngay lập tức.”
Cả nhóm chợt khựng lại. Họ trao nhau ánh mắt do dự. Ở Mỹ, một đoạn video có thể khiến họ dính vào rắc rối pháp lý không nhỏ. Mai đứng thẳng lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn từng người. Không một chút run rẩy. Chính sự can đảm ấy khiến những gã côn đồ bỗng thấy… lép vế.
Sự xuất hiện của ông chủ quán và chiếc điện thoại giơ cao như một bằng chứng sống đã đảo ngược tình thế. Đám côn đồ ban nãy còn hùng hổ, giờ bắt đầu lùi lại. Một gã nhỏ giọng:
“Chỉ là đùa thôi mà, không cần căng thẳng vậy đâu.”
Mai khoanh tay trước ngực, giọng dứt khoát:
“Đùa mà các anh gọi là chặn đường, đe dọa và nắm vào đồ đạc của người khác sao? Ở đất nước này, ai cũng có quyền được an toàn.”
Một vài người dân quanh đó bắt đầu tụ tập, xì xào. Áp lực từ ánh nhìn của cộng đồng, cộng thêm viễn cảnh bị cảnh sát “hỏi thăm”, khiến cả nhóm lúng túng. Một tên cúi gằm mặt, lí nhí:
“Xin lỗi… bọn tôi không có ý xấu.”
“Đúng vậy, xin lỗi nhé.” – mấy tên khác phụ họa theo, giọng gượng gạo.
Mai im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu:
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi. Nhưng hãy nhớ, sức mạnh không nằm ở cơ bắp hay số đông, mà ở cách các anh đối xử với người khác.”
Nói rồi, cô quay lưng bước đi, để lại phía sau năm gã đàn ông to lớn nhưng im lặng, cúi đầu xấu hổ. Ông chủ quán phở cất điện thoại, bước đến vỗ vai cô:
“Cháu giỏi lắm. Không phải ai cũng dám đứng vững như vậy.”
Mai mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự tự tin:
“Cháu không muốn ai coi thường mình chỉ vì mình nhỏ bé hay đến từ nơi khác. Người Việt Nam có thể không to xác, nhưng tinh thần thì không dễ bị khuất phục.”
Con phố lại trở về yên bình. Ánh nắng cuối ngày rọi lên dáng hình nhỏ bé mà kiên cường của Mai. Một câu chuyện tưởng như chỉ là vụ va chạm trên đường phố, nhưng lại để lại một bài học: khi ta giữ được lòng can đảm và sự bình tĩnh, kẻ hung hãn nhất cũng phải cúi đầu trước sự thật và công lý.