Y tá đã hôn trộm một tỷ phú đang trong tình trạng thực vật vì cô nghĩ ông sẽ không tỉnh lại, nhưng bất ngờ ông lại ôm cô…

Trong căn phòng bệnh vắng lặng, nơi tiếng máy đo nhịp tim đều đặn vang lên như một điệp khúc buồn tẻ, Yến – một nữ y tá trẻ – chưa bao giờ nghĩ rằng một phút bốc đồng của mình sẽ thay đổi cả cuộc đời. Một nụ hôn tưởng chừng vô nghĩa, đặt lên môi một người đàn ông bất động suốt hai năm trời, lại kéo cô vào vòng xoáy định mệnh khó ngờ…

Yến 26 tuổi, là y tá khoa hồi sức đặc biệt của một bệnh viện tư nhân lớn. Hằng ngày, công việc của cô xoay quanh việc kiểm tra máy móc, thay băng gạc, lau rửa cho bệnh nhân, và hơn cả là trông coi một người đàn ông đặc biệt – ông Trần Gia Khánh, một tỷ phú bất động sản nổi tiếng từng xuất hiện đầy rẫy trên báo chí, nhưng giờ chỉ còn là thân xác nằm im trên giường bệnh. Ông bị tai nạn giao thông, rơi vào tình trạng thực vật đã hơn hai năm.

Đối với đa số nhân viên bệnh viện, ông Khánh chỉ còn là “một ca chăm sóc dài hạn” – một cơ thể sống nhờ vào dinh dưỡng và máy thở, không khác gì món đồ đặt trong phòng. Nhưng với Yến, không hiểu sao, mỗi lần chăm sóc cho ông, cô lại thấy trong lòng dâng lên sự thương cảm kỳ lạ. Thỉnh thoảng, cô bắt gặp ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt người đàn ông đó, làm hiện rõ những đường nét từng uy nghiêm, khiến cô chợt nghĩ: “Nếu ông ấy còn tỉnh, hẳn đã là một người đàn ông rất cuốn hút.”

Ngày hôm ấy, Yến trực đêm. Ngoài hành lang chỉ còn ánh đèn vàng hiu hắt. Cô bước vào phòng bệnh nhân, ngồi xuống cạnh giường, lặng lẽ thay bình truyền dịch. Trong thoáng chốc, một ý nghĩ điên rồ vụt qua đầu: “Ông ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại… Một nụ hôn… có sao đâu…”

Tim Yến đập thình thịch. Cô vừa sợ vừa thấy buồn cười với chính mình. Nhưng không hiểu vì lý do gì, có lẽ do những tháng ngày chăm sóc, do sự cô đơn của nghề nghiệp, hoặc do hình ảnh người đàn ông ấy in sâu trong trí óc, cô cúi xuống, khẽ chạm môi mình vào môi ông.

Chỉ một giây thôi.

Ngay khoảnh khắc Yến định lùi lại, một điều kinh hoàng xảy ra. Bàn tay tưởng chừng bất động kia bất ngờ cử động. Rồi… một lực siết nhẹ ôm lấy vai cô.

Yến chết lặng.

Người đàn ông mà cả bệnh viện đều cho rằng không còn ý thức, lại bất ngờ mở mắt. Đôi đồng tử sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.

“Cô… là ai?” – Giọng nói khàn đặc vang lên, mơ hồ nhưng rõ ràng đến mức Yến thấy cả cơ thể mình run rẩy.

Đêm hôm ấy, trong căn phòng bệnh vắng lặng, Yến nhận ra: cuộc sống của cô sẽ không bao giờ còn bình yên nữa.

Ông Khánh tỉnh lại là một cú sốc lớn với toàn bệnh viện. Ban giám đốc lập tức triệu tập hội đồng y khoa để thảo luận, các bác sĩ thì vừa mừng vừa lo. Hai năm hôn mê, bệnh nhân bất ngờ mở mắt và nói chuyện, đó là điều hiếm hoi đến mức gần như kỳ tích. Nhưng với Yến, người trực tiếp chứng kiến giây phút ấy, cảm xúc vừa mừng vừa sợ xen lẫn.

