Tỷ phú bắt gặp cô giúp việc cho con trai của ông b-/ú — Điều xảy ra sau đó khiến tất cả s;ửng s;ốt

Ngôi biệt thự rộng lớn nằm ven ngoại ô thành phố vốn nổi tiếng vì sự sang trọng và kín cổng cao tường. Ông Hùng – một tỷ phú trong giới bất động sản – từ lâu đã nổi tiếng là người nghiêm khắc, kỷ luật và đề cao hình ảnh gia đình. Với ông, mọi chuyện trong nhà phải gọn ghẽ, không để điều tiếng lọt ra ngoài.

Sáng hôm đó, ông vô tình trở về nhà sớm hơn thường lệ. Ông vốn định đi công tác nhưng chuyến bay hoãn. Khi bước vào cánh cổng sắt to nặng, ông thấy không khí trong biệt thự khác lạ: tĩnh lặng hơn thường ngày, nhưng lại thấp thoáng tiếng cười trẻ con xen lẫn âm thanh thì thầm từ phòng khách phụ.

Ông bước chậm rãi, không muốn gây tiếng động. Càng lại gần, ông càng ngạc nhiên khi phát hiện ra hình ảnh mà ông chưa từng nghĩ đến: cô giúp việc – chị Mai – đang bế con trai ông mới tròn 18 tháng tuổi, cho bú sữa từ chính bầu ngực của mình. Đứa bé ôm chặt lấy chị, miệng chúm chím, còn chị Mai thì ánh mắt vừa dịu dàng vừa thoáng chút bối rối.

Trong giây phút đó, ông Hùng đứng chết lặng. Ông không tin nổi mắt mình. Một loạt câu hỏi hiện lên: “Tại sao lại như vậy? Nó có ý nghĩa gì? Đứa nhỏ của mình đã thiếu thốn điều gì mà phải nhận sữa từ một người giúp việc?”

Ông khẽ hắng giọng. Cảnh tượng khiến chị Mai giật mình. Chị vội ôm bé ra, luống cuống giải thích, khuôn mặt đỏ bừng:

– “Thưa ông… cháu quấy khóc từ sáng, không chịu ăn sữa ngoài. Cháu nhớ hơi mẹ. Tôi… tôi thương nên mới liều… Xin ông tha lỗi…”

Ông Hùng siết chặt bàn tay, chưa nói một lời. Trong lòng ông dậy sóng: vừa tức giận, vừa tò mò, vừa dấy lên một cảm giác khó tả. Ông hiểu vợ mình – bà Linh – đã quá bận rộn với những chuyến từ thiện, nhiều khi phó mặc con nhỏ cho bảo mẫu và giúp việc. Nhưng chuyện này vượt xa mọi quy tắc thông thường trong gia đình giàu có của ông.

Từ một hành động bản năng xuất phát từ lòng thương trẻ, một bí mật trong căn biệt thự tưởng chừng yên ả đã dần làm thay đổi cuộc sống của tất cả mọi người…

Sau giây phút chứng kiến cảnh tượng bất ngờ ấy, ông Hùng im lặng rất lâu. Chị Mai cúi mặt, run rẩy chờ đợi cơn giận dữ từ người chủ giàu có nhưng nghiêm khắc. Thế nhưng, trái với suy nghĩ của chị, ông Hùng chỉ khẽ gật đầu, rồi dặn:

– “Cất bé vào phòng đi. Chuyện này… ta sẽ bàn sau.”

Suốt buổi chiều hôm đó, ông ngồi trong phòng làm việc, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác. Trong tâm trí ông xoáy sâu một câu hỏi: “Chẳng lẽ con trai mình đang thiếu hơi ấm đến vậy?”

Khi bà Linh trở về, ông Hùng kể lại sự việc. Bà Linh ban đầu sửng sốt, sau đó bật cười nửa tin nửa ngờ:

– “Ông nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Đàn bà chúng tôi thương trẻ, nhiều khi còn cho bú ké, có gì đâu mà phải nghĩ nhiều?”

Ông Hùng nhìn vợ, ánh mắt trĩu nặng. Ông biết, trong lòng bà, những chuyến công tác, những buổi tiệc xã giao, những hoạt động từ thiện đã chiếm phần lớn thời gian. Đứa bé mới hơn một tuổi, phần nhiều chỉ thấy mẹ qua video call hoặc những cái hôn vội vã trước khi bà đi.

Tối đó, khi bé Nam – con trai út – quấy khóc, bà Linh vẫn mải nhắn tin cho đối tác. Cô giúp việc Mai nhẹ nhàng bế bé lên, khẽ hát ru, đứa nhỏ liền nín. Ông Hùng đứng bên cửa, chứng kiến cảnh tượng ấy, lòng vừa thương vừa xót xa.

Ông quyết định lặng lẽ tìm hiểu về chị Mai. Hóa ra, chị từng có một đứa con nhỏ bằng tuổi Nam, nhưng vì hoàn cảnh nghèo khó, đứa bé gửi về quê cho bà ngoại chăm. Đó là lý do sữa trong người chị vẫn còn, và cũng là nguyên nhân chị dễ rung động khi thấy bé Nam khóc ngằn ngặt.

Dần dần, trong nhà, bé Nam gắn bó với chị Mai hơn cả bảo mẫu chính thức. Hễ chị Mai vắng, bé lại khóc. Có hôm chị xin phép về quê thăm con, bé Nam cứ đòi theo.

Điều này khiến bà Linh khó chịu. Bà bắt đầu ghen ngược với chính cô giúp việc. Một buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm, bà nói đầy ẩn ý:

– “Con nít không được chiều quá. Người làm thì cũng chỉ là người làm, đừng để chúng nó vượt giới hạn.”

Không khí trong bàn ăn nặng nề. Chị Mai cúi mặt, không nói. Ông Hùng chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho vợ, nhưng trong lòng ngổn ngang. Ông thấy vợ mình lạnh lùng với chính con ruột, trong khi một người phụ nữ xa lạ lại cho đi sự dịu dàng vô điều kiện.

Từ hôm đó, những xung đột âm thầm xuất hiện. Bà Linh dặn bảo mẫu hạn chế để chị Mai tiếp xúc với bé. Nhưng càng cấm đoán, đứa bé càng khóc nhiều hơn, thậm chí bỏ ăn. Còn ông Hùng thì đứng giữa hai làn sóng: một bên là tình thương bản năng của người mẹ nghèo, một bên là lòng tự ái và danh dự của người vợ giàu sang.

Trong căn biệt thự tưởng chừng yên ả, một cơn bão ngầm đã bắt đầu hình thành. Và nó sẽ bùng phát chỉ trong một sự kiện nhỏ sắp tới…