Cô không dám kể chi tiết… rằng khoảnh khắc ông tỉnh lại chính là lúc cô hôn ông. Trong báo cáo, Yến chỉ ghi: “Bệnh nhân có dấu hiệu tự ý thức, cử động tay và mở mắt. Hồi phục ý thức bất ngờ, đề nghị theo dõi đặc biệt.”

Nhưng từ giây phút ấy, mỗi lần bước vào phòng, Yến đều thấy tim mình loạn nhịp. Ông Khánh dù còn yếu, giọng nói chưa rõ, nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường. Ông không nhớ hết mọi chuyện, chỉ lờ mờ nhận ra mình đã nằm rất lâu. Mỗi lần Yến cho ăn qua ống hoặc lau rửa người, ông thường nhìn cô chăm chú, khiến Yến phải giả vờ bận rộn để che đi sự bối rối.

Những ngày sau, cả khoa trở nên rộn ràng. Tin tức ông Khánh tỉnh lại nhanh chóng lan ra ngoài. Phóng viên, người thân, đối tác lũ lượt kéo tới. Ai cũng coi đây là phép màu. Riêng Yến, cô thấy lòng nặng trĩu vì sợ bí mật “nụ hôn đánh thức” kia lộ ra.

Một buổi chiều, sau khi kiểm tra máy truyền, Yến định quay đi thì bàn tay ông Khánh khẽ nắm lấy cổ tay cô. Ông nhìn cô chậm rãi, rồi khẽ nói:
“Cô… là người đầu tiên tôi thấy khi mở mắt. Tôi nhớ… có một cảm giác rất lạ. Giống như… được gọi về từ một nơi xa xăm.”

Yến hoảng hốt rút tay về, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Cháu chỉ là y tá trực thôi, ông đừng nghĩ nhiều. Việc ông tỉnh lại là nhờ sức khỏe và bác sĩ điều trị.”

Ông Khánh không nói thêm, nhưng ánh mắt như đã ngầm hiểu.

Sau một tuần, sức khỏe ông dần cải thiện, bắt đầu tập ngồi, tập nói lại rõ ràng hơn. Gia đình ông vô cùng hạnh phúc, nhất là người con trai trưởng – Trần Hoàng. Anh ta tiếp quản phần lớn công việc kinh doanh của cha trong thời gian ông hôn mê, nay lại phải đối diện với việc “bố trở lại”.

Hoàng là một doanh nhân trẻ, sắc sảo nhưng cũng có phần lạnh lùng. Ngày đầu gặp Yến, anh chỉ gật đầu nhạt nhẽo:
“Cảm ơn cô đã chăm sóc bố tôi. Nhưng từ nay gia đình sẽ thuê riêng điều dưỡng cao cấp. Cô không cần vất vả nữa.”

Câu nói khiến Yến thấy hụt hẫng kỳ lạ. Cô đã quen với việc mỗi ngày bên giường bệnh, chăm chút từng chi tiết cho ông Khánh. Giờ đây, khi bệnh nhân dần khỏe lại, sự gắn bó ấy như bị tước mất.

Tối đó, khi Yến chuẩn bị bàn giao ca, ông Khánh bỗng gọi tên cô. Giọng ông tuy còn yếu nhưng đầy kiên quyết:
“Yến… tôi muốn cô tiếp tục chăm sóc cho tôi. Không ai khác. Nếu cần, tôi sẽ tự nói chuyện với gia đình.”

Khoảnh khắc ấy, Yến không biết nên vui hay lo. Giữ bí mật về nụ hôn kia đã đủ khó, giờ lại bị giữ bên cạnh ông, cô sợ mình sẽ bị lộ, sợ ánh mắt dò xét của mọi người. Nhưng trong sâu thẳm, cô cũng thấy một sự ấm áp mơ hồ – một sự kết nối mà chính cô cũng không dám thừa nhận.

Câu chuyện đời thường tưởng như bình lặng của một y tá, từ đây chính thức bước vào vùng xoáy phức tạp: tình cảm, bí mật, và cả thế giới xa hoa quyền lực mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dính vào.

Từ ngày ông Khánh tỉnh lại, cuộc sống của Yến thay đổi chóng mặt. Cô không còn là y tá vô danh âm thầm chăm sóc bệnh nhân nữa, mà bỗng dưng trở thành “người đặc biệt” trong mắt ông. Ông nhất mực yêu cầu Yến tiếp tục theo dõi sức khỏe cho mình, mặc cho con cái và gia đình phản đối.

Gia đình họ Trần vốn dĩ không mấy tin tưởng người ngoài, nhất là khi khối tài sản khổng lồ của ông Khánh đang trong giai đoạn tranh chấp ngầm giữa các anh chị em. Đối với họ, Yến chỉ là một y tá bình thường, một người không “cùng đẳng cấp”. Chính vì vậy, khi thấy ông Khánh có vẻ gắn bó và tin tưởng Yến hơn bất kỳ ai, ánh mắt ngờ vực ngày càng tăng.

Trần Hoàng – con trai trưởng – là người thể hiện rõ thái độ nhất. Một buổi chiều, khi Yến rời phòng bệnh, anh chặn cô lại ngay hành lang:
“Cô Yến, tôi nói thẳng. Bố tôi vừa tỉnh dậy, tinh thần chưa ổn định. Nếu cô có ý định lợi dụng, tôi sẽ không để yên.”

Yến chết lặng, không biết đáp lại thế nào. Cô chỉ cúi đầu, cố gắng bình tĩnh:
“Tôi chỉ làm đúng công việc của mình thôi, anh đừng hiểu lầm.”

Nhưng câu nói ấy chẳng làm Hoàng bớt nghi ngờ. Anh càng ngày càng giám sát Yến chặt chẽ hơn.

Trong khi đó, ông Khánh lại ngày càng tỏ ra cần sự hiện diện của cô. Ông thường nhắc Yến ngồi lại trò chuyện, kể về những ngày ông còn trẻ, hành trình từ một cậu bé nghèo thành tỷ phú. Có lúc ông nhìn thẳng vào mắt Yến, nửa đùa nửa thật:
“Có lẽ, chính cô là người đã gọi tôi quay lại với thế giới này.”

Mỗi lần nghe thế, Yến tim đập loạn, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình thản. Cô không thể nói ra sự thật rằng… đúng là cô đã hôn ông vào giây phút định mệnh ấy. Bí mật đó nếu lộ ra, chắc chắn sẽ khiến mọi người càng thêm ngờ vực.

Những ngày tiếp theo, sự căng thẳng trong gia đình họ Trần càng tăng. Một số người họ hàng thì thì thầm: “Cô y tá này không đơn giản đâu.” Có người ác ý còn tung tin trong bệnh viện rằng Yến “dùng chiêu trò để tiếp cận tỷ phú.”

Trong lòng Yến dấy lên nhiều mâu thuẫn. Cô muốn rời đi để tránh rắc rối, nhưng mỗi lần nhìn ông Khánh kiên quyết giữ cô lại, ánh mắt ấy khiến cô không thể nào quay lưng. Hơn nữa, từ lúc ông tỉnh dậy, cô nhận ra trái tim mình không còn vô cảm như trước. Một sự gắn bó lặng lẽ, vượt ngoài khuôn khổ “y tá – bệnh nhân”, đã âm thầm nảy sinh.

Một buổi tối muộn, khi Yến trực ca đêm, ông Khánh ngồi tựa vào giường, nhìn ra cửa sổ rồi khẽ nói:
“Yến này… tôi không biết sau này thế nào. Nhưng cô hãy tin… tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô.”

Khoảnh khắc ấy, Yến thấy sống mũi cay cay. Cô biết con đường phía trước chẳng hề dễ dàng: một bên là trách nhiệm công việc và danh dự, một bên là tình cảm mơ hồ với người đàn ông đáng lẽ xa vời ngoài tầm với.

Câu chuyện đời thường của một y tá nhỏ bé, từ đây bước sang một ngã rẽ đầy thử thách: tình yêu xen lẫn nghi ngờ, sự chân thành đối đầu với lợi ích, và một bí mật chưa từng hé lộ – nụ hôn khởi nguồn cho tất cả